White Night 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông. Lạnh. Đen tuyền. Chỉ có màu tuyết trắng. Đã ba tháng trôi qua. Mặt trời lặng ngắt. Ánh sáng nơi nào? Chỉ còn đêm, gió và tiếng ai kêu gào quằn quại.

Tôi chạy đi, sáng hay đêm? Đã mấy giờ rồi? Đồng hồ chết lặng. Tuyết trắng. Gió lạnh. Những thân cây gầy nằm sõng. Cơn bão. Tuyết vun vút lao đi. Hay đạn nổ. Hay pháo lựu? Cả không gian quay mòng. Chao đảo. Không thấy gì. Gió rít. Tiếng súng máy u u. Đêm.

Cánh rừng bạch dương xây sước khóc mơ trong đêm dài. Run rẩy, co người lại, thân cây thẳng tắp vươn cái màu tang thương. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dài. Những cành cây khẳng khiu co ro trong thổn thức. Bóng xám xa, những vạch rào đen ẩn hiện trong đêm tối. Cánh rừng mỏng manh chẳng che nổi tôi khỏi tuyết điên cuồng. Tiếng răng rắc đổ ngang. Những cây dương già hoảng sợ. Đột ngột, văng vẳng trong đêm âm thanh đì đùng. Súng nổ. Tuyết rơi. Gió. Đêm.

Tôi mải miết đi. Tai lạnh buốt, ù lòa trong âm thanh hỗn độn. Môi tê cứng, tái và xanh. Chân vẫn bước. Tuyết dày. Những bước chân lên, ngàn hạt tuyết xuống. Chôn dấu chân, chôn những thân cây khốn khổ. Chôn cả tôi. Cả đêm, cả gió rít và tiếng súng vọng từ xa. Tất cả, chìm sâu vào tuyết trắng. Dường như chỉ có tuyết, cái lạnh và màu trắng đến mênh mông. Không còn âm thanh gì. U u. Tiếng gió, tiếng pháo hay chỉ là con chim đêm đi lạc giữa đen tuyền? Không cần quan tâm. Chỉ mải miết đi.

Cánh rừng như vô tận. Những bóng trắng dài xác xơ giống hệt như nhau, cả vệt nước mắt dài loang lổ. Cả màn sương nặng lững lờ trôi. Như một mê cung. Lẩn quẩn. Không có lối vào. Chẳng có đường ra. Vì tất cả đều là tuyết.

Đột ngột, rừng biến mất. Không còn tiếng ken két não nề, không còn âm buồn ai oán trách. Đột ngột, đêm đen tuyền đổ sập. Cái lạnh trượt chân ngã nhào xuống mặt đất, xới tung lên ngàn hạt tuyết tinh tươm. Chẳng thấy gì.

Thở hổn hển. Trò chơi đuổi bắt trải dài ra vô tận. Tôi và tuyết. Tuyết và đêm. Ai đuổi ai? Ai mới là kẻ bị bắt? Mọi thứ rối tung lên. Tôi chạy. Tuyết đuổi theo. Đoạn đường dài. Mệt lử. Không thoát được. Tôi thua rồi! Tuyết cố tìm nơi nắng sáng, hắt ánh mênh mông cho mọi ánh nhìn. Đêm vẫn chạy theo. Con đường vô tận. Dài hay khúc khuỷu? Cong và tròn, giao lộ nào sẽ chia cắt đôi ta?

Tôi đứng lặng giữa trời đêm. Tuyết mềm và xốp. Nhưng lạnh buốt. Đen tuyền. Sau lưng tôi là cánh rừng dương than khóc, quằn quại, nức nở trong gió kêu gào. Điên cuồng đến hoảng loạn. Tôi thấy sợ. Tôi chạy. Chân cứng đơ nhấc lên. Từng bước một. Đào tung tuyết lên. Trò chơi lại bắt đầu. Tôi lao về bóng tối, tuyết vun vút theo sau. Quật vào mặt, vào tai, lưng và bụng. Lạnh. Tôi quay cuồng. Tôi điên đảo. Tuyết đuổi kịp. Hất ngã tôi. Lăn lông lốc.
 
Tuyết đen. Đêm trắng. Cánh rừng lộn ngược.

Như câu chuyện cổ tích, một ai đó đến bên cạnh và đỡ tôi đứng lên. Vai rộng, ấm áp. Hơi thở dịu dàng. Bàn tay gầy, sây xước mà nóng hổi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Đột ngột. Đó là em. Em. Finland. Tôi vùng dậy.

Em biến mất. Cánh rừng dương lụi tàn. Đêm vẫn dài, đông vẫn lạnh. Ánh đèn leo lét hắt bóng tôi lên tường. Cô độc. Chỉ còn mình tôi ở nơi đây. Một mình tôi.

Tôi thở dài. Chỉ là một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro