Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi phút sau, mọi người lại vui vẻ thắng trong khi Chen và Người sao Hỏa biểu diễn tấu hài.

“Sao nào, thêm ván nữa nhé?” Sau khi kết thúc, Người sao Hỏa mời rất chân thành.

Chen: “Tôi sao cũng được, xem Boom thôi.”

Boom nói: “Không được, ngày mai Aou còn đi thi.”

Aou cũng nói: “Ngày mai Boom phải dậy sớm.”

Người sao Hỏa, Chen: “…”

“Hai người…” Người sao Hỏa thở dài: “Được rồi biết rồi, hai người nói anh em thế nào thì như thế đó đi.”

Boom: “Vậy các cậu ngủ sớm đi, hẹn chơi nữa nha.”

Boom nói xong rồi định thoát ra, bỗng nhiên Người sao Hỏa nói: “Đợi đợi đợi đợi!”

Chen: “Sao đấy?”

Người sao Hỏa nở nụ cười: “Xin lỗi tôi không nhịn được, làm mất vài phút của mọi người vậy, tôi muốn nói một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Aou hỏi cậu ta.

“Thì là chuyện về một người bạn của tôi, không phải vừa nãy đàn anh Chen cũng nói về một người bạn si tình của anh ấy sao, tôi cũng có một người bạn, tôi muốn nói, ai chẳng có một người bạn si tình chứ.” Người sao Hỏa lên tiếng ây da: “Tôi có chừng mực.”

Boom đổi tư thế nằm: “Cậu nói đi.”

Người sao Hỏa không bắt đầu ngay mà nói thêm một câu: “Tôi nói đây.”

Mic Aou lên tiếng: “Ừm.”

Người sao Hỏa khụ khụ: “Người bạn đó của tôi yêu thầm một người.” Cậu ta dừng một lát: “Haizz, trường cấp 3 của mọi người có cái bảng vinh danh không, thi tháng gì đó ấy, mỗi lần thi sẽ dán ảnh người đạt hạng nhất lên.”

Boom: “Có, trường tôi có.”

Chen: “Trường tôi cũng có, tôi còn được dán vài lần đây.”

Boom hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Bạn của tôi và người cậu ấy thích không học cùng trường.” Người sao Hỏa nói: “Nhưng mỗi tháng cậu ấy đều đến trường đối phương để xem bảng vinh danh, mỗi tháng luôn ấy, không bỏ sót lần nào.”

Boom: “Xem người cậu ấy thích có được lên bảng không à?”

“Tất nhiên là được lên bảng rồi, tháng nào người cậu ấy thích cũng có ảnh.” Người sao Hỏa nói: “Cậu ấy chỉ đơn thuần đi qua xem thôi, xem xong rồi rời đi, sau khi quay về thì giả vờ vô tình nhắc đến với chúng tôi, lần này anh ấy lại hạng nhất rồi, vô cùng kiêu kỳ, ây da.”

Người sao Hỏa nở nụ cười: “Nhớ có lần cậu ấy bỗng nhiên mời chúng tôi đi ăn, nói rằng người cậu ấy thích vừa mới đổi ảnh đó.”

Bầu không khí bị từng câu từng chữ của Người sao Hỏa làm dãn ra, hơn nữa họ vừa chơi xong ván game, bầu không khí xung quanh lúc này có cảm giác như đang nằm dài trên bãi cỏ và nhớ lại quá khứ cùng bạn bè sau làn khói thuốc súng.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được tiếng dế mèn kêu nhè nhẹ.

Boom hỏi: “Người được cậu ấy thích có biết không?”

Người sao Hỏa: “Yêu thầm mà, sao biết được chứ.”

Boom ồ một tiếng.

Người sao Hỏa tiếp tục: “Dần dần, bạn tôi biết chính xác khi nào nhà trường tổ chức kỳ thi hàng tháng, sau khi thi xong thì lúc nào dán ảnh, cũng biết được tháng nào người cậu ấy thích phát huy tốt như bình thường, tháng nào thì phát huy không tốt.”

“Haizz…” Chen nói vào: “Câu chuyện cậu kể với chuyện của tôi mà so với nhau, thì cũng trong sáng quá, còn có cảm giác, chậc, nói thế nào nhỉ, cảm giác chua xót của tình yêu vườn trường.”

“Đúng rồi.” Boom phụ họa, nói tiếp: “Sau đó thì sao? Bạn cậu tỏ tình chưa?”

“Chưa đâu, không phải tình yêu đơn phương vào năm cấp ba sẽ dừng lại khi lên đại học sao?” Người sao Hỏa nói tới đây bỗng nhiên bĩu môi: “Không được nói như vậy, ha ha ha, tất nhiên tôi mong trong tương lai họ sẽ tạo nên nhiều câu chuyện hơn.” Người sao Hỏa hỏi: “Đúng chứ Aou?”

Aou: “Ừm.”

Tiếng “ừm” của Aou dường như khác xa so với giọng nói thường ngày của cậu, Boom không xác định được liệu Aou có đang đắm chìm vào câu chuyện này hay không.

Boom hỏi: “Cũng là bạn cậu sao Aou?”

Aou nói: “Không phải.”

Người sao Hỏa cười: “Cậu ấy cũng biết đến.”

Boom lên tiếng ồ.

Người sao Hỏa lại nói: “Có điều gần đây bạn tôi cũng khá vui vẻ, không biết đã có tiến triển gì chưa.”

“Ừ, vậy là được rồi.” Tựa như Boom cũng là bạn của người bạn kia, nghe vậy anh cũng vui vẻ lên: “Chúc bạn cậu thành công nhé.”

Người sao Hỏa vui tươi hớn hở: “Thay mặt cậu ấy cảm ơn anh nha.”

Rõ ràng là một ván thắng, nhưng đã bị Người sao Hỏa mang đến cảm giác thương tiếc, còn có mùi vị của gió trong khuôn viên trường thổi khi vẫn mặc đồng phục học sinh.

Giờ phút này Boom giống như đang ăn một quả quýt đã gần chín, nói chua thì chua, mà nói ngọt thì cũng ngọt.

Kể xong câu chuyện, mọi người đều giải tán, Boom xuống giường đi rửa mặt.

Sau khi quay lại, Boom vừa nằm ngay ngắn, bỗng nhiên đầu óc trở nên minh mẫn.

Không lẽ người bạn kia của Người sao Hỏa là Aou sao?

Lúc trước Aou từng nói người cậu thích rất ưu tú, rồi cái gì mà không dám, cái gì mà không biết có nên theo đuổi không.

Nhớ lại, tương tác ban nãy của hai người cũng có chút kỳ lạ.

Người nhạy cảm như Boom sẽ lập tức lấy điện thoại ra, mở Line của Aou.

Nhưng anh ngây ngẩn nhìn vào màn hình hơn nửa phút cũng không đánh được chữ nào cả.

Sau khi tế bào thần kinh dần bình tĩnh lại, anh tắt điện thoại đi.

Boom nghĩ, nếu anh hỏi rồi, Aou thừa nhận thì làm sao đây?

Hình như anh không muốn nhìn thấy Aou thừa nhận.

Hình như anh cũng không mong Aou là người bạn kia.

Thế thì dứt khoát không hỏi vậy.

Không hỏi thì chắc chắn không phải Aou.

Boom vứt điện thoại sang một bên, đáy lòng chua chát không thể tả, chính mình cũng không biết vì sao.

Ngày hôm sau Boom dậy từ rất sớm, anh phải đến thư viện tìm ít tư liệu, tìm xong thì phải tới tòa nhà thông tin để họp, trận thi đấu của anh sắp bước vào vòng hai rồi.

Tối qua trước khi đi ngủ, Boom cố ý cài đồng hồ báo thức sớm hơn mười phút, thời gian hiện tại cũng gần tới thời gian dự kiến đến tòa nhà Khoa học và công nghệ.

Hôm nay các sinh viên mới vào trường đang thi ở toà Khoa học và công nghệ.

Đương nhiên, việc này cũng chẳng liên quan gì tới Boom, nhưng anh vẫn lượn lờ trong đám tân sinh viên năm nhất, tìm kiếm trái phải.

Mới đi được nửa cái hành lang, anh đã nhìn thấy người đang tìm rồi.

Đứng bên cạnh Aou là bạn cùng phòng của cậu, Boom tuy rằng không biết tên, nhưng mặt đã đỏ thấu.

Cách chưa tới 3m đằng trước, bạn cùng phòng của Aou sôi nổi gọi Boom là “đàn anh”, chỉ độc một tên cao nhất bên cạnh, không thèm mở miệng, chỉ nhìn Boom mà cười.

Ha, cậu cũng nghênh ngang quá nhỉ.

Boom còn biết làm sao nữa, chỉ có thể vừa cười vừa đi qua đó.

“Sao lại ở đây?”

Lúc đến bên cạnh Aou, Aou liền hỏi Boom.

Ánh mắt Boom chăm chăm nhìn bạn cùng phòng của Aou, tiếp đó nhanh chóng lấy tờ giấy trong túi quần nhét vào tay Aou.

“Cố lên.”

Boom vỗ vỗ vai Aou, hành động cứ như đi ăn trộm, nói xong thì cấp tốc chạy xuống từ cầu thang gần nhất.

Boom bên này biến mất nhanh như chớp, anh không biết rằng trên hành lang Aou vẫn đứng yên bất động, nhìn theo anh đến khi biến mất mới cúi đầu mở tờ giấy trong tay ra.

Tờ giấy này trông có vẻ là tùy tay xé từ trong vở ra, mép giấy vô cùng nham nhở, trên hàng kẻ ngang màu đen là chữ của Boom.

[Chúc ốc vít thiên vị làm bài thuận lợi!

Ps: Cái bút này tôi dùng từ hồi thi đại học đến tận bây giờ, mang lại rất nhiều linh cảm cho tôi, nhưng nó lại sắp nhắm mắt xuôi tay rồi, vậy nên vào giờ phút cuối cùng này, tôi mang phần may mắn này tặng cho cậu!]

Có thể thấy được, mực đen của bút đã không còn dùng được bao nhiêu, bên trên có rất nhiều nét bút viết ra mà không có mực.

Aou lại đọc từ đầu thêm một lần, tiếp đó dựa theo nếp gấp vốn có của tờ giấy rồi gấp lại y nguyên như lúc Boom đưa.

Trên hành lang người đến người đi, cậu đứng một mình ở cạnh tường, cúi đầu cười.

Boom rời khỏi tòa nhà Khoa học và công nghệ thì chạy thẳng tới thư viện, thời tiết gần tháng mười đã hơi lạnh rồi, một cơn gió ngắn ngủi thổi tới, Boom theo bản năng đút tay vào túi quần.

Trong túi còn có điện thoại, ngón tay anh vừa đυ.ng tới, liền cảm giác nó rung lên một cái.

Rõ ràng còn chưa xem là tin nhắn gì, nhưng Boom đã cười rộ lên.

Anh lấy ra xem, quả nhiên là Aou.

Aou: [Cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của anh]

Boom bĩu môi.

Anh Aou anh có hơi lạnh lùng rồi đấy.

Trong lòng vừa oán giận xong, anh Aou lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Aou: [Kết quả thi mà cũng ổn ổn, thì có phải nên tạ ơn thần linh không?]

Boom: [Còn có thể nói như vậy sao? ]

Aou: [Có lòng thành thì ắt có linh]

Boom: [Tạ ơn kiểu gì? Tôi chưa từng làm bao giờ]

Aou: [Trở thành chủ nhân lâu dài của nó, chăm sóc cho nó, thì cũng đồng nghĩa với đang tạ ơn]

Boom: [ Thế? Phải làm như nào? ]

Aou: [ Nếu mà anh thấy hài lòng với kết quả của tôi, vậy tặng bút cho tôi đi]

Boom cười: [Cũng được]

Boom: [Vậy về sau đến lượt cậu chăm sóc nó, mặc dù đã hết mực, nhưng nó có linh hồn!]

Aou: [Được]

Boom vừa cười vừa cất điện thoại, giơ ngón tay lên chỗ lá cây đang xanh tươi bên cạnh anh rồi nhẹ nhàng búng một cái.

Ái chà thời tiết hôm nay thật tốt.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, toàn trường tràn ngập một loại hơi thở tên là vui sướиɠ, phòng 306 cũng không ngoại lệ, Boom họp xong quay về kí túc xá đã thấy bọn họ đang thảo luận xem nên đi đâu xõa.

Quê của Pre và Pun có hơi xa, bọn họ không tính về, mà vừa hay là sinh nhật của Pre.

Thế nên cậu ta đã hẹn mọi người phải sớm quay lại.

Trong tiết diễn giảng buổi chiều rất rõ ràng là mọi người đều không còn tâm tư để học hành, từ mọi người này cũng bao gồm cả giảng viên của tiết diễn giảng.

Lúc này chỉ còn có 5 phút, giảng viên đã tắt file đa phương tiện rồi, tiếng chuông hết tiết vừa reo thì thầy còn rời đi trước tích cực hơn cả mọi người.

Giờ học hôm nay của lớp Khoa học máy tính kết thúc tại đây, sau khi giảng viên đi khỏi, trong lớp vang lên tiếng hò reo thưa thớt vì được nghỉ lễ.

Boom với bạn cùng phòng xuống tới dưới tầng, thấy sắp phải xa cách, Chen liền bá lấy vai Boom: “Bây giờ đi luôn à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro