White Night 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm luôn đen. Rừng dương màu trắng. Tuyết xám xịt. Ủ ê. Em cắm cúi đi. Cuối con đường, bóng cao. Mờ dần. Khuất hẳn. Là anh đó. Đứng mãi chờ. Mong đợi. Điều gì chứ? Sao anh không đuổi theo? Sao anh không kéo lại? Chẳng một lời từ biệt, anh để em đi. Xa. Xa mãi. Em sẽ không trở lại. Anh không sợ sao?

Anh không sợ mất em sao?

Hay là anh không yêu em nữa?

Hay là anh ghét em rồi?

Để mặc em ra đi. Chẳng một lời. Biến mất.

Không còn gì vương vấn ư?

Em đi. Không đưa tiễn. Không từ biệt. Không cả một lời chia ly.

Chỉ có rừng dương. Cố níu em lại.

Chỉ co rừng dương. Khóc cho đôi ta.

Cũng như ngày xưa...

Em choàng tỉnh. Đêm dài. Mộng mị. Thao thức mãi băn khoăn. Có gì đâu? Chỉ là đêm thôi. Rừng dương biến mất. Súng ngổn ngang. Đạn nằm la liệt. Những cành thông nằm ngửa, lá xanh. Tiếng đì đoàng. Pháo nổ. Cao điểm. Không phải rừng dương. Không phải anh.

Em thở dài, cố nằm xuống ngủ. Mà trăn trở điều chi? Sao không ngủ được? Nền tuyết dày. Đêm đen sẫm. Sắp đến ca trực của em rồi. Bận rộn lắm. Không có thời gian ngủ đâu. Ngủ đi thôi.

Nhưng mắt nhắm đi thì rừng dương lại mở. Tuyết đen, đêm trắng. Gió quay mòng. Cây dương giống hệt nhau. Lặp đi lặp lại. Ken két kêu gào. Nhảy múa. Run rẩy. Lạnh. Cái lạnh đột ngột rơi. Rét buốt. Vỡ tan ra. Mảng sắc nham nhở cười. Ác mộng. Em choàng dậy. Thất thần. Chỉ là cơn mơ.

Em pha cà phê. Rượu mạnh còn nhiều. Nóng hổi. Chuếnh choáng say. Rừng dương quay, đêm trắng, tuyết đen. Anh bỏ đi, mặc em cô độc. Đau đầu quá! Nhức buốt bên thái dương, em lảo đảo. Buồn nôn. Khát khô cổ họng. Nước. Nước. Em cảm rồi!

Em ngồi phịch xuống, co chiếc chăn mỏng tang vào người. Cà phê đen, nóng hổi. Như ngày xưa anh vẫn thường pha. Nhưng em không tỉnh nổi. Mùi rượu nồng nặc, rừng dương lắc lư. Cười man dại. Tuyết tuôn rơi. Gió quằn quại. Rên rỉ. Không. Rừng thông! Xanh! Không phải đen! Không phải trắng! Không phải anh!

Không phải em.

Em nằm gục xuống. Hổn hển. Chóng mặt quá. Tuyết cứ rơi. Hoa cả mắt. Đau đầu. Ôi, khó chịu. Người em nóng hổi. Đầm đìa mồ hôi. Lạnh. Mùa đông tàn khốc. Khắc nghiệt. Anh đi xa. Em lạc lõng. Cô độc.

Em ngủ thiếp đi. Đầu vẫn đau, hơi thở nhọc nhằn. Ngày xưa em bệnh, anh vẫn nấu cháo cho em. Anh lo lắng xoa đầu em, chườm nước cho em. Anh đắp cho em chiếc chăn dày. Anh nắm bàn tay em, vỗ về cho em ngủ. Đến khi em dậy, anh đã ngủ quên từ lúc nào!

Tội anh quá! Em muốn khóc lắm, nhưng mắt em khô rát. Cổ họng em đau chẳng thốt lên lời. Em hục hặc ho, tức thì anh tỉnh dậy. Mắt anh lờ đờ mệt mỏi nhưng anh vẫn lo lắng cho em. Anh quan tâm và chăm sóc em như một người cha vậy. Em hạnh phúc lắm! Hạnh phúc quá!

Rồi em đi xa.

Những đêm em lạnh, chẳng ai hỏi han em. Những lúc em bệnh, chẳng ai chăm sóc em. Chẳng ai thương em như anh cả. Anh tốt lắm! Anh tốt quá! Em yêu anh, yêu anh rất nhiều.

Vậy mà sao em lại giận anh nhỉ?

Thế tại sao em lại ghét anh cơ?

Em yêu anh, yêu anh đến thế cơ mà...

"Finland! Ngài có sao không?"

Loáng thoáng bóng người xung quanh...

"Ôi chao, ngài ấy cảm rồi!"

Hốt hoảng...

"Gọi quân y đi, ngài ấy bị bệnh!"

 Lo lắng...

Họ cũng như anh vậy. Nhưng họ không hiểu em như anh. Vì em yêu anh. Em yêu anh...

"Làm ơn...gọi cho Su..."

Anh ơi,

Em cần anh...

Em nhớ anh. Em nhớ anh quá rồi!

Em ngã gục. Thiếp đi. Đêm dài. Nóng hổi. Thổn thức. Cô độc quá. Chỉ có mình em. Không ai quen cả. Không cả anh.

Rừng dương mơ mộng. Ngẩng lên trời đen. Những ngôi sao trắng. Những ngôi sao xa xôi. Xa quá. Như anh vậy. Với bàn tay chẳng bao giờ đến được.

Đột ngột, một vì sao chuyển ngôi.

Nhớ ngày xưa anh kể, một vì sao băng sẽ đem điều ước đến cho em. Em ngây thơ hỏi, xa như vậy ngôi sao có đem được không anh? Anh chỉ cười. Ấm áp. Vậy đó, dù hư ảo đến thế em sẽ tin.

 "Một ngôi sao băng đem cho em điều ước!"

Đó sẽ là một điều ước hoang đường để ngôi sao sáng rực buông mình rơi. Tan thành hạt tuyết trắng. Tan thành đêm đông. Nhưng ấm áp.

 Rồi ngôi sao sẽ rơi xuống đâu? Có phải là nơi anh không để anh đem ngôi sao ấy đến cho em, để anh mang điều ước ấy đến cho em?

Em ước gì, anh sẽ đến bên em.

Hoang đường.

Ngôi sao vụt tắt. Đêm lại đen.

Sao ơi, người đã rơi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro