Chương 11: Ông chú xen vào việc của người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người Zeros tiến tới quặng mỏ và dừng chân ở làng Ahahn khi hoàng hôn, nghỉ lại qua đêm trong một khách sạn bình dân. Ngày hôm sau, kết thúc bữa sáng, một câu hỏi vô tâm của Elise mở ra chủ đề câu chuyện.

"Chú này, Rừng đại ngàn Farfranch là nơi như thế nào vậy ? Thông tin từ hiệp hội lính đánh thuê cung cấp chỉ cho biết chung chung là nơi đó rất kinh khủng, nhưng kinh khủng ra sao cơ ạ ?"

Trên lập trường của ông chú Zeros thì thật sự ông chú không muốn kể lại tý nào. Nhưng ông chú càng hy vọng rằng cô thiếu nữ Chuunibyou sẽ không vì tò mò mà cắm đầu lao vào rừng tìm hiểu, để rồi một đi không trở lại.

Phán đoán nếu nói rõ mọi chuyện ít nhất có thể tránh cho cô nhóc đi làm chuyện điên rồ, ông chú thở dài một hơi, hai tay đan vào nhau dựa vào bàn, rồi bắt đầu kể lại.

Kể lại khu rừng đại ngàn đó là nơi nguy hiểm thế nào.

Kể lại những ký ức kinh hoàng mà chính bản thân ông chú cũng không hề muốn nhớ lại.

==========

Ngày thứ năm chuyển sinh đến thế giới khác, đêm khuya trong rừng rậm, ông chú Zeros vừa thở hồng hộc vừa không ngừng di chuyển.

Bốn phía xung quanh tất cả đều là quái vật đang tìm cách ăn thịt ông chú, trong mắt bọn chúng, ông chú chính là một món ăn.

Ẩn đi khí tức, nín thở, không ngừng cảnh giới khắp xung quanh trong thời gian dài.

"Hộc... Cuối cùng là sẽ tiếp tục đến lúc nào !? Phải làm sao để rời khỏi khu rừng chết tiệt này..."

Cách thức nói chuyện trở lại như hồi còn trẻ, thân hình tiều tụy nhưng ánh mắt lại hung tàn như dã thú, hiện tại tâm trí ông chú Zeros đã bị ép tới cực hạn.

Xung quanh toàn là quái vật chỉ chực chờ một giây sơ hở là nhào tới, bất kể là ăn hay ngủ cũng phải duy trì cảnh giác, chiến đấu không ngừng nghỉ, giết chóc không ngừng nghỉ, trong bữa yến tiệc tàn bạo của tự nhiên, mệt nhọc về tinh thần không ngừng tích lũy.

Cho dù bản thân quái vật cũng không mạnh lắm, nhưng giết xong một đám này, mùi máu tươi sẽ dẫn cả đám khác tới, quái vật cỡ lớn tới từng con đơn độc, quái cỡ nhỏ thì kéo tới cả đàn, tre già măng mọc không ngừng đánh tới, cả tinh thần lẫn thể lực ông chú Zeros đều bị tiêu hao nghiêm trọng.

Hiện tại mỗi khi kết thúc chiến đấu, nghỉ ngơi điều chỉnh hơi thở, ông chú cũng không lơi là cảnh giác, chú ý xung quanh. Bởi vì chỉ cần một chút chủ quan là đủ mất mạng.

"!"

Sau lưng đột ngột cảm nhận được động tĩnh, ông chú lập tức lao vọt về phía trước, tránh khỏi chỗ cũ.

Krang !

Trong nháy mắt, mặt đất xuất hiện một vết cắt sâu nhỏ dài, rõ ràng là vừa có vật gì đó tấn công, lại không hề thấy bóng dáng.

Ông chú Zeros vận dụng toàn bộ các Skill cảm nhận, thăm dò bốn phía xung quanh.

(...Có cái gì đó... Đang nhìn mình ! Ở đâu ?!)

Không tìm thấy bóng dáng bất kỳ kẻ địch nào, nhưng rõ ràng có kẻ săn mồi đang ở đây, lấy ông chú làm mục tiêu.

Bản năng dã thú sẽ không đi tấn công kẻ mạnh hơn nó, nhưng một đối thủ đã vô cùng suy yếu lại là chuyện khác. Kẻ mạnh ăn kẻ yếu là quy luật nguyên thủy của tự nhiên. Không hạ gục, không ăn thịt kẻ thù, thì không thể sinh tồn, đó là thiên nhiên.

Mặc dù không biết kẻ địch là loại quái vật nào, chí ít có thể khẳng định nó có khả năng ẩn thân.

"Vấn đề là loại ẩn thân nào đây ?... Ngụy trang quang học hay là quấy nhiễu tinh thần... ?"

Ngụy trang quang học sử dụng Mana để thao túng một khu vực không khí nhất định, chiết xạ ánh sáng để làm bản thân trở nên vô hình. Quấy nhiễu tinh thần lại phóng thích ra bước sóng đặc thù, tác động trực tiếp lên giác quan của kẻ địch để gây ra ảo giác, khiến kẻ thù không thể phát hiện chính xác ra bản thân mình.

Đã có thể cảm giác được động tĩnh lúc tấn công, vậy khả năng cao không phải là quấy nhiễu tinh thần mà là ngụy trang quang học.

Lại một lần nữa cảm nhận được khí tức, ông chú Zeros nhảy lên cao theo bản năng, phóng ra một sợi dây thép móc vào cành cây đại thụ có lẽ đã vài trăm năm tuổi, nơi ông chú vừa đứng lại bị vạch ra vài vết cắt.

Rất rõ ràng là đòn tấn công kiểu chặt chém, lần này ông chú hơi thấy được một chút hình ảnh của đối thủ. Chính xác là một mảng không gian rung động như đang bị vặn vẹo, ít nhất cũng nhận ra được nó là quái vật cỡ lớn, từ nãy đến giờ không có con quái nào tập kích có lẽ là vì sợ con này.

"Đục nó, Hunting God's Arrow !"

Bụi bặm lơ lửng xung quanh ngưng tụ lại trong nháy mắt, nén thành một mũi tên đủ sức đâm xuyên qua sắt thép, bắn về phía vùng không gian vặn vẹo.

Chit chit ka kaaaaaaa !

Con quái vật dường như đang đau đớn, mũi tên có lẽ đã xuyên qua phần lưng của nó, nhưng vì khối không gian vặn vẹo che lấp, ông chú Zeros không thể xác nhận tổn thương mình đã gây ra.

Tiếp theo cả vùng không gian lay động, ngụy trang quang học bị hủy bỏ, một con bọ ngựa khổng lồ hiện ra.

Vỏ giáp màu đen dữ tợn, cặp càng sắc bén như lưỡi hái, bộ chân to dài chống đỡ thân hình khổng lồ, móng vuốt nhọn hoắt gõ lên mặt đất, đôi mắt kép lóe lên ánh sáng đỏ thẫm.

"Death Mantis..."

Ở trong Game thì chỉ là một loại quái nhép rất dễ hạ, nhưng con bọ ngựa này lại tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Không chỉ có Level cao vượt, cả hình dạng của nó cũng khác xa những con Death Mantis mà ông chú từng thấy.

Toàn thân mọc đầy gai nhọn, không chỉ để tự vệ mà còn như lời cảnh cáo bất cứ kẻ nào muốn quấy rầy.

"Loại tiến hóa ? Hay là loại lai đột biến ? Phiền phức... mà lẽ ra côn trùng không biết đau mới đúng chứ nhỉ ?"

Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng dù sao đây cũng là dị giới, thường thức lẫn kiến thức của ông chú ở thế giới cũ chưa chắc đã là đúng. Trước hết ông chú phải lo tiêu diệt con quái này đã, nhưng mấy loại quái dạng côn trùng có lớp giáp ngoài rất khó đối phó, bọn chúng biết sử dụng Mana để cường hóa lớp vỏ giáp trở nên cứng rắn hơn, tăng cường sức phòng ngự. Người tấn công cũng bắt buộc phải sử dụng Mana cường hóa cho vũ khí của mình để vượt qua tầng phòng ngự kiên cố đó.

Một đối thủ có thể tiêu diệt dễ dàng bằng ma thuật, nhưng hiện tại còn chưa biết khu rừng này rộng lớn đến thế nào, Mana có nhiều đến đâu cũng có lúc cạn kiệt, ông chú muốn tránh sử dụng Mana hết mức có thể.

Trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt này, Mana và ma thuật là mạch sống, không thể lãng phí.

Ông chú Zeros lao tới con bọ ngựa. Đúng như mong muốn của ông chú, con Death Mantis bắt được hành động đó, lập tức bổ lưỡi hái xuống nhanh như chớp giật.

Thân thể to lớn nên động tác cũng trở nên thô kệch, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn không phải là không thể nhìn thấy.

"Ở đây !"

Vận dụng thủ đoạn thông thường để vô hiệu hóa đối thủ, thanh đoản kiếm trong tay ông chú xuyên qua kẽ hở khớp nối nơi cánh tay và lưỡi hái. Nhát chém của ông chú cắt rời lưỡi hái bay khỏi con bọ ngựa, cắm vào mặt đất.

Di chuyển cực nhanh xung quanh con bọ ngựa, hai thanh kiếm liên tục vung lên tấn công vào những chỗ khớp nối yếu ớt, mỗi cái chân dài của con bọ ngựa đều bị chặt làm mấy khúc.

Toàn bộ chân tay đều bị chém bay, con Death Mantis ngã xuống, ông chú Zeros bồi thêm một nhát chí mạng kết thúc, đầu con quái bay lên, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Nhanh chóng mổ xẻ con Death Mantis và thu vào không gian chứa đố, ông lại tiếp tục hành trình chạy trốn khỏi khu rừng quái quỷ, vì chỉ cần dừng ở đây một lát sẽ lại có quái vật khác tìm ngay tới.

Quái vật vốn cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi.

Còn nơi đây là khu rừng địa ngục tụ tập đông đảo quái vật hung hãn, hạ được một con, lập tức sẽ có con khác đánh tới.

Hoong hoong hoong hoong hoong hoong...

Tiếng vỗ cánh trầm thấp nặng nề vang vọng vào tai, ông chú Zeros nhìn theo hướng âm thanh phát ra, và thấy nó.

Sinh vật mạnh mẽ nhất trong lịch sử với lớp vỏ ngoài bóng loáng, trên Trái Đất nó là loại sinh vật tồn tại từ thời cổ đại đến nay mà chưa từng thay hình đổi dạng, loài côn trùng có sức sống mạnh mẽ nhất, khổng lồ.

"Super Great Cockroach...!"

Loại quái vật còn đáng sợ hơn vượn trắng đang dùng tốc độ siêu cao bay thẳng tới.

Con gián khổng lồ đậu xuống làm rung chuyển cả mặt đất, loài quái vật côn trùng khổng lồ nhất, mạnh vượt xa Death Mantis.

Râu dài lay động, mắt kép quan sát xung quanh tìm mồi... và tìm thấy Zeros.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Cát bụi mù mịt, con quái vật húc đổ mọi cây cối chắn đường, xông thẳng tới chỗ ông chú Zeros trông cực kỳ buồn nôn, trên mặt ông chú lúc này đã trắng bệch không còn màu máu.

"Noooo ! Oh My God ! Help ! Help Meeeeee !"

Cảm giác căm ghét và cú shock tâm lý quá mạnh khiến ông chú từ bỏ làm người Nhật Bản.

Đại Hiền giả vĩ đại ghét homo, cũng ghét gián.

Nếu có người thích được, chắc chắn kẻ đó nên đi học chuyên ngành sinh vật học cùng cái tình yêu chết tiệt đó.

"Tai saoooo ?! Tại sao chỉ có gián là giống hệt thế giới cũ thế nàyyyyy...!"

Kể cả bọ ngựa còn có gai nhọn nổi lên khiến cho hình dạng thay đổi, duy chỉ có gián là giống y hệt, hoàn toàn không khác biệt. Loài sinh vật hùng mạnh tồn tại từ thời cổ đại ở Trái Đất này, ở dị giới trở nên to lớn như khủng long.

Gián ở Trái Đất chỉ cần một chiếc dép lê để đập bẹp, nhưng đối mặt với ông chú lúc này là sinh vật khổng lồ dài hơn 10 met với sức mạnh vô địch.

Khó khăn nhất chình Skill Thẩm định của ông chú cũng mất tác dụng, cả tìm hiểu thông tin kẻ địch cũng không được, khiến ông chú không khỏi nghi ngờ rằng có kẻ đứng đằng sau ra tay quấy rối, chuyện xấu cứ liên tục ập xuống đầu ông chú.

Từ khi tới thế giới này, ông chú ngày càng căm ghét lũ tứ thần.

Trò chơi đuổi bắt kinh dị ghê tởm giữa ông chú Zeros và Super Great Cockroach cứ như vậy bắt đầu, từ đêm tối cho tới khi sáng sớm, tiếng kêu gào thảm thiết của ông chú Zeros vang vọng khắp khu rừng.

Đáng châm chọc chính là nhờ cuộc đuổi bắt đó mà ông chú Zeros mới tới được khu vực nơi gần con đường.

Thậm chí chính ông chú cũng không biết con gián ghê tởm đó đã làm một việc tốt.

==========

"... Chuyện như vậy đấy. Hey, mấy người sao vậy ?!"

Nghe xong câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm của ông chú Zeros, cả 3 cô gái trong đoàn – Rena, Jane, Elise đều nằm sấp ra bàn.

Mỗi người lại có một phản ứng, (...Gián...Thật đáng sợ...!), ( Gián khổng lồ... mình không muốn đụng phải tý nào...), hoặc chỉ im lặng nằm nhoài ra bàn mà toàn thân run rẩy không ngừng.

Thời gian ăn sáng, ba người được nghe câu chuyện kinh nghiệm từ kẻ đã sống sót thoát khỏi Rừng đại ngàn Farfranch, và cùng suy sụp tinh thần khi hình ảnh con gián khổng lồ hiện ra trong đầu.

"Chú, chú đã trải qua cuộc mạo hiểm kinh khủng quá..."

"Zeros-sensei... vậy mà còn sống trở về được, quái vật ở Rừng đại ngàn Farfranch quá kinh khủng đến nỗi không ai dám lại gần..."

"Giết được quái ở đó đã là đáng kinh ngạc lắm rồi, nhưng một con gián khổng lồ thì... Oa oa a...!"

Con Great Cockroach lớn nhất từng được ghi nhận dài 5 met.

Great Cockroach dài tới 10 met đủ sức tàn phá cả núi rừng chưa từng được bất cứ ai ghi nhận, nhưng chỉ nghe kể lại từ ông chú là đã hình dung ra được con quái vật đáng sợ ngoài sức tưởng tượng. Ngoại trừ vẻ ngoài ghê tởm, nó còn chạy rất nhanh, lớp vỏ cũng vô cùng cứng rắn.

Có lẽ là bởi vì nó lớn lên, lớp vỏ dày và cứng dần lên theo thời gian, nếu không sử dụng vũ khí công thành cấp chiến lược thì chẳng thể tổn thương nổi nó.

Bị loại quái vật khủng khiếp như vậy tấn công, ngay cả bỏ chạy cũng còn khó khăn.

Ba cô gái cũng giống như Zeros, sợ hãi vì một lý do hoàn toàn khác.

"Ăn sáng nhanh cho xong đi nào ! Chúng ta còn phải vào mỏ quặng nữa đấy."

"Biết là vậy, nhưng..."

"Gián khổng lồ... tôi ăn không nổi..."

"... (run rẩy)...(run rẩy)"

Hình ảnh kinh dị đó một khi đã tưởng tượng trong đầu sẽ không thể nào xua đi nổi.

Hình bóng to lớn kinh hoàng đó cứ hiện lên khiến ba cô gái không nuốt nổi bữa sáng.

"Chỉ vậy đã không ăn uống nổi thì sao mà làm lính đánh thuê ?! Có lúc phải chém giết con người cơ mà ?! Sơn tặc, đạo tặc, cũng có khi phải chiến đấu với cả những lính đánh thuê khác nữa."

"Ông chú, làm ơn đừng nói tới những thứ đáng ghét đó có được hay không ? Party bọn cháu chuyên đối phó với quái vật thôi."

"Đúng vậy, không thể coi nhân loại thành kẻ thù nổi... Kể cả đó là người xấu cũng vậy."

"Vậy nên hai người mới bị bắt hả ? Không thể ra tay với kẻ định hại mình thì làm sao mà sống sót ? Lính đánh thuê phải tự chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình, chết cái kiểu đó không vui đâu."

Elise và Rena dường như chưa từng giết ai bao giờ, cho nên mới chần chờ do dự, bị băng cướp bắt được.

Một sự ngây thơ quá đỗi ngọt ngào trong sáng để có thể sống sót trong cái thế giới sinh mạng rẻ mạt này.

"Haiz, không phải là kẻ có thể vừa cười vừa giết người đúng là khiến người khác có hảo cảm, nhưng vẫn cứ phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ra tay giết người thì tốt hơn."

"Tôi thì từng giết người rồi, đúng là không phải loại kinh nghiệm vui sướng gì."

Jane từng có kinh nghiệm giết trộm cướp, nhưng bản thân cô cũng không cảm thấy đó là chuyện tốt đẹp gì.

"Giết người mà thấy vui sướng thì là kẻ có bệnh tâm thần rồi. Kẻ như thế phải giam lỏng cách ly khỏi xã hội thì tốt hơn."

Làm lính đánh thuê, nhiều khả năng phải chiến đấu với tội phạm, giết người để tự vệ là hành vi được cho phép, bị giết cũng chỉ có tự mình chịu trách nhiệm cho mình, nên ông chú Zeros cho rằng giết người là công việc đáng ghét nhưng cần thiết.

"Ăn không nổi thì nhờ chủ quán gói lại làm Bento ăn đường nhé ?"

"Ồ, đúng, còn có cách đó !"

"Bento ? Là cái gì vậy ?"

"Chưa nghe từ đó bao giờ, nhưng hình như Elise có biết ?!"

Thế giới này không có Bento. Đa số người làm việc trong thành, rất nhiều người dùng luôn nhà mình là nơi làm việc, lười không muốn nấu cơm thì cũng chỉ cần ra cửa là có cả đống nhà hàng. Chưa kể còn có bán hàng rong lang thang khắp nơi, cho nên không cần thiết phải mang Bento đi làm gì cả.

"Kẹp bánh mì với thịt muối, rau quả và một ít gia vị, bọc trong giấy là mang đi khắp nơi được. Chỉ cần trời không quá nóng sẽ không lo bị hỏng quá nhanh đâu."

"Ra là thế, dù sao hành lý cũng là do Elise mang..."

"Ý tưởng hay ! Được không Elise..."

"Không thành vấn đề. Để tôi đi nói với ông chú quán trọ."

Elise nhẹ chân tiến về phòng bếp. Ông chủ khách sạn của làng Ahahn cũng kiêm luôn đầu bếp, áp dụng loại hình kinh doanh như một quán trọ trên thuyền.

"À mà Death Mantis cho ra nguyên liệu gì vậy chú ? Dùng chế tạo trang bị được không ?"

"Dùng làm vũ khí hay đồ phòng ngự đều rất tốt, vừa nhẹ vừa cứng, nhưng kháng Fire Magic hơi yếu."

"Dù sao thì cũng là côn trùng nhỉ, sợ lửa."

"Thịt bên trong lớp giáp thì ngon tuyệt. Ăn vào có vị như thịt tôm pha với thịt cua ấy."

Câu nói khiến không khí như đông cứng lại, biểu lộ cả Jane lẫn Rena cứng đờ bất động.

"Chú ăn rồi ?! Ăn cả Death Mantis...?"

"Ăn cả quái vật ?! Chú nói nghiêm túc ?!"

"Người ta vẫn thường ăn thịt Orc đấy thôi ?! Có gì không ổn à ? Lúc đó sống sót quan trọng hơn tất cả, chỉ cần không có độc là ta ăn hết."

"Thì... cũng không sai. Nhưng đó là côn trùng khổng lồ đấy !"

"Nghĩ đến nó là côn trùng đã thấy không nuốt nổi rồi... Ít nhất là tôi không ăn nổi."

"Cứ giữ cái suy nghĩ kiểu đó thì có mà chết đói là cái chắc. Sống sót là cả một trận chiến... Đủ để gọi là chiến tranh sinh tồn."

(Mắt... ánh mắt ông ta đáng sợ quá...)

(Kinh nghiệm sinh tồn kinh khủng... sao cứ cảm thấy có gì hơi sai sai. Từ nay mình sẽ không bao giờ bén mảng đến khu rừng đó một lần nào hết.)

Ở Trái Đất, ông chú từng nấu châu chấu ăn, cho nên cũng không thấy vấn đề gì với việc ăn côn trùng cả. Trừ gián, riêng cái con đó thì dù thế nào cũng không thể, cả tâm lý lẫn sinh lý đều không thể chấp nhận nổi.

Rõ ràng ăn quái vật là việc bình thường, mấy cô gái lại bị sa vào việc phân biệt động vật hay côn trùng.

"Ông chủ nói là có thể làm giúp chúng ta... Sao vậy ?"

"Chúng ta sai rồi ?... Nhưng đó là côn trùng mà..."

"Không ăn côn trùng được... không thể ăn được côn trùng... nhưng Orc cũng là quái vật, ăn được... rốt cuộc thì khác nhau ở đâu...?"

Elise nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc, không hiểu gì hết.

Ông chú ngồi bên cạnh mấy cô gái, nhóm lửa châm thuốc, hưởng thụ điếu thuốc lá sau bữa cơm. Từng vòng khói thuốc được ông chú thổi ra, lẳng lặng bay qua đầu hai cô gái đang buồn phiền.

Phía sau làng Ahahn có ba ngọn núi cao đứng chụm vào nhau.

Quặng mỏ nằm ở một trong ba ngọn núi đó, từng có thời nơi này rất náo nhiệt vì thợ mỏ đổ xô đến tìm vàng.

Bước ngoặt xảy ra vào một khoảng thời gian nào đó chẳng ai còn nhớ, hàng loạt quái vật đột ngột xuất hiện, thợ mỏ buộc phải rời khỏi nơi làm việc. Đến nay đã qua hơn hai trăm năm, chỉ còn lính đánh thuê tìm tới đây để tăng Level cho bản thân hoặc tìm quặng kim loại để chế tạo trang bị, tiền trọ trong khách sạn và tiền ăn uống mà đám lính đánh thuê trả cho những người bán hàng rong trở thành nguồn thu nhập chính của làng Ahahn.

Dù vậy cuộc sống của dân làng vẫn rất khó khăn, thỉnh thoảng còn gặp phải mấy tên lính đánh thuê phạm tội mà phải chịu thêm thiệt hại không đáng có. Trên một ý nghĩa nào đó, tình trạng ngôi làng Ahahn đã như ngọn lửa tàn trước gió.

"Người nhiều nhỉ ? Tất cả đều là lính đánh thuê à ?"

"Hạ quái vật sẽ tăng Level, nhưng ai cũng muốn thuận tiện kiếm trang bị luôn, dù sao cái công việc này chính là đem tính mạng ra đặt cược. Thợ mỏ ở đây không có người bảo vệ cũng không thể vào mà khai thác kim loại được."

"Ừm... cũng không thiếu mấy loại du côn cặn bã... chú nhìn bên kia kìa..."

Trước mắt bọn họ là một thiếu niên có lẽ mới trở thành lính đánh thuê, bị một đám lính đánh thuê trung niên vây quanh, nhìn là biết đó chỉ là một đám nhãi nhép hỗn tạp, nhưng dù sao vẫn mạnh hơn cậu thiếu niên kia nhiều.

"Đằng nào nhóc mi cũng đâu biết dùng đúng không ? Để ta xài hộ cho !"

"Đây là di vật của cha tôi ! Không giao cho ai hết !"

"Ông già mi cũng sẽ muốn nó được một người đầy kinh nghiệm như ta sử dụng chứ không phải loại nhóc con chưa trưởng thành như mi đâu !"

"Đừng có nói bậy ! Ông làm quái gì biết cha tôi !"

"Ta biết mà, bởi vì ta là một lính đánh thuê lâu năm đầy kinh nghiệm. Thanh kiếm đó phải sử dụng thế nào để phát huy tác dụng được tốt nhất, ta nhìn qua là biết hết. Để cho đứa nhóc vô dụng như mi cầm thì lãng phí quá, đúng không ?!"

Rất rõ ràng, hắn đang tìm lý do để cướp trắng thanh kiếm của thiếu niên kia về tay mình. Đồng bọn của hắn vừa bao quanh vừa lớn tiếng cười nhạo thiếu niên, không thiếu lính đánh thuê đang đứng ngay gần đó, nhưng không một định ra tay trợ giúp cả.

"Loại đần độn chuyên làm chuyện ngu xuẩn này ở đâu cũng có..."

"Chú, làm gì đó được không ?"

"Sao lại giao cho ta ?! Muốn thì nhóc tự đi mà giúp chứ ?!"

"Zeros-sensei, một người lớn mẫu mực như ngài mà làm vậy thì không ổn lắm đâu."

"Tôn chỉ của ta là 'bình yên sống qua ngày'. Không tham gia tranh chấp của người khác, không thích, không muốn !"

"... Một người trưởng thành tồi tệ hại !"

Ánh mặt lạnh nhạt tập trung lên người ông chú Zeros.

Bản thân ông chú không hề muốn chọc tay vào chuyện dư thừa như thế này, nhưng đồng đội đi cùng lại rất hy vọng ông chú làm như vậy. Tình huống đột nhiên thay đổi trong khi ông chú còn đang suy nghĩ.

"Đã bảo là đưa đây !"

"A ! Trả lại ! Xin hãy trả lại đây !"

Nhằm vào sơ hở, gã du côn rút phắt thanh kiếm của thiếu niên ra khỏi vỏ, cướp đi luôn.

Đúng lúc này, khi mà ông chú Zeros không hề định kích họa, Skill Thẩm định của ông chú lại tự khởi động.

=====

[Mithril Sword (Weak)]

Vốn là thanh bảo kiếm đỉnh cấp do một thợ rèn người Dwarf nổi tiếng làm ra, nhưng trên thân kiếm đã có vết nứt.

Vẫn có thể sử dụng để đối phó với quái vật nhỏ yếu, nhưng đã đạt tới giới hạn tuổi thọ, cũ kỹ và xuống cấp tới mức gần như không thể dùng làm một thanh kiếm được nữa.

Có thể rèn lại để sửa chữa, nhưng cần rất nhiều tài liệu quý, sẽ tiêu hao lượng tiền bạc khổng lồ.

Độ bền gần như bằng không, nhận đòn tấn công của quái vật cỡ lớn thêm một lần nữa sẽ vỡ vụn.

=====

(Sao lại tự phát động lúc mình không hề cần thế này... Bực bội...)

Skill Thẩm định của ông chú tự kích hoạt, thật sự rất đáng ghét.

Một tiếng thở dài không kìm nén được mà phun ra khỏi miệng.

"Ha ha ha... được một thanh kiếm ngon lành."

"Trả, trả lại đây... đó là của cha tôi..."

"Ồn ào ! Thứ này quá cao cấp với một đứa nhóc như mi. Cứ để ta dùng đi, cảm ơn."

Tên lính đánh thuê du côn vừa cười thoải mái vừa đánh bay thiếu niên ra ngoài.

"Ờ, quấy rầy lúc ngươi đang vui vẻ vì vừa cướp được kiếm của người khác thì không hay lắm. Nhưng thanh kiếm đó không xài được đâu."

"Cái, cái gì... Mày là..."

"Người qua đường thôi, không có gì đâu, không cần để ý. Thanh kiếm đó đã nứt nhiều lắm, gần như vỡ đến nơi rồi. Dùng nó mà chiến đấu thì mi chết chắc. Ờ... mà cũng chẳng liên quan gì đến ta."

Gã du côn nhìn sang đồng bọn của mình.

"Mày, mày đừng lừa tao !"

"Nếu có nước ở đây ta có thể chứng minh cho mí thấy, nhưng mà ta không có nghĩa vụ gì phải làm đến thế cả. Ta có Thẩm định, hiểu không ? Lỡ thấy rồi thì cho mi một lời khuyên thế thôi."

Skill Thẩm định có thể biết được chi tiết thông tin tùy theo Level của Skill, dùng lên nhân loại có thể thấy được Level và Skill của đối thủ, nhưng việc tự tiện dùng Thẩm định lên người để nhìn tư liệu bị coi là phạm pháp.

"Tin hay không thì tùy ! Mạng là của mi, mi muốn chết là việc của mi, dù sao cũng chẳng liên quan đến ta."

"Cái gì... ?! Thật... ?!"

"Tự đi mà phán đoán lấy ! Ta nói rồi, tin hay không thì tùy ! Thế thôi !"

Gã pháp sư trước mắt quá đáng ngờ, khả năng nói dối là rất cao, nhưng lỡ như đó là lời nói thật, vậy rất có thể sẽ phải mất mạng vì sử dụng thanh kiếm này. Gã du côn đang phân vân giữa hai lựa chọn không biết nên trả hay lấy thanh kiếm đi, bỗng nhiên nhìn thấy thanh kiếm Zeros đang đeo, lựa chọn thứ 3 xuất hiện.

Trong mắt tên lính đánh thuê, gã pháp sư trông cực kỳ lôi thôi kia tuổi tác cũng ngang mình, trông không giống một kẻ biết dùng kiếm, quan trọng nhất là hắn mặc áo choàng xám. Tên lính đánh thuê du côn nở nụ cười đê tiện, đưa ra đề nghị.

"Vậy thì đổi lấy kiếm của ngươi, được không ?"

"Không cần ! Ta dùng của mình đủ rồi."

"Không không không, đây là kiếm Mithril đấy !? Cao cấp hơn kiếm của ngươi nhiều !?"

"Phiền phức, ta không cần loại kiếm sắp hỏng đó. Tìm người khác đi !"

Thương lượng không thành công.

Thanh kiếm Mithril quý giá bị từ chối thẳng thừng chứng tỏ nó đúng là thứ vô dụng thật.

Nhìn thanh kiếm mà pháp sư đang đeo, gã lính đánh thuê du côn liếm mép, đối thủ chỉ là một pháp sư cấp thấp, hắn hoàn toàn có thể dùng vũ lực để cướp lấy.

"Ngươi, là pháp sư nhỉ ? Hoàn toàn không cần dùng đến kiếm đúng không ?! Để cho ta... ?!?!"

Gã đàn ông không nói nổi hết câu, bởi trên cổ họng hắn đã có một mũi kiếm lạnh buốt chạm vào từ lúc nào.

Cổ họng nơi mũi kiếm chích nhẹ vào, từng dòng máu chảy ra.

"Ta đúng là không giỏi dùng kiếm cho lắm. So ra thì ta am hiểu giết người hơn. Vậy... mi muốn chết đúng không ?"

"???"

"Chuyện gì vậy ?! Thanh kiếm đó... từ lúc nào..."

"Bị lừa rồi ! Hắn không phải là pháp sư !"

Tốc độ vung kiếm của ông chú Zeros nhanh tới mức người ngoài không kịp nhìn thấy thanh kiếm được rút ra. Đồng bọn của gã du côn chợt nhận ra thực lực kinh khủng của ông chú, đối thủ này chúng không có cách nào chiến thắng.

Hiện tại, giống như trái tim của tất cả đã nằm gọn trong tay gã pháp sư đáng ngờ này.

"Thực lực thì tệ hại, chỉ lo đòi vũ khí tốt ? Mi là trẻ con à ? Chỉ lo ỷ lại vào vũ khí, vĩnh viễn chỉ là thứ hạng bét. Ta không quan tâm mi có muốn chết hay không. Thứ ngu xuẩn không biết đánh giá kẻ địch như mi sớm muộn rồi cũng chết mất xác thôi. Muốn chết ở đây luôn không ? Không phải lo, thứ cặn bã như mi có chết cũng chẳng ai thèm đau buồn đâu."

Pháp sư cấp thấp đáng ngờ trong nháy mắt biến thành quái vật cao siêu khủng khiếp.

Bóp nghẹt trái tim hắn bằng nỗi sợ hãi, pháp sư nói chuyện với gã du côn bằng chất giọng lạnh nhạt, không mang theo một chút sát ý, bởi vì con quái vật trước mắt này giết chết hắn hay không chỉ cần một tia cảm giác thích hay không.

Sự thật kinh hoàng này đẩy gã du côn vào tận đáy vực sâu sợ hãi không thể nào hình dung nổi.

"Ta nói này, ta rất khó chịu. Rõ ràng chỉ đến để lấy quặng, lại phải làm đối thủ của đám rác rưởi các ngươi... Biết không ?"

Lũ rác rưởi ra tay với cả người mới tập tành làm lính đánh thuê như đám này, phần lớn đều là lũ vô dụng không có thực lực gì.

Phán đoán bọn chúng tuyệt đối không dám chống lại kẻ mạnh hơn mình, ông chú quyết định thử uy hiếp trước xem sao, và có vẻ ông chú đã đúng. Những kẻ sẵn sàng rút dao không cần biết chênh lệch thực lực giữa hai bên thế nào là lũ du côn ngu xuẩn đê tiện nhất.

Để đảm bảo những người vô tội xung quanh không bị ảnh hưởng trong bất kỳ tình huống đột xuất nào, ông chú luôn cảnh giác không bao giờ chủ quan.

"A... a... a... xin lỗi ! Là lỗi tại tôi... !"

"Trả lại thanh kiếm, và biến khỏi mắt ta. Đừng để ta nhìn thấy đám cặn bã chúng bay một lần nào nữa. Lúc đó..."

"Dạ... Lúc đó... ?"

"Ta sẽ đưa cả đám lên đường vui vẻ, một chuyến du hành địa ngục miễn phí nhé ?! Vé một chiều... Ha ha ha..."

Đám lính đánh thuê quẳng cả vũ khí, cuống cuồng bỏ chạy, trốn thật xa khỏi tên pháp sư đang nở nụ cười lạnh lùng tàn bạo.

Không hề biết đánh giá thực lực đối thủ, chỉ dựa vào khí thế bề ngoài để bắt nạt người mới, đám du côn mãi mãi trơ lì tại chỗ không tiến bộ, không bao giờ đánh bại được kẻ mạnh hơn mình.

Có điều tốc độ chạy trốn lại là hạng nhất, cả đám biến mất với tốc độ kinh người.

Mắt vẫn trợn tròn vì cảnh tượng vừa xảy ra, ông chú Zeros châm thuốc hút, phun ra một làn khói.

"Ha... lưu manh nhãi nhép đông thật nhỉ ?"

Con quái vật hùng mạnh đầy đe dọa vừa rồi đã biến đi đâu mất, trong nháy mắt đã biến trở lại thành ông chú lôi thôi.

Thiếu niên đi tới bên cạnh ông chú.

"Ừm, xin... cảm ơn ngài."

"Ừ, không có gì, không cần cảm ơn. Ta chỉ tiện tay đi ngang qua thôi."

"Không, đây là di vật của cha tôi... Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều!"

"Đừng để ý, đừng quan tâm, chỉ là hôm nay mi 'gặp may mắn' thôi nhóc. Làm cái nghề lính đánh thuê này, không biết ngày mai sẽ ra sao đâu."

Trong mắt ông chú, đó là một cậu bé trông xinh xắn như một cô bé, có vẻ đã được giáo dục cẩn thận như một quý tộc, trông không giống lính đánh thuê tý nào. Trang bị mặc trên người cũng vậy, nhìn qua thì giống như thứ hàng chợ vẫn hay được bày bán, nhưng con mắt ông chú nhìn ra chúng toàn được may bằng nguyên liệu cao cấp.

Nhất là trong con mắt đó, lóe ra ánh sáng quyết tâm mãnh liệt.

(Haizzzz...mạnh mẽ, quyết đoán, lại còn bướng bỉnh. Nếu cứ để kệ thế này mà chia tay tại đây, thằng nhóc sẽ chết vì thanh kiếm là cái chắc, lúc đó mình lại áy náy đến mất ngủ. Hết cách, đành phải xen vào việc của người khác nữa vậy.)

Chẳng biết tại sao, cậu nhóc lại thu hút được sự quan tâm của ông chú Zeros, ngài Đại Hiền Giả lấy ra một tờ giấy từ trong không gian chứa đồ, trải ra đất. Đó là kỹ thuật tối cao của hệ thống luyện kim thuật, ma pháp trận Magic Training.

"Đưa cho ta mượn thanh kiếm đó ! Ta sẽ cố gắng sửa lại nó một chút !"

"Dạ ? Nhưng thanh kiếm này đã..."

"Vậy nên nhóc mới đến khu mỏ này chứ gì ? Thu thập nguyên liệu cho thanh kiếm mới ? Nhưng thanh kiếm này không thể chống đỡ nổi đến lúc đó đâu. Ta sẽ sửa chữa nó một chút, kéo dài tuổi thọ của nó thêm một ít."

"Vâng ! Có thể ạ ? Nhưng làm thế nào ?"

"Cứ nhìn xem là biết. Hừm, hợp kim của sắt với Mithril, chỉ nhìn qua thôi thì khá khó để nhận biết...Tóm lại là hôm nay ta nhất thời nổi hứng nên không thu phí, nhóc mi hôm nay thật sự rất may mắn đấy."

"Dạ biết... Cảm ơn ngài !"

Ông chú nhận lấy thanh kiếm Mithril, đặt nó vào trung tâm của ma pháp trận, luông Mana dồi dào tràn vào ma pháp trận, kích hoạt ma pháp thuật thức, làm thanh kiếm lơ lửng giữa không trung. Màn hình nửa trong suốt hiện lên, thông tin trạng thái chi tiết của thanh kiếm xuất hiện trong đầu ông chú thông qua Skill Thẩm định.

"Hừm, 45% sắt, 23% thép Damascus, 32 % Mithril. Thật là... muốn nhìn thấy hình dạng nguyên bản của nó trước khi bị tổn hại quá."

Vừa xác nhận thông tin, ông chú vừa gõ bàn phím ảo khống chế ma pháp thuật thức, chỉnh sửa thuật thức thành chương trình sửa chữa vết nứt trên thanh kiếm, sau khi làm xong, ông chú nhỏ giọng hô: "Train !"

Vốn là một lập trình viên lão làng, công việc rất nhanh được hoàn thành, ở bên trong ma pháp thuật thức đang được triển khai, vô số ma pháp văn tự dày đặc đang di chuyển tuần hoàn, phát ra ánh sáng, thực hiện mệnh lệnh được nhập.

Nhìn qua thì dường như thanh kiếm đã được sửa chữa về lúc hoàn hảo, nhưng dù sao cũng chỉ là xử lý khẩn cấp, chỉ có thể thực hiện những thao tác đơn giản, những chỗ đã bị tổn hại hoàn toàn thì không có khả năng sửa lại hoàn hảo như trước được.

Hoàn tất công việc nhanh chóng, ông chú lại rít một hơi thuốc lá, phun ra khói thuốc.

"Hoàn thành, đảm bảo có thể chống đỡ đến khi nhóc có được thanh kiếm mới. Nhưng nhớ chú ý, nếu quá tin tưởng nó mà cứ tiếp tục sử dụng mãi, sẽ chết thật đấy !?"

"Cảm, cảm ơn ngài ! Tôi cũng muốn tự mình chuẩn bị một thanh kiếm cho riêng mình chứ không định sử dụng thanh kiếm này mãi."

"Vậy thì không thành vấn đề ! Ít nhất nó vẫn bền ngang với kiếm thép thông thường, tạm thời sẽ không hỏng... À cũng còn tùy đối thủ..."

"Vậy là đủ rồi. Như vậy tôi có thể đi đào quặng rồi, thật sự rất cảm ơn ngài."

Ông chú nhìn theo thiếu niên dũng cảm đang vui sướng chạy đi, nhỏ giọng nói: "Tuổi trẻ thật là tuyệt... !"

Cất lại ma pháp trận vào không gian chứa đồ, ông chú Zeros chợt phát hiện ra, không biết vì sao cả ba cô gái trong đội đều nhìn ông chú bằng một ánh mắt rất kỳ lạ, vừa lạnh lùng, vừa mang theo một tia sắc bén gai góc.

"Sao lại nhìn ta bằng cái ánh mắt như đang nhìn rác rưởi đó vậy ?!"

"Chú này... Chú đã bảo là không có hứng thú với trẻ con mà nhỉ ?!"

"Nhanh tay ngoài sức tưởng tượng đấy... Đã thân thiết với người ta như vậy rồi..."

"Quả nhiên là lão già biến thái thích tán tỉnh... Mình cũng bị nhắm vào rồi..."

Hoàn toàn không thể hiểu nổi, rõ ràng ông chú Zeros chỉ nhúng tay vào giúp thiếu niên đó một chút thôi mà. Rõ ràng không hề làm gì để đến nỗi bị khinh bỉ như thế này chứ ?!

"Chú này, chú thích mấy bé gái Tomboy đúng không ?"

"Jane cũng có cá tính không thua kém đàn ông, xem ra đây là ham mê cá nhân của ông chú nhỉ ?"

"... Run rẩy toàn thân... run rẩy không ngừng..."

"... What ???"

Tiếp theo ông chú Zeros đi đến kết luận, đứa trẻ mà ông chú cứ tưởng là một thằng nhóc đó, lại là một thiếu nữ.

"Đó, đó là con gái à ?"

"Chú thật sự không phát hiện ra hả ?"

"Sao có thể xuất hiện bé trai đáng yêu vậy được... Ừ, ngẫu nhiên cũng có... Ku fu fu fu khặc khặc... Ack ! Nhìn thế nào đó cũng là con gái mà ?"

"Ông chú này thật là quá kém cỏi... Mà khoan đã, Rena... biểu lộ của cô vừa rồi... Là nhớ tới chuyện gì ?"

Rõ ràng chỉ làm vài hành động hơi thân thiết, không hiểu vì sao lại bị ném cho ánh mắt càng thêm khinh bỉ.

Quá vô lý.

"...Khoan đã, Rena, cô làm gì mấy bé trai dễ thương tình cờ gặp phải vậy ?"

"Có gì đâu, chỉ là... kuh fu fu khặc khặc khặc..."

Dường như nhớ lại điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp của Rena vặn vẹo thành một bộ dạng vô cùng hạ lưu, hạ lưu đến cực hạn, khiến người ngoài nhìn vào phải cảm thấy đáng sợ.

"Ta chỉ đem thiếu nữ tưởng nhầm là thiếu niên thôi, không đến nỗi tồi tệ hại như kẻ tấn công ăn tươi cả thiếu niên này chứ ?"

" "Cả hai đều tồi tệ như nhau !" "

Thanh âm của Jane và Elise vang lên cùng lúc, hòa nhịp đều đến mức vô lý.

Bị coi là kẻ tương tự Rena, ông chú cảm thấy đau lòng thật sự.

"Tuy còn vài chỗ khúc mắc, nhưng chúng ta nhanh đi lấy quặng đã. Ta đi một mình là được rồi, không vấn đề gì cả."

"A ? Giả ngơ, lờ đi kìa ! Ông chú tệ quá nhaaa !"

"Đúng, tách ra ở đây đi ! Không biết ông ta sẽ làm gì trong bóng tối nữa."

Làm lơ mấy lời xì xào nói xấu của 2 cô gái, ông chú Zeros bước vào khu mỏ.

Biết rõ rằng mình có cố giải thích thế nào cũng vô dụng, ông chú Zeros xốc lại tinh thần, lập tức bước vào khu mỏ hoang đầy rẫy quái vật.

Sau lưng bọn họ, Rena vừa mang theo nụ cười hạ lưu, vừa lắc lư đi tới, nhưng tất cả mọi người quyết định coi như không hề thấy gì cả.

Cô ta tựa hồ vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức, chỉ cần nhìn vào cái điệu bộ đó cũng lờ mờ cảm thấy thật ghê tởm.

Rõ ràng là một người bình thường, tốt đẹp về mọi mặt, chỉ riêng ham mê tình dục kỳ dị khiến người ta phải tiếc nuối.

Để người ngoài không nghĩ Rena là đồng bọn, cả đoàn người không hẹn mà cùng duy trì đi cách cô ta một khoảng.

Đoàn người cứ thế tiến vào trong đường hầm, mỗi người một mục đích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro