Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu giờ Thìn đã nghe tiếng lục đục ở cung Bạch Liên. Họ thức dậy chải đầu, sửa soạn nhẹ nhàng, thi thoảng mới có tiếng khép mở cửa. Được một khắc thì từ nhà tắm có tiếng nước chảy.

Thụy Kha về lại cung khuya, không dậy sớm như mọi người, phải đợi qua giờ Thìn hai khắc, Lê Hiên sang gõ cửa thì mới thức dậy. Tiếp Lê Hiên là Thụy Kha buổi sớm đầu tóc rối tung, nhìn cũng biết ngay chưa chải. Được con người này đẹp đẽ, ngủ dậy chưa chuẩn bị gì vẫn còn rất dễ nhìn.

Lê Hiên bước vào sau Thụy Kha, ngỏ lời.

- Để em chải tóc cho anh nhé? Hay anh muốn tắm gội trước?

Thụy Kha cười hiền nhìn Lê Hiên, chần chừ một lúc rồi nói “được”.
Tóc Thụy Kha dài không bằng Lê Hiên, chỉ quá vai một chút. Lê Hiên cầm lược gỗ nâu đỏ của Thụy Kha lên, bắt đầu chải mới trầm trồ.

- Lược đẹp hiếm có. Tóc anh cũng rất mượt, sáng ngủ dậy còn rối mà vẫn dễ chải.

- Em khen tóc tôi không dám nhận, nhưng lược này quả thật rất đáng quý. Là gỗ cây anh đào trồng ở Hà Bắc.

- Em nghe giọng nói cũng biết anh ở Hà Bắc. Em nghe nói ngoài đấy thích lắm, con người thanh lịch, nói năng nhẹ nhàng, lại có cây anh đào ra hoa rất đẹp.

- Hoa đẹp cũng không thể đẹp hoài. Còn người thì cũng có người này người kia. Cái tiếng thanh lịch đồn ra khắp nước, không phải ai cũng được như vậy.

- Nhưng anh là như vậy mà.

- Khéo nói. - Thụy Kha cười khẩy – Mà tôi nghe cách em nói chuyện, hình như cũng không phải gốc ở Nam Thành này.

- Em sinh ra và lớn lên ở Nam Thành chứ, nhưng là vùng ngoại. Cha em gốc Nam Thành, nhưng đúng thật mẹ em gốc Hà Bắc.

- Hèn chi em nói lơ lớ, có điều như vậy nghe rất đặc biệt, tôi nói này là ý tốt.

- Cảm ơn anh.

Tóc Thụy Kha không quá dài, khó vấn lên cao như mình, nên Lê Hiên chỉ buộc gọn lại phía sau bằng một miếng vải màu trắng để sẵn trên bàn, thấy Thụy Kha cũng không phản đối gì.

Sửa soạn buổi sớm vừa xong thì Trịnh Đức bước vào, nhìn cả hai thanh nam trẻ tuổi mới vào cung đã áo dài chỉnh tề thì gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

- Khoan đã, thế ni chưa được. Hôm nay các em lần đầu ra mắt mọi người, có cả ông hoàng bà hoàng, phải đóng khăn đi. Lấy khăn đóng hợp màu áo dài là được.

Lê Hiên nghe lời về nhà lấy khăn đóng, còn lại Thụy Kha trong nhà mình vẫn loay hoay đi tìm. Khi Lê Hiên quay trở lại thì Thụy Kha vẫn đang tìm cách ép gọn tóc mình lên trên. Tóc dài như Lê Hiên dễ vấn cao, đeo khăn đóng không vấn đề gì, nhưng tóc Thụy Kha ngắn hơn thì có chút khó khăn.

- Để em.

Lê Hiên nắm gọn đuôi tóc Thụy Kha, túm lại rồi xoay nhiều vòng cho gọn, rồi ép tròn trên cao, lấy trâm gỗ mình mang theo xuyên qua, xong lại đóng khăn cho Thụy Kha.

- Cảm ơn em. Tôi thường không vấn tóc cao nên không dùng trâm.

Xong hôm nay tôi sẽ trả em rồi mua mà dùng.

- Anh cứ giữ mà dùng. Em còn cả một hộp bên kia.

Cả hai nhìn nhau cười, đều cảm thấy vui. Mới vào cung đã có anh em bè bạn là chuyện tốt, sau này đi đâu cũng có đôi có ba mà đỡ tủi thân. Đó là khoảnh khắc cả hai tháo hết đề phòng, cười vui như trẻ con thấy quà bánh.

Sau đấy cả hai đến nhà chính tìm Trịnh Đức, vừa thấy Trịnh Khang đã ở đấy, còn hai anh em họ Phạm cũng vừa tiến vào.

- Khang nó sẽ đi cùng chúng ta hôm ni. Lẽ ra là chỉ tôi với hai em thôi, nhưng nó có chuyện vui cần báo ông hoàng bà hoàng - Trịnh Đức tươi cười mở lời.

- Cho chúng em hỏi chuyện vui của cậu tần được không ạ?

Trịnh Khang cúi mặt cười thẹn, còn Trịnh Đức giọng sang sảng ra chiều khoái trá.

- Dạo này em Khang mệt mỏi, sáng sớm hôm ni ta mời thầy y mới hay nó đã có thai cho ông hoàng rồi.

Một lời nói ra, sắc mặt bốn người liền thay đổi, nhưng chỉ là thoáng qua trong nửa giây. Ngay giây sau, Thụy Kha với Lê Hiên đã chắp tay hướng Trịnh Khang cười nói.

- Chúng em chúc mừng cậu tần.

Văn Duy với Văn Nam cũng tiến lên, cầm tay Trịnh Khang mà cười.

- Chúc mừng em.

Trịnh Khang đỏ cả mặt, chỉ líu ríu gật đầu. Trịnh Khang nhỏ tuổi nhất trong các nam tần, chỉ mới qua mười bảy, nhưng lại là người được ông hoàng gọi vào nhiều nhất, nay có thai không là chuyện lạ. Người này mắt hơi nhỏ, môi lại hơi thâm dù đã dùng son che bớt đi, chỉ gọi là dễ nhìn, so với các dạ nhân thì kém một tí, nhưng được cái cười lên rất duyên. Tính tình hiền như đất, kiệm nói vô cùng, khiến không ai nghĩ là làm nên chuyện, vậy mà ông hoàng vào thăm cung Bạch Liên lại chọn cậu ta vì cái tính hiền lành đó, trong cung Bạch Liên cũng yêu thương Trịnh Khang nhất.

Bốn người trước tiên là đến chào các phi tần khác vì ông hoàng bà hoàng hẹn gặp họ sau Ngọ. Trong hậu cung hiện tại tính cả Thụy Kha và Lê Hiên có hai mươi ba người. Tám thanh nam, bốn nam tần, một nam phi; bên nữ từ lâu không tuyển tú nữ, chỉ có sáu tần và ba phi cùng hoàng hậu. Bốn người chào hỏi xong hết đã gần chính Ngọ, liền đi tìm đình ngồi nghỉ. Họ đi chậm do Trịnh Đức không muốn Trịnh Khang xảy ra chuyện, cũng là để chính mình giảng giải cho hai người mới vào, mà chủ yếu là Lê Hiên, biết mấy điều “không viết thành luật” ở hậu cung.

- Hai em chắc cũng thấy bên nam chúng ta không có quyền lực bằng bên nữ. Bên họ có nhiều phi, cũng là vì con gái so với dạ nhân vẫn dễ đậu thai hơn. Họ cũng được hầu hạ chu đáo hơn vì thân thể không mạnh bằng chúng ta, ai cũng có ít nhất một người hầu riêng, trong khi cả cung Bạch Liên chỉ có năm sáu người hầu chung chung vậy. Thế nhưng gần đây chỉ toàn tuyển thanh nam chứ không có tú nữ, cũng xem như là chúng ta gần lấy lại thế cân bằng đi. Chỉ có điều…

Trịnh Đức tìm thấy một đình, dắt tay Trịnh Khang bước lên, hai người Thụy Kha, Lê Hiên bước theo sau.

- Chỉ có điều chúng ta vinh quang thế nào cũng không qua nổi Nguyên phi.

- Nguyên phi là ai ạ? – Lê Hiên hỏi, còn Thụy Kha chỉ bàng quan nhìn.

- Là một nam phi mất cách đây tám năm, từng được ông hoàng yêu thương nhất. Ngài ấy ngày xưa ở cung Khiết Liên do ông hoàng xây cho, to bằng cung của bà hoàng, lại gần sát ngay cung ông hoàng. Tuy là phi nhưng lại có phần được chiều còn hơn bà hoàng, chỉ có điều ngài ấy bệnh mất lúc còn trẻ. Ông hoàng yêu ngài ấy đến độ sau này ai vào cũng mà tên Nguyên cũng phải đổi đi. Suýt nữa tôi quên, lát chúng ta phải qua cung Khiết Liên thắp nhang cho Nguyên phi.

- Thật tội. Thế ngài ấy có với ông hoàng đứa con nào không ạ? – cũng vẫn là Lê Hiên hỏi.

- À, Nguyên phi mới vào cung đã là phi, không phải vì có con mới được phong chức, ngài mất lúc trẻ nên chưa kịp sinh cho ông hoàng đứa con nào. Thôi, chúng ta qua cung Khiết Liên thắp nhang, còn kịp giờ gặp ông hoàng bà hoàng, thà sớm chứ không nên trễ.

Bốn người sang cung Khiết Liên, Lê Hiên mới thấy vị trí của Nguyên phi quan trọng thế nào. Người đã mất tám năm nhưng cung vẫn được quét dọn tử tế, đồ đạc dù cũ nhưng để nguyên như còn người ở, nhang khói bàn thờ cũng chu đáo. Từ cung Khiết Liên sang cung Hoàng Long của ông hoàng quả thật chỉ cách vài bước chân. Hai cung sát nhau, thông với nhau một con đường lát đá. Bốn người vào cung Hoàng Long được một khắc thì bên ngoài có tiếng người hầu vọng vào.

- Kính chào ông hoàng, bà hoàng.

Bốn người khom người khoanh tay, đợi hai người vừa vào ngồi lên ván trên mới dám ngước lên. Bà hoàng Dương Quỳnh dù ngoài ba mươi vẫn còn mặn mà, dáng cao dong dỏng, Lê Hiên nhìn chắc cũng không thua Thụy Kha. Còn ông hoàng ngoài bốn mươi vẫn tráng kiện, cao lớn hùng vĩ, mặt lạnh như tiền, toát ra khí chất bức người, thản nhiên không nhìn ai mà lặng lẽ uống trà.

- Chúng em kính chào ông hoàng, bà hoàng.

Đồng thanh xong, Trịnh Đức tiến lên trước. Lần đầu tiên từ khi vào cung, Lê Hiên nghe giọng người con trai này nhún nhường, ngọt ngào đến vậy.

- Thưa ông hoàng bà hoàng, hôm ni em dẫn hai thanh nam mới vào cung ra mắt ạ. Đây là Dương Thụy Kha, kia là Lê Hiên ạ.

- Lê Hiên kính chúc ông hoàng bà hoàng mạnh khỏe.

- Thụy Kha kính chúc ông hoàng bà hoàng mạnh khỏe.

Ông hoàng Trung Chính đặt tách trà xuống, nghe ra chất giọng Hà Bắc thanh trong mà phóng mắt nhìn sang, bỗng thấy một ảo ảnh từ xa xưa ngột ngạt hiện về, choáng ngợp cả tâm trí. Ngài nhíu mày, xoay nhẹ đầu nhìn lại mới thấy dù có thoang thoáng nét mặt và giọng nói người xưa, nhưng Thụy Kha trước mặt vẫn là không phải. Dương Quỳnh liếc sang ông hoàng, khẽ nhếch mép cười.

- Quỳnh, người em họ em nói với ta là Thụy Kha?

- Dạ - Dương Quỳnh quay sang – không giấu gì ông hoàng, Thụy Kha là con nuôi của chú họ em, còn cha ruột của nó chính là Phan Nhiên, anh trai Nguyên phi ạ.

Nghe được chữ Nguyên phi, Trung Chính ngớ ra một hồi.

- Hèn chi lại giống Nguyên như vậy.

Lời vừa nói ra thì Lê Hiên cùng Trịnh Khang có chút sửng sốt, còn Trịnh Đức thì bắt đầu nhăn mặt, nghĩ thầm: “Hèn chi bà hoàng tiến cử nó, còn nó nghe chuyện Nguyên phi cũng không phản ứng chi.” Danh tiếng của Nguyên phi cả hậu cung đều biết, nhưng gương mặt của Nguyên phi thì không được vẽ lại nhiều, trong cung chỉ có duy nhất một bức tranh ở cung ông hoàng, những người sau này như Trịnh Đức cũng không được biết.

Nhưng Trung Chính không hỏi gì nhiều về Thụy Kha nữa, bắt đầu chuyển sang sức khỏe, tình hình chung chung của hai người mới vào, dù ánh mắt vẫn hướng về Thụy Kha nhiều hơn Lê Hiên. Lê Hiên hiểu chuyện, cũng không bày tỏ thái độ gì, vả lại nó cũng quý Thụy Kha; Trịnh Khang cũng vẫn im im, chỉ có Trịnh Đức vẫn có vẻ bằng mặt không bằng lòng. Nói chuyện một hồi thì Dương Quỳnh cũng để ý đến Trịnh Khang nãy giờ ngồi im thin thít, mới cất tiếng hỏi.

- Khang tần, sao hôm nay em cũng đến đây?

Trịnh Đức nghe như gặp được vàng, mới tiến lên nói thay em mình.

- Dạ thưa ông hoàng bà hoàng, hôm ni em dẫn em Khang đến đây là có chuyện quan trọng muốn thưa với ông hoàng bà hoàng ạ.

- Chuyện gì? – Trung Chính nhíu mày, nhìn Trịnh Đức nãy giờ có thái độ không vui, bây giờ lại như gặp hội.

- Dạ thưa, em Khang đã có thai rồi ạ.

Nói xong thì Trung Chính nhìn chằm chằm Trịnh Khang một hồi, xong cười ra tiếng. Trung Chính say mê Phan Nguyên nên chú ý Thụy Kha, nhưng nói gì thì nói, Trịnh Khang vẫn là người gần đây ngài yêu quý. Tính tình hiền lành, nghe chuyện rất thấu hiểu, cũng không nhiều lời bọc đường như mấy kẻ khác; Trung Chính dù mặt lạnh nhưng lòng không lạnh, vẫn rất đa tình và hiểu chuyện. Ngài đưa tay ra ngoắc Trịnh Khang lại gần.

- Khang, em lại đây cho ta xem – ánh mắt yêu chiều, miệng cười cũng đầy tình ý.

- Dạ.

Khi Trịnh Khang lại sát gần, Trung Chính vươn hai tay bế xốc cậu con trai lên ngồi chung ván với mình. Dương Quỳnh nhìn sang cười nhẹ. Đặt tay lên bụng Trịnh Khang, Trung Chính xoa xoa một hồi rồi nói.

- Đã mời thầy y đến khám chưa?

- Dạ khi sớm vừa khám, em vào báo ngay với ông hoàng - Trịnh Khang nhỏ nhẹ.

- Lát nữa ta sẽ viết chỉ phong em làm phi rồi sai người dọn đồ của em, mai sang cung riêng để có người chăm sóc. Quỳnh!

- Dạ, có em.

- Em gọi một bà vú với hai đứa hầu sang cung mới của Khang. Ta tính để Khang ở cung An Bình.

- Dạ, em nghe.

Trịnh Đức nghe ông hoàng nói thì vui mừng hớn hở ra mặt, liếc nhìn sang Thụy Kha. “Chỉ có bộ dáng hơi giống Nguyên phi làm sao bằng em ta có thai được.”

Sáu người bàn chuyện một hồi thì Trung Chính trở lại triều, ai về cung nấy, riêng Trịnh Khang ở lại cung Hoàng Long đêm nay. Mỗi người lúc ra về tâm trạng mỗi khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro