Chương 10: Ông chú tiến tới khu mỏ bỏ hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn tới khu mỏ bỏ hoang, đương nhiên phải có người dẫn đường, hoặc có thông tin đầy đủ về hành trình.

Đối với một kẻ đã gần như là vô địch – ông chú Zeros – cần thông tin chi tiết để tự mình hành động hơn là một người dẫn đường vướng víu.

Vấn đề là có quá ít nơi để thu thập thông tin tình báo., chỉ có tòa khách sạn đáng ngờ nằm cách xa khu dân cư và hiệp hội lính đánh thuê. Ông chú Zeros thi không phải lính đánh thuê, cho nên không thể đến hiệp hội được, chỉ có thể tới khách sạn. Tòa khách sạn đó rõ ràng nhìn bên ngoài chỉ là một tòa nhà cũ kỹ đáng ngờ, bên trong lại chật ních người.

Khách sạn ở thế giới này, ban ngày là nhà hàng, cung cấp dịch vụ ăn uống nhậu nhẹt, đêm xuống mới kinh doanh nghỉ trọ. Hiện tại là giờ cơm trưa, bên trong khách sạn toàn là thương nhân và thợ thủ công, vừa ăn bữa trưa vừa bàn chuyện làm ăn, cũng có mấy người lính đánh thuê đang trao đổi trang bị.

Trong suy nghĩ của ông chú Zeros, khách sạn là nơi để các phần tử bất hảo tụ tập, nhưng thực tế khách tới đây không chỉ có lính đánh thuê hay thương nhân mà còn có cả dân thường dẫn theo người nhà, có vẻ khách sạn là một địa điểm xã giao của công chúng.

(Ừm... có lẽ phải thay đổi nhận thức của mình thôi. Không phải cái gì cũng đem thường thức trong Novel vào áp dụng được. Mình cứ nghĩ nó giống mấy cái quán bar trong Last Bronx.)

Thành thật mà nói ông chú có một chút sợ hãi với việc tới quán bar.

Mặc dù nhìn có vẻ tự do bất cần, nhưng sâu trong nội tâm Zeros vẫn là ông chú già trung niên nhát gan.

Trốn ở nhà thì sẽ không gặp phải rắc rối, nhưng cũng sẽ không thu thập được thông tin về thế giới mới này. Đã quyết tâm sinh tồn ở đây thì không thể làm vậy được.

Thế giới khác biệt dẫn đến thường thức ở đây cũng sẽ không giống như ở thế giới cũ, cách đối nhân xử thế cũng sẽ khác biệt. Bất kể là bàn chuyện làm ăn hay là thu thập thông tin tình báo đều cần phải nắm rõ những thường thức này, cho nên ông chú không thể tiếp tục làm một pháp sư Hikikomori trốn trong nhà cả ngày được nữa.

Ít nhất phải nỗ lực dung hòa với hoàn cảnh xung quanh đủ để tự làm giao dịch buôn bán Magic Stone với người khác.

Nhưng có một vấn đề mà ông chú Zeros quên béng mất, đó là đối với người bình thường, bộ dạng hiện tại của ông chú cực kỳ khả nghi.

(Cứ có cảm giác mình đang bị mọi người nhìn chằm chằm... Đừng bảo là lại có Event chết tiệt gì chuẩn bị xảy ra nhé.)

Một ông chú trung niên trông có vẻ lúng túng mặc chiếc áo choàng xám bẩn thỉu vừa bước vào quán bar, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung tới đó.

Ông chú thì đã quen với kiểu ăn mặc kỳ dị, sớm đã quên béng mất rằng trông mình khả nghi đến mức nào. Con người là sinh vật thích ứng với hoàn cảnh, nhưng bản thân ông chú Zeros lại chẳng thèm quan tâm đến vẻ ngoài của chính mình.

Gã pháp sư xa lạ xuất hiện khiến mọi người trong khách sạn đề cao cảnh giác, nhưng cũng không đến nỗi tạo thành bạo động. Lý do bởi vì không ít khách quen của quán là lính đánh thuê, đối với những kẻ suốt ngày chênh vênh nơi bên bờ sống chết đó, việc đầu tiên khi thấy điều bất thường là quan sát đánh giá.

Nếu đó là kẻ mạnh, bọn họ sẽ nhanh chóng tới làm quen, tạo dựng mối quan hệ, dù sao quen biết với thêm một kẻ mạnh, khả năng gặp nguy hiểm trí mạng sẽ bớt đi một chút.

(Rồi, muốn thu thập tình báo thì không đứng được, mình cần ngồi xuống và gọi món... Kiếm đâu ra chỗ ngồi bây giờ nhỉ !?)

Khắp nơi đều đã ngồi đầy người, không hề có bàn trống. Trong khi nhìn quanh phòng tìm vị trí, ông chú bỗng thấy một người.

Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc trang phục theo phong cách huyền ảo màu đen, ngực phẳng. Trông giống một bé ma nữ nghịch ngợm hơn là một pháp sư, đó là người đồng hương mà ông chú Zeros từng cứu thoát khỏi tay băng cướp.

Còn có hai người khác đang ngồi cùng bàn, nhưng có vẻ thu thập thông tin từ họ là một lựa chọn không tồi.

"A ? Ông chú... mium... lâu rồi không gặp... mium mium mum..."

"Vừa ăn vừa chào hỏi người ta thế không xấu hổ à ? Con gái thì ý tứ một chút đi. Lâu rồi không gặp, Elise và... tên là gì nhỉ... ?"

"Tên tôi là Rena. Cảm ơn ngài lúc đó đã giúp..."

"À, đúng ! Là Rena, tôi nhớ rồi..."

Cô gái tên Rena mặc quần áo gọn gàng tiện hoạt động và áo chẽn bằng da thuộc, xem ra là lính đánh thuê phụ trách tiên phong. Từ đoản kiếm và khiên nhỏ bên cạnh có thể thấy cô gái này chú trọng vào tính cơ động trong chiến đấu.

Bên cạnh hai người đó là một cô gái da nâu với mái tóc đỏ đang đánh giá ông chú bằng đôi mắt sắc bén. Từ áo giáp thép tấm mặc trên người và thanh kiếm lớn dựng bên cạnh có thể thấy được cô gái này là tiên phong phụ trách tấn công. Cô gái sở hữu chiều cao hơn chiều cao trung bình của phụ nữ ở thế giới này, một điểm quan trọng nhất mà ông chú Zeros không bao giờ nhìn lầm, đó là bộ ngực lớn tuyệt đẹp. Thân hình người mẫu đúng sở thích của ông chú, không chê vào đâu được, vấn đề duy nhất còn lại là ở tuổi tác của chính ông chú.

"Hey, ông chú này là ai vậy ? Bạn của hai người hả ?"

"Ừm ? Đúng ! Hồi trước, lúc bị băng cướp bắt đi là được chú ấy cứu đó."

"Nhưng sao tôi thấy ông ta khả nghi lắm... Có cảm giác đang nhìn ngực tôi nữa."

"Đây là chuyện thường xảy ra còn gì ? Bởi vì dáng người Jane tuyệt quá nên mới thu hút ánh mắt đàn ông đấy chứ !?"

"Rena cũng giống vậy không phải sao ? Cô đá bao nhiêu người đàn ông rồi ?"

"Ai mà nhớ ?! Tôi chỉ thích Shota thôi..."

Nhìn có vẻ đứng đắn, thực tế Rena là một tên Shotacon.

"Tôi ngồi chung được không ? Đông người quá, muốn tìm một chỗ ngồi cũng khó."

"Ừm, được mà chú, mà sao hôm nay chú lại đến đây vậy? Không phải chú đã bảo là muốn ở ẩn làm nông sống qua ngày thôi mà ?"

"Thu thập một ít tình báo thôi, tôi định đến khu mỏ bỏ hoang ở phía bắc. Nhưng trước đó phải nhét cho đầy bao tử cái đã."

"Khu mỏ hoang ? Từ bỏ đi ông chú, nơi đó không phải là chỗ dân áo choàng xám tới được đâu."

"Áo choàng xám thì sao ? Ông chú rất mạnh mà ?"

Có vẻ như Elise không hề biết phương pháp phân cấp pháp sư ở quốc gia này.

Vương quốc ma thuật Solisthea này phân chia đẳng cấp của pháp sư bằng màu áo choàng, màu xám là thấp nhất, tiếp theo là đen, đỏ thẫm, trắng.

Nhưng cả Elise lẫn ông chú Zeros vốn không phải là pháp sư của quốc gia này, cho nên loại thường thức đó hoàn toàn không phù hợp.

Ông chú giải thích nhanh gọn cho Elise về vấn đề này, nhân tiện gọi món luôn.

"À... nhưng nếu là chú thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ ?"

"Ai biết được !? Chưa từng đi bao giờ nên ta cũng không nói trước được. Nhưng chỗ đó nguy hiểm thế nào vậy ?"

"Bọn tôi thường nhận nhiệm vụ hộ vệ của thợ mỏ ủy thác. Goblin lúc nào cũng có rồi, Gnome cũng không thiếu, còn cả Worm với Golem cũng xuất hiện. Worm là khó dây nhất."

"Thế à... tức là có thể khai thác chứ gì ?! Quá tốt rồi !"

"Ông có nghe tôi nói không vậy ?! Đó là mê cung đấy !? Đi một mình tới đó rất nguy hiểm !"

Trong khi nghe lời khuyên từ Jane, ông chú Zeros thản nhiên nhồi thịt gà vào miếng bánh mì và đưa lên miệng. Vị ngọt của thịt, vị béo của mỡ tràn ra theo từng miếng cắn, hòa vào mùi của hương thảo được tẩm ướp kỹ càng vào miếng thịt trước đó kết hợp với hương thơm của bánh mì nướng giòn, thành một hương vị tuyệt hảo.

"Được rồi, tôi đã biết là chỗ đó rất nguy hiểm, nhưng tôi bắt buộc phải có kim loại gấp. Ăn xong tôi sẽ đi ngay."

"Không biết là ông tự tin hay là ngu ngốc liều mạng nữa. Được rồi, mặc kệ, dù sao ông có chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi."

"Dù sao chúng ta cũng phải đi đến đó mà. Chiến lực càng nhiều càng tốt có sao đâu ? Mà ông chú nhìn vậy chứ mạnh phi thường luôn."

"Ừ đúng, mà... Jane cũng đang cần thanh kiếm mới còn gì ?! Tự khai thác được kim loại thì sẽ giảm được nhiều chi phí lắm đó !"

"Ư... phải dẫn ông chú này đi cùng thật hả ?"

Thái độ tiêu cực của Jane khiến ông chú Zeros thấy hơi là lạ.

Nhưng sâu trong lồng ngực ông chú, lại thoáng hiện lên một cảm xúc kỳ diệu.

Cảm giác này, khá giống với thứ cảm xúc trỗi dậy khi ông chú gặp Luseris, là thứ cảm xúc ông chú chưa bao giờ cảm thấy khi còn ở thế giới cũ. Nếu bắt buộc phải tìm một thứ tương tự, thì nó khá giống cảm xúc khi ông chú xem ảnh nude trên tạp chí người lớn xuất bản hàng tuần.

(Cái gì đây ? Thứ cảm giác này là gì...)

Thứ cảm giác lần đầu tiên nhận thấy cho tới sau khi bước chân tới thế giới mới, ông chú hoàn toàn không thể lý giải nổi.

"Mặc dù chỉ cần có người dẫn đường cho tôi tới đó là được rồi, tôi sẽ hành động một mình, nhưng mọi người có cần kim loại không ?"

"Ừm, kiếm của Jane đã sắp hư rồi, nên phải tìm kim loại tốt để gia công cường hóa... Iron hoặc Black Iron (Huyền Thiết) là tốt rồi."

"Red Light Iron (Xích Quang Thiết) thì sao ? Dùng nó thì tạo ra kiếm tốt hơn đấy."

"Thứ đó phải vào sâu ở tận cuối hầm mỏ mới lấy được. Ở đó nhiều Worm lắm, nguy hiểm đến tính mạng đấy."

"Có chú đi cùng là yên tâm rồi. Mà chú không đi lấy quặng với bọn cháu luôn ạ ?"

Ông chú Zeros hơi suy tư. Mặc dù rất cần kim loại, nhưng đi chung với một nhóm toàn các cô gái trẻ thế này thì cũng có hơi xấu hổ. thế nhưng nếu đi cùng mấy cô nàng này thì quả thật sẽ lấy được nhiều kim loại hơn.

Dù sao ông chú cũng chỉ cần tới được quặng mỏ, sau đó có chia ra hành động cũng chẳng ảnh hưởng gì, không cần thiết phải đi một mình trên con đường xa lạ.

Nếu chỉ gặp mấy loại trộm cướp thì không thành vấn đề, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm bị quái vật đuổi giết liên tục hồi còn ở Rừng đại ngàn Farfranch, ông chú cho rằng có bạn đồng hành thì tốt hơn.

"Ta thì không phiền đâu, nhưng khi đến nơi sẽ là đêm, mấy người ngủ ngoài trời được không ?"

"Không, ở cạnh mỏ có một ngôi làng, làng Ahahn, chúng ta sẽ nghỉ lại ở đó."

"Đúng rồi, làng [Ah Ah Ưh ♡...] nhỉ ? Thỉnh thoảng tôi hay bảo vệ mấy đứa nhỏ mới tập tành luyện Level, cùng nhau vào sâu trong rừng tới chỗ vắng, rồi... kuh fu fu fu..."

"Chỉ có cô mới thế thôi, đó là làng Ahahn !"

Xem ra ngôi làng đang bị một "kẻ nào đó" lợi dụng theo một cách không ai nghĩ tới.

Rõ ràng chỉ cần ngồi yên tại chỗ cùng là một cô gái xinh đẹp, dường như nhớ tới cái gì đó, trên mặt Rena vặn vẹo ra một nụ cười hạ lưu biến thái cực kỳ.

(Chẳng lẽ... cô ta "chén" luôn mấy đứa nhóc mới học làm lính đánh thuê ? Đó là phạm pháp rồi còn gì ?! Không, đây là thế giới khác, có lẽ ở đây đó là chuyện hoàn toàn bình thường thì sao ? Ừm... đúng, rất có thể...)

Bất giác so sánh với hành vi phạm tội ở thế giới cũ, ông chú lâm vào trầm tư.

Nhìn thì nghiêm túc đứng đắn nhưng thực ra lại là một cô nàng dâm dục. Thủ đoạn chơi đùa của Rena cũng cao tay y như "một vị lãnh chúa nào đó" vậy.

Tại sao lại không hề phạm tội ?

"Ở đâu cũng được, không sao cả, chỉ cần có chỗ nghỉ chân là được rồi. Dù sao ta cũng là đàn ông, đứng trước cô gái quyến rũ như vậy rất có khả năng không kiềm chế nổi mà hóa thành cầm thú mất. Nếu có chỗ nghỉ thì có thể yên tâm mà xuất phát được rồi."

"Quyến rũ !... Là nói cháu hả ?!"

"Không ! Ta không có hứng thú với trẻ em nhé ! Ta mà có suy nghĩ gì với nhóc thì thành tội phạm thật mất."

"Uầyyyyyy... Vậy là tôi hả ?"

"Nếu tôi không nghe thấy tiếng cười biến thái vừa rồi thì còn có lẽ... rất tiếc..."

Đã vậy, thì chỉ còn lại một người, không biết vì sao Jane đột nhiên sững sờ như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.

Hai người khác đưa ánh mắt tập trung lên người cô.

"Quyến, quyến rũ... tôi ấy hả ?"

"Sử dụng phương pháp loại trừ thì chỉ còn một kết quả thôi. Chính là cô đó, cô rất xinh đẹp mà Jane, không tự biết luôn hả ?"

"A ? Ah ah ah ah ah ah...!"

Khuôn mặt đỏ bừng hốt hoảng, tay chân luống cuống, lúc này Jane cực kỳ đáng yêu.

Ông chú Zeros thì làm ra bộ thản nhiên như không hề có ý gì, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn bữa trưa.

Hậu quả tàn dư từ thời ông chú còn đi làm.


"Cái này, ông chú này rất giỏi tán tỉnh !"

"Nói đúng mà, ông chú chỉ khen Jane xinh đẹp thôi chứ có gì đâu ?! Có sức quyến rũ thật là tuyệt..."

"Đúng đó, tôi còn bị xua đuổi nè, rõ ràng người ta chỉ lén ăn vài bé Shota thôi muh..."

"Bỏ qua vụ đó đi Elise, việc Rena làm rõ ràng là phạm tội rồi..."

(A ? Quả nhiên là phạm tội ! Suýt nữa mình nghi ngờ cả thường thức của chính mình luôn.)

Một nhóm toàn nữ, mỗi thành viên đều rất có cá tính.

Tránh gây thêm rắc rối không cần thiết, ông chú quyết định im lặng ăn cơm.

Chỉ cần giữ im lặng, khả năng cao những lời vừa rồi sẽ được cho qua như những lời bông đùa vô hại.

"Tôi, tôi cũng phải đi hả ? Tôi, tôi không muốn đi cùng với cái ông chú này đâu..."

"Chiến lực càng nhiều càng tốt ! Chịu đi Jane..."

"Đúng đấy ! Không có ai mạnh hơn ông chú đâu, chỉ có hai ngày thôi, ráng chịu đi Jane !"

"Tôiiiii khôngggggg muốnnnnnn !"

Xem ra cô thiếu nữ không có kinh nghiệm đối phó với đàn ông.

Bị người như thế từ chối thẳng thừng, ông chú cảm thấy hơi tổn thương một chút.

Jane bị Rena và Elise thuyết phục, cuối cùng phải bất đắc dĩ mà tiếp nhận đi cùng ông chú. Nhưng không hiểu sao ông chú rơi vào thảm cảnh bị cô thiếu nữ trừng ánh mắt tràn đầy cảnh giác, đe dọa liên tục.

Ông chú Zeros chỉ định khen cô gái xinh đẹp một cách thật lòng mà thôi, lại bị hiểu nhầm là tán tỉnh.

Đoàn người sau khi ăn uống xong liền tiến tới quặng mỏ bỏ hoang.

Chỉ có Jane từ đầu tới cuối vẫn luôn cáu kỉnh.

==========

Người ta thường nói rằng "ra đường nhờ bạn", nhưng bọn họ đã đi cùng nhau hơn ba giờ đồng hồ mà không nói một câu nào.

Những cô gái vốn luôn hăng hái náo nhiệt đến ồn ào, hiện tại lại chỉ bước đi trong im lặng.

Trong tầm mắt chỉ có cảnh rừng rậm không hề thay đổi, dưới chân là con đường được làm qua loa sơ sài.

Lộ trình đến làng Ahahn chỉ có nửa ngày, nhưng thực sự bước đi thì cũng là một khoảng cách không hề ngắn. Ước chừng bọn họ phải đi không ngừng sáu tiếng đồng hồ trên con đường an toàn không có quái vật này.

Có thể nói là mọi chuyện phát triển như dự kiến, nhưng không có việc gì xảy ra ở lời bắt chuyện:

"À, ông chú này ! Chú khai thác kim loại để làm gì vậy ? Định chế tạo trang bị mới phải không ạ ?"

"Ta định bảo quản gạo, không chỉ cần một nhà kho nhỏ mà còn phải có máy sấy khô nữa."

"Gạo ? Thế giới này có gạo sao ?"

"Có ! Nhìn, ngay dưới chân nhóc đó Elise, gạo đấy."

Elise rút mầm cỏ lúa ngay cạnh chân lên, nhíu mày nghi ngờ.

"Đây là gạo thật sao ? Thẩm định nói rằng nó là cỏ dại..."

"Là gạo đấy. Địa vị của gạo trong thế giới này cũng như cỏ dại, quá lãng phí..."

Level Skill Thẩm định của Elise quá thấp, có sử dụng để điều tra cũng chỉ ra kết quả là cỏ dại.

"Không có cào ngàn răng, mọi thứ đều phải làm thủ công hết nên ta định chế tạo máy tuốt lúa đạp chân. Thế giới này cũng có cuốc với xẻng, không biết họ tuốt lúa mì bằng cách nào nhỉ ?"

"Cào ngàn răng là cái gì vậy ?"

Cào ngàn răng là một dụng cụ giống như cây lược cỡ lớn, người sử dụng sẽ kéo bông lúa qua kẽ hở giữa các răng lược để tách hạt thóc ra khỏi bông lúa, có thể gọi nó là một loại máy tuốt lúa nguyên thủy.

Máy tuốt lúa đạp chân thì lại là một thùng sắt tròn nằm ngang cắm rất nhiều đinh sắt, kết nối với bàn đạp bằng dây Curoa, lực đạp chân sẽ cung cấp động lực khiến thùng sắt xoay tròn, sau đó chỉ cần đưa bông lúa vào tiếp xúc với vòng lăn, hạt thóc sẽ được tách ra.

Nó hiệu quả hơn cào ngàn răng và được sử dụng rộng rãi cho đến giữa thời kỳ Showa.

Thời hiện đại sử dụng máy gặt đập liên hợp, một cỗ máy tự động làm tất cả mọi việc vừa gặt lúa vừa tuốt lúa. Những cỗ máy đời đầu khá rắc rối và thao tác rất mất công, nhưng vẫn cứ tiện hơn nhiều so với việc dùng liềm gặt bằng tay. Khoa học kỹ thuật tiến bộ vô cùng to lớn.

"Chú này... Sao chú không định làm máy gặt luôn ?"

"Cũng định, nhưng thôi, nếu có người dùng vào chiến tranh sẽ trở thành xe tăng mất. Làm cho kích cỡ lớn hơn, đặt lên trên vài khẩu pháo hay nỏ công thành... không đổi phó nổi với Dragon thì cũng phải hạ được Wyvern là ít."

"Đây là tốt chứ ? Có thể bảo vệ được rất nhiều người ?"

"Đừng quên lịch sử của nhân loại là lịch sử chiến tranh. Có gì đảm bảo những công cụ tiện nghi hữu ích sẽ không trở thành cỗ máy chiến tranh ? Ta, không muốn trở thành kẻ mở ra thời đại chiến tranh quy mô lớn đâu."

"Ừm... cũng đúng... Nghe nói Angten chảo cũng vốn là rada chiến hạm, vũ khí quân sự..."

"Ừ, và là phát minh của người Nhật Bản đấy."

Công nghệ và kỹ thuật vượt trội lộ ra sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cán cân quân sự của cả thế giới.

Chỉ cần muốn, có thể sử dụng ma thuật chế tạo ra vũ khí Gauss , trên thực tế là ông chú Zeros hoàn toàn đủ khả năng làm thế. Đem những thứ vũ khí hiện đại đó đơn giản hóa, phân phối cho binh sĩ, chiến tranh sẽ kết thúc, chuyển thành một cuộc diệt chủng.

Chính vì nguyên nhân đó mà ông chú Zeros quyết định không vận dụng quá mức những kiến thức gian lận của mình vào thực tế.

Đương nhiên cũng có thể chỉ vì bản thân Zeros không muốn mang tiếng là kẻ giết người hàng loạt, hoặc lưu danh sử sách là kẻ tạo ra vũ khí giết người hàng loạt, chỉ thế mà thôi.

Ông chú không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ thứ trách nhiệm nặng nề nào, chỉ muốn cuộc sống bình yên mỗi ngày.

Chà, ngoại trừ trách nhiệm nộp thuế, dù sao ở thế giới hiện đại cũng vẫn phải nộp.

"À mà không phải chú đang làm gia sư hay sao ? Bây giờ chú không có việc làm ạ ?"

"Chậc, nói đúng ngay thứ ta không muốn nghe nhất... đúng rồi, đang thất nghiệp ! Không biết lúc này Selestina đang làm gì nhỉ ?"

Đi thêm ba giờ nữa mặt trời sẽ xuống núi, ông chú Zeros ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh vô biên vô tận.

Ông chú có hơi lo lắng một chút, không biết cô bé mang danh "vô dụng" đó bây giờ thế nào ?

Delsasis Van Solisthea, lãnh chúa đương nhiệm của lãnh địa Solisthea, một người đàn ông bận rộn cả việc công lẫn việc tư.

Cưới hai người vợ từ hai gia đình quý tộc khác nhau, tình cảm vợ chồng vẫn luôn tốt đẹp mặc cho ngài lãnh chúa có số lượng tình nhân bên ngoài nhiều không đếm xuể.

Ngài lãnh chúa rất được nhân dân kính yêu, nhưng lại bị rất nhiều quý tộc lẫn thương nhân căm ghét, lý do là thương hội tư nhân mà ông ta lập nên phát triển quá mạnh, mang lại lượng của cải vượt xa những quý tộc chỉ biết sống nhờ tiền thuế. Tóm lại ngài Delsasis tiêu pha cho cá nhân hoàn toàn bằng tiền riêng tự kiếm, tiền thuế được sử dụng triệt để cho việc đầu tư phát triển lãnh địa, đời sống nhân dân ngày càng tốt hơn khiến thương hội Solisthea của ông ta cũng phát triển theo. Mưu kế thâm hiểm cùng thủ đoạn cứng rắn của ngài công tước Delsasis đưa thương hội Solisthea sớm trở thành thương hội lớn nhất vương quốc.

Mặc khác, Delsasis còn là thành viên của phe Solisthea, một phe phái pháp sư chủ trương hòa giải và đẩy mạnh hợp tác giữa quân đoàn pháp sư và đoàn kỵ sĩ của vương quốc. Phe Solisthea có bề ngoài nhỏ yếu nhưng sự thật lại sở hữu tiềm lực kinh tế hùng hậu, cộng thêm người sáng lập là ngài công tước tiền nhiệm Creston, tuyên bố thành lập là vì lo lắng cho tương lai của quốc gia, đối với những phe phái pháp sư khác, rõ ràng là gia tộc công tước Solisthea đang lạm dụng quyền lực để đối phó với bọn họ.

Vấn đề rắc rối ở chỗ Creston là anh em với quốc vương đời trước, bản thân Delsasis cũng có quyền thừa kế ngai vàng, không có ai dám tùy tiện ra tay xử lý, một khi có chuyện xảy ra với họ, tất cả những phe phái pháp sư đối địch sẽ bị nghi ngờ. Dù sao về mặt chính trị thì phe Solisthea là phe phái trực thuộc hoàng thất, rất được nhà vua tin tưởng. Delsasis còn tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, gia tộc công tước Solisthea đứng ở vị trí phụ trợ cho hoàng tộc, dập tắt mọi tin đồn về việc nhà Solisthea định tranh đoạt ngôi vua.

Delsasis vốn không có tý hứng thú nào với ngôi vua cả.

Ngài công tước Delsasis nhiệt tình chăm lo phát triển lãnh địa, hôm nay cũng ở trong văn phòng, xử lý công việc chất cao như núi.

"Doanh số bán Magic Scroll có vẻ ổn. Hàng vừa rẻ vừa chất lượng, Magic Scroll cảu các phe khác không ai thèm để ý tới."

"Xem ra kế hoạch tiến hành thuận lợi. Nguồn thu nhập chính của bọn chúng là Magic Scroll và Magic Potions, giờ thì Magic Scroll đã bán không nổi nữa rồi nhỉ ?"

"Magic Scroll của bọn họ chỉ cần mua một lần, lại học được nhiều lần, chẳng ai ngu đi mua thêm lần nữa làm gì. Doanh số giảm là đương nhiên."

"Magic Scroll chúng ta bán thì khác."

"Thật không hổ là Đại Hiền Giả, thêm loại thuật thức đó vào trong ma thuật bán ra..."

Hiện tại thương hội Solisthea đang đưa ra buôn bán loại Magic Scroll mới, tình trạng tiêu thụ vô cùng tốt.

Vấn đề nằm ở đặc tính của Magic Scroll. Đúng như lời Delsasis nói, loại Magic Scroll lưu hành trên thị trường từ trước đến nay chỉ cần mua một lần, sau đó muốn sử dụng để học ma thuật ghi trong đó bao nhiêu lần cũng được. Chỉ cần người mua đem Magic Scroll cho người khác, ai cũng có thể học được ma thuật trong đó, chính vì vậy Magic Scroll luôn nằm trong tình trạng ế hàng không bán được, bởi vì không có người mua.

Quan trọng hơn là Magic Paper dùng để ghi lại ma thuật rất đắt đỏ, luôn luôn khan hàng cung không đủ cầu.

Magic Scroll mà thương hội Solisthea bán ra lại hoàn toàn khác.

Từ chính tay ngài Đại Hiền Giả Zeros cải tạo chỉnh sửa, thuật thức tiêu trừ được thêm vào Magic Scroll, sau khi ma thuật đã được ghi nhớ, toàn bộ thuật thức sẽ biến mất khỏi mặt giấy, bao gồm cả thuật thức tiêu trừ.

Magic Paper đắt đỏ được thu hồi tái sử dụng ngay tại chỗ, chỉ cần viết lại ma pháp thuật thức lên trên là lại trở thành thương phẩm đưa ra bán tiếp. Thứ được bán ra chỉ có ma thuật, Magic Paper đắt đỏ được thu về, không bao giờ phải lo thiếu Magic Paper, theo đó là Magic Scroll không bao giờ thiếu để bán, khách hàng cứ thế kéo nhau tới. Đồng thời để đảm bảo Magic Paper không bị thất thoát, tái sử dụng tối đa có thể, toàn bộ cửa hàng trực thuộc thương hội Solisthea đều thực hiện quy định khách mua hàng phải sử dụng Magic Scroll, học ma thuật ngay tại cửa hàng.

Tính năng của ma thuật không có gì để chê, tình trạng tiêu thụ Magic Scroll tốt đến nỗi không sản xuất kịp để bán. Thương hội Solisthea không chỉ đưa Magic Scroll mới vào buôn bán, còn tụ tập các pháp sư lang thang ở khắp mọi nơi về dưới trướng.

Tất cả các phe phái pháp sư đều bị thiệt hại nặng nề, chỉ trừ pháp sư của phe Solisthea, buôn bán thoải mái, làm ăn phát đạt.

Từ trước đến nay, Magic Scroll là cái thứ làm ra nhưng không bán được, từ bây giờ có thể dựa vào uy lực của ma thuật để phân chia đẳng cấp của Magic Scroll, lại dựa vào đẳng cấp mà định giá bán, thúc đẩy tiêu thụ. Bởi vì Magic Scroll chỉ dùng được một lần, khách hàng đến mua sẽ tăng lên.

Kinh doanh cực kỳ thành công.

Muốn sử dụng ma thuật mạnh mẽ cần có Level cao tương ứng, lính đánh thuê buộc phải nỗ lực không ngừng để mạnh lên.

Những người lính đánh thuê mạnh mẽ không chỉ chiến đấu chống lại quái vật mà còn góp phần đảm bảo an ninh trong lãnh địa.

Kinh tế lẫn trị an đều phát triển hình thành một tuần hoàn tốt đẹp, dưới góc nhìn của hai cha con lãnh chúa Solisthea, mọi việc đang ngày càng tươi sáng hơn.

Cải thiện tình hình trị an là một lý do tốt đẹp khổng lồ quá mức, thừa đủ để nhét vào mồm bất cứ kẻ nào lên tiếng phàn nàn, bắt hắn phải câm miệng.

Đồng thời không ngừng gây áp lực lên kinh tế của các phe phái.

"Mấy tên ở trong phe phái lúc nào cũng nghĩ đến chuyện vòi tiền, thật bực bội. Kinh phí dự toán của học viện thì có hạn."

"Phải cấp tốc tăng quyền thế phe ta lên thật nhanh trước khi bọn chúng kịp để ý tới. Tấn công vào kinh tế của chúng..."

"Thử sản xuất Magic Potions không ? Lãnh địa chúng ta cũng có Alchemist (Nhà giả kim), nhưng sợ là không đủ người đâu."

"Vấn đề là chất lượng thuốc sẽ không đồng đều. Tuy vào tay nghề của nhà giả kim, cho dù cùng loại thuốc, chất lượng thuốc được chế tạo ra cũng thay đổi. Alchemist sơ cấp chắc là không cần đâu nhỉ ?"

"Không, sơ cấp cũng cần, thuê hết, lập nguyên một đoàn Alchemist đi. Cấp nào chế thuốc cấp đó."

Theo ý Delsasis, để Alchemist chế thuốc theo đúng cấp độ của họ không cần biết chất lượng cao hay thấp, rồi trộn lại trong một bình chứa lớn, thế là đảm bảo được chất lượng thuốc đồng đều.

Healing Potions cũng có phân chia đẳng cấp, cấp càng cao thì càng cần nhiều nguyên liệu quý hiếm, giá thành càng đắt đỏ. Nhiều Alchemist cùng chế tạo một loại Potions, chất lượng chênh lệch thế nào thì nguyên liệu cũng giống nhau, có trộn lại cũng không xảy ra vấn đề gì, thống nhất chất lượng mới thống nhất được giá bán.

Mặc dù cách làm có hơi thô bạo cục súc, nhưng vẫn ổn hơn thu mua Potions sản xuất tư nhân rồi bán lại. Những loại Potions đó thường đã được cải tiến, tác dụng tốt hơn bình thường, nhưng chỉ có số lượng rất ít, không thể trở thành thương phẩm để buôn bán số lượng lớn, chưa kể giá cả cũng đắt đỏ hơn nhiều.

Healing Potions cao cấp có chất lượng tốt nhưng hiếm có khó tìm, giá cả lại đắt đỏ, so ra thì Healing Potions tầm trung được sản xuất hàng loạt với chất lượng lẫn giá thành đều ở mức chấp nhận được mới có giá trị để buôn bán.

"Alchemist trung cấp thì sao ? Cũng làm Healing Potions cấp thấp luôn à ?"

"Không, trình độ cỡ nào thì chế tạo Potions cấp đó. Đám Alchemist tốt nghiệp chính quy từ học viện cũng đang sống nghèo khổ vì không có việc gì tử tế, bọn họ sẽ rất vui vẻ gia nhập chúng ta."

"Đề phòng có gián điệp trà trộn vào. Cẩn thận để lộ tình báo."

"Không phải lo, người của Ám Bộ sẽ giúp. Bọn họ cũng khó chịu lâu rồi, nhân tiện trả thù luôn."

Trong các phe phái pháp sư, Holy Loren và Saint Ruman đặc biệt rất khó xử lý.

Saint Ruman là một đám học giả chuyên nghiên cứu, chỉ cần đề xuất hợp lý bọn họ sẽ rất sẵn lòng hợp tác.

Thế nhưng Holy Loren trong mấy chục năm nay đã ngày càng trở nên khó kiểm soát, cấu kết với những thế lực ngầm, dính dáng đến rất nhiều cái chết đáng ngờ. Đối xử với nhân dân cũng rất ngạo mạn, thường tuyên bố hùng hồn rằng người của Holy Loren ưu tú và cao cấp hơn người thường.

"Cái thái độ ngạo mạn đó đến đây là ngừng. Sản xuất Magic Potions giao cho người của Saint Ruman quản lý, đám mọt sách đó tuyệt đối không bị mấy tên quý tộc đe dọa uy hiếp mà nhường ra quyền sản xuất."

"Gần đây chúng ta đã hành động nhiều lắm, cẩn thận bọn chúng phản kích."

"Hừ, bọn chúng cũng phải có bản lĩnh mà phản kích mới được. Tôi sẽ chặt đứt toàn bộ nguồn tiền của chúng. Được chứ phụ thân ?!"

"Không sao, cứ chơi lớn vào. Thuộc hạ nếu không bị khống chế, vậy thì biến mất khỏi quốc gia này đi."

Holy Loren hiện tại rất tích cực lôi kéo kỵ sĩ đoàn về phí mình, vừa ra sức hối lộ cho các quý tộc có sức ảnh hưởng. Các phe phái khác cũng có làm những việc đó, nhưng không có ai nghênh ngang rầm rộ như họ.

Kể cả phe đối lập lớn nhất là Saint Ruman cũng chỉ vì kinh phí nghiên cứu mới tham gia tranh giành quyền lực, tất cả các phe phái nhỏ hơn đều bị cuốn vào trận chiến của hai ông lớn, về cơ bản chỉ là tay sai.

Đương nhiên nhưng phe phái nhỏ đó rất bất mãn, chỉ cần có một phe khác đủ sức can thiệp chấm dứt tình trạng này, bọn họ rất sẵn lòng phản bội mà gia nhập.

"Bên Schweith cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi. Vấn đề còn lại là..."

"Muốn nhờ Zeros-sensei hỗ trợ ? Dạy cách đọc ma pháp thuật thức ?"

"Để phe phái của cha mạnh lên về thực lực, chỉ có cách đó thôi."

"Cậu ta sẽ đồng ý sao ?"

"Chúng ta có thể đảm bảo cuộc sống cá nhân của ông ta không bị ảnh hưởng, hoặc là..."

"Tuyệt đối không được để lộ tên cậu ta ra ! Một chút không cẩn thận sẽ bị cậu ta diệt quốc !"

Ngoại trừ Schweith và Selestina, chỉ còn ông chú Zeros có thể đọc ma pháp văn tự và ma pháp thuật thức.

Đem những phương pháp đọc và phân tích đó biên soạn thành sách cho phe Solisthea của ông già Creston sử dụng, không chỉ nâng cao học vấn về ma thuật, khi những pháp sư ưu tú được bồi dưỡng ra, những phe phái đang hoành hành hiện tại sẽ biến mất.

Vì đất nước, thủ đoạn không thể không tàn bạo, nhất là lúc này, nếu không nhân thời điểm hiện tại mà làm suy yếu sức mạnh của các phe phái, để mặc chúng phát triển sẽ có một ngày đủ sức gây phản loạn.

Một cuộc nổi loạn sẽ kích thích dân chúng, để quốc gia không tàn lụi, những kẻ đó phải bị loại bỏ.

"Schweith và Selestina sẽ trở thành mồi lửa dẫn đến phản loạn."

"Schweith ổn chứ ? Lúc trước nó biến chất đến như vậy."

"Đã biết rồi sao mi không xử lý ?! Ta đoán nó bị trúng ma thuật hệ tinh thần."

"Người phải trải qua thất bại để trưởng thành. Gặp Zeros-sensei đã khiến nó thay đổi rất lớn."

"Còn cả Croisas ? Nó sẽ trở thành thế nào đây ?"

Chỉ nghĩ đến tương lai của các cháu, ông già Creston đã thấy đau đầu, dùng ngón tay day day thái dương cố chịu đựng cơn đau.

"Vậy cũng đến giờ rồi, tôi cũng phải..."

"Gì ? Mi lại định ra ngoài ?"

"Những cô gái tuyệt vời đang chờ tôi. Tôi phải đi tìm nàng !"

"... Thành thật nhỉ Delsasis ? Sẽ có ngày mi bị phụ nữ giết chết cho coi !"

"Đó chính là ước mơ của tôi. Được chết dưới tay một người con gái tuyệt vời là hạnh phúc lớn nhất của đàn ông đó, cha à !"

Người đàn ông tài giỏi với thời gian biểu chuẩn tới từng giây – Delsasis đã hoàn thành công việc hàng ngày, giờ là lúc đến bên tình nhân.

"... Rốt cuộc mình có bao nhiêu đứa cháu ?"

Nhìn theo bóng lưng đứa con trai mặc thêm áo khoác rời đi, ông già Creston nhỏ giọng lẩm bẩm.

Người đàn ông tài năng với những hành động khiến người ngoài khó hiểu, ngay cả cha ruột cũng phải thấy hoang mang.

Ông già Creston bị bỏ lại một mình, buồn phiền suy nghĩ không biết mình dạy con sai ở đâu.

Tục ngữ thường nói, "con cái không hiểu lòng cha mẹ".

Ở đây ngược lại.

Người làm cha không thể hiểu nổi đứa con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro