Bữa tối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua có chút nhanh, từ lúc tôi tỉnh lại là khoảng chừng giữa trưa cho đến bây giờ, hoàng hôn đã có dấu hiệu xuất hiện, phía chân trời đã nổi lên một ít màu hồng nhạt.

Quả nhiên khi một người tập trung vào một việc nào đó, thời gian bất tri bất giác trôi qua lúc nào không hay, trong khoảng mấy tiếng, rốt cục thì tôi cũng tạm thời xây dựng cho mình một căn nhà gỗ nhỏ.

Chính xác hơn mà nói, nó chỉ tạm được coi là một túp lều che mưa che gió, nơi tôi sẽ trú ngụ vào đêm này, tuy nhiên có lẽ do tính chất của gỗ, hoặc một nguyên nhân kì lạ nào đó mà túp lều này lại kiên cố lạ thường.

Bây giờ, tôi cảm thấy bản thân mình đã có hơi mệt mỏi, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối ngay bây giờ, một ít thịt bò thượng hạng, thêm một lát bánh mì nhỏ.

Việc chuẩn bị bánh mì hầu như không có khó khăn, bởi lẽ trong không gian của tôi vốn đã trữ một ít, còn lại chỉ là hâm nóng lại nó trên lửa, vấn đề chân chính đến từ những miếng thịt bò, vệ sinh cùng chế biến nó không quá thuận lợi vào hiện tại.

Nhưng mà, có lẽ Chúa cũng không thể ngăn cản việc ăn uống của con người, chật vật hơn nửa tiếng, cuối cùng một miếng bò bít tết lớn đã được hoàn thành, mặc dù ngoại hình của nó không được tốt cho lắm.

Bỏ qua những vết cắt nham nhở nhờ thanh kiếm của tôi, bên trên còn dính lại không ít dị vật như cây cỏ, thứ mà tôi tin sẽ cho thêm hương vị vào miếng thịt bò. Do khả năng dùng lửa không phải tốt lắm mà nhiều vị trí xuất hiện vết cháy đen.

Tôi rút thanh kiếm của mình ra khỏi bao, cẩn thận cắt xuống một vết ở miếng bít tết lớn.

"Ôi mẹ ơi!" Tôi không nhịn nổi mà kêu lên một tiếng, bên ngoài dù đã cháy đen nhưng bên trong vẫn còn đỏ ngòm như chưa từng đi qua lửa.

Tôi gắng gượng lấy xuống một miếng nhỏ, chậm rãi đưa vào miệng, nếu như thứ này thực sự tệ, tôi sẽ không do dự bỏ qua việc chuẩn bị bít tết cho bữa tối, sắc trời đã đen đi rất nhiều, và tôi không muốn có một đốm lửa lớn khiến mình sáng chói nhất mảnh rừng.

Vừa vào đến miệng, một loại mùi thịt chín xen lẫn một ít mùi máu xộc lên mũi tôi, thật lòng mà nói thì loại mùi hương này cũng không quá tệ.

Tôi cố gắng cảm nhận hương vị sau mỗi chuyển động nhai của hàm, tiếng nhóp nhép chậm rãi vang lên giữa không gian yên tĩnh của chiều tà, tôi không dám nhai quá nhanh.

Ực!

Nuốt xuống miếng thịt đã nhai kĩ, tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, chí ít nó còn không quá tệ như vậy, thậm chí có thể nói là khá ngon.

Bữa tối được bảo toàn, đây là điều làm tôi yên tâm nhất, ngày đầu tiên với một bữa tối không hoàn chỉnh và thiếu sót, đó là một dấu hiệu xấu cho sau này.

Đặc biệt là với người như tôi, kẻ luôn coi trọng những bữa ăn thì việc phải bỏ đi bất cứ một món ăn nào, cùng việc tra tấn có đồng dạng công hiệu.

Bữa tối có thể hoàn mỹ tiến hành, tôi nghĩ ngày mai mình có thể làm việc với hiệu suất gấp đôi, việc hoàn thành một căn nhà có lẽ cũng sẽ không mất thời gian như tôi nghĩ.

...

Lại tiếp tục trôi qua hơn nửa tiếng, bữa tối đầu tiên đã được hoàn thành, tôi dùng một chiếc lá lớn, mềm mại mới nhặt được không lâu đã qua vệ sinh lau miệng, sau đó nhìn ra phía bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ.

Sắc trời tiếp tục đen hơn một ít, bây giờ chỉ còn lại một dài ánh sáng hồng ở phía chân trời, dấu hiệu cho thấy một ngày đang đi đến hồi kết.

Lệch sang một bên, ở vị trí cao hơn chút ít, một vầng trăng tròn, phát ra ánh sáng bàng bạc đã xuất hiện từ bao giờ, dấu hiệu cho thấy bóng tối đang dần phủ xuống, xâm chiến mặt đất.

Đã đến như vậy, tôi cũng không có ý định tiếp tục làm việc, cây đuốc hiện tại chỉ có một, sẽ là một sự lãng phí nếu tôi dùng nó bây giờ.

Hơn nữa, vầng trăng cùng bóng tối cho tôi một loại cảm giác không an lành, phảng phất đêm nay sẽ là một đêm không yên ả, tôi nghĩ tốt nhất là mình nên ở yên trong túp lều này và chậm rãi thăm dò xung quanh.

Cũng may mà trước đó tôi đã mượn một ít lông cừu, kết hợp cùng các loại lá cây cùng cỏ khô làm thành một chiếc giường đơn sơ, cho nên tối nay sẽ không quá nhàm chán, mệt mỏi tôi cũng có thể chợp mắt một lát.

...

Theo thời gian chậm rãi đi qua, bóng đem đã hoàn toàn xâm chiếm, chỉ còn lại một ít ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ mặt trăng, nhưng như vậy cũng đủ để tôi nhìn gần như rõ ràng mọi thứ.

Buổi tối còn phải nhàm chán hơn tôi tưởng tượng, hoàn toàn không có việc gì khác ngoài nhìn ra phía bên ngoài, ngắm nghía vầng trăng chậm rãi di chuyển, hay xem một cơn gió đi qua mạng theo lá vụn.

Cho đến khi, một âm thanh kì lạ vang lên ở phía ngoài kia, ngay cạnh túp lều của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro