Nghe mình kể.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tớ là học sinh và chúng tớ bằng tuổi. Nói sao nhỉ? Cậu ấy đối với tớ cứ như vì sao sáng vậy. Không nói điêu đâu! Thật sự đấy.

Cuộc sống học đường của tớ rất tẻ nhạt, tớ có rất nhiều bạn thân, nhưng người bạn thân thật sự thì không. Tớ luôn bị bỏ lại sau cùng, là người bạn mà có cũng được, không có cũng không sao. Học tập của tớ cũng coi là tốt. Tớ không xấu, nhưng nói xinh thì cũng hơi ngượng miệng. Tớ tự ti cũng nhiều, da tớ mụn, môi thì chề, mắt thì bụp, mặt lúc nào cũng sưng. Trời...

Còn cậu ấy thì ngược lại hoàn toàn. Nói sao nhỉ? Cậu ấy tỏa sáng, là vậy đó. Cậu ấy cao ráo, người rất đẹp trai, không phải ưa nhìn mà là thật sự đẹp trai. Không phải người tình trong mắt hóa Tây Thi đâu. Cậu ấy cũng giỏi thể thao, chơi đá banh rất tốt, lớp cậu ấy đá với lớp tớ, thắng, lúc đó trong rất ngầu, lớp tớ thua nhưng tớ không buồn. Chắc để ý từ lúc đấy. Học tập thì khỏi phải nói, cậu ấy học chuyên khoa học tự nhiên, giỏi thiệt. Cậu ấy là những bạn đầu của lớp đầu. Xung quanh cậu ấy luôn có bạn bè vây quanh, không sợ bị bỏ lại giống tớ.

Mọi chuyện bắt đầu chắc từ hôm đá banh. Tớ để ý cậu ấy từ đầu năm rồi, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ đơn thuần cảm thán tại sao lại có người đẹp trai đến như vậy. Sau hôm đá banh, một lần đang đi với bạn trong sân thì không để ý, nghe bạn tớ bảo:

- Hình như thằng Kiệt nó đang để ý mày.

Nghe tới đó tớ cũng giật mình. Nói thật, từ nhỏ chắc cũng được cái làn da trắng bóc, tóc dài, mắt to nên cũng có người thích, tớ không lạ cũng không ham. Lớn rồi thì ít đi, tớ nói rồi, tớ là nạn nhân của tuổi dậy thì. Lúc nghe cái tên đó, tớ còn chả kịp load nổi, gì? Kiệt nào? Cậu ấy tuyệt vời vậy mà, tớ đâu dám nghĩ tới.

- Mày nói Kiệt nào?

- Kiệt lớp ... Nãy tao thấy nó đi ngược lại đối diện mình. Bạn nó chỉ mày, rồi nó cười ngại ngại vòng lại sau.

Cũng đáng tin đó... Nhưng tớ vẫn chối, dù sao thì cũng không dám đồng ý được. Kể từ đó tớ mới để ý cậu ấy nhiều hơn. Giờ ngẫm lại mới thấy tại con bạn mình hết, nó không nói thì chắc tớ không bị sập bẫy tới giờ đâu.

Một thời gian sau. Tớ cũng không rõ mình đã quên chuyện đó hay chưa. Tớ đang đứng ở can tin mua đồ ăn với bạn thì có hai người đi ngang qua, thì thầm với nhau:

- Hình như thằng Kiệt nó đang để ý nhỏ này đúng không?

Tớ không nghe được câu trả lời nên cũng tò mò không biết đúng hay không. Thề rằng lúc đó chỉ có tớ đứng đó, " đủ tiêu chuẩn làm nhỏ đó". Lúc đó tớ cũng xác định được rồi. Chắc cậu ấy thích tớ thật. Vốn tưởng rằng sau đó sẽ diễn ra truyện ngôn tình học đường đầy lãng mạn, ai ngờ đâu lại biến thành chuyện đơn phương của mình tớ mới bất ngờ.

Chuyện ở căn tin tớ không kể với ai, sợ tớ bị ảo nhưng nó chính là bằng chứng lớn nhất để tớ tin là cậu ấy thích tớ, tới giờ...

Chuyện không ngờ nhất tới với tớ. Bạn thân của tớ kể với tớ là bạn ấy đang để ý cậu ấy. Tớ hơi sững sờ, cũng không cười vui mà chúc mừng nổi, chắc lúc này lậm người ta lắm rồi. Nhưng suy cho cùng, chuyện cậu ấy thích tớ vẫn chưa được xác nhận nên tớ vẫn làm một người bạn tốt, giấu những gì tớ nghi ngờ vào trong lòng và thật lòng ủng hộ, tớ nghĩ lúc đó mình không thật lòng,

Bạn tớ add friend, mua bánh kẹo tặng cho cậu ấy. Tớ hơi buồn nhưng bạn tớ có can đảm đó, còn tớ thì không, đó là hậu quả tớ phải chịu. Nhưng bù lại, tớ khám phá ra được một điều mới, cậu ấy trước giờ chưa từng quen ai cả, thích cũng không. Với ngoại hình đó của cậu ấy, tớ nghĩ người ta phải thích ầm ầm rồi ấy chứ. Hỏi ra mới biết, cậu ấy không muốn quen ai, chỉ muốn như vậy. Điều này là một trong những điều khiến tớ suy nghĩ lại về việc cậu ấy thích tớ. Không thể nào một người như tớ lại khiến cậu ấy phá lệ được.

Các bạn biết gì không? Facebook cậu ấy chỉ kết bạn với những ai thật sự là bạn, lúc bạn tớ mới làm quen gửi lời mời kết bạn, cậu ấy không đồng ý, cứ để đó. Điều này làm tớ hơi suy nghĩ, tối đó về, tớ đã thử add friend. Đây là điều mà tớ cảm thấy có lỗi với bạn thân tớ vô cùng. Dù sao thì, cậu ấy cũng không đồng ý, lúc đó tớ đã chắc chắn, ồ chắc cậu ấy không thích mình thật rồi. Dù cậu ấy không muốn quen ai, nhưng người mình để ý thì có lý do gì để không chấp nhận, đơn giản chỉ là vì cậu ấy không thích tớ thôi.

Lúc đó tớ tỉnh ra rồi, cũng thấy có lỗi với bạn tớ nên tớ bỏ chuyện đó sau đầu, thành tâm giúp đỡ bạn mình. Cậu ấy còn không thèm nói chuyện với bạn tớ, chỉ có bạn tớ nói với mọi người. Lúc đó thấy vậy trong lòng cũng không biết cảm xúc mình ra sao, thấy may vì mình chưa chủ động ( trừ cái nhấn add friend) nhưng cũng thấy tò mò không biết cậu ấy biết tình cảm của mình sẽ như thế nào.

Nhưng rồi bạn tớ cũng hết thích, chuyện đó cứ vậy mà trôi đi. Tớ cũng đã hết nghĩ về cậu ấy, chắc tại đó giờ toàn được người ta thích, cũng có lúc đi thích người khác, nghĩ lại mà thấy xấu hổ nên cũng không muốn chuyện đó lặp lại nữa.

Nói thật, mình rất muốn hỏi người bạn đã đi ngang qua mình trong căn tin rằng người mà " thằng Kiệt" để ý là ai?

Về sau tớ cũng không còn nghĩ nhiều về cậu ấy nữa, chắc cũng chỉ là tình cờ bước ngang qua đời mình thôi. Nhưng mà cậu ấy quyết không để yên cho trái tim của tớ.

Kiệt ít khi xuống sân lắm, không biết ở trên lớp hay đi đâu. Chỉ biết mỗi lần tớ xuống dưới sân thì không thấy cậu ấy. Vậy mà, dạo gần đây, cậu ấy xuống sân rất nhiều, vẫn có rất nhiều bạn vây quanh cậu ấy, nhưng kì lạ là cậu ấy vậy mà lại chủ động nói chuyện với bạn mình. Chỉ là đám con trai lớp mình thôi, không phải mình. Chắc tớ nhạy cảm nên để ý chuyện đó. Không chỉ thể, cậu ấy còn hay nhìn về mình nữa, nhìn thoáng qua thì không nói, đằng này cậu ấy còn mình rất lâu. Đám bạn cậu ấy còn hay đẩy cậu ấy lại gần chỗ đám mình đang đứng nữa, không phải kiểu đẩy lộ liễu mà bạn đang nghĩ.

Một lần vào tiết trái buổi, tớ cùng bạn đang đi lên cầu thang. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất mạnh ở đằng sau, nghe cứ như đang cố gắng chạy đuổi kịp ai đó vậy. Khi thấy người đó sắp đến gần tớ, quay sang trái thì thấy cậu ấy, chính xác là cậu ấy đấy. Điều đặc biệt là tớ thấy cậu ấy đi ba bậc một lần, ngay khi đứng cùng bậc với tớ. Tớ thấy cậu ấy quay sang nhìn tớ, còn cười nữa.

Lúc ấy tớ biết tớ xong rồi, đừng hòng thoát khỏi cậu ấy nữa.

Một lần vẫn là tiết trái buổi, tớ nhận ra là tớ thích học buổi chiều hơn nhờ cậu ấy, mỗi ngày đều mong chờ xem ngày mai tớ với cậu ấy lại như thế nào. Tớ cùng bạn vào phòng thì thấy không đủ ghế, thế là bọn tớ phải đi lấy ghế. Vừa bước ra khỏi lớp thì thấy cậu ấy và bạn đứng giỡn ngay cửa lớp mình. Bạn cậu ấy chào, bọn tớ đứng thành một hàng ba người, tớ ở ngoài cùng bên trái, cậu ấy và bạn đứng bên phải, đang mải nói chuyện với bạn cậu ấy, tớ giật mình nghe thấy giọng cậu ấy ở ngay bên cạnh mình. Buồn cười mà cũng mắc cỡ thiệt, bạn cậu ấy thì đứng đối diện với đám chúng mình, cậu ấy thì lại đứng ngay cạnh tớ. Thề lúc đấy tớ đúng ngại, thích thiệt đó, tớ ước gì lúc đó kéo dài mãi mãi.

Sau đó, và một buổi sáng nọ, tớ đang đi vào cổng trường thì thấy cậu ấy và bạn đang nói chuyện với nhau ngoài cổng. Lúc đó thật sự muốn ra nói chuyện chung. Trường tớ trước khi lên lớp thì phải điểm danh bằng thẻ. Lúc ấy khi tớ chuẩn bị điểm danh thì bổng nhiên có một cánh tay vươn lên ấn thẻ trước mặt tớ. Tư thế lúc đó gần giống như cậu ấy đang ôm tớ vào lòng vậy. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rung động. Không biết bao nhiêu cô gái bị dính bẫy giống như tớ rồi nữa.

Tớ hay nghe tarot, chắc đây cũng là một trong những nguyên nhân làm mình ngu muội. Hầu hết các tụ bài của mình đều nói:" Có người đang để ý bạn, người này là một người cao ráo, sáng sủa, có dáng người mảnh khảnh. Họ rất để ý bạn, nhưng cái tôi và sự sợ hãi bị tổn thương bởi tình yêu bên trong rất cao. Họ sẽ dựa vào bạn để thể hiện. nếu bạn chấp nhận bật đèn xanh thì họ mới bắt đầu rồ tay ga". Tớ đã cố không liên tưởng tới cậu ấy, cái tên chảnh cún ấy. Nói chuyện với cậu ấy còn chưa nói câu nào mà còn đòi hỏi bật đèn xanh trước. Tớ cũng hay thật.

Không biết còn cái nào nữa không, tớ chỉ nhớ nhiêu đó. Tóm lại là tớ đã bỏ cuộc rồi, tớ không còn nghĩ tới cậu ấy nữa vậy mà cậu ấy lại mang hy vọng đến cho tớ. Tớ không cố để hết thích cậu ấy, vô dụng mà cũng vô nghĩa, tớ thích cậu ấy thì cứ thích thôi, chỉ là tần suất buồn của tớ cứ tăng...

Tớ mong cậu ấy thích tớ nhưng cũng cố gắng không bị ảo tưởng. Tớ biết rõ mây tầng nào gặp mây tầng đó, tớ biết bản thân mình nằm ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro