Chương 12: Ông chú vào hầm mỏ bỏ hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ nhờ những loại khoáng thạch phát sáng nằm rải rác, bên trong đường hầm không hề quá tối tăm. Ánh sáng xanh kéo dài theo đường hầm tới tận nơi sâu xa.

Thỉnh thoảng từ sâu trong đường hầm vang vọng ra tiếng sắt thép va chạm vào nhau rồi lại im lặng rất nhanh, có lẽ có người đang chiến đấu.

Bên trong đường hầm chật hẹp, để tránh cho đòn công kích trúng nhầm đồng đội, mọi người thường chia người ra làm hai đội, đội tiên phong và đội hậu vệ.

Mặc dù đối với ông chú Zeros thì không có vấn đề gì, nhưng bởi Jane cứ khăng khăng nhất quyết rằng: "Tôi không thể chịu được ánh nhìn quấy rối tình dục từ sau lưng !", nên một pháp sư như ông chú rốt cuộc lại bị xếp vào vị trí tiên phong cùng với Jane, còn Rena và Elise đảm nhận vai trò hậu vệ đi sau.

Trách nhiệm của Rena là bảo vệ Elise, đối với một người biết dùng khiên như cô thì đây cũng là một nhiệm vụ phù hợp.

Vấn đề là điều đó chỉ đúng khi Rena tỉnh táo, chứ không phải như lúc này – vừa cười hạ lưu vừa đắm chìm trong hồi ức dâm dục...

"...Cứ để cô ta vậy không sao chứ ?"

"A ? Không sao đâu chú. Rena vẫn luôn vậy mà."

"Vẫn luôn vậy ?! Cứ để tình trạng này cẩn thận kẻo bị người ta báo động !"

"Thực tế thì bị rồi chú ạ. Thành thật mà nói cháu cũng đang suy nghĩ rất nghiêm túc, không biết sau này phải ở chung với Rena thế nào nữa đây !"

(Cô nàng này không phải đang hồi tưởng, mà là đang chìm vào hoang tưởng nguy hiểm rồi ! Nhìn cái điệu bộ đó thật đáng sợ, mình cũng không dám bắt chuyện...)

Trên mặt treo nụ cười kỳ dị, thân thể lung la lung lay, lại còn không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm những lời kỳ quái, hoàn toàn không thể trò chuyện được. Mặc dù chỉ cần lắng nghe cẩn thận cũng sẽ hiểu được Rena đang nói gì, nhưng bản năng ông chú cảm thấy có mùi phạm tội bốc lên nồng nặc, quyết định từ bỏ, trên đời này có một số việc tốt nhất không nên biết thì hơn.

"Cứ có quái vật xuất hiện là Rena sẽ tỉnh lại thôi. Không cần để ý quá đâu chú."

"Căn bản là không thể không để ý. Nhất là cái bộ dạng đó của cô ta..."

"Hy vọng có quái vật xuất hiện sớm ngay lập tức."

Nói cách khác, nếu tình hình không có gì thay đổi, Rena sẽ vẫn cứ như thế mãi.

"... ... ..."

Đột nhiên Skill Thăm dò kẻ địch có phản ứng, ông chú dừng bước nhìn chằm chằm vào đoạn đường hầm phía trước, cảm nhận được có thứ gì ở đó. Những Skill dạng thăm dò bị động này sẽ tạo ra một thứ phản ứng tựa như trực giác chứ không tạo hình ảnh trực tiếp trong đầu. Ông chú Zeros nín thở, nhìn ngó theo cảm giác, cảm nhận tình huống xung quanh mình.

"Có chuyện gì vậy chú ?"

"Có địch, không biết là bao nhiêu nhưng chắc chắn không chỉ một. Có thể là Kobold !?"

"Tỉnh lại Rena ! Có địch xuất hiện !"

"Ối ! Shota ngọt ngào dễ thương của tôi đâu rồi ?! Tôi vừa mới trói bé ấy vào giường thôi mà... Ai chà ?!"

(Cô ta đã làm gì trong tưởng tượng vậy ? Trông có vẻ rất quen tay như vậy, có lẽ thực tế cũng đã...? Mà khoan ! Cô ta vừa nói là 'trói' à ?)

Xem ra có rất nhiều thứ hỏng bét đang diễn ra trong đầu Rena, ông chú rất muốn hỏi nhưng lại cố gắng kiềm chế để không nhắc tới, bởi ông chú cảm thấy đó là chuyện không thể hỏi. Bản thân ông chú cũng không muốn bị coi là đồng phạm với loại biến thái này.

Ông chú điều chỉnh lại tâm tình, một lần nữa tập trung sức chú ý về phía trước. Từ trong bóng tối phía xa dần dần xuất hiện hàng loạt hình bóng như đầu dã thú, có lẽ đúng là Kobold thật, loại sinh vật thân người đầu chó này có khứu giác cực kỳ phát triển. Bọn chúng chắc chắn đã phát hiện ra mấy người ở đây, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Một đám nhỏ phía trước có lẽ chỉ là quân đi điều tra, khả năng cao phía sau còn cả đàn lớn.

"... Nên ra tay trước không ?"

"Đằng sau chúng có còn quân nữa không ? Nếu không có thì để tôi xông vào."

"Ở đây ai Level thấp nhất ?"

"Ừm, chắc là Rena với Jane, cả hai người đều Level 50 cả."

"Elise, nói ra Level của người khác là phạm tội đó."

Level của Elise là 237, về cơ bản những người chuyển sinh đến thế giới này đều có Level khá cao.

Đã vậy, cần thiết phải gia tăng sức chiến đấu.

"Ta sẽ vô hiệu hóa bọn chúng, Rena và Jane lên giết để tăng Level đi đã."

"Magic Stone thì sao ? Chúng tôi lấy Magic Stone của Kobold được không ạ ? Quái do ai giết thì Magic Stone thuộc về người đó, đây là thường thức của lính đánh thuê đấy !"

"Cứ lấy đi, không sao cả. Magic Stone của ta đã thừa mứa lắm rồi."

Thời gian sống ở Rừng đại ngàn Farfranch, ông chú Zeros đã thu được lượng Magic Stone khổng lồ đến nỗi đủ để đánh sập cả thị trường nếu đem ra bán tràn lan không kiểm soát, hiện tại ông chú không có nhu cầu về Magic Stone thêm nữa.

Chính vì sợ phá giá thị trường Magic Stone nên ông chú mới phải kiềm chế không đem mớ Magic Stone của mình ra bán lấy tiền.

"Tốt, vậy thì xử chúng thôi. Jane đột kích vào trước nhé, tôi theo sau."

"Hiểu ! Bị tôi cướp hết con mồi cũng đừng có kêu ca nhé."

"Không có đâu. Cô đừng có gây phiền toái cho tôi mới đúng !"

"Làm đi !"

Đội hình tấn công đã được quyết định xong, mọi người liền bắt đầu hành động.

" [General Paralysed] (Tê liệt toàn bộ) !"

Tay trái ông chú Zeros ném một quả cầu ánh sáng về phía sâu trong đường hầm.

Gyah !

Ngay sau đó là tiếng hét vang lên cùng tiếng bước chân của hai người chạy tới.

Cuối cùng chỉ còn những âm thanh kêu rên trước khi chết của Kobold vang lên.

Zeros và Elise vừa cảnh giác vừa đi tới, chỉ thấy vô số thi thể Kobold nằm rải rác.

Rena và Jane thì đang tiến hành công việc gọi là thu hoạch, khoét ngực lũ Kobold ra để lấy Magic Stone.

"Nhìn cảnh này bao nhiêu lần vẫn cứ thấy kinh tởm !"

"Vậy à ? Ta thì không cảm thấy gì cả !"

Elise vô cùng hoang mang nhìn sang bên cạnh mình, thấy ông chú Zeros vừa đi vừa thản nhiên hút thuốc.

"Chú thật quái dị ! Làm sao chú thích ứng được vậy ?!"

"Ở thế giới cũ ta cũng từng săn và mổ thịt thú rừng rồi. Có lẽ đó là sự khác biệt ?"

"Chú quá mạnh mẽ rồi ! Cháu không chịu nổi..."

"Nhóc biết không, tay gấu có rất nhiều Gelatin, ăn rất ngon. Cũng có rất nhiều Collagen, ăn vào tốt cho sắc đẹp lắm."

"Đừng nói cứ như là chân heo thế. Cháu không thể ăn nếu nó vẫn giữ nguyên hình dạng. Cháu thấy không thoải mái."

Nhắc đến chân heo lại làm ông chú Zeros nhớ đến da đầu heo.

(Mình thèm ăn da đầu heo quá, vừa giòn vừa dai. Tai heo cũng ngon, nhắm với bia thì tuyệt vời... Tiếc là thế giới này rượu vang thì nhạt quá, rượu mạch thì quá ngọt... mình nhớ rượu mạch là nguyên mẫu của bia cơ mà nhỉ ? Hy vọng họ ít nhất cũng biết ướp lạnh rượu mạch trước khi bán ra cho mình...)

Ông chú rất nhớ hầm rượu của mình ở thế giới cũ. Rượu mạch – nguyên mẫu của bia, ở thế giới này không hề được ướp lạnh, uống vào mùa hè không hề ngon tẹo nào. Đối với một kẻ đến từ xã hội hiện đại đã quen với hương vị tuyệt vời của bia lạnh như ông chú Zeros, chẳng có gì để hài lòng nổi với một cốc rượu mạch nóng hầm hập cả. Thứ ông chú nhớ nhất lúc này là bia ướp đá mát lạnh.

"Phải làm tủ lạnh. Vấn đề là rượu mạch toàn được bán trong thùng... hy vọng bọn họ có thể bán trong chai."

"Tủ lạnh ?... Chú định dùng khoa học kỹ thuật gian lận hả ?"

"Đương nhiên là không, ta chỉ làm cho riêng mình thôi. Ta tuyệt đối không muốn bị làm phiền bởi lũ tham lam."

"Chú định hưởng một mình ?!"

"Tất nhiên. Ta không định can thiệp quá nhiều đến thế giới này."

Kẻ đã phát động cuộc cách mạng thay đổi cả nền văn minh ma thuật, lúc này lại thản nhiên nói như vô tội.

Ông chú khát vọng sống một cuộc đời "bình thường", vấn đề là định nghĩa về "bình thường" của ông chú nó lại không được bình thường cho lắm. Dù sao con người cũng là thứ sinh vật sống với giá trị quan của riêng mình, không để ý lắm đến những thứ mình không quan tâm là chuyện thường. Thứ mà ông chú cho là tự nhiên và bình thường lại là điên rồ trong mắt người ngoài.

Hiện tại ông chú vừa cho rằng mình không phải nông dân, lại vừa nghĩ rằng mình đang thất nghiệp, riêng việc này đã là kỳ quái rồi.

"Tốt rồi. Kích hoạt Skill Thăm dò kẻ địch thử xem sao đi. Xung quanh có lẽ vẫn còn địch đấy. Nếu đám Kobold vừa rồi chỉ là quân do thám, phía sau chúng sẽ còn rất nhiều."

"Cháu... hoàn toàn không có việc để làm. Chú cướp hết mọi việc rồi, cháu không có cơ hội thể hiện gì hết."

"Đây chính là chênh lệch Level đấy. Bởi vì Level Skill của ta cũng rất cao, nên có ở đây một mình dạo chơi cũng chẳng có vấn đề gì. So với ở khu rừng đó, quái vật ở đây còn không xứng để gọi là nhãi nhép, một đòn là giết được dễ dàng."

"Oa... quá gian lận rồi. Ông chú là đồ ăn gian."

Bản thân ông chú cũng biết rõ chuyện này, nên mới hy vọng có thể sống an bình yên ổn.

Trong khi ông chú nói chuyện với Elise, hai người kia đã thu thập xong tất cả Magic Stone, nhưng vẻ mặt họ xem ra không được hài lòng cho lắm.

"Magic Stone bé xíu ! Cứ thế này thì không đủ bù cho tiền làm kiếm mất. Phải thu thập nhiều hơn mới được !"

"Mới đủ hòa tiền sinh hoạt phí thôi. Xem ra chất lượng không được tốt cho lắm."

"Thi thể đám Kobold thì sao ? Ta đốt nhé ?!"

"Thi thể thì cứ vứt đó là được rồi. Lúc chúng ta trở về chắc cũng biến mất là vừa."

"...Hử ?!"

Lời Jane nói khiến ông chú có cảm giác không đúng.

"Khoan đã ! Thi thể sẽ biết mất ? Vì sao..."

"Tôi cũng không biết. Chắc là các loại quái vật khác xử lý thôi."

"Không thể nào ! Khu vực quanh đây có Worm không ?"

"Worm chỉ xuất hiện ở những tầng sâu thôi. Khu vực gần mặt đất như thế này chỉ có Kobold, đi xuống dưới mới xuất hiện Giant Ant."

"Vậy là không có sinh vật ăn thi thể. Tức là không thể hình thành hệ sinh thái."

Ma vật cũng là sinh vật sống, ưu tiên tối cao của mọi sinh vật sống là thức ăn. Kẻ mạnh ăn kẻ yếu, kẻ yếu ăn kẻ yếu hơn, hoặc sống nhờ vào những gì kẻ mạnh bỏ lại, hình thành chuỗi thức ăn.

Ở trong đường hầm này, chuỗi thức ăn không thể nào hình thành được.

Nếu tin tưởng vào thông tin mà Jane và Rena có được, mỗi một tầng đều có quái vật chiến đấu với lính đánh thuê xâm nhập.

Thế nhưng không có hệ sinh thái, chuỗi thức ăn không thể hình thành, tất cả quái vật sớm muộn gì cũng bị diệt tuyệt.

Chuyện ngu ngốc như vậy không thể nào xảy ra được.

"Ta hỏi, mỗi một tầng lại có một loài quái vật khác nhau sao ?"

"A ? Ờ, đúng ! Từ tầng thứ 3 là Giant Ant (Cự kiến), tầng thứ 5 là Giant Spider (Khổng nhện) và Mountain Scorpion (Bọ cạp núi)."

"Không thể thành lập mối quan hệ săn mồi giữa những loài này được... Chẳng lẽ..."

"Cháu biết rồi ! Khu mỏ này đã hóa thành Dungeon ?!"

"Chỉ sợ là vậy. Đối với một Dungeon thì quái vật hay lính đánh thuê cũng chỉ là đồ ăn như nhau. Bất kể bên nào sống cũng đều đảm bảo thức ăn đầy đủ."

Dungeon là loại ma vật mang tính khu vực, chỉ có thể hình thành khi Mana tự nhiên bị ngưng tụ tới giới hạn nhất định.

Lượng Mana khổng lồ ngưng tụ lại thành một hạt nhân – lõi, chuyển hóa đất đai xung quanh thành thân thể của mình, triệu hoán quái vật đến sinh sống. Sau đó là các loại quặng, kim loại hiếm, đá quý... được tinh luyện, thu hút lính đánh thuê loài người đến chiến đấu với quái vật, từ đó đảm bảo đồ ăn dồi dào đầy đủ.

Dungeon sẽ hấp thụ mọi sinh vật chết đi bên trong nó, bất kể là thân thể hay mảnh vụn linh hồn, chuyển hóa thành Mana của Dungeon, dựa vào đó mà khuếch trương tăng quy mô Dungeon, lại triệu hoán thêm càng nhiều quái vật tìm đến. Không hiểu tại sao chỉ có Magic Stone là bị bỏ lại không bị hấp thụ.

Không có ý chí, không có suy nghĩ, nơi đây là chiến trường được dựng lên bằng bản năng duy trì sự tồn tại của Dungeon.

Có thể nói rằng, cả quặng mỏ nằm trong bụng của một con quái vật khổng lồ.

Dù vậy tài nguyên khoáng sản ở Dungeon lại có chất lượng rất tốt, đem đi bán cũng rất được giá, một sự hấp dẫn không thể chối từ đối với loài người.

Ngoài ra, vũ khí và trang bị của những người chết đi trong Dungeon cũng sẽ được lưu lại, trải qua rèn luyện của dòng Mana trong Dungeon mà trở thành những Items chất lượng cao vượt trội. Rất nhiều lính đánh thuê tiến công Dungeon để thu được những loại Items này. Vấn đề là đa số những Items chất lượng cao đó lại thuộc về những con quái vật siêu mạnh, trong đó cũng không thiếu quái vật có trí khôn.

Ma vật sinh sống trong Dungeon sẽ liên tục nhận được Mana từ Dungeon cung cấp, cho nên chúng không bao giờ đói khát, không phải lo về thức ăn nên có thể sinh sản không ngừng.

Trong trường hợp lỡ như ma vật sinh sôi quá nhiều, Dungeon sẽ tự giải quyết bằng cách phòng thích bớt quái vật ra ngoài để duy trì cân bằng.

Hiện tượng này được gọi là "bạo loạn", tất cả làng mạc hay thành trấn nằm gần Dungeon đều được đặt trong tình trạng báo động thường trực.

Hạt nhân hạch tâm của Dungeon luôn di chuyển không ngừng, rất khó định vị chính xác. Đối với nhân loại mà nói, đây là khu vực nguy hiểm có thể chết bất cứ lúc nào, cũng là kho báu khổng lồ.

Hiệp hội lính đánh thuê gánh trách nhiệm giám sát tình trạng Dungeon, các hiệp hội liên quan đến thương nghiệp khác nhận nhiệm vụ hỗ trợ quản lý phát triển, từng có những thành phố vĩ đại được dựng lên nhờ đó.

Hiện tại có 3 Dungeon được xác nhận nhưng chúng chỉ là những Dungeon cấp thấp, sản sinh ra quái vật yếu. Nếu khu mỏ quặng này trở thành Dungeon, làng Ahahn có khả năng sẽ phát triển thành một thành phố lớn.

Đi kèm với sự phát triển, đương nhiên là rất nhiều phiền phức.

Quán triệt tinh thần "tự chịu trách nhiệm", "việc ai nấy lo", hiệp hội lính đánh thuê chỉ giám sát Dungeon chứ không quan tâm đến hành vi ngày thường của lính đánh thuê.

Vấn đề là tình hình hiện tại của mỏ quặng.

"Ta từng đọc trong sách, Dungeon không phải thứ có thể phát hiện dễ dàng đâu. Lợi ích thì nhiều thật, nhưng phiền phức còn nhiều hơn."

"Phiền phức kiểu gì ? Chú biết ạ ?!"

"Chưa tiến công thực tế thì không thể biết có những loại quái vật gì, mạnh đến cỡ nào, sống trong tầng thấp cả. Lỡ có sai sót gì, quái vật ở đây sẽ bò từ tầng dưới thấp nhất lên trên, rồi tràn ra ngoài mất."

"Hả ? Khoan đã Zeros-sensei, ý ngài là quặng mỏ này là một Dungeon ? Sẽ phát sinh bạo loạn ?"

"Chưa biết, tất cả vẫn chỉ là khả năng thôi. Phải đến tầng đáy mới khẳng định chắc chắn được."

Không khí như đông cứng lại.

Họ không thể hiểu những gì Zeros nói.

Chính xác là hiểu, nhưng không thể tin nổi, không dám tin.

"Đương nhiên ta sẽ đi một mình thôi. Chậc... phiền phức thật..."

"Ông điên rồi ! Nếu đây thật sự là Dungeon, tầng thấp nhất sẽ toàn là quái vật cấp cao."

"Làm sao ông có thể bình thản như vậy được chứ ?!"

"Hả ? Rõ ràng chỉ đến để khai thác ít kim loại thôi mà lại gặp Dungeon ! Thứ mà ta cần chỉ có ở tầng dưới chót thôi... một đống quái vật tụ tập... cứ như khi lạc trong khu rừng đó vậy... Party của quái vật... chán thật !"

"Vẫn không từ bỏ vụ khai thác kim loại à ? Đầu ông chú có vấn đề gì không thế ?! Nếu đây là Dungeon thật thì ông định làm sao ?!"

"Gặp tình huống quá tệ thì phải bỏ chạy thôi. Ta rất trân trọng cuộc sống này mà."

" "Người yêu đời không bao giờ làm mấy chuyện nguy hiểm đó !" "

Ông chú bị hai cô gái chỉ trích nặng nề.

"Sau khi đảm bảo thu thập đủ những gì cần thiết, ta sẽ thử xuống tầng thấp hơn để thám thính. Nếu như dọc đường đi gặp phải quái vật..."

"Ông định làm gì nếu dọc đường gặp phải rất nhiều quái vật ???"

"Đương nhiên là diệt sạch !"

"Zeros đó" đã lại giáng lâm. Mục tiêu của ông chú là cuộc sống bình yên, nếu có bất cứ thứ gì uy hiếp đến mục tiêu đó xuất hiện, ông chú sẵn sàng bất chấp tất cả, biến trở lại thành một "Destroyer".

Mặc dù ông chú Zeros cũng không thích cái danh hiệu Destroyer này cho lắm – sặc mùi Chuunibyou, nhưng lại rất hăm hở đem hủy diệt giáng xuống đầu bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của mình. Có thể cuộc chiến sinh tồn trong Rừng đại ngàn Farfranch đã gieo vào trong ông chú lòng căm thù quái vật sâu sắc.

Không cần biết là Rừng đại ngàn hay là Dungeon, ông chú lại một lần nữa hóa thân thành Berserker.

"Nhớ phải thật kiềm chế nha chú ! Đường hầm mà sập là tệ lắm đó !"

"Ta sẽ cân nhắc chừng mực, nhưng cũng phải nhìn tình huống đối thủ ra sao đã."

"Zeros-sensei, quái vật không biết nói lý lẽ đâu !?"

"Elise ! Sao không ngăn ông ta lại ?!"

"Nếu thật sự có thể có một ai đó đánh bại được 'kẻ mạnh nhất trong loài người' !? Vậy thì tôi cũng rất muốn gặp !"

Nếu như đem toàn bộ chỉ số năng lực của nhân vật trong Game Sword and Sorcery VII chuyển dời 100% tới thân thể thực, ông chú Zeros ở trong thế giới này chính là thiên hạ vô địch.

Ở trong Game, cái Party Destroyers khủng khiếp đó chỉ có 5 người đã hạ gục quái Boss lẽ ra phải hàng trăm người cùng Raid, săn PK đem về hành hạ đến nỗi dân PK bị tổn thương tâm lý sâu sắc, chế tạo ra trang bị lẫn ma thuật mạnh đến kinh hoàng.

Sự tồn tại áp đảo, đủ để Player lâu năm phải sợ hãi, là hình tượng trong mơ của mọi Newbier.

Một lý do lớn nhất là bọn họ rất gần gũi thân thiện với Newbier, hướng dẫn cẩn thận, dạy bảo tỉ mỉ cho Newbier kiến thức căn bản trong Game cho đến khi những tay mơ đó đạt Level nhất định đủ để tự lập được mới thôi. Đây gọi là Event từ thiện do người chơi tự tổ chức, một phần để bảo vệ Newbier khỏi đám PK nghiện giết người, một phần để hướng dẫn chi tiết cho Newbier quen thuộc thế giới ảo đầy chân thực này – có những thứ mà chỉ đọc sách hướng dẫn thôi thì không thể nào hiểu được.

Trên thực tế là đằng sau cái Event từ thiện này còn che giấu một mục đích khác, một trào lưu mà đám Destroyers mời thêm rất nhiều Player lão làng khác cùng tham gia, mục tiêu thật sự là tổ chức cuộc thi "Săn PK". Nói một cách đơn giản là đem đám Newbier ra làm mồi nhử dụ lũ PK xuất hiện, sau đó mọi người phục kích tiêu diệt.

Nhưng không biết từ lúc nào cái "Event từ thiện" đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của những Destroyers, trở thành một Event quy mô lớn mà mọi Guild trong Game đều tham gia. Dù sao cái Event từ thiện này cũng là do Destroyers khởi xướng, không thể tự nhiên mặc kệ vứt bỏ giữa đường, thành ra về sau dù ít dù nhiều gì mỗi lần tổ chức Event từ thiện sẽ đều có Destroyers tham dự.

Chính vì vậy mà Destroyers được rất nhiều người chơi mới không hề biết "sự thật" ủng hộ nhiệt tình. Mà chính bản thân Elise khi mới bắt đầu chơi Game cũng từng được cái Event từ thiện đó trợ giúp.

Thật đáng tiếc rằng người hướng dẫn cho Elise ngày ấy lại không phải là ông chú Zeros, nhưng hiện tại Destroyer mà cô bé mơ ước đang ở ngay phía trước, bước chân nhẹ nhàng như đi dạo trong Dungeon nguy hiểm, phảng phất hoàn toàn không cảm thấy nguy cơ, chỉ có Rena và Jane ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng đó.

"Tốt rồi, đào mình đi khoáng đi ! Không cần phải lo cho ông chú ấy đâu !"

"Elise... Zeros-sensei mạnh tới vậy thật hả ?"

"Rất mạnh ! Cho nên ông chú đó mới cố hết sức giấu mình đi như vậy, nếu nổi tiếng sẽ cực kỳ phiền phức luôn !"

"Nổi tiếng có gì không tốt ? Cả tôi cũng rất hy vọng mạnh lên để mà nổi tiếng ! Mấy nhiệm vụ trả thù lao kếch xù nhất chỉ có người danh tiếng lẫy lừng mới được tiếp thu."

"Có người từng nói thế này: 'Sức mạnh quá to lớn chỉ có hai kết cục để đi, một là bị người sùng bái, hai là bị người sợ hãi'. Tôi nghĩ ông chú Zeros thuộc loại sau."

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Ngay phía trước họ là ông chú Zeros vừa đi lại nhàn nhã như dạo phố trong Dungeon vừa hút thuốc phì phèo trông đầy lười biếng, thực sự không giống như loại người có thực lực cao siêu như những gì Elise vừa nói. Nhưng ít nhất Elise cũng thuyết phục được hai người tin rằng ông chú Zeros thực sự là một nhân vật đáng gờm.

Hai người kia còn chưa hiểu được cái gì gọi là Destroyer.

==========

Phía cuối đường hầm là một vùng không gian rộng lớn.

Mặc dù ông chú đã dùng ma thuật triệu hồi Familiar ra do thám, nhưng trên vách đã cũng có đường hầm, còn có cả Kobold được trang bị cung tên đứng canh. Lũ Kobold cũng không đông cho lắm, nhưng nếu bị tên từ trên bắn xuống như thế này, xui xẻo mà trúng vào chỗ hiểm cũng có thể chết luôn.

Chỗ tốt là rộng rãi hơn trong đường hầm rất nhiều, Jane rút thanh đại kiếm trên lưng ra, tra con dao găm vừa sử dụng để giết Kobold trong đường hầm vào bao rồi đưa cho Elise giữ.

"Bởi vì lính đánh thuê ra vào nơi này khá nhiều nên số lượng Kobold ở đây không còn được đông đúc nữa."

"Nhưng có Kobold Archer ở tít bên đó kìa, rất khó đối phó. Nếu bị nhắm trúng sẽ rất nguy hiểm."

"Cần tôi Buff [Air Shield] (Khiên không khí) không ? Chống đỡ tên bắn được một khoảng thời gian đấy !"

"Chỉ có một con Archer thôi, không cần dùng phép Buff. Ta đi giải quyết."

" " "Hả ???" " "

Không thèm quan tâm đến vấn đề bị mai phục, ông chú cất bước nhẹ nhàng tiến vào tầng hầm.

Nhìn thấy bóng dáng Zeros xuất hiện, đám Kobold canh gác tru lên thông báo cho đồng loại biết rằng kẻ thù đã tới.

Đúng vào lúc này, thân hình ông chú bay lên, Flying Magic Wings Of Dark Crow đã được phát động.

Con Kobold Archer vừa mới giương cung nhắm liền rối loạn, ông chú nhân cơ hội phóng dao găm xuyên qua đầu con quái.

Con Kobold chết ngay lập tức, với một cú giật nhẹ sợi dây thép trong tay, con dao được thu hồi, ông chú bay tới một con Kobold khác.

Con Kobold Archer tiếp theo mới đưa tên lên dây đã bị dao găm đánh rơi, hốt hoảng rút ra một mũi tên khác chưa kịp đặt lên cung đã bị ông chú chặt bay đầu. Phán đoán cung tên không làm gì được kẻ thù trước mắt, đàn Kobold liều chết xông lên đánh giáp lá cà, trên phương diện sức mạnh thể chất đơn thuần, mỗi con Kobold đều mạnh gấp đôi một người trưởng thành.

Đàn Kobold chia làm 2 đội, một nửa nhảy lên cao, ráng tấn công kẻ đang trôi nổi trên không trung, nửa còn lại tiếp cận từ mặt đất, ngăn chặn lối thoát. Ông chú thì kệ xác cái đám đang vồ tới từ trên không, nhào về phía bầy quái đang chạy chồm trên mặt đất, dao găm trong tay dốc sức chặt xuống.

"Gruuuurrr..."

Lũ Kobold rít gào trầm thấp, trong khi ông chú Zeros ra tay giết một con, vô số Kobold đã kịp tới gần.

"Black Thunder !"

Sấm sét màu đen kịt bùng lên xung quanh Zeros, bầy quái đang bao vây bị sét đánh trúng, chết trong nháy mắt.

"... Ông chú đó là pháp sư đúng không ? Sao cả cận chiến cũng lợi hại như vậy ?"

"Quá mạnh ! Phải gọi là Assassin thì đúng hơn là Mage !"

"Một Assassin quá đỗi hào nhoáng. Sát thủ phải ẩn nấp trốn tránh, lén lút mà ám sát chứ, sao lại nghênh ngang thế này... bộ là Ninja mới chui ra à ?

"Võ thuật quyền cước không thôi đã quá lợi hại rồi... gần như không thèm sử dụng đến ma thuật luôn !"

"Năng lực chiến đấu mạnh đến phi lý, ông ta đã làm cái quái gì để đạt đến mức này vậy ? Có chắc là pháp sư thật không đấy ?"

"Ai cho tôi xin lại định nghĩa pháp sư là cái gì giùm với ? Nhìn ông ta thế này tôi thấy sự tồn tại của mình trở nên bé xíu !"

Nhìn ông chú Zeros hủy diệt đàn Kobold một cách đầy tàn bạo, tùy tiện chà đạp không một chút nương tay, ba người ngẩn ngơ tại chỗ.

"Cứ đứng đây mãi ông ta sẽ hạ hết cả con mồi mất. Cả hai người nữa, xông lên với tôi."

"Hả, à, ừ..."

"Tôi thì nghĩ cứ để kệ cho Zeros-sensei ra tay lại nhanh hơn..."

Đàn Kobold đang dồn toàn bộ sự chú ý vào Zeros, lâm vào bối rối khi có kẻ địch mới đột nhiên xuất hiện tham chiến.

"Không thể để ông chú giành hết danh tiếng được, [Area Paralysed] (Vùng tê liệt) !"

"Xông lên Rena !"

"Tốt, biết rồi, cảm giác không có một tý nhiệt tình hào hứng nào nổi luôn..."

Sau khi Elise phóng ra ma thuật tê liệt diện rộng, Jane cùng Rena cầm vũ khí xông tới.

Jane vung thanh đại kiếm càn quét lũ Kobold, Rena đi sau tìm cá lọt lưới cho một đòn kết liễu, con quái may mắn nào vượt qua được cả hai cửa trên thì đã có ma thuật của Elise chờ đợi sẵn sàng.

Ông chú Zeros đã làm xong phần việc của mình, nhàn nhã đứng từ xa quan sát ba cô gái cày Level, hoàn toàn không có ý định tiếp tục ra tay, chỉ đứng cảnh giới đề phòng có phục kích.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, bọn Elise đã tiêu diệt sạch sẽ cả đàn Kobold.

Trên mặt đất đầy rẫy thi thể Kobold nằm rải rác, ông chú Zeros vẫn chăm chú quan sát, sau đó tận mắt nhìn thấy chứng cứ xác đáng chứng minh rằng khu mỏ này đã là một Dungeon.

Thi thể lũ Kobold dần dần hóa thành tro bụi, cuối cùng tan biến hoàn toàn, chỉ còn Magic Stone rơi rớt lại.

"Đây, đây là... Dungeon ăn Kobold sao ?"

"Có lẽ thế, ta cũng mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Đúng là ăn nhanh thật, như sắp chết đói. Nhưng vì sao Magic Stone bị bỏ lại nhỉ ?"

"Nghĩ kỹ lại thì... chúng ta phải tốn công phí sức đi mổ xẻ Kobold làm cái quái gì cơ chứ ! Đằng nào cũng chỉ có Magic Stone còn lại mà !?"

"Vì sao từ trước tới giờ chúng ta cứ phải cực khổ chăm chỉ làm lụng ? Kobold chỉ có mỗi Magic Stone là dùng được. Không có mổ với xẻ gì nữa hết !"

"Sao lại không có ai phát hiện ra đây là Dungeon cơ chứ ?! Không thể tin nổi !"

Bởi vì đây là quặng mỏ.

Mỏ là nơi để khai thác kim loại, nhưng khi có quá nhiều quái vật sinh sống trong đó, việc khai thác trở nên bất khả thi. Nhất là sau khi khu mỏ trở thành một Dungeon, lượng quái vật có thể gọi là vô tận.

Ban đầu mọi người từng tìm cách tiêu diệt quái vật, thậm chí đã từng thành công quét sạch khu mỏ, nhưng số lượng quái vật cứ không ngừng tăng lên, cán cân sức chiến đấu của hai bên ngày càng chênh lệch, cuối cùng nằm ngoài tầm kiểm soát.

Kết quả là sau này chỉ có lính đánh thuê nghèo khổ sẵn sàng liều mạng đào kim loại để chế tạo trang bị mới mò tới đây.

Kể cả lính đánh thuê nghèo, sau khi đào đủ kim loại để chế tạo vũ khí và đồ phòng ngự, gần như sẽ không bao giờ quay lại.

Đôi khi thợ rèn sẽ giao nhiệm vụ cho lính đánh thuê đến thay họ khai thác kim loại, nhưng cũng chẳng có ai điên đi nhận loại nhiệm vụ đó liên tục, thành ra cũng chẳng có ai đến đây mỗi ngày.

Mỗi một người chỉ có mặt trong khu mỏ để khai thác kim loại trong vài ngày ngắn ngủi, căn bản là không có thời gian thu thập thông tin tình báo về tình trạng khu mỏ, bản thân những người lính đánh thuê bận bịu với công việc khai thác khoáng sản cũng chẳng rảnh rỗi mà đi chia sẻ với nhau những thông tin vụn vặt tình cờ có được. Thông tin đã ít lại còn chẳng tập hợp lại với nhau mà cứ bị chia nhỏ, cuối cùng cứ thế biến mất khỏi trí nhớ mọi người.

Kết quả là chẳng có một ai nắm giữ thông tin tình báo chính xác về khu mỏ cả. Xác quái vật vứt đó, một thời gian sau tự biến mất, ai cũng cho rằng đó là do có loại quái khác đã ăn.

"Địa điểm khai thác còn ở chỗ sâu hơn nữa ?"

"Ừm... nhưng sao tôi cảm thấy cấu tạo nơi này thay đổi rất nhiều so với lần trước đến."

"Vậy sao ? Tức là Dungeon đang trưởng thành !"

"Theo tôi nhớ thì chỗ này vẫn là đường hầm nhỏ hẹp mới đúng, bây giờ đã trở thành cả một vùng không gian rộng lớn thế này rồi... Cấu tạo thay đổi trong thời gian ngắn vậy sao ?"

Nếu tin tưởng vào thông tin mà Jane đã nói, có thể khẳng định rằng cấu tạo của Dungeon đang thay đổi. Nó đã tính lũy được lượng Mana khổng lồ đến vậy, nếu không tìm ra lõi hạt nhân mà phá hủy, cả tòa quặng mỏ này sẽ mãi mãi là Dungeon.

Ông chú không định đánh chiếm hay hủy diệt cả Dungeon mà chỉ định do thám, nếu như số lượng quái vật đã tích lũy nhiều tới mức sẽ gây ra bạo loạn, ông chú sẽ ra tay tiêu diệt bớt.

Không thể chỉ vì để bản thân mình khai thác kim loại thuận tiện hơn mà đánh hạ cả Dungeon, làm thế sẽ gây nên rất nhiều phiền phức cho người khác.

Đặc biệt là làng Ahahn. Khi ông chú đến thăm, ngôi làng không đến nỗi đìu hiu quạnh quẽ, nhưng người dân không nhiều, khiến cho người ta cứ có cái cảm giác hơi vắng vẻ tịch mịch. Gần như không thấy bóng dân làng đi lại trên đường, chỉ toàn là lính đánh thuê thô lỗ cục súc nghênh ngang, hết cãi nhau rồi lại gây chuyện đánh nhau, kỵ sĩ đóng quân trong làng cũng không tích cực xử lý duy trì trật tự trị an.

Sở dĩ người làng còn có thể sống nổi đều là nhờ khu mỏ hoang, Dungeon bị hủy diệt triệt để cũng đồng nghĩa với việc phá hỏng cơ sở cuộc sống của dân làng. Làng Ahahn đã phải rất vất vả mới duy trì nổi cái tình trạng không đến nỗi nghèo khó như hiện nay, nếu ông chú lỡ tay làm gì đó, rất có khả năng toàn bộ dân làng sẽ bị dồn vào đường cùng.

Dungeon mang tới thảm họa, nhưng cũng mang lại lợi ích to lớn.

"Thu hoạch xong hết Magic Stone chưa ?"

"Lên đường đi tiếp thôi. Nếu chúng ta đào được đủ nhiều kim loại, Jane sẽ có được thanh kiếm mới !"

"Đúng vậy, tôi chỉ đến đây vì kiếm thôi. Dungeon có ra sao thì ra, tôi không quan tâm."

Bốn người lại tiến về phía trước, vì mục đích của riêng mình mà tăng tốc bước chân.

Elise và Rena cần Magic Stone vì tiền sinh hoạt phí. Jane cần khoáng sản cho thanh kiếm mới của mình. Ông chú Zeros thì cần đủ thứ nguyên liệu để chế tạo máy sấy khô, máy tuốt lúa, tủ lạnh... ông chú muốn làm hơi nhiều thứ.

==========

Christine De Elwell – con gái thứ ba của gia đình tử tước Elwell, vốn là học sinh theo học tại Học viện pháp thuật Istall.

Hiện tại cô thiếu nữ đang cố gắng huấn luyện để trở thành một Knight.

Gia đình Elwell không có con trai để kế thừa tước vị nên đã chọn một người con rể đến từ gia đình quý tộc ngang hàng khác về kế nhiệm.

Đó là cha của Christine – Edward De Elwell – đội phó đội kỵ sĩ cận vệ hoàng gia, được biết đến là con người hiền lành nhân hậu mà đầy lòng dũng cảm. Đáng tiếc trong một nhiệm vụ săn bắt trộm cướp, anh đã trúng phải tên độc của lũ trộm và không trở về.

Bởi gia đình tử tước Elwell đã không còn một người đàn ông nào có thể kế thừa tước vị, hai người chị của Christine thì đã lấy chồng, Christine sẽ nhận trách nhiệm kế thừa gia tộc. Thật sự không hiểu vì sao tỷ lệ sinh con gái ở gia tộc này lại cao đến thế.

Nguyên bản Christine sẽ gia nhập Học viện pháp thuật Istall, nhưng bản thân cô bé lại không thể sử dụng được ma thuật. Cũng giống như Selestina, Christine có thể khắc thuật thức ma pháp vào trong ký ức, nhưng lại không thể phát động.

Không cần biết tới học lực hay nỗ lực, tài năng thiên bẩm không đủ, không có gia đình đại công tước đầy quyền lực đỡ lưng như Selestina, Christine bị nhà trường từ chối.

Cũng may gia tộc Elwell vốn là gia tộc kỵ sĩ, cũng chẳng mặn mà cố chấp lắm với ma thuật, cho nên Christine mới tìm đến khu mỏ bỏ hoang này rèn luyện, nhân tiện thu thập nguyên liệu để chế tạo thanh kiếm cho riêng mình.

Christine từng nghe cha cô kể chuyện hồi còn trẻ làm lính đánh thuê đã tới quạng mỏ bỏ hoang này thu thập nguyên liệu rèn kiếm.

Cô bé đuổi theo bước chân cha, xuôi theo dòng chuyện kể, dự định ở đây chế tạo kiếm của mình, biến câu chuyện thành sự thật.

Trở thành lính đánh thuê không phải chuyện dễ dàng, Christine cắt đi mái tóc dài, mặc đồ nam, giả làm con trai tìm đến khu hầm mỏ.

Hiện tại cô bé đang tập trung khai thác khoáng sản.

Những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cán cây cuốc chữ thập, liều mình đào khoáng, lại không được thuận lợi cho lắm.

Dù sao cũng là cô tiểu thư quý tộc yếu đuối, lại làm công việc đào móc khoáng sản nặng nhọc. Công việc chậm chạp không tiến triển cũng là đương nhiên..

"Woah... lấy quặng lại là công việc khổ cực như vậy, mình quá khinh địch rồi."

"Dù sao cũng là công việc của đàn ông mà, mất rất nhiều công sức mới thu được khoáng sản."

"... Thật xin lỗi mọi người. Để mọi người phải chiều theo mong muốn ích kỷ của tôi."

"Không có gì. Tiểu thư Christine sẽ lãnh đạo chăm lo cho gia tộc Elwell mà, chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ ngài rồi."

Bên cạnh Christine là bốn kỵ sĩ đóng giả làm lính đánh thuê cũng đang tiến hành công việc đào quặng khoáng sản. Bọn họ đều là trẻ mồ côi, nhờ được Edward giúp đỡ mới có được ngày hôm nay, mang ơn cha cô, bọn họ đã thề trung thành với Christine và gia tộc Elwell.

"Nhưng lúc ấy đúng là không nên để tiểu thư chờ ở đó một mình."

"Ừm... không ngờ tới bọn du côn đó lại chớp thời cơ gây chuyện như vậy."

"Lần sau gặp lại, nhất định phải giết chúng !"

Tất cả mọi người cùng gật đầu. Bọn họ chia nhau ra thu thập thông tin tình báo, trở về đúng lúc vị pháp sư áo xám kề kiếm vào cổ gã lính đánh thuê du côn dám quấy nhiễu Christine.

"Người đó thật lợi hại, tôi hoàn toàn không nhìn thấy ông ta rút kiếm lúc nào nữa."

"Rất đáng sợ, có lẽ còn mạnh hơn cả ngài Edward."

"Thế nhưng ông ta là pháp sư mà ? Vậy có kỳ lạ quá không ?"

"Hình như là pháp sư tới từ nước khác. Chắc đã vượt qua vô số hiểm nguy mới tôi luyện được đến cỡ đó."

Bề ngoài khả nghi đi kèm với sức mạnh kinh khủng của vị pháp sư đó khiến họ vừa e ngại vừa tò mò.

Khả năng rút kiếm trong nháy mắt đã là đáng sợ, nhưng cái việc sửa chữa thanh kiếm mà không cần dùng tới bất cứ một công cụ nào ngoài ma thuật, mới là thứ khiến người ta phải kinh hãi không biết đây là quái vật phương nào. Một kẻ sở hữu cả kiếm thuật lẫn ma thuật đạt tới mức phi thường như vậy tuyệt đối sẽ không yên lặng vô danh.

"Chừng này quặng chắc là đủ rồi nhỉ ?"

"Rời khỏi đây, trở lại lãnh địa thôi. Tôi thật mong chờ thanh kiếm như thế nào sẽ được tạo ra đấy."

Hoàn thành mục tiêu, tất cả mọi người chuẩn bị lên đường trở về.

Nhưng bọn họ không hề biết, quặng mỏ này đã là một Dungeon.

Trong Dungeon sẽ có các loại cạm bẫy, Dungeon càng cổ xưa càng có khuynh hướng tạo ra nhiều cạm bẫy, những cái bẫy giết người trong chớp mắt không hề có dấu hiệu báo trước.

Đây là hệ thống do bản năng sinh tồn của Dungeon tạo ra để tự săn quái vật sinh sống trong nó khi có quá ít người đến khiêu chiến, ngẫu nhiên cũng có người đạp phải.

"A... a a a a a...!"

Khi các kỵ sĩ chuẩn bị cất bước trở về, Christine đột ngột bị mặt đất nuốt chửng. Đó là một cái bẫy có tên gọi [Pit Shooter], miệng hố mở ra nuốt lấy con mồi và đóng lại trong nháy mắt.

" " " "Tiểu thư Christine !!!!" " " "

Bọn họ hốt hoảng tìm mọi cách cạy mở miệng hố, nhưng đặc trưng của loại hố bẫy này là miệng hố sau khi đã khởi động sẽ có một khoảng thời gian không thể mở ra.

Giống như đang cười nhạo những kỵ sĩ, miệng hố vẫn cứ ngoan cố đóng chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro