chút nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị nhớ nhà."

Tôi ngạc nhiên nhìn người con gái đang đứng trước ban công khu nhà trọ. Dáng người chị cao, thanh mảnh, bao bọc trong một chiếc váy ngủ trắng và khoác hờ một tấm áo khoác mỏng giữa mùa đông lạnh. Đôi lúc trông tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm chị biến mất. Mái tóc chị như màn đêm khéo léo đan dệt vào nền trời thả dài, từng lọn tóc uốn lượn khẽ khàng bay theo cơn gió hiu hiu. Người con gái với khuôn mặt thon gọn với đôi môi đỏ có chút nhợt nhạt, đôi mắt đen láy nhìn về một nơi xa xăm góc chân trời. Chầm chậm gấp lại chiếc laptop đang yên vị trên bàn ăn, tôi tiến bước lại đứng cạnh chị, liền thấy rõ nơi mí mắt hờ khép lấp lánh vài giọt lệ.

"Chị nhớ nhà?" Hai bàn tay của tôi nắm chặt thanh rào ban công, hỏi một câu rõ ngu ngốc.

"Ừm. Chị nhớ nhà." Môi chị vẽ một đường cong tuyệt đẹp nhưng kèm theo chút hài hước. Có vẻ như chị cũng nghĩ như tôi. "Chị nhớ Sài Gòn. Cái cảm giác nhớ nhà ấy, em cũng biết mà phải không. Dù sao em cũng từng ở đó."

"Nhưng tại sao chị lại nhớ? Chẳng phải bố mẹ chị đã sang đây sinh sống từ khi chị còn rất nhỏ sao?" Tôi ngu ngơ hỏi, mắt vẫn xét từng nét mặt của người đối diện.

Chị chỉ cười nhẹ, khiến tôi cảm thấy chột dạ. Đầu chị đặt nằm trên cánh tay dài với nước da trắng như tuyết. Khuôn mặt xoay lại đối diện tôi, cặp mắt nhìn như muốn đâm thủng. Không lẽ tôi lại hỏi một câu hỏi ngốc nữa sao?

"Em thật là ngây thơ đấy em biết không? Chị đã tuổi gần 30, nơi quê hương chị, nơi cội nguồn của gia đình chị. Không lẽ chưa có lần nào về?"

"Vậy chị đã từng về, sao em chưa bao giờ nghe chị kể?"

"Em đã từng hỏi, nhưng chị không kể."

"Tại sao?"

Chị nhìn tôi.

"Vì có những thứ người muốn quên và không muốn nhắc đến lần nào nữa, nhưng chỉ cần một chút nào đó thật yên tĩnh, khi đôi mắt bỗng lang thang đâu đó phía chân trời, những kí ức sẽ không hẹn mà đột nhiên ùa về. Mọi thứ sẽ chỉ còn là người cùng với mớ kí ức lẫn lộn."

Đôi mắt chị khép lại thật chậm dường như để tưởng nhớ về một kí ức nào đã lâu rồi. Nhẹ nhàng mở ra, thấm đượm chút nét buồn. Tôi nhìn chị thật lâu trông khi chị vẫn hướng mắt về một phương trời lạ lẫm nào đó.

"Chị rất ghét cái cảm giác khi những thứ mình muốn nhớ lại trộn lẫn đầy những kí ức buồn mà mình muốn quên."

"Vậy cái chị muốn nhớ là gì? Còn cái chị muốn quên là cái gì?"

"Thứ chị muốn nhớ là Sài Gòn. Còn cái chị muốn quên..." Chị ngập ngừng.

"Là người con trai ấy." Tôi đáp nốt câu nói của chị, khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét ngạc nhiên nhưng rồi lại cười. Mặt tôi nóng ran.

"Có lẽ chị nhầm. Em rất tinh ý. Đó là điều chị thích ở em." Chị lại nhìn về phía chân trời. "Thật kì lạ phải không? Dù thời gian chị ở đấy không bằng thời gian chị ở Mỹ, nhưng mọi thứ vẫn trở nên quen thuộc một cách phi thường nhất, tựa như Sài Gòn là một miền đất đầy rẫy những thứ mê hoặc. Rồi chị gặp anh ta, một kẻ không mấy đáng yêu nhưng trong một khoảnh khắc, chị lại đau khổ vì anh ta. Em nói xem, không lẽ chị đã điên rồi? Tại sao lại nhớ hắn? Tại sao những kí ức của hắn lại trộn lẫn với vẻ đẹp của đất Sài Gòn, thứ..."

"Chị không điên. Và chị không nhớ hắn, chị chỉ đang thấy mặc cảm." Trước khi đầu tôi kịp nổ tung vì người trước mặt liên tục nhắc về hắn, tay tôi đã bằng một cách nào đấy thật tự nhiên nắm chặt đôi vai nhỏ của chị xoay hẳn người lại, khiến khoảng cách của hai người rút ngắn. "Chị nhớ nhà, em sẽ giúp chị, em sẽ đưa chị trở về nơi ấy và cùng chị tạo nên những kí ức khác. Còn về anh ta, đấy chỉ là những kí ức đáng nhẽ không nên ở đó, và em cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Chị là một người mạnh mẽ. Không thể vì chút mặc cảm mà lại nhớ nhung một kẻ như thế được. Vả lại, giờ đây em chính là người đang đứng trước mặt chị, sẽ có thấy như thế nào nếu người yêu của mình lại nhớ và buồn vì một thằng con trai khác chứ?"

Hai tay tôi vô thức báu chặt bờ vai ấy, cảm tưởng như đầu ngón tay đã ấn sâu vào trong lớp da mỏng kia, nhưng khuôn mặt chị không hề lộ ra vẻ đau đớn, và nụ cười lại một lần nữa xuất miệng trên khuôn mặt phảng phất nỗi buồn. Chắc chị đang nghĩ tôi cư xử thật ngốc ngếch như một đứa con trai nổi cơn ghen. Và đúng là tôi ghen thật, nghe chị nói như vậy sao tôi không được chứ. Đôi khi tôi tự hỏi liệu chị có thật sự yêu tôi không, hay bản thân chỉ là một kẻ thay thế cho anh ta, vì như chị đã từng nói, chúng tôi có khuôn mặt thật giống nhau.

"Em đang ghen sao?" Chữ đã ghi ngoài mặt, chị chỉ cất tiếng hỏi nhẹ, đầu hơi nghiêng sang một bên, khiến tôi giật mình. Sao chị có thể hỏi thật bình thản như thế cơ chứ?

"Ừ, em ghen." Tôi đáp.

Sau hồi lâu không động đậy, cánh tay chị đang buông thỏng nhấc nhanh qua không khí se lạnh, từng ngón tay thon dài buốt chạm lên khuôn mặt đang đỏ lên vì lạnh và vì ghen của tôi. Chị không chạm hoàn toàn, đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ trên da mặt làm tôi cảm thấy như bị kim châm, rồi vuốt xuống dọc theo khuôn má. Thoáng chốc tôi rùng mình.

"Mặt em thật giống anh ấy, nhưng ánh mắt và tính cách của em là hoàn toàn ngược lại."

Đôi mắt sâu của chị nhìn thẳng vào cặp mắt đang bắt đầu cảm thấy mờ mờ hư ảo, chẳng bao lâu, tôi cảm nhận thấy đường nhỏ nóng ấm trên khuôn má mình. Là tôi đang khóc, chị lau nhanh rồi nhón chân lên khẽ hôn lên mí mắt tôi. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào, tôi chỉ biết oà khóc như một đứa trẻ rồi ôm chầm lấy người con gái trước mặt, hai cánh tay siết thật chặt, chỉ sợ sẽ để vụt mất. Nhưng chị không ôm lại tôi, mà chỉ đẩy tôi ra trước sự hụt hẫng của bản thân để bước vào trong phòng. Tôi nhìn theo dáng đi uyển chuyển của chị, hệt đôi chân không hề chạm đất mà tựa như lướt nhẹ trên không trung.

Chị ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi. Tôi sụt sịt mũi ngồi xuống kế bên, tay ngoan ngoãn mà giữ chặt bên mình.

"Thôi, hãy quên nó đi. Nhìn vào mắt chị đây này." Lần này mắt nhìn thẳng vào tôi. Nó thật hút hồn, tôi không tài nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Răng cắn hờ trên bờ môi như chị muốn nói một điều gì.

Bàn tay chị nhẹ xé toạc không gian giữa tôi và chị rồi dừng lại trên gò má đã tê lạnh vì mùa đông. Cả người tôi sững lại đôi chút rồi dần lấy lại ý thức khi cảm giác một làn hơi ấm ngã vào lòng người mình. Chị ấy...mái tóc thơm mùi hương hồng của chị phảng phất xung quanh. Vừa ngạc nhiên, vừa lúng túng, tôi chỉ biết ngồi đấy như một thằng khờ.

"Này..." Tiếng chị cất lên như gió thì thầm. Cố gắng rúc vào người tôi, có vẻ như chị khá lạnh.

"Vâng."

"Tất cả chỉ là quá khứ rồi, người chị yêu bây giờ là em. Cho nên...đừng bao giờ rời khỏi chị."

Câu nói đấy của chị đủ để tôi lấy hết dũng cảm vào tay ôm lấy bờ vai nhỏ mà siết chặt lại.

"Chị xin lỗi nếu lúc nãy lại làm em ghe. Và buồn. Nhưng hãy chấp nhận con người ấy của chị, một kẻ chỉ nhớ về những kí ức không nên nhớ."

Tôi nhìn chị thật lâu rồi lâu lấy vài giọt lễ khẽ rơi trên bờ má nhỏ. Tay nâng chiếc cằm thon nhỏ lên đối diện mặt mình, tôi chậm rãi ấn bờ môi của mình mà nhận từng hơi ấm.

"Em chính là đã yêu con người đó của chị. Và mãi mãi sẽ như vậy."

"Truyện với cảm xúc thật ẩn trong người con gái. Chỉ vẽ thành truyện để trốn tránh bản thân."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro