Chương 3: Ác Mộng Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....zzz...

Không gian lúc này cũng đã về với quy luật của bản chất, mọi thứ đang dần chìm trong tĩnh lặng, loáng thoáng có tiếng cửa gỗ bên ngoài kêu cót két, cùng với đám mèo nhà hàng xóm kêu meo meo trên hiên nhà.

*** 3:33 | Ngày 1 tháng 1 năm 2020 ***

Đồng hồ đã điểm 3 giờ 33 phút. Minh đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Căn phòng cậu nhỏ bé vỏn vẹn chỉ có 20 mét vuông, Căn phòng mặc dù nhỏ bé chật trội và trống trải, nhưng mọi thứ được bày biện gọn gàng và tỉ mỉ.

Trong phòng, thứ duy nhất ngoài cái nệm của cậu đang nằm dưới đất ra, chỉ có một cái bàn nhựa cũng với chiếc ghế đã cũ kĩ để cậu ngồi học hàng ngày.

Bản thân Minh lúc nào cũng giữ gìn đồ dùng vô cùng chu đáo và ngăn nắp. Trên bàn học, đồ dùng học tập của cậu cũng chỉ vỏn vẹn một vài thứ.

Ngoài chiếc đèn học xưa phát ra thứ ánh sáng nóng đôi lúc cũng thật khó chịu, thì trên đó chỉ có một vài quyển sách, quyển vở đã sờn được cậu mượn từ thư viện trên trường về.

Mặc dù không có nhiều điều kiện để mua sách về để học, cậu vẫn chăm chỉ ra thư viện để tìm tòi và học thêm mỗi khi cậu có những buổi chiều rảnh rỗi không phải đi học.

Không gian cậu đang ở thật là tù túng, nhưng không phải vì vậy mà cậu bỏ bê mọi thứ bừa bộn bẩn thỉu.

Ngoài kia, trăng khuyết trên đỉnh đầu, lấp ló đằng sau đám mây mây đen. Không khí lạnh xung quanh khiến mọi thứ thật ảm đạm và buồn tẻ. Đột ngột, lất phất trên cao là những giọt mưa trắng nhỏ bắt đầu rơi xuống.

....tích....tách....

....tích....tách....

Nền nhiệt trong ngày đã lạnh lại càng trở ẩm thấp. Minh nằm trong phòng, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, co rúm bản thân lại trong chiếc chăn làm từ vải mỏng.

....tích....tách....

.....

Bất thình lình, cậu cảm thấy không gian nặng nề đang đè nén trên bản thân, mọi thứ cảm giác xung quanh bắt đầu từ từ sụp đổ, dần dần không còn tồn đọng bất kỳ nhận thức nào về thế giới thực.

Cậu cảm thấy bản thân như đang rơi xuống vực thẳm. Bản thân hoảng loạn vô cùng, mặc dù biết đây là giấc mơ, nhưng gắng cự để thoát khỏi nó bao nhiêu, cậu càng chìm sâu vào nó bây nhiêu.

Cảm giác rơi tự do thật là sợ hãi. Lúc này cậu chỉ đang cầu mong mọi thứ được biến mất.

Đột ngột, không gian thu hẹp giờ lại bắt đầu lan tỏa, như là vũ trụ sinh ra từ trong tiềm thức, không gian bây giờ đã đạt tới vô hạn nhưng cảm giác thì ngày càng đáng sợ và tú túng, thứ màu đỏ lấm lém như là máu bắt đầu xâm chiếm cả thế giới xung quanh.

Dưới chân của cậu giờ chỉ còn là hình ảnh phản chiếu méo mỏ của bản thân qua màu màu nước quánh dẻo nhầy nhụa màu đỏ thẫm của máu. Chúng từ từ bò lên cậu, cứ như là 2 đầu nam châm hút lấy nhau. từng chút từng chút chiếm lấy cơ thể của cậu, leo lên dính lấy cả đầu rồi dần dần nhấn chìm cả đôi mắt

Quá sợ hãi, Minh thốt lên trong vô vọng.

"Không... KHÔNG!!!"

Người cậu bên ngoài đau như lửa thiêu đốt, nhưng bên trong lại lạnh thấu cả xương.

Trong cơn ác mộng, thế giới màu đỏ đang dần bị phai mờ, xung quanh bắt đầu xuất hiện những giọng nói kỳ lạ.

Nhiều hơn, lại nhiều hơn. Những âm thanh quái đản xuất hiện không biết phát ra từ hướng nào, cứ bủa vây xung quanh người cậu.

Càng lúc càng ầm ĩ, giờ đây, những tiếng cười kinh dị bắt đầu xuất hiện, đeo bám dai dẳng như nguyền rủa linh hồn của cậu.

Mọi thứ thật là kinh khủng, cảnh tượng vô tận bát ngàn bao la bạt ngàn, nhưng Minh chỉ cảm ngột ngạt, sợ hãi đến tột cùng.

Thật tù túng, thật kinh tởm. Cậu chạy liên hồi trong thế giới nhưng mắt cậu vẫn chỉ là một màu đỏ của máu tươi đang dần dần phai thành màu đen tối thăm thẳm, nhưng không hề có một lối thoát

Không gian rộng lớn vô cùng nhưng lại cảm thấy như là một nhà tù linh hồn. Mặt đất như là một vũng bùn toàn máu với máu, cậu càng chạy mọi thứ càng lún sâu, không gian ngày càng đen tối, cảm giác thật tuyệt vọng ngày càng lần tới

Cậu có thể cảm nhận rõ bản thân đang trong một cơn ác mộng, dù là vậy những thứ cảm giác này, lại chân thật đến lạ thường. Sự đau khổ trong tiếng gào thét, tiếng cười đùa giễu cợt muốn kinh tởm vang vảng xung quanh, cảm giác của nền màu dưới đất nhơn nhớt có mùi tanh của máu, tất cả đều như thật.

Cậu chạy, và chạy mãi. Thứ âm thanh này, không gian này, mọi thứ như là muốn nổ tung trong đầu cậu. Những thứ cậu cảm nhận được là cảm giác khó thở và bí bức đến muốn chết.

"Làm ơn,..... LÀM ƠN!!!". Minh hét lên

Trong giây lát, lời gào thét của minh đã làm không thời gian vỡ vụn. Mọi thứ trở nên im lặng, tiếng tích tắc tích tắc bắt đầu xuất hiện, rồi dần dần chậm lại, khoảng cách giữa hai pha bắt đầu cách xa nhau. Nền đất máu đã bị đổ vỡ, cậu một lần nữa rơi xuống .

Nhưng lần này cảm giác rất kỳ lạ. Cái cảm giác này đã không còn là rơi tự do, mà lại như bay bổng trong không trung.

Quy luật trọng lực đã bị đảo nghịch, cậu đang cảm thấy bản thân mình đang đi vào một thế giới khác. Có gì đó đang hút lấy bản thân cậu. Trong cơn mơ màng, đằng xa là thứ ánh sáng màu xanh tím thật chói lòa. Càng ngày càng gần hơn, cậu tiến tới một cánh cổng kỳ lạ.

Chưa kịp phản ứng, cậu đã vượt qua nó và đặt chân lên một khoảng không xa lạ.

Màu sắc lúc này không còn kinh tởm máu me, thứ cậu đang cảm nhận được là cái gì đó khác. Nhưng mà có thật sự là vậy.

Ở đây không có gì, nhưng lại có cảm giác như tồn tại một thứ gì đó. Không gian giờ đây thoát ẩn thoát hiện, chỉ còn là màu đen trắng. Hình ảnh nơi đây cũng chẳng trọn vẹn, cứ như bị chiếc băng đĩa bị xước, chiếu đi chiếu lại dè dè xung quanh.

Cậu bước tiếp lên trước, có một trái tim đỏ đang đứng giữa không gian. Ngay khi vừa nhìn thấy nó, cậu cảm thấy linh hồn như rời khỏi xác, cảm giác này thật lạ lẫm mà cũng rất quen thuộc, như kiểu cậu đã trải qua nó rất nhiều lần rồi nhưng lại chẳng thể nhớ là khi nào. Ngay lập tức, có một giọng nói ở bên tai khiến cậu phải giật mình.

"Cậu cuối cùng cũng đã đến được đây!!".

"Ai,... là ai". Minh hoảng hốt đáp lại.

Không gian đột nhiên chiếu ra những hình ảnh của một chiều không gian quái lạ, mọi thứ chạy qua rất nhanh chóng

Thứ Minh thấy được lúc này thật tàn khốc, thế giới bên trong những hình ảnh này có nhưng con quái vật kinh tởm, oan hồn, linh hồn, chạy khắp mọi nơi, ....

Minh cảm thấy thật buồn nôn và sợ hãi, sao có thể có thứ kinh tởm thế này.

Âm thanh kia lại vang lên.

"Là ta đưa cậu đến đây, cậu có mối quan hệ đặc biệt với thế giới này, sớm thôi, cậu sẽ được trải nghiệm nó"

"Ngươi là ai! Cái quái gì kia! Làm sao mà....". Minh quát.

Chưa kịp nói hết câu, âm thanh kia bến thành một bóng mờ đen, dùng đôi tay đâm thẳng vào trái tim của cậu.

Minh chết lặng trong giây lát, miệng không nói thành lời. Hắn lấy ra một thứ gì đó mà bản thân cậu chẳng cảm nhận được thứ gì cả.

Hắn nắm chặt bàn tay nói với cậu.

"Thứ cậu để mất đôi khi lại là thứ luôn ở bên cạnh cậu! Hãy ghi nhớ điều đó."

Minh hoảng hốt đáp

"Không! KHÔNG!!!"

Rồi cậu bật dậy trong cơn hoảng loạn, bản thân chảy mồ hôi nhẹp cả người.

Bên ngoài có tiếng đập cửa.

"Mới sáng ra mày không để cái xóm này ngủ à!".

Câu thở hổn hển, người thì lạnh toát, nhìn đồng hồ thì đã gần 5:55 sáng.

Chưa kịp hoàn hồn, cậu ôm đầu suy lắng.

"Ác mộng quái quỷ gì vậy!"

Sau một hồi bình tĩnh, cậu đáp lại lời phàn nàn bên ngoài.

"Dạ, cháu xin lỗi ạ"

Cậu đi vào phòng tắm, nhìn thấy bản thân trong gương mọi thứ vẫn bình thường.

Mặc dù đang là ngày nghỉ dương lịch của học sinh, nhưng do thói quen vội vã hàng ngày của cậu, Minh lại quen béng đi mất và vội vàng chuẩn bị vệ sinh cá nhân để đi học.

Ngay khi cởi áo để thay đồng phục nhà trường. Cậu trông thấy một biểu tượng linh hồn được đính ngay bên ngực phải của cậu.

"Cái, cái thứ gì đây....."

"Chuyện gì đang xảy ra thế này"

Minh tự nhủ với bản thân.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro