Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pun hỏi: “Mọi người có muốn ra ngoài đi chơi không?”

Boom, Chen, Pre: “Chơi cái gì?”

Pun lắc lắc điện thoại: “Ban nãy đàn chị bảo tôi là muốn đi ăn buffet BBQ. Hay là đi cùng luôn?”

Chen nhướng mày: “Cậu hẹn hò ngọt ngào với đàn chị, đưa bọn tôi theo? Không hay lắm đâu.”

Pun xua tay: “Đâu có, bên chị ấy cũng gọi thêm vài người nữa, tôi thấy khéo có mỗi tôi là con trai, hay là các cậu đi chung đi.”

Chen hất cằm với Boom: “Đi không?”

Boom hất cằm với Pre: “Đi không?”

Pre hất cằm với Pun: “Thì đi.”

Vậy nên Pun đã báo tên của bốn người sang, sau đó cậu ta nói: “À đúng rồi, Candy cũng đi đấy.”

Boom khựng lại một cái.

Chen: “Ha ha ha ha ha ha ha ha đặc sắc quá đi thôi.”

Nhưng điều còn đặc sắc hơn không nằm ở đây.

Lúc quay về kí túc xá, Pun lại nói: “Ban nãy đàn chị bảo tôi là Song cũng đi.”

Nghe tới cái tên này, Pre và Chen ngồi tại chỗ làm một tràng pháo tay.

“Ồ~ Đặc sắc quá đi!”

“Tình địch gặp nhau, đỏ bừng con mắt.”

“Ố ồ!”

Boom bất đắc dĩ ho một tiếng, anh hỏi Pun: “Như này tức là có thể gọi thêm người?”

Pun gật đầu: “Đúng.”

Boom lập tức cúi đầu gõ chữ.

Chưa tới nửa phút, Boom liền nói với Pun: “Tôi gọi thêm Aou.”

Vừa dứt lời, Chen tức khắc nói: “Sao làm cái gì cũng nghĩ tới Aou thế.”

Boom: “Không được à?”

Chen: “Dạ được dạ được.”

Qua chưa bao lâu, một group của nhóm ăn BBQ đã được thành lập, trước mắt đang là 11 người, bên phía đàn chị có một phòng kí túc cộng thêm Song và một em gái khoá dưới nữa, còn bên phía Pun thì có một phòng kí túc cộng thêm Aou.

Nhưng cái group này lập chưa tới một phút, mọi người còn chưa kịp chào hỏi xong, thì đã có một người được thêm vào. Người này vừa vào đã tự mình giới thiệu: [Chào mọi người, em là Love]

“Cái đệch!” Pun lập tức kêu lên: “Love cũng vào rồi.”

Ba người còn lại: “Love là ai?”

Pun kinh ngạc: “Các cậu không biết à? Là cái người thích Aou đó.”

Boom lập tức ngẩng đầu lên: “Ai?!”

Pun: “Sinh viên mới viện Hoá học và Sinh học, thấy bảo là hoa khôi hay gì đó, ở cách vách với đàn chị.”

Chen cũng tò mò: “Gì? Chuyện từ lúc nào?”

Pre cũng hỏi: “Vụ gì đây?”

Boom hình như cũng muốn hỏi gì đó, nhưng hình như bị hỏi hết cả rồi, nên anh chỉ đành liếʍ môi, nhìn chằm chằm vào Pun.

Pun nói: “Tôi biết từ tuần trước, đàn chị kể là cái cô Love này vì tiếp cận Aou, thường xuyên tới viện của bọn mình để tìm đám người chỗ đàn chị chỉ để có thể chạm mặt với Aou.” Pun vừa ăn hoa quả vừa nói: “Nhóm đàn em của mình đều biết mà các cậu lại không biết sao?”

Chen: “Đệch, có biết gì đâu.”

“Không biết.” Pre cũng nói: “Ha ha thế mà cũng có một ngày chúng ta vì học tập mà bỏ lỡ việc ăn dưa, chuyện này mà nói ra ngoài thì ai tin nổi.”

Boom cũng cười theo: “Ha ha.”

Chen hỏi Boom: “Cậu cũng không biết à Boom?”

Boom lắc đầu: “Tôi không biết.”

Chen: “Aou nhà cậu không kể cậu nghe à?”

Boom vẫn lắc đầu: “Không có.”

Trong lòng Boom có hơi buồn bực, chuyện lớn như vậy mà Aou lại không hề nhắc đến bao giờ, rõ ràng dạo này anh còn thường xuyên nói chuyện với cậu ấy mà.

“Tình hình bọn họ bây giờ như nào? Aou nói như thế nào?” Chen hiếu kỳ hỏi: “Liệu có tiến tới được không?”

Pun: “Tôi nào biết được, tôi chỉ biết là Love thích vậy thôi, chắc vẫn đang theo đuổi ấy.”

Pre: “Cô ấy là hoa khôi à? Có ảnh chụp không?”

Pun haizz một tiếng rồi cười lên: “Không phải ngày mai là được gặp rồi còn gì.”

Pre chợt quay đầu lại nhìn Boom, chỉ thấy Boom đang cầm điện thoại đọc tin nhắn trong group.

Trong group mọi người đang chào hỏi nhau, dù sao cũng có nhiều người chưa quen biết, vậy nên những người khác còn đang nhắc tên nhau để làm sôi động bầu không khí.

Mà cái người tên Love kia, lại thêm một người vào trong group.

“Mai chắc là đông vui lắm đây.” Chen cười lên: “Như này thì muốn thêm người đến bao giờ, hết người này đến người nọ, dứt khoát mời một bữa tiệc luôn cho rồi.”

Pun nói: “Đàn chị bảo là tầm tầm như này thôi, không gọi thêm người nữa.” Cậu ta nói xong thì cười một cái: “Đàn chị còn bảo là, Love được thêm vào group là vì cô ấy đúng lúc đi qua phòng của đàn chị, nghe thấy Aou bảo đi, nên cô ấy nói cô ấy cũng muốn đi, cũng nhiệt tình lắm, bảo là việc khó việc khổ gì cô ấy cũng làm, kêu đàn chị nhất định phải cho cô ấy đi cùng.”

Chen cười ồ lên: “Đặc sắc rồi đặc sắc rồi, nhiều người thế này, biết đâu ngày mai tôi lại tìm được một người thì sao đây. Này Boom, hả? Boom đâu rồi?”

“Ở đây.” Giọng của Boom truyền từ trên giường xuống.

Chen ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì mà đã lên giường rồi.”

Boom: “Buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ chứ còn gì nữa.”

Chen: “Ôi đệch, đang hay ho thế này mà cậu lại đi ngủ.”

Boom: “Ờ.”

Pre bên cạnh nói nhỏ: “Tưởng ai cũng như cậu à, im đi, đừng có làm phiền Boom ngủ.”

Chen ngửa ra sau một chút, nhìn chằm chằm cái gáy Boom: “Không phải chứ, tôi muốn hỏi ý cậu là như nào? Ngày mai hai người ái mộ cậu đều đi cả, cậu cho tôi cái ám hiệu đi, muốn anh em chúng tôi làm như nào đây?”

Boom: “Không ám hiệu gì hết, không thích ai hết, ngủ đây.”

Giọng Boom nghe có vẻ rất mệt mỏi, cũng không giải thích gì, thậm chí còn lười nói chuyện.

Chen còn định nói gì đó, Pre lại suỵt một tiếng với cậu ta.

Nơi nướng BBQ tự phục vụ chuyên cung cấp mấy dịch vụ như thế này nên ở đó có đầy đủ mọi thứ, đám người bọn họ chỉ cần đi đến là được, không cần chuẩn bị gì cả.

“Tôi mặc cái này trông được không?”

Mới sáng sớm tinh mơ Chen đã rời giường chuẩn bị, giống như đi hẹn hò vậy, còn chỉnh tóc mấy lần.

“Được đấy.” Pre mặc áo khoác vào, lướt qua cậu ta: “Đẹp muốn chết luôn.”

Chen không tin lời Pre, một tay xoay đầu Boom đang ăn bánh mì qua: “Anh đây nhìn được không?”

Đầu Boom ở trong tay người ta, anh chỉ có thể nói: “Đẹp muốn chết luôn.”

Pre: “Ha ha ha ha ha ha.”

Chen: “…”

Pun: “Cũng gần đến giờ hẹn rồi, bên nhóm nữ sinh nói đã xuất phát rồi, hẹn mười phút sau gặp ở cửa tòa nhà Nghệ thuật.”

Pre: “Không thành vấn đề.”

Chen: “Không thành vấn đề.”

Boom: “Không thành vấn đề.”

Tòa nhà Nghệ thuật rất gần kí túc xá nam, chỉ khoảng năm phút là đến.

Mọi người sửa soạn một chút rồi cùng nhau xuất phát.

Lúc đi đến cửa cầu thang, Boom nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi lén lút lùi về phía sau vài bước.

“Cậu làm gì đấy?” Chen phát hiện ra động tác nhỏ của Boom, hỏi anh.

Boom: “Các cậu đi trước đi, tôi chờ Aou.”

Chen: “Nhanh lên đó.”

Boom: “Biết rồi.”

Trong điện thoại, Aou nói đã ra khỏi cửa nên Boom cũng không phải chờ lâu, chỉ khoảng nửa phút sau đã thấy Aou ở cửa cầu thang.

Cậu mặc áo hoodie trắng cùng với quần jean, đi vài bước lại chuyển sang chạy chậm, từ trên lầu đi tới chỗ của Boom, cả người lộ ra vẻ phấn chấn bừng bừng.

Boom lần đầu tiên nhìn thấy Aou mặc áo hoodie, anh cảm thấy rất mới mẻ, chờ khi nhìn thấy Aou đi đến trước mặt, Boom vỗ một cái lên tay Aou: “Chào buổi sáng anh đẹp trai.”

Aou trai đẹp nói: “Chào buổi sáng.”

Boom hỏi: “Anh đẹp trai đã ăn chưa?”

Aou: “Ăn rồi.”

Boom nâng giọng lên: “Anh đẹp trai ăn cái gì vậy?”

Aou: “Bánh mì.”

Boom: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng ăn bánh mì.”

Aou hỏi: “Tâm trạng rất tốt à?”

Boom: “Đúng vậy, sao lại không tốt chứ, tâm trạng cậu không tốt à?”

Aou cười: “Tốt.”

Aou lại hỏi: “Những đàn anh khác đâu?”

Boom: “Ở phía trước, nhóm nữ sinh cũng xuất phát rồi.”

Aou hỏi: “Cho nên là anh đang đợi tôi à?”

Boom: “Không thì sao?”

Aou cười: “Boom, có phải chúng ta rất lâu rồi không gặp mặt không?”

“Vậy sao?” Boom ngửa đầu suy nghĩ: “Chẳng phải vừa gặp hôm thứ tư à? Ở cửa siêu thị đấy.”

Aou nói: “Ba ngày rồi.”

Boom: “Mới ba ngày à.”

Lại đi thêm vài bước nữa, Aou đột nhiên hô một tiếng: “Boom.”

Boom: “Hửm?”

Aou: “Nhìn thấy túi của tôi không?”

Aou nói xong hơi cúi đầu xuống, Boom theo ánh mắt của Aou nhìn xuống quần áo của cậu, thấy giữa áo hoodie của cậu có một cái túi miệng rộng.

“Làm sao vậy?” Boom hỏi.

Aou: “Đút tay vào đi.”

Boom hỏi: “Làm gì? Làm ảo thuật à?”

Aou vẫn nói: “Đút vào đi.”

Boom nghe lời đút tay vào trong, sau đó anh sờ được một thứ gì đó trong túi.

Boom lấy thứ đó ra, là một cái mặt dây chuyền nhỏ được gói trong túi plastic trong suốt, lớn hơn ngón tay cái một chút.

“Khủng long nhỏ.” Boom nói.

Aou nói: “Là con của Dino.”

Boom bị Aou chọc đến mức cười ha hả: “Dino đỉnh thật đấy.” Boom cầm khủng long nhỏ lên xem một chút: “Chưa kể là hình như hai đứa nó rất giống nhau.”

Aou nói: “Cho anh.”

Boom cũng không khách khí với Aou, trực tiếp bỏ con khủng long nhỏ vào túi: “Cảm ơn ba Dino nha.”

Hai người Boom đến tòa nhà Nghệ thuật cùng một lúc với bạn cùng phòng của anh.

Hai người cùng đi qua bên kia, ba người bạn cùng phòng đột nhiên kêu to.

Pun: “Đẹp trai ghê, hai người chân dài.”

Pre tặng cho cậu ta hai cái vỗ tay: “Hai người đứng cùng nhau đẹp thật đấy.”

Chen cũng vỗ tay theo, hỏi bọn anh: “Hai người đã bàn bạc trước là sẽ cùng mặc quần áo màu trắng à?”

Boom nghe xong cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, lúc này anh mới nhớ ra là hôm nay mình cũng mặc áo khoác màu trắng.

Vì thế anh nhích người sang chỗ Aou, huýt nhẹ khuỷu tay vào người Aou.

“Đúng vậy.”

Chen cười một tràng dài: “Trong game hai người đã mặc đồ đôi rồi, ra ngoài cũng y như thế.”

Pre tò mò: “Quần áo trong game của bọn họ là đồ đôi à?”

Chen: “Đâu chỉ thế, tên cũng là một cặp.”

Pre hưng phấn: “Sao cơ, sao cơ?”

“Người tên [Thiên vị], kẻ tên [Huênh hoang].” Chen dừng một tí: “Tôi chơi game cùng Boom nhiều năm như vậy mà cậu ấy cũng chả để tên cặp với tôi lấy một lần.”

Boom nhìn Chen: “Cậu không phục à?”

Chen: “Phục, phục, phục.”

Các nam sinh đứng đó tầm hai phút thì nhóm nữ sinh cũng tới, nhưng khác với nhóm nam sinh ở chỗ, mỗi người đều mang theo túi to túi nhỏ trên lưng.

“Mang gì mà nhiều vậy?” Pun đi qua cầm balo giúp đàn chị.

Đàn chị: “Một vài cái dùng để trang trí, vài cái dùng để bố trí trên sân.”

Pre cười rộ lên: “Trông lãng mạn thật đấy.”

Đàn chị: “Đi chơi mà.”

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Boom nhìn thấy hoa khôi của khoa trong truyền thuyết - Love, cô ấy hôm nay cũng mặc quần áo màu trắng, là một cái váy màu trắng, đứng sau một đám người trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cô ấy cũng mang theo balo, balo trông hơi phồng lên, có vẻ như mang cũng không ít đồ.

Boom quay lại nhìn Aou, anh nghĩ, cái người trông có vẻ hiền lành đứng bên cạnh anh có đi qua bên kia cầm balo giúp Love không.

Nhưng sự thật thì cậu không hề có cơ hội đó vì xe mà đàn chị gọi đã đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro