Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pun thò đầu ra ngoài: “Năm ngoái khi Boom đến trường báo danh, có ai cảm thấy cậu ấy đẹp trai hay không?”

Đàn chị bật cười: “Cậu đang chọc cười sao? Có ai cảm thấy cậu ấy đẹp trai hay không? Cậu nên hỏi là có ai cảm thấy cậu ấy không đẹp trai hay không.”

Pun nhướng mày với người phía dưới.

Đàn chị nói: “Không chỉ thế thôi đâu, Boom vừa cười, khắp nơi trong đại học đều nở hoa.”

Boom run rẩy vì xấu hổ.

Đúng thật là có chuyện này, không biết là ai đã nặc danh đăng nó trên blog của trường, phía trên còn có bức ảnh anh đang cười rạng rỡ.

Bài viết này từng làm mưa làm gió trong trường một thời gian, điều này làm cho Boom trong một khoảng thời gian, luôn bị người khác chỉ này chỉ nọ ở nơi họ cho rằng anh không nhìn thấy.

Loại cảm giác này thật sự quá khó chấp nhận.

Bởi vì chuyện này, Pun và đàn chị mở ra cánh cửa hồi ức dĩ vãng, thầm thì hú hí với nhau không ngừng.

Nói rồi lại nói, cuối cùng lại nói đến Boom.

Đàn chị bên kia nói: “Cái đó, Candy của chúng ta, hả? Phải không?”

Đàn chị không nói thẳng ra.

Nhưng làm gì có ai nghe mà không hiểu cơ chứ.

Chen, Pun, Pre lập tức: “Ồ ~!”

Boom: “... Đừng quậy nữa.”

Đàn chị cười, lại hỏi: “Này, nghe nói tân sinh viên có một em trai cũng rất tuấn tú đúng không?”

Pun: “Đúng vậy, truyền tới chỗ chị rồi sao?”

“Vừa trở về đã nhắc đến.” Đàn chị cười nói: “Cho nên hôm nay cậu mới gọi điện hỏi chị về chuyện này.”

Pun: “Đúng vậy, em nói cho chị biết, đàn em đó với Boom còn là đồng hương nữa, hôm nay Boom lần đầu gặp mặt người ta, đã trực tiếp đâm vào lòng ngực của người ta rồi.”

“Đâm vào lòng ngực?” Đàn chị cười khúc khích: “Thật là có duyên, đặc biệt thích hợp thành một đôi.”

Pun không hiểu: “Hả? Thành một đôi? Là Boom với Aou sao?”

Boom cũng nói: “Aou là nam mà.”

Đàn chị: “Chị biết, ha ha không có gì đâu, nói linh tinh đó mà.”

Sau khi cúp điện thoại, Chen lại xách chuyện Candy ra nói, cậu ta tiến đến bên cạnh Boom, hỏi đầy ẩn ý: “Cậu và Candy thế nào rồi? Sáng hôm nay cùng nhau chơi game sao?”

Boom: “Chỉ chơi có hai ván.”

Chen lập tức kích động: “Thế nào thế nào?”

Boom lắc đầu: “Không thắng nổi.”

Pre cười to tiếng, đá chân vào ghế của Boom: “Ai hỏi cậu có thắng được hay không, bọn tôi là đang hỏi hai người tiến triển thế nào rồi?”

Boom: “Tiến triển cái đầu cậu.”

Chen: “Chị ấy chắc chắn đang theo đuổi cậu đó người anh em, quá rõ ràng rồi.”

Chen nâng cao giọng nói, học theo giọng của Candy: “Boom, chị nghe nói cậu chơi không tệ, mang đàn chị chơi cùng đi~”

“Ha ha ha ha ha ha ha đúng đúng đúng.”

“Cái giọng điệu này vô cùng chính xác.”

“Đàn chị mà không có ý gì với cậu thì tôi sẽ đứng chổng ngược để gội đầu luôn.”

Boom cầm bịch hạt dưa trên bàn lên, ném về phía Chen: “Thích cái beep.”

Mọi người lại cười phá lên.

Cơn náo nhiệt qua đi, ký túc xá lại yên tĩnh lần nữa.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi, buổi tối trước khi ngủ, dưới sự chờ đợi của mọi người, Boom làm hết bài tập môn thống kê vào ngày mai, sau đó vung tay lên, đưa nó cho các bạn cùng phòng đang gào khóc đòi ăn chép lại.

Ai cũng nói đại học dễ sa đọa, có ai trước khi bước vào cuộc sống đại học không hạ quyết tâm, muốn tham gia rất nhiều hoạt động! Muốn gia nhập rất nhiều câu lạc bộ! Muốn đăng ký nhiều chương trình học! Muốn thi lên thạc sĩ! Muốn làm quen với rất nhiều bạn bè! Muốn yêu đương!

Nhưng mới năm hai, vì đời người nhạt nhẽo mà mọi người đều trở thành các ông bà cụ non, tất cả những lời thề sắt son năm nào đã không còn nữa, chỉ còn lại một câu, làm bài tập chưa? Cho tôi chép với.

Mười hai giờ, xung quanh khu ký túc xá nam sinh đều yên tĩnh, trong phòng 306, Pre cách cửa gần nhất cũng tắt đèn đi, đèn phòng đã tắt, chỉ còn đèn điện thoại trên giường mọi người là sáng.

Boom đang lướt điện thoại, có lẽ là do đang là thời kỳ sôi nổi của khai giảng, có không ít tin tức về việc tân sinh viên nhập học.

Boom đột nhiên nghĩ đến Aou, nghĩ rằng chỉ có một mình cậu đến đây trước hai ngày, hiện tại ở ký túc xá chắc chắn rất nhàm chán.

Đã là đồng hương của nhau, còn không cẩn thận đâm phải người ta, là một người đàn anh, Boom cảm thấy bản thân vẫn nên quan tâm cậu một chút.

Vì vậy anh click mở.

Boom: [Ngủ rồi sao?]

Aou chắc cũng đang chơi điện thoại, một giây sau đã trả lời: [Vẫn chưa]

Boom lại hỏi: [Đã quen với trường học chưa?]

Aou: [Cũng ổn]

Boom: [Buổi tối có thể sẽ có muỗi, không biết Khao có đưa cậu đi mua nhang muỗi hay không, nếu như không mua thì quấn chăn lại, cẩn thận kẻo bị đốt]

Aou: [Mua, đang dùng]

Boom chậc một tiếng, lạnh lùng, đúng là lạnh lùng.

Boom: [Cậu đang ở ký túc xá nào?]

Aou: [406]

Boom: [Ở ngay trên lầu tôi]

Aou: [Ừm]

Boom bật cười, xem ra Aou này không phải người rất muốn nói chuyện phiếm, cho nên anh không nói nhiều nữa.

Boom khách khí kết thúc cuộc trò chuyện: [Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, sau này có vấn đề gì có thể hỏi tôi, Khao có đôi lúc rất bận, không chắc sẽ trả lời cậu kịp thời, tôi thì khá rảnh rỗi]

Boom cho rằng Aou chỉ nhắn lại chữ “Được”, nhưng không ngờ giây tiếp theo tin nhắn gửi đến đây còn rất nhiều chữ.

Cậu nói: [Ngủ ngon, Boom]

Boom cũng tùy tiện nhắn “ngủ ngon”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng học theo Aou, thêm tên “Aou” vào.

[Ngủ ngon, Aou]

*

Tất cả bạn học trong phòng 306 ngồi xung quanh đông tây nam bắc, mà tầm mắt của bọn họ đều nhìn vào giữa chiếc bàn thấp.

Trên bàn thấp là cái gì, là túi giấy vừa được treo trước cửa ký túc xá.

Lúc này túi gà rán đã được bọn họ mời vào ký túc xá, đang được cung phụng dưới ánh mắt của bọn họ.

“Không có manh mối nào sao? Có tờ giấy gì đó không?”

Chen ngồi ngược ghế, tay chống vào lưng ghế hỏi.

Pre nhìn túi giấy, nước miếng sắp chảy ra: “Tìm rồi, không có gì cả.”

Boom nhìn bốn túi gà rán, bốn chai sốt ô mai, hỏi: “Vậy có ăn hay không? Thơm quá đi.”

Pun: “Ăn?”

Pun vừa nói xong, không biết ai động tay trước, tất cả mọi người đứng dậy lấy đồ ăn, tiếng động vang lên một lúc, một giây sau mới ngồi xuống.

Giỏi lắm, tất cả chỉ là động tác giả, không có ai di chuyển.

“Ha ha ha các cậu ăn đi chứ!” Pre cười.

Chen cũng nói: “Ai không ăn làm chó!”

Một đám chó con nhìn nhau, vẫn không có ai động đậy.

Pun phân tích: “Tôi nghĩ người kia treo trước cửa chúng ta là muốn cho chúng ta đúng không? Đúng lúc có bốn phần.”

Chen quay đầu: “Boom, you eat I eat.”

Boom dùng chiến thuật rút lui: “Vì sao tôi lại ăn trước?”

Mọi người nhìn nhau không nói gì vài giây, cuối cùng Boom vẫn đứng lên: “Ăn đi ăn đi, nếu như hiểu lầm thì tính cho tôi, ngày mai tôi sẽ mua lại cho người ta.”

Ba người còn lại nghe xong thì lập tức lên tinh thần: “Ăn!”

Có câu nói này của Boom, mọi người đưa tay ra lấy.

“Wow, chính là hương vị này, ăn quá ngon!” Chen vừa ăn vừa nói.

Pre cũng nói: “Còn rất giòn, nóng hổi, có lẽ vừa mang đến không lâu.”

Pun đột nhiên ngẩng đầu: “Có phải là chị tôi hay không?”

Pre nói: “Cậu hỏi thử xem.”

Hai phút sau, Pun cất điện thoại: “Không phải.”

Pre thở dài, quay lại nhìn Boom: “Gần đây có ai theo đuổi cậu không, Boom?”

Boom lắc đầu: “Không có.”

Chen hỏi: “Không lẽ là Candy?”

Pre nghe xong thì bật cười, sau đó nói với Boom: “Này, Boom, nếu như là Candy đưa đến thì cậu phải làm sao?”

Khóe miệng Boom lập tức cứng đờ lại: “Chuyện này...”

“Ha ha ha.” Pun cười vỗ vai Boom: “Không phải Candy đâu, tôi vừa hỏi rồi.”

Boom: “Cảm ơn cậu.”

Mọi người vừa nghi ngờ vừa lo lắng, nhưng không ảnh hưởng đến niềm vui khi ăn gà rán.

Sốt ô mai kết hợp với gà rán quá tuyệt vời!

“Các cậu nói xem.” Pre nói: “Có phải nữ sinh buộc dây giày buổi chiều không, không phải trong tay bạn của cô ấy cũng cầm đó sao?”

Chen: “Ồ! Cũng có thể.”

Boom lắc đầu: “Đến bây giờ thì túi gà đó cũng nguội rồi.”

Chen: “Cũng đúng.”

Pre: “Có phải là người có mặt ở đó vào lúc ấy hay không? Không phải chúng ta nói muốn ăn gà rán sao.”

Pun cảm thấy vô cùng húng thú: “Tôi nhớ lúc đó cũng có mấy nữ sinh.”

Ba người còn lại cùng nói: “Là ai?”

Pun: “Không biết.”

Ba người còn lại: “...”

Mọi người ăn uống no say, Pre mới nhớ ra phải đăng lên vòng bạn bè, nhưng túi gà đã hết, không tiện chụp lại, vì vậy cậu ta chỉ chụp logo.

“Mọi người cùng nhau đăng lên vòng bạn bè đi, xem có ai nhận không.”

Boom tiếp tục ăn: “Cậu đăng lên đi, tôi sao chép lại.”

Pre bấm điện thoại: “Hiếm khi tôi cũng có thứ để cho cậu sao chép.”

Vòng bạn bè của Pre vô cùng đơn giản, đăng tấm hình vừa mới chụp lên, thêm một câu.

[Ai đối xử với phòng 306 tốt như vậy, tặng cho sự ấm áp này, mau nói cho tôi biết cậu là ai!]

Cậu ta vừa đăng chưa đến mười giây, ba người cùng phòng còn lại sao chép không sai một chữ.

Mọi người đăng lên vòng bạn bè, đợi người đến nhận.

Nhưng đến buổi tối, ngoài trừ có một số tin nhắn thì không có manh mối nào.

“Boom, có ai nhận không?” Sau khi tắt đèn, Chen hỏi Boom.

Boom nói: “Không có, các cậu thì sao?”

Mọi người cũng nói: “Không có.”

Chen thở dài: “Không biết ai mua, làm tôi ăn thấy lạ, trong lòng lại lo lắng.”

Pre: “Tôi cũng vậy, sớm biết đã không ăn rồi.”

Boom vô tình chọc thủng: “Thật sự sẽ không ăn sao?”

Pun tiếp lời: “Dẹp đi, người ăn nhiệt tình nhất là hai người đấy.”

Boom an ủi mọi người: “Xem như tôi mua đi, chỉ có mấy miếng gà rán mà thôi, ăn cũng ăn rồi, đừng để trong lòng nữa.”

Pun ghét bỏ hai người: “Nhìn tiền đồ của mấy người đi, tuổi tác đi đâu rồi, Boom nhỏ tuổi nhất lại chín chắn hơn các cậu nhiều, còn để Boom an ủi nữa.”

Pre làm nũng: “Bé Boom của chúng ta là tốt nhất.”

Chen nói theo: “Bé cưng Boom, tôi yêu cậu.”

Boom: “Cút.”

Hôm nay vẫn không có ai nhận túi gà rán, ngày mai cũng không, ngày mốt vẫn không có ai.

Hai ngày trôi qua, vòng bạn bè vẫn yên tĩnh như gà, chuyện này dần dần biến mất khỏi suy nghĩ của mọi người.

Lại đến buổi tối tắt đèn, không biết thế nào, Pre bỗng nhắc lại chuyện này, còn hỏi có phải là Aou hay không.

Boom ngẩng đầu lên: “Aou?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro