7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                Giờ nghỉ, tôi tiêu diệt nhanh gọn bữa trưa.

                Từng nhóm nam sinh nữ sinh ghép bàn vào ngồi ăn chung với nhau, còn tôi cố mãi cũng chẳng khiến mình hòa nhập được không khí đó nên đã chén sạch hộp cơm bà ngoại chuẩn bị với tốc độ ngang ngửa thí sinh thi cuộc thi ăn nhanh.

              Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm do nhà chuẩn bị cho. Ở trường cũ, tôi luôn phải ăn cơm phần ăn ở căng tin, và ngay cả tham gia những dịp dã ngoại hay hội thao, bữa trưa thường lệ của tôi cũng là cơm hộp mua từ cửa hàng tiện lợi. Hồi học tiểu học cũng vậy, bố tôi chưa từng nghĩ đến việc dành thời gian nấu ăn cho cậu con trai thiếu vắng sự chăm sóc của mẹ.

             Chính vì vậy, bữa trưa của bà ngoại thực sự khiến tôi xúc động. Cảm ơn bà, cơm ngon lắm. Như mọi khi, tôi thầm cúi đầu cảm ơn bà trong tâm tưởng.

             Đợi đã. Tôi nhìn qua lớp học.

            Misaki Mei đâu rồi? Cô ấy ăn trưa thế nào nhỉ?

            "Sakakibara!" Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.

          Cùng lúc, một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến tôi giật mình đề phòng. Dù không  có dấu hiệu gì xác đáng, nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng, Rốt cuộc nó cũng xảy ra? và tôi cảnh giác quay người lại...

           Teshigawara đang đứng đó, Kazami ở bên cạnh. Hơn nữa trông họ chẳng hề có ý xấu. Nhận ra họ tôi lại cảm thấy bực bội vì tính hay ngờ  vực của mình.

           "Như chúng ta đã hẹn," Teshigawara bảo. " Đi tham quan trường ấy."

           "À, phải rồi."

          Thật lòng tôi không mong hai cậu kia phí công làm việc này. Nếu muốn đi đâu, tôi có thể hỏi trước. Nhưng cũng không thể từ chối lòng tốt của họ, giờ là lúc tôi phải đón nhận tích cực mọi thứ.

          Ba người chúng tôi đứng dậy và rời khỏi phòng học.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro