I.9. Màn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồi đó... tôi còn quá trẻ để hiểu tình yêu là gì."

Không rõ tại sao, Arthur cứ nghĩ mãi về lời nói của Oliver, đặc biệt là từ sau khi hắn chia tay với bạn gái. Hắn nghĩ đến lời nói của Oliver nhiều đến nỗi nó vang lên trong cả giấc mơ của hắn.

Lý do Arthur chia tay bạn gái với người ngoài là vì hắn và bạn gái hắn không hợp nhau. Tuy nhiên, chỉ có người bên trong nội tình mới biết bạn gái hắn có mối quan hệ bí mật với một người trong ban nhạc của hắn. Hắn không muốn gây xích mích trong ban nên hắn đã chủ động chia tay bạn gái.

Dù sao cũng chỉ là một cô bạn gái. Chia tay với cô ấy thì hắn có hơi tiếc, nhưng cô ấy làm sao mà quan trọng bằng ban nhạc của hắn được.

Khi bật ra ý nghĩ đó, Arthur giật mình. Hắn có thực sự yêu bạn gái của mình không? Nếu đúng như những gì người khác bảo, lẽ ra hắn phải lao vào đánh nhau với gã tình địch của mình. Lẽ ra hắn phải đau khổ. Lẽ ra hắn phải hận cô bạn gái hắn tại sao lại làm thế với hắn.

Hắn không cảm thấy gì cả. Khoảng thời gian ở cạnh cô ấy khá vui, và giờ cả hai đã chán nhau thì thả cho nhau đi, chỉ vậy thôi. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng tình yêu trên phim ảnh chỉ là sự thổi phồng để kịch tính hóa câu chuyện lên.

Ngay khi cái tin Arthur chia tay bạn gái được công bố, chỉ có Marianne và Connor là người ngửi được mùi bất thường trong tin tức này.

Marianne không hỏi Arthur nhiều. Cô chỉ quan sát biểu cảm và thói quen sinh hoạt của Arthur là cô đã có được câu trả lời. Tuy vậy, Connor thì lại thẳng thừng hơn vậy nhiều.

"Cô bé ấy đá cậu à?" Connor hỏi.

"Không, là tôi chủ động ngỏ lời chia tay."

"Như vậy nghĩa là cậu bị cắm sừng."

Arthur khó tin nhìn Connor. Anh ba nhà Kirkland chỉ nhún vai:

"Bởi vì anh biết rằng cậu sẽ không bao giờ chủ động chia tay chỉ vì "chán" hay "hết yêu" hay "không hợp". Trong các mối quan hệ yêu đương của cậu, cảm xúc của cậu rất ổn định... không, phải nói rằng cậu khá thờ ơ. Cậu không yêu người ta sâu sắc, nên cậu cũng sẽ không phải là người rời bỏ người ta trước tiên nếu người ta không làm gì có lỗi với cậu."

"Anh nói buồn cười. Chẳng lẽ chỉ có những người yêu sâu sắc mới nói chia tay trước? Nói vậy thì chẳng lẽ những cặp đôi dài lâu trên thế giới này toàn là những người yêu nhau hời hợt à?"

"Không phải vậy." Connor nhăn mày, cố gắng tìm ra một lối giải thích hợp lý. "Ý anh là, khi cậu quen người ta chỉ để người ta "giữ chỗ" bạn gái, thì cảm xúc của cậu chẳng việc gì phải lên xuống thất thường. Cậu không khát khao người đó đủ để cậu cảm thấy ghen tị khi người đó thích người khác. Và đúng như cậu nói, có một số trường hợp, khi người ta yêu sâu sắc nhưng lại gặp trúng người yêu hời hợt, thì người yêu sâu sắc sẽ là người nói lời chia tay trước. Bởi vì cảm xúc của họ quá quý giá để có thể bị mang ra rẻ rúng và chơi đùa."

"Tôi không rẻ rúng và chơi đùa tình cảm của bạn gái tôi."

"Đấy là bởi vì cả hai người các cậu đều không yêu nhau. Nếu cậu có thái độ yêu như vậy đối với người thật lòng yêu cậu thì đó sẽ là một sự xúc phạm đến tình cảm của người ta." Connor bất chợt nghiêm mặt. "Lúc đó, điều tốt nhất mà cậu có thể làm đấy là để cho người ta đi."

Thái độ nghiêm túc của Connor khiến Arthur bất ngờ đến nỗi đứng hình. Cả hai anh em nhìn nhau một lúc lâu.

Và rồi, Arthur bật cười khan.

"Thôi giảng đạo đi, đến tận bây giờ anh vẫn còn độc thân đấy."

"Này nhé, anh đã có bạn gái rồi. Chỉ là anh chưa có cơ hội dẫn cô ấy ra mắt nhà chúng ta thôi." Connor đỏ mặt.

"Dắt một cô bằng xương bằng thịt đến trước mặt tôi rồi hãy nói. Mấy cô nàng 2D của anh không được tính đâu." Arthur xua xua tay. "Tôi về phòng cái đã."

Hắn cười chế nhạo Connor rồi rời khỏi đấy sớm. Hắn không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Những gì Connor nói dường như đụng chạm đến điều gì đó trong thâm tâm hắn.

Chưa được nửa tiếng kể từ khi Arthur trở về phòng mình, hắn lại nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại mình vang lên. Là tin nhắn từ Marianne.

Trở về từ cơ sở cai nghiện đến nay là tròn một tháng. Từ lúc ấy đến giờ, đã có vài lần Arthur và Marianne lại đến thăm Adèle, nhưng toàn đúng vào những lúc Oliver không có mặt ở đấy, nên họ cũng chẳng thể gặp Adèle được. Theo lời nhân viên tiếp tân, tình trạng của Adèle mỗi lúc một tệ đi khiến Marianne lo lắng vô cùng.

Bản thân Arthur cũng có nói với Marianne mối nghi ngại bất thường của mình về Oliver. Hắn cứ ngỡ rằng Marianne sẽ gạt sự nghi ngờ của hắn đi (Oliver tốt với Adèle đến vậy cơ mà?), nhưng bất ngờ thay, cô nói với hắn rằng cô cũng cảm thấy Oliver có gì đó rất bất thường. Cô đồng ý với Arthur rằng cô cũng sẽ tìm thông tin về nhân vật này.

[Oliver Baker có vẻ là một người giàu có, nên tôi nghĩ khả năng là gia đình tôi cũng sẽ biết về gia đình Baker. Kết quả thật sự...]

Marianne để lửng tin nhắn.

[Là sao?] Arthur nhắn lại.

Từ phía bên kia gửi lại một tấm ảnh. Tấm ảnh đó chụp chân dung của một người đàn ông có mái tóc đen, làn da nhợt nhạt và đôi mắt màu đỏ máu, sâu thăm thẳm.

Arthur chưa thấy người đàn ông này bao giờ. Nhưng mà, bằng một cách bản năng, hắn biết người đàn ông này.

Hắn biết.

Đôi mắt màu đỏ máu đó khiến hắn rùng mình.

[?????????? Đây là Oliver??????] Hắn nhắn lại.

[Thật ngạc nhiên là cậu nhận ra. Tôi cũng không nhận ra gã khi mới nhìn thấy bức ảnh này.]

[Tại sao lại...]

[Đây là hình của gã trước khi hắn tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ. Cả nhà Baker chỉ còn mỗi mình gã.

Tôi có nhờ cha mình tìm hiểu về cơ sở cai nghiện kia. Hắn là người góp vốn lớn nhất để thành lập trại cai nghiện. Có một điều kỳ lạ là, tầm bốn năm về trước, nhà Baker lại dính líu rất nhiều đến những tin đồn về thuốc phiện và ma túy. Sau này, những tin đồn đó chấm dứt, nghe đâu nhà Baker rút chân hoàn toàn khỏi "giới" rồi.]

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Dylan mở cửa bước vào, gương mặt tái mét. Trên tay Dylan ôm một con mèo tam thể.

Con mèo đó cứ kêu mãi. Nước mắt của Dylan cứ giàn giụa theo từng tiếng kêu của con mèo.

"Đây là..."

"Đây là con mèo đã được Adèle Bonnefoy cho ăn và đã theo chân cô ấy từ khi cô ấy rời khỏi nhà vào năm mười sáu tuổi." Dylan nói. "Theo như những gì nó nói, thì Oliver Baker không phải người tốt. Hoàn toàn không phải người tốt..."

"Nó nói những gì vậy?" Arthur nhìn Dylan đầy trông chờ.

Dylan đắn đo một lúc. Anh vuốt ve con mèo, lắng nghe nó nói, lắng nghe cả tiếng nói từ bên trong anh vẳng lại. Anh nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Anh biết rằng đề nghị này hơi đường đột, nhưng em có thể mang anh đến nói chuyện với Oliver Baker không?"

"Không phải là em không thể đưa anh đến." Arthur khó hiểu nhìn Dylan. "Nhưng mà, anh đến nói chuyện với Baker làm gì? Em còn có một chút liên quan, bởi vì em là hôn phu của em gái nuôi của Adèle Baker. Nhưng mà anh thậm chí còn không quen biết Adèle Baker!"

"Arthur, nghe này. Oliver Baker không phải người tốt. Trái lại, hắn thực sự, thực sự rất xấu xa. Tuy nhiên, vì một số lý do, anh có thể chắc chắn rằng gã Baker đó sẽ không làm hại đến bất kỳ ai trong số chúng ta. Lý do anh cần gặp gã Baker đó là để anh xác định được mọi chuyện có đúng như anh đã đoán không."

"Em không hiểu??? Anh Dylan, chẳng thà anh cứ nói thẳng ra hết đi."

"Không, anh không thể. Em quá bốc đồng, còn Marie thì lại quá cảm xúc. Trong khi, sự bốc đồng và cảm xúc lại không phải là điều tốt cho Adèle Bonnefoy lúc này, đặc biệt là khi cô ấy đang sống phụ thuộc vào Oliver Baker."

Arthur nhìn đăm đăm vào Dylan một lúc. Dylan có một đôi mắt giống hắn, nhưng dịu dàng hơn vậy rất nhiều. Anh hai hắn từ trước đến nay vốn đã như vậy, luôn luôn cố gắng khiến mọi việc chu toàn nhất thay vì xới tung tất cả như cái cách hắn luôn làm từ trước đến nay.

Hắn quyết định tin tưởng vào anh hai hắn.

Cuối tuần đó, Arthur và Dylan lại bắt chuyến xe buýt đến cơ sở cai nghiện. Lần này chỉ có hắn và Dylan, không hề có Marianne hay Isabella. Thật lạ lùng. Một người chẳng liên quan bao nhiêu đến nhà Bonnefoy như Dylan lại kiên quyết bỏ thời gian rảnh cuối tuần của mình để can dự vào chuyện của một người chẳng hề quen biết.

Sau bốn tiếng đồng hồ, bọn họ cũng đến được cơ sở cai nghiện. Đúng như Arthur đoán, hắn không thấy Oliver Baker ở đâu cả. Những lần trước đến đây, hắn cùng Marianne thậm chí đã chờ Oliver Baker cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy tăm hơi gã đâu.

"Em nghĩ chúng ta nên..."

"Khoan đã." Dylan đưa tay lên, ra hiệu cho Arthur ngừng nói.

Anh bước ra ngoài sân, đưa bàn tay lên. Một con chim sà xuống đậu nơi mu bàn tay anh. Nó thả những tiếng kêu róc rách, trong veo như nước suối vào tai những người xung quanh. Sau đó, nó bay đi.

"Cô tiếp tân đang nói dối chúng ta, Arthur ạ. Baker thường xuyên đến đây hơn bất kỳ ai. Có những lần gã còn ngủ lại ở căn nhà kia nữa. Vào những ngày nghỉ như thế này, gã ở đây đến gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ."

Nghe thấy lời buộc tội của Dylan, cô tiếp tân phản ứng lại đầy tức giận.

"Xin anh đừng nói những lời vô căn cứ như vậy. Tôi..."

"Đủ rồi."

Một giọng nói mà Arthur đã biết từ tháng trước vang lên, cắt ngang lời nói của cô tiếp tân. Cánh cửa đằng sau quầy tiếp tân mở ra. Oliver Baker xuất hiện từ sau cánh cửa, bước vòng qua quầy tiếp tân để đến đứng trước Dylan và Arthur. Gã cúi chào.

"Xin thứ lỗi cho màn kịch vụng về của tôi."

"Tại sao anh lại lừa chúng tôi suốt một tháng qua??" Arthur lên tiếng chất vấn.

Oliver liếc nhìn Arthur bằng một nửa con mắt. Đôi mắt xanh vô hồn như búp bê của gã ánh lên sự khinh thường.

"Tôi không xin lỗi cậu, cậu chẳng là cái gì để tôi phải làm thế." Oliver nói. "Tôi đang xin lỗi người đàn ông đáng kính này và "vị thần" đi sau anh ta."

"Vị thần?" Arthur càng ngày càng không hiểu mọi chuyện ra sao nữa.

"Cậu không nhìn thấy ngài ấy sao?" Oliver hỏi. "Tôi cứ nghĩ nếu cậu cùng huyết thống với vị hôn phu của Rồng đây, lẽ ra cậu cũng có thể nhìn thấy các thực thể vượt trên con người mới đúng."

Quả thực, có đôi lúc Arthur nhìn thấy một cái bóng khác chồng lên cái bóng của Dylan trong khi chẳng thấy người đâu. Hắn chỉ tự nhủ rằng hắn nghĩ nhiều, dù thậm chí đã có những lần hắn thấy cái bóng đó biến đổi từ bóng người sang bóng của một thứ gì đó to lớn và đáng sợ hơn vậy. Hắn liên tục phủ nhận. Hắn chỉ không muốn cùng một giuộc "hoang tưởng" như anh hai hắn. Chính vì vậy, cái việc Oliver nói về "cái bóng" luôn đi cùng Dylan là một vị thần khiến hắn không khỏi sửng sốt.

"Ivy bảo rằng cô ấy không phải là con người, nhưng cũng không phải là một vị thần." Dylan nói. "Cô ấy nói, đừng gọi cô ấy là thần, như vậy sẽ xúc phạm đến vị thần thực sự. Anh có thể gọi cô ấy là tinh linh."

"Tôi hiểu rồi. Thật hân hạnh cho tôi, tôi đã không tính trước rằng mình sẽ được diện kiến Chúa Rồng, nên tôi đã không chuẩn bị tiếp đón hai người cho tử tế. Mời mọi người đi theo tôi."

Ngay sau khi Oliver quay người đi, Dylan nhón chân thì thầm vào tai Arthur (dù là anh thứ hai, nhưng Dylan vẫn thấp hơn Arthur nửa cái đầu):

"Ivy bảo rằng cô ấy ghê tởm người đàn ông này khủng khiếp. Cô ấy nói rằng gã là một kẻ có được một chút khả năng tâm linh nhưng lại làm như thể hắn là Chúa Trời."

Oliver dẫn Arthur và Dylan đến căn nhà nhỏ trên ngọn đồi. Lần này, Oliver không để Arthur và Dylan ngồi ở gian ngoài của phòng khách như lần trước Arthur đến đây nữa. Gã bấm một vài nút bấm trên tường, và tấm gương một chiều trong phòng khách từ từ rút lên phía trên trần, biến phòng khách hai gian trở thành một căn phòng duy nhất.

Dylan ngồi xuống ghế sofa. Ngay lập tức, chiếc ghế sofa bên cạnh anh cũng lún xuống như có ai đó ngồi lên. Nhìn cảnh đó, Arthur tự nhủ có lẽ cả lũ người ở đây điên hết mất rồi.

"Để tôi đoán nhé." Oliver nói trong lúc đang châm trà cho sinh vật mà Arthur không nhìn thấy, sau đó là châm trà cho Dylan, và cuối cùng là Arthur. "Ngài đến đây cùng với người chung huyết thống với ngài (Arthur có cảm giác như thể Oliver đang tránh dùng từ em trai), nghĩa là ngài đã biết ít nhiều câu chuyện về tôi và nhà tôi."

"Đúng vậy. Tôi tới đây để xác nhận một vài chuyện."

Oliver im lặng một lúc. Và rồi, gã nhìn về phía chiếc sofa bị lún xuống. Gã thở ra một hơi dài đầy cam chịu.

"Ngài nói đi."

"Anh có yêu Adèle Baker không?"

"Nhà Baker sẽ không có bất kỳ đứa con thừa kế nào vì cô ấy." Oliver đáp. "Cô ấy đã ghê tởm tôi đến độ không muốn mang trong mình dòng máu của tôi rồi. Thế nên, tôi sẽ sống cả đời mà không có con cháu."

"Một câu hỏi nữa. Có phải anh cố tình không cho Marianne Bonnefoy gặp mặt Adèle Baker là vì anh sợ rằng vợ anh sẽ vì cuộc gặp gỡ đó mà 'trốn thoát' khỏi anh không?"

Oliver Baker mỉm cười. Gã trả lời Dylan, như thể câu trả lời của gã chỉ là đang nói về thời tiết hôm nay ấm áp thế nào.

"Tôi sẽ trả lời ngài với một điều kiện. Ngài không bao giờ được kể 'toàn bộ sự thật' về câu chuyện của tôi cho người cùng huyết thống của ngài, hay hôn thê của người cùng huyết thống kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro