Chương 13 - Cô là đồ biến thái!!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Hiện giờ anh biết dùng cách nói bình thường căn bản không thể nào thuyết phục được tiểu quỷ ăn nói bậy bạ này, cho nên lúc này chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.

Anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy cặp sách phía sau Yoona dễ dàng nhấc bổng cậu lên.

Hai chân Yoona nháy mắt rời mặt đất.

Kinh ngạc há hốc mồm! ⊙﹏⊙~

"Này, này này này này này! Chú muốn làm gì? Buông cháu ra, đừng chạm vào cháu, chẳng lẽ chú không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Bị một người đàn ông cao hơn cả mặt biển, không biết bụng dạ đụng phải, chú bảo cháu về sau làm sao lấy chồng? A a a a a... Trong sạch của ta, a a a a a... Trinh tiết của ta, a a a a a... Cứu mạng a, phi lễ a, cưỡng gian trẻ em..."

Yoona xé giọng hô to, chân tay trên không không ngừng dãy dụa.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên chợt nhăn mày, hai chân dừng lại.

"Nhóc là con gái?"

H mới nhận ra sao?!

Yoona vừa buồn vừa vui, không nhịn được lo lắng về chỉ số thông minh của đàn ông.

"Thế nào? Chú không tin? Vậy có muốn cháu cởi quần cho chú kiểm tra không?"

"Được!"

Người đàn ông thẳng thắn đồng ý rồi chợt buông tay.

Yoona rớt xuống mặt đất, nằm bẹp xuống.

Đồ háo sắc đáng ghét!

Cậu hờn dỗi từ mặt đất đứng lên, phủi bụi đất trên người sau đó lại dùng sức ngẩng đầu nhìn bộ mặt căng như bài tú lơ khơ.

"A, đúng rồi!" Cậu thông minh lập tức nói sang chuyện khác, nói: "Chú nhất định biết Jessica Jung chứ? Chính là đại tỉ hắc đạo vừa mới ra tù đó."

Đaị tỉ?

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu.

Khóe miệng Yoona hơi tà cười. Quả nhiên là biết! Bingo~

"Cháu có một vật quan trọng, phiền chú giúp cháu chuyển lại cho cô ấy được không ?" Cậu lấy trong cặp ra một phong bì giống như lần trước, tự mình nhét vào tay anh ta, sau đó vỗ vào tay anh tươi cười thân thiết, nói: "Chú, mặc dù chú lớn quá mức bình thường, còn cao hơn cả mặt biển nhưng chú là một người tốt, thật rất cảm ơn chú! Kim sinh kim thế, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cháu không quên đại ân đại đức của chú, cho dù cháu chết cũng sẽ làm quỷ quấn lấy chân chú, nếu may mắn cháu trở thành thiên thần, mỗi ngày cháu nhất định sẽ cầu nguyện cho chú, cầu nguyện chú khi ra ngoài bị xe đè chết, uống nước bị sặc chết, ngay cả khi đại tiện cũng bị nghẹn chết,...Được rồi, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải chia tay, cháu đi trước, bye bye..."

Cậu nói xong lập tức chạy lấy người.

"Chờ đã!"

Người đàn ông dầm dần phục hồi, rất nhanh vươn tay, lần thứ hai cầm lấy cặp sách của cậu.

Cơ thể Yoona đột nhiên bị giữ lại không thể nào bước tiếp được.

Xong rồi! Chiêu này đối với người này không có hiệu quả!

Làm sao bây giờ?

Đôi mắt cậu di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra một biện pháp tốt, lập tức cởi cặp sách phía sau, lại nhanh chóng bỏ chạy.

Cái gọi là bỏ của chạy lấy người chính là như thế này!

Người đàn ông kinh ngạc nhìn bóng dáng cậu bỏ chạy nhưng không tiếp tục đuổi theo, mà nhìn chằm chằm cặp sách cùng với phong bì trong tay.

Thằng nhóc đó rốt cuộc là ai?

Đôi lông mày nghi hoặc nhíu lại, sau đó anh mở cặp sách ra tìm thấy bên trong giấy chứng nhận học sinh tiểu học năm nhất, anh kinh hãi nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp bên trong.

"Thằng nhóc này, nó chẳng lẽ là..."

......................................

Khách sạn Rich.

Phòng VIP.

Một người đàn ông cao gần hai thước hoa lệ đi vào trong phòng, đứng trước sô pha ở phòng khách, rất cung kính với Jessica đang ngồi trên đó, khom lưng chín mươi độ.

"Đại tỉ"

"Sao?"

Jessica khinh khinh lên tiếng trả lời, cánh tay dài duỗi ra, tao nhã cầm lấy cốc rượu bên cạnh khẽ uống một ngụm.

Kim Tan đứng thẳng lưng, hai mắt không nhịn được chăm chú nhìn cô.

Jessica nhận thấy ánh mắt anh ta, hai mắt hẹp dài hơi hơi nghiêng nhìn, lạnh lùng nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Thưa đại tỉ..." Kim Tan lại khom lưng nói, "Sáng sớm hôm qua tôi ở cổng biệt thự nhìn thấy một cô nhóc có cử chỉ kì lạ."

Cô nhóc?

Giữa đôi lông mày Jessica túc khởi.

"Tiếp tục nói."

"Vâng"

Kim Tan vẻ mặt không mang theo bất kì cảm xúc nào kể lại: "Cô nhóc kia hôm trước cũng đã đợi ở cổng suốt một ngày, sáng nay lại tới nữa nên tôi liền đến hỏi, cuối cùng nó nói có vật quan trọng muốn chuyển cho tỉ, hơn nữa..." Anh đột nhiên muốn nói lại thôi.

"Hơn nữa cái gì?"

Kim Tan vẫn chưa trả lời, mà lấy trong túi ra một cái thẻ học sinh, hai tay trình lên.

Jessica nghi ngờ nhíu mày, cầm lấy cái thẻ ghi học sinh tiểu học năm nhất, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía trên tấm ảnh chụp, hai mắt bỗng trừng lớn, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Khuôn mặt thằng nhóc này tuy rằng tròn tròn mập mạp, vẫn còn vẻ trẻ con nhưng đặc biệt cùng với ngũ quan của cô giống nhau như đúc, quả thực chính là phiên bản nhỏ của cô. Mà bên cạnh bức ảnh có ghi rõ ràng họ và tên: Jung Yoona.

Jung?

Nó cũng họ Jung?

"Đứa nhỏ này..." cô thì thào tự nói.

Chẳng lẽ là con cô?

Thế nhưng từ trước đến nay đối với phương diện đàn bà luôn đặc biệt cẩn thận, cho tới giờ chưa hề có lưu lại mầm mống bên ngoài... một đêm vội vàng kia

"Thư đâu?" cô đột nhiên hỏi.

"Ở đây" Kim Tan lập tức lấy thư ra.

Jessica vội vã cầm lấy, mở chiếc phong bì ra.

Lần này bên trong thư không hề có một trò bịp nào, đơn thuần là một tờ giấy trắng, mà ở trên chỉ viết một dãy mười sáu số.

Là số điện thoại di động?

Cô nhìn xuyên suốt con số kia, nhíu mày trầm mặc.

"Đại tỉ" Kim Tan không nhịn được mạnh dạn hỏi: "Tỉ còn muốn hỏi gì nữa không?"

Jessica chợt thu lại tờ giấy, lạnh lùng nói: "Không! Trước còn một chuyện quan trọng phải làm, đúng rồi, cậu nói chuyện này với TAO để cậu ta đi điều tra cô nhóc tên Jung Yoona này, lấy DNA của nó kiểm tra, xem có thật là con tôi không!"

"Vâng!" Kim Tan cúi đầu lĩnh mệnh.

Đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì chuông cửa vang lên.

"Leng keng, leng keng"

Tiếng chuông nghe êm tai, khóe miệng Jessica gợi lên tà ác.

Rốt cuộc cũg tới!

"Đi mở cửa!" Cô ra lệnh

"Vâng"

Kim Tan lập tức xoay người, đi tới mở cửa phòng ra.

Tiffany mặc đồng phục của khách sạn, đeo cà vạt hình bướm, mỉm cười đối mặt với anh ta, trước hơi khom lưng , sau nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, đây là cơm trưa của anh, tôi đã mang tới."

Lại nói khi Kim Tan nhìn thấy khuôn mặt Tiffany, viền mắt hơi nhíu chặt.

Chính là người phụ nữ này?

Đồ vật đang ở trên người cô ta?

Hai tay không nhịn được nắm lại, rồi cố gắng kìm nén, hơi gật đầu lễ độ nói: "Cám ơn!"

Nói xong, anh lập tức kéo toa ăn qua.

"Thật xin lỗi, có thể chờ một chút được không?" Cô chợt gắt gao bắt lấy toa ăn, hơi bối rối nói: "Hôm qua thực rất xin lỗi, bởi vì hoảng sợ cho nên mới thất lễ với anh, xin anh thứ lỗi cho tôi, đừng đổi người khác thay tôi, tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa."

Sáng sớm nhận được thông báo thay người, cô sao có thể để tiền gần ngay trước mắt bị người khác đoạt đi?

Nước phù sa tuyệt đối không thể chảy vào đất người ngoài, cho nên nhất định phải cướp về.

"Xin lỗi..." Kim Tan lạnh lùng mở miệng, tiếp tục nói: "Chuyện này tôi không làm chủ được, nếu như cô muốn xin lỗi vậy thì tự mình nói đi."

Tự mình nói?

Tiffany vẻ mặt nghi ngờ. Anh ta không phải người hôm trước?

Kim Tan thản nhiên cầm lấy toa ăn kéo vào, cực kì thân sĩ vươn tay phải hướng trong phòng nói: "Mời vào!"

Hả? Vào?

Tiffany nhìn bên trong phòng, không nhịn được hơi có chút sợ sệt.

Vì sao cô cảm thấy như có một cỗ tà khí đang bổ nhào về phía cô, hơn nữa cảm giác bản thân mình hiện tại như một con cừu nhỏ đang đưa mình vào hang hùm.

Có vẻ có chuyện gì không hay a! (|||→﹏→)~

"Cô Hwang, mời vào!" Kim Tan lặp lại, giọng nói ẩn chứa một chút uy hiếp.

"A?A ... Vâng" Tiffany lúng túng lên tiếng trả lời, chân bất giác bước từng bước, nhưng lập tức giống như bị một nam châm hút từng bước lại từng bước, không kiểm soát đi tới bên trong phòng.

Phòng khách.

Bức màn ba tầng bị kéo kín lại, trong phòng không mở bất cứ cái gì, trước mắt một mảnh đen kịt không thể nhìn thấy cái gì.

Tiffany căng thẳng đứng tại chỗ tự mình cảnh giác.

Chợt có người vén một góc bức màn lên, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt, Tiffany hơi nheo lại nhìn về phía cửa sổ nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng của một người phụ nữ.

"Ngồi!" Jessica u nhiên mở miệng.

"A, không cần, cám ơn." Tiffany có chút hoang mang.

Vì sao cảm thấy bóng dáng này có chút quen? Vì sao nhìn cô ta lại có cảm giác sởn gai ốc?

Cô ta... là ai?

"Cô có chuyện muốn nói với tôi?" Jessica đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, tôi muốn nói chuyện hôm trước, bởi vì tôi quá kích động nên mới thất lễ bỏ chạy, xin cô thứ lỗi cho thất trách của tôi, đừng đổi người thay tôi."

"A... Cô nói chuyện hôm trước sao? Mặc dù trong chuyện này cô không sai, nhưng tôi còn muốn đổi người, dù sao tôi rất ghét những người không biết nghe lời, nhất là loại đàn bà hay phản kháng, chỉ là môi cô Hwang có hơi bẩn, Kim Tan, đưa khăn cho cô ta."

"Vâng"

Hả? Môi bẩn?

Tiffany sửng sốt lấy tay che miệng mình.

Từ buổi sáng cô đã ăn gì đâu sao có thể bẩn được? Hơn nữa cô ta vẫn đưa lưng về phía cô sao có thể thấy được gì?

"Cô Hwang, khăn tay!" Kim Tan hai tay cầm khăn đưa cho cô.

Tiffany có hơi xấu hổ cầm lấy khăn nhẹ nhang xoa xoa môi mình.

Jessica nhìn bóng người mơ hồ hiện lên trên cửa sổ, khóe miệng gợi lên tà tứ, lại lạnh lùng nói: "Vẫn chưa có sạch, cần phải dùng lực lau, dùng sức lau, như vậy mới có thể đem vật bị bẩn lau sạch toàn bộ ."

Vật bị bẩn?

Ý cô ta là gì?

Tiffany không hiểu lời cô nói, chỉ có thể dựa vào lời cô, cầm khăn trên tay không ngừng lau miệng mình, đến khi hơi bị sưng đỏ.

"Được rồi!" Jessica vừa lòng ngăn lại, đồng thời hạ bức màn xuống.

Trong phòng lại một mảnh tối đen.

Tiffany chợt hoang mang, trái tim lại bắt đầu kinh hoàng, chân không yên lùi về sau từng bước.

"Kế tiếp, nói đến chuyện thay đổi người..."

Jessica tà mị mở miệng, thanh âm càng lúc càng gần, đi kèm với cước bộ cũng càng ngày càng gần, trực tiếp bước về phía Tiffany.

"Cộp...Cộp...Cộp..."

Chợt âm thanh của chiếc giày da bước trên sàn nhà dừng trước mặt cô.

Lông tơ toàn thân Tiffany dựng thẳng lên trong nháy mắt.

Mặc dù trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng cô có thể cảm giác được người phụ nữ kia đang đứng trước mặt cô, hơn nữa đang dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống xem thường cô.

Tim đập dồn dập đột nhiên đạt tới đỉnh, chân trái cũng không tự giác lùi về sau.

Trốn - chữ này chợt hiện lên trong đầu cô.

"Cô muốn đi sao?"

Jessica rất nhanh bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.

"Tôi..." Sống lưng Tiffany truyền đến từng cơn lạnh, thấp thỏm nói: "Không có a."

"Thật không?"

Thanh âm Jessica lười biếng mà tà mị giống như thuốc độc từ từ mê hoặc lòng người, chậm rãi rót vào màng nhĩ xuyên thẳng tới trái tim.

Tiffany không nén nổi giật mình.

Chợt, cô ấy lại tiến lên một bước.

Hơi khom lưng tới gần bên tai cô, thấp giọng nói: "Không cần phải lo lắng, loại phụ nữ như đồ vật cho tới bây giờ tôi không thiếu, cho nên cô có thể tạm thời yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì với cô!"

Tạm thời?

Tạm thời là có ý gì? Hai chữ tạm thời này hình như rất thừa?

Jessica âm thầm hít thở sâu, ổn định quyết tâm, bình tĩnh nói: "Cô vừa nói tới chuyện thay đổi người, vậy ý là..."

"Đúng vậy, tôi có thể không đổi người, nhưng mà con người tôi có một thói quen cực kỳ không tốt, chính là khi tức giận nhất định phải tìm người trút giận, như vậy mới có thể nguôi giận, mà cách tức giận cũng có chút đặc biệt, chính là..." Jessica kéo dài thanh âm, muốn nói lại thôi.

"Là cái gì?" Tiffany nghi hoặc hỏi.

"ha..." Jessica cười khẽ.

Rất nhanh, một tay cô ấy ôm eo nhỏ của cô, tay cô ấy cuốn lấy cổ cô, hơi hơi nghiêng trái đầu cô, lộ ra cái cổ trắng ngần, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, yêu nhiên nói: "Là cắn người."

Tiffany kinh hãi, toàn bộ cơ thể đột nhiên chấn động.

Người này là quỷ hút máu? Cương thi?

Lại còn nói cắn người?

Nhưng lại liếm...liếm... liếm cổ cô...

"cô quá biến thái, buông tôi ra." Cô chợt rống to, hai tay dùng sức đẩy ngực Jessica ra.

Mà Jessica dùng sức nắm thắt lưng cô, dư dả sức giữ vững thân thể, cũng chặt chẽ dán cô lại trong ngực, khóe miệng ung dung phác một chút tà cười.

"Tôi muốn cắn." Jessica nói xong liền mở miệng ra cắn vào cổ cô.

"A" Tiffany bị đau kêu lên

Cô ta cắn thật?

Cư nhiên lại có sở thích này, chẳng lẽ cô ta là chó?

Trong nháy mắt, răng nay Jessica mạnh mẽ ép vào thịt cô, trong khoảnh khắc, mùi máu tràn ngập trong miệng cô ấy, nhưng vẫn không có nhả ra, càng dùng sức cắn hơn, dường như muốn ăn luôn cô.

Jessica muốn dùng phương phức đau nhức tốt nhất này trừng phạt cô, cũng là lại lần nữa để lại dấu ấn trên người cô, để mọi người có thể thấy và hiểu rõ: vật đã có chủ, đừng đến gần!

"Cô là tên biến thái chết tiệt, bảo cô buông ra có nghe không?" Jessica phẫn nộ rống to, hai tay đột nhiên dùng hết toàn lực.

Cùng lúc đó Jessica cũng nhả miệng ra và buông tay nhưng lại dùng sức đẩy cô ra.

Trọng tâm Tiffany chợt mất ổn định, hốt hoảng lùi về sau mấy bước, trong bóng đêm chuẩn xác ngã vào trong ngực người nào đó.

"Kim Tan, tiễn khách!" Jessica lạnh lùng ra lệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro