Buổi báo cáo với Hoàng tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau bữa tiệc trà với Eglantine, tôi trở lại lịch trình đến thăm thư viện mỗi ngày. Tôi chỉ có thêm hai tuần nữa để hoà mình vào địa đàng này. Nên cần phải đắm mình trong thư viện và đọc nhiều nhất có thể trước khi buổi lễ Dâng hiến kéo tôi trở lại trái đất.

Khi đang bận đọc sách, tôi mơ hồ nghe tiếng có một người gọi mình.

"Này!"

Tại sao mấy người lại không thể giữ im lặng bên trong thư viện vậy hả?

Tôi từ tốn lật trang sách tiếp theo, thì có người tiếp cận.

"Nghe đây, con nhóc Ehrenfest."

"Rozemyne-sama! Hoàng tử Anastasius đang ở đây! "

Lieseleta đã bật khóc bên cạnh tôi từ lúc nào không hay, trong khi ra sức gập mạnh cuốn sách tôi đang đọc lại.

Vậy nên tôi liền bị kéo ngược về thực tại.

Anastasius quả là một tên ồn ào tại thư viện này. Chuyện xảy ra giữa tôi và Lestilaut xứ Dunkelfeler, giúp tôi phần nào hiểu được các ứng cử viên lãnh chúa khác và hoàng tộc thường để những hầu cận mượn những sách thay bản thân, nghĩa là những người này hiếm khi tự thân bước vào thư viện, nhưng hiện tại hoàng tử đang ở đây.

Lẽ nào anh ta đến đây vì có cảm tình đặc biệt dành cho những quyển sách tại thư viện này?

Nếu là vậy, thì đánh giá của tôi về hoàng tử Anastasius sẽ phải tăng lên một bậc đây.

"Ôh, ngài có việc cần làm tại thư viện hay sao ạ?"

Tôi hỏi với một nụ cười lịch thiệp hơn khoảng 30% thường ngày.

"Nếu ngài cần bất kỳ quyển sách đặc biệt nào thì giáo sư Solange luôn sẵn lòng hướng dẫn đấy ạ. Schwartz và Weiss cũng rất am hiểu về nơi đây nữa. "

Khuôn mặt biến dạng của Anastasius trông như thể anh ta đang nhai phải côn trùng ấy.

"Không, ta có việc cần bàn với cô. Là về tiệc trà giữa cô và Eglantine diễn ra vào ba ngày trước. Tại sao cô không đến báo cáo với ta? Và đừng có mà bảo với ta rằng là thư hẹn trước của cô vẫn chưa được gửi đi đấy nhé. "

Aw, cái gì? Anh ta không phải đến đây vì sách sao...? Tệ thật.

Cứ như vậy, đánh giá của tôi về Anastasius đã giảm mạnh xuống nơi nó đã từng thuộc về.

Tôi thở dài thất vọng. Nếu nói rằng, lá thư hẹn trước đã bị mất trong quá trình gửi đi, thì không khác nào đổ lỗi cho chúng công chức tập sự vì không thực hiện đúng chức tránh của bản thân.

Về cơ bản, nó giống như việc một chính trị gia ở trái đất nói rằng lỗi nằm ở thư ký. Hoặc một cái gì đó đại loại thế sau khi gây hoạ.

Tôi nghiêng đầu chớp mắt liên tục trong lúc bị Anastasius trừng mắt với ánh mắt bực bội.

"Thần đã hứa rằng sẽ không bao giờ tiếp cận ngài vì tư lợi, ngài không nhớ sao thưa Hoàng tử Anastasius? Do đó thần chỉ biết chờ đợi ngài ra lệnh triệu tập mà thôi, vì nếu làm gì bất cẩn thần sẽ vi phạm lời hứa với Hoàng tộc."

Đó là cái cớ của tôi, ít nhất là vậy. Thú thật tôi biết tất cả mọi người sẽ làm ầm lên nếu biết tôi liên hệ với Hoàng tử Anastasius, vì vậy tôi đã cố tình nhây càng lâu càng tốt.

Anastasius ngay lập tức đáp lời mỉa mai.

"Ta đây thì lại cứ nghĩ, cô chú tâm đọc sách đến cái mức không nghe thấy lời triệu gọi của ta luôn đấy chứ?"

Tôi chỉ cười và đáp lại rằng rằng bản thân cảm thấy thật nhẹ nhõm khi được anh ta triệu gọi.

Ngẫu nhiên thay, khi ấy Anastasius đã chuẩn bị phòng để gặp mặt, không ai trong số những công chức tập sự của tôi biết rằng cần phải báo cáo với anh ta sau bữa tiệc trà với Eglantine. Nên bọn họ trông cực kì tuyệt vọng.

"Bỏ đi,"

Anh ta lên tiếng.

"Bây giờ theo ta, đến báo cáo ngay lập tức."

"Mặc cho thần vẫn chưa chuẩn bị lễ vật sao ạ?"

Tôi hỏi lại. Với hy vọng trì hoãn việc này ít nhất lâu, nhưng Anastasius dường như đang rất vội.

Anh nói rằng bản thân không quan tâm và tôi phải đến ngay lập tức. Sau đó, quay đi rời khỏi phòng đọc sách, chiếc choàng đen tung bay vì anh ta quay người một cách đột ngột.

Tôi cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và với lấy cuốn sách trên bàn. Tôi cần phải kiểm kê ngay lập tức, vì rất có thể sẽ không có thời gian để trở về thư viện nếu buổi gặp mặt nhỏ này kéo dài quá lâu.

"Ta muốn..."

Tôi chỉ vừa định nói, Lieseleta đã lên tiếng ngắt lời.

"Thần sẽ mượn cuốn sách này giúp ngài, cũng như hoàn trả chìa khoá cho Carrel. Vậy nên xin ngài hãy nghe theo Hoàng tử Anastasius được chứ ạ. "

Cổ đáp.

Rihyarda đã đến hội nhóm vội vã gạt quyển sách khỏi tay tôi và lôi tôi ra khỏi thư viện theo đúng nghĩa đen.

Aah. Mình lại gây chuyện rồi.

Tôi đi theo Anastasius, Rihyarda với Hartmut, Cornelius và Leonore theo sau.

Kết quả cuối cùng đáp lại nỗ lực tránh nổi bật của bản thân đó là tôi bị Hoàng tử đích thân triệu tập, hiện tại tôi đang phải theo sau anh ta đến dinh thự của Hoàng tử.

Và như thể thêm dầu vào lửa, thì đây là thời điểm tan học, nên có rất nhiều người chứng kiến chuyện này.

Đáng lý ra mình nên gửi thư xin diện kiến mới phải. Tại sao mình lại ngốc đến thế cơ chứ?!

Dù đang chìm trong tận cùng tuyệt vọng, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt trong lúc di chuyển, ngẩn cao đầu cho đến khi Anastasius đột nhiên quay lại.

"Nhắc đến chậm trể. Thì tại sao cô lại chậm chạp đến thế hả, Rozemyne? "

"Thần xin lỗi. Nếu ngài không phiền, thì cứ trở về dinh thự trước đi ạ."

Thực sự thì đây là vấn đề không thể cải thiện một sớm một chiều được.

Anastasius cao hơn tôi rất nhiều, nên tôi phải rất cố gắng để bắt kịp anh ta. Hiện tại thì tôi đã khoẻ hơn đáng kể, nhưng lại đang phải dựa dẫm quá nhiều vào các ma cụ đến nỗi bản thân vẫn thiếu sức bền. Cố gắng nhiều hơn nữa chỉ khiến tình hình tệ hơn mà thôi.

Thành thật mà nói, mình có thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào nếu cứ cố gắng duy trì tốc độ hiện tại!

Bài tập luyện nhiều nhất tôi đã thực hiện trong tuần qua là đi bộ đến thư viện và ngược lại, vì vậy không có gì là bất ngờ khi sức chịu đựng của bản thân đã tăng lên đáng kể. Chuyện này làm tôi nhớ đến việc bản thân đã ngừng các bài tập buổi sáng, bên trong tôi đã chắc mẩm rằng Ferdinand-sama sẽ không mấy hài lòng khi nghe về chuyện này.

Chà, sao cũng được. Dù gì thì cũng có cả trăm thứ ngài ấy không hài lòng về mình. Thêm một cái nữa cũng đâu có sao đâu, đúng không nhỉ?

Tôi đã cố hết sức để giữ cho nhịp thở đều đặn cũng như đôi chân tiếp tục di chuyển, nhưng cuối cùng nó lại trở nên quá sức đối với tôi. Cơ thể bắt đầu trở nên nặng nề, nhịp thở cũng dần loạn đi.

"Thưa Tiểu thư, xin người thứ lỗi ạ."

"Rihyarda..."

Sau một thoáng cân nhắc, Rihyarda bồng tôi lên. Tôi đã cảm thấy rất nhẹ lòng vì nếu bà ấy không làm vậy thì tôi sẽ ngất ngay tại đây. Đoàn người dừng lại thoáng chốc, Anastasius quay lại với vẻ hồ nghi.

"Kể từ khi chào đời, thể trạng của tiểu thư Rozemyne vốn đã rất yếu rồi ạ. Thể lực cũng như sức bền của người kém xa với những đứa trẻ cùng trang lứa đó ạ."

Rihyarda cất lời giải bày.

"Thần đã quan sát thấy sắc mặt Tiểu thư bắt đầu có phần nhợt nhạt, khả năng cao sẽ sớm ngất đi nên thần rất hy vọng ngài sẽ tha thứ và cho phép thần bồng ngài ấy theo."

" 'Có thể sẽ ngất huh?' Ta có nghe qua về thể trạng của cô ta từ Rauffen, nhưng nó thực sự tệ đến mức này sao?"

Anastasius hỏi lại với vẻ kinh ngạc. Anh ta không nghi ngờ gì khi được kể về vụ việc tôi ngất xỉu trong sảnh đường Farthest trên đường thu thập Schtappe, nhưng tin thì lại chưa từng.

Ngay từ đầu thì liệu Ruauffen-sensei có thực sự nhiều chuyện đến vậy không? Có thể công việc của thầy ấy là cung cấp thông tin cho các ứng cử viên lãnh chúa lẫn hoàng tộc, nhưng tôi có một cảm giác mơ hồ rằng thầy ấy sẽ tiết lộ mọi thứ về tôi cho bất cứ ai nếu họ hỏi.

"Thể trạng của tiểu thư đã đỡ hơn nhiều so với trước đây, nhưng người vẫn không thể hoạt động quá sức được ạ."

Rihyarda lên tiếng trong khi ôm chặt tôi trong vòng tay.

Anastasius nhìn về phía chúng tôi, lần này ánh mắt đong đầy hoài nghi và khó chịu.

"Nếu cô ta không thể tự đi một khoảng cách ngắn như thế này, thì làm thế nào cô ta có thể đi lại trong lâu đài tại lãnh địa?"

"AUB Ehrenfest đã cho phép Tiểu thư sử dụng Kỵ thú của mình khi di chuyển trong lâu đài và phòng riêng tại lãnh địa ạ. Tất nhiên, sự cho phép này không bao gồm Học viện Hoàng gia. "

Tôi sẽ cần sự cho phép của hoàng tộc để sự dụng Kỵ thú bên trong Học viện Hoàng gia.

"Bà có thể bồng cô ta. Nhưng nhanh chân lên, "

Anastasius nói với một tiếng thở dài trước khi quay đi tiếp tục tiến bước.

Rihyarda theo sau anh ta trong khi đang bồng tôi. Tôi nhận ra rằng bản thân đã trở nên nổi bật hơn trước, và đã phải tự mình kìm chế không lấy tay che mặt. Vì tôi biết nếu làm vậy chỉ khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

"Thưa Tiểu thư, người vẫn ổn chứ ạ? Trông sắc mặt người có vẻ đỡ hơn rồi, "

Rihyarda thì thầm, ánh mắt vẫn hướng về phía trước khi tiến bước.

Dường như tôi đã cố gượng ép bản thân quá nhiều, khoản khắc tôi thả lỏng cơ thể thư giản trong vòng tay của bà thì lại bắt đầu cảm thấy mệt do chóng mặt.

"Ta thấy mệt đến nỗi có thể mong cầu những lọ thuốc từ Ferdinand-sama, nếu điều đó giúp ích được cho bản thân ta lúc này..."

Tôi đáp lại.

Thú thật rất hiếm khi tôi tự mình yêu cầu được uống thuốc của Ferdinand-sama.

Rihyarda chỉ xoa xoa thái dương trong khi im lặng một hồi rồi sau đó lại thở dài.

"Xin người hãy ngồi đây, Rozemyne-sama."

Trưởng hầu cận của Anastasius đã chuẩn bị cho tôi một chỗ ngồi, nhưng khi trông thấy tình trạng hiện tại của tôi, anh ta ngay lập tức liếc nhìn Hoàng tử với vẻ mặt đầy hối lỗi.

Trông tôi tệ đến nỗi ngay cả một hầu cận cũng không biết giúp tôi thế nào ngoại trừ nhăn nhó hối lỗi.

Tuy nhiên, Anastasius chỉ nhún vai một cái và vẫy tay ra lệnh.

"Rozemyne, mau bảo hầu cận của cô lui ra."

"Liệu chúng ta có thể sự dụng ma cụ được không ạ?" Tôi hỏi.

"Eglantine-sama cũng sử dụng chúng trong bữa tiệc trà của chúng thần."

Tôi không thực sự muốn Rihyarda rời đi khi bà ấy đang giữ lọ thuốc tôi cần, nhưng thật không may, đề nghị của tôi đã bị loại bỏ ngay lập tức.

"Một số công chức tập sự rất thành thạo khả năng đọc ngữ hình, vậy nên ma cụ cũng chả có tác dụng. "

Ban đầu tôi đã cho rằng anh ta chỉ đang lo lắng thái quá, nhưng thực tế Anastasius đã được nuôi dạy trong một môi trường mà ai ai cũng biết cách đọc ngữ hình. Và trên hết, kỵ sĩ hộ vệ vẫn bảo vệ tận răng mặc cho tôi chỉ là một đứa trẻ.

Không có lựa chọn nào khác, sau khi uống một lọ thuốc từ Rihyarda tôi ra lệnh cho họ rời đi. Bây giờ tôi đang ở một mình trong phòng với Anastasius và đoàn hộ vệ của anh ta.

Tôi nhấm nháp tách trà của mình và thử món đồ ngọt đã được chuẩn bị cho mình, đó là quy cách để bắt đầu một buổi tiệc trà.

Một khi thủ tục đã đâu vào đấy, Anastasius nhảy thẳng vào vấn đề chính. Dường như anh ta đã chờ đợi báo cáo này trong một thời gian dài rồi thì phải.

"Vậy ý của cô ấy là gì?" Anh ta hỏi. "Ai sẽ là người hộ tống cho cô ấy?"

"Ngài ấy bảo rằng bản thân dự định sẽ hỏi một thành viên trong gia tộc."

"Vô dụng! Đó là những gì cô ấy luôn nói! "

Anh ta hét lên, lắc đầu một nhịp và sau đó nhìn chằm chằm tôi.

"Cô bắt ta đợi lâu đến vậy, chỉ để nghe mấy thứ vô nghĩa đó thôi ư?"

Thật không may cho anh ta, đó là sự thật.

"Thưa Anastasius điện hạ, thần thành thật xin lỗi vì đã không giúp ích gì được cho ngài,. Tuy nhiên đấy là sự thật, Eglantine-sama đã nói rằng ngài ấy sẽ không chọn ai trong số hai anh em ngài. Bây giờ, nếu ngài không phiền thì thần xin ... "

Ý định của tôi là rút ngắn cuộc trò chuyện ở chỗ này chỗ kia, nhưng Anastasius giơ tay ngăn tôi làm việc đó.

"Đợi đã, Rozemyne. Ý cô là sao, cô ấy sẽ không chọn ta cũng như anh trai của ta ư? Lẽ nào cô ấy đã có người trong mộng rồi ư? "

Anh nặn đâu ra cái suy nghĩ kiểu đó thế hả ?!

Tôi ôm đầu nhớ lại Eglantine đã gặp rắc rối như thế nào trong buổi tiệc trà. Cô ấy bị tổn thương sâu sắc bởi cuộc nội chiến mà gia đình cổ vướng vào, đến mức cổ đã cố gắng vào Thần điện với tư cách là một nữ tu áo xanh mặc cho bản thân là ứng cử viên đại công tước của một đại Lãnh địa... Còn Anastasius chỉ nghĩ đến mấy thứ tình cảm lãng mạn.

"Địa vị của Eglantine-sama không cho phép người có thể yêu người khác một cách dễ dàng đâu ạ. Thưa Anastasius điện hạ, đáng lý ra ngài phải là người hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai chứ ạ?"

Nếu ngài ấy công khai việc yêu một ai đó khác ngoài hai vị hoàng tử đang có tình ý với mình, thì nó chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn mà thôi.

Tôi thở dài, khiến ánh mắt của Anastasius trở nên nghiêm túc hơn. Anh ta trông nghiêm túc đến mức đáng sợ. Tôi nuốt nước bọt và duỗi thẳng lưng.

Cơn đau đầu âm ỉ cũng khiến tôi mệt mỏi hơn, nhưng bây giờ không phải lúc để khập khiễng với kiệt sức.

"Cô biết gì sao. Eglantine đã nói gì với cô? "

"Thưa Anastasius điện hạ, thần nghĩ ngài đã hiểu những gì thần đang cố đề cập đến rồi mà."

"Tự ta sẽ quyết định những thứ ta cần làm và cần biết. Giờ thì nói mau. "

Có lẽ do là hoàng tộc, Aura mà anh ta toả ra áp đảo tôi hoàn toàn và không ai trong căn phòng này có thể bất tuân. Chà, tôi chỉ cần tránh không đề cập đến kế hoạch của Eglantine liên quan đến Thần điện là được.

"Ngài biết việc Eglantine-sama là một cựu công chúa đã mất gia đình trong cuộc nội chiến rồi đúng chứ?"

"Umu".

"Do quá khứ đó, mà ngài ấy muốn tránh việc kết hôn với ngài hay anh trai của ngài. Ngài ấy chỉ chọn nếu đó là lệnh của Hoàng đế hoặc Lãnh chúa xứ Klassenberg. Tiểu thư Eglantine không muốn dính liếu tới một cuộc chiến khác, thần cứ tưởng đó là thường thức chứ ạ,"

tôi nói vậy, trong khi thận trọng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt của mình. Anastasius chớp mắt ngạc nhiên, dừng một khoảng lặng trước khi phản ứng.

"Chẳng phải Eglantine muốn khôi phục địa vị hoàng tộc hay sao? Đó là những gì ta được nghe. "

Đến lượt tôi kinh ngạc đến mức tròn cả mắt. Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhận được kiểu phản ứng như thế này.

"Theo như thần được biết thì, ông nội của ngài ấy mới là người muốn ngài ấy khôi phục hoàng vị. Ông ấy cảm thấy mình có lỗi với ngài ấy, do đã tước đi hết nhưng gì từng thuộc về ngài ấy thông qua việc nhận nuôi. "

"Aub tiền nhiệm đó ư..."

Anastasius lẩm bẩm cùng với một tiếng thở dài.

"Vậy ý cô là, Eglantine không hề muốn khôi phục địa vị?"

"Thần chắc chắn Eglantine-sama muốn được an yên hơn bất cứ thứ gì khác."

Tôi không chắc liệu đó có phải là do bản thân tự cao hay không vì Anastasius liên tục giao tiếp với cô ấy thông qua bên thứ ba, nhưng tôi có thể nhận ra sự hiểu lầm giữa anh ta và Eglantine, mặc cho bản thân chỉ mới tiếp chuyện với họ có hai lần.

"Đây chỉ là ý kiến cá nhân của thần, nên mong ngài cứ xem đó những lời vô nghĩa của một đứa nhóc, nhưng... Thưa hoàng tử Anastasius điện hạ, thần tin rằng ngài nên nghiêm túc đối mặt với Tiểu thư Eglantine và nói về những gì cả hai người mong muốn, trước khi thảo luận về việc ai sẽ là người hộ tống ngài ấy ạ. Nhân tiện, đối mặt ở đây có nghĩa là không thông qua một bên trung gian thứ ba như thần đây. Vì theo thần thấy, cả hai người đang hiểu sai về mong ước của đối phương."

"Ý cô là gì?"

Anastasius hỏi, nhăn mặt trước lập luận của tôi, bằng một cách Wibu nào đó mà chả ai nhận ra điều này cho đến tận bây giờ.

"Tiểu thư Eglantine nghĩ rằng cả ngài và anh trai đang cố làm vậy vì lý do chính trị."

"Không, ta không có ý... "

" Đó là những lời ngài nên nói trực tiếp với Tiểu thư Eglantine, thay vì thông qua thần đây, "

Tôi ngắt lời. Do vẫn còn cảm thấy buồn nôn, vậy nên, điều cuối cùng tôi muốn nghe là anh ta đã hiểu và bớt ảo tưởng lại. Hơn nữa, tôi muốn quay trở lại ký túc xá lắm rồi.

"Thần nghĩ rằng tình cảm của ngài dành cho ngài ấy đang bị bóp méo do có liên quan đến vấn đề chính trị. Tại sao ngài không thử truyền đạt tâm tư của bản thân một cách trực tiếp, để tránh những hiểu lầm không đáng có cơ chứ?"

Anastasius rõ ràng đang chìm trong tuyệt vọng, kinh hoàng vì nghe được rằng cổ nghĩ rằng anh ta làm vậy vì ngôi báu. Đương nhiên, tôi đủ thông minh để không giáng một đòn chí tử với mấy câu bóng gió đại loại như,

"Nhìn vào thì có vẻ ngài không hiểu gì về ngài ấy, nên nếu ngài nghĩ cho tương lai của Tiểu thư Eglantine, thì sao không dừng việc tiếp cận với ngài ấy lại?"

Thay vào đó tiếp cận một cách ngoại giao hơn.

"Tiểu thư Eglantine hiện đang tìm cách né tránh cuộc tranh đấu chính trị, cũng như tránh kết hôn với hoàng tộc. Ngài ấy muốn trở thành Lãnh chúa xứ Klassenberg để thực hiện mong ước đó, nhưng liệu nó có thành công hay không đây?"

Tôi hỏi.

"... Nó không ngăn cô ấy khỏi việc kết hôn, nhưng ít nhất khi một nữ nhân trở thành Lãnh chúa thì khi kết hôn người đàn ông sẽ phải đi ở rể."

Hóa ra khi nam nhân kế thừa lãnh địa đột ngột qua đời, thì nữ nhân có quyền thừa kế sẽ bị buộc phải thừa kế vị trí Lãnh chúa, hôn sự trước đó của người nữ nhân này cũng sẽ bị huỷ trong quá trình đó. Chỉ có các nam nhân có quyền thừa kế lãnh địa mới có đủ tư cách kết hôn với một nữ Lãnh chúa. Vấn đề cũng tương tự đối với một nữ nhân đã trở thành Lãnh chúa, khi có một người em trai sinh ra thì sẽ bị bãi nhiễm. Đó là những gì đã xảy ra với Georgine và Sylvester, theo những gì tôi biết là vậy.

"Ngài sẽ ưu tiên cảm xúc của ngài ấy, hay ưu tiên địa vị của bản thân trong hoàng thất hoặc cũng có thể lựa chọn giải pháp thứ ba mà đến cả thần cũng không nghĩ ra. Nhưng trong trường hợp của ngài, thì có rất nhiều việc cần phải giải quyết đấy ạ, thưa Anastasius điện hạ."

Làm thế nào để trở thành một vị vua đúng nghĩa?

Hay đơn giản hơn tất thẩy, là bỏ ngoài tai những mong ước của Eglantine ?

Nêu lựa chọn như thế nào đây? Hiện tôi không biết hoàng tộc đang gặp vấn đề gì, vì vậy đây là những câu hỏi mà tôi không thể nhận một câu trả lời tử tế.

"Đây có thể là một vấn đề nan giải đối với Tiểu thư Eglantine, nhưng thần tin rằng tốt nhất ngài nên để ngài ấy có một cuộc sống an yên và ít xung đột nhất có thể,"

Tôi tiếp tục.

"Ta cũng nghĩ vậy," Anastasius lẩm bẩm.

Sau đó, anh ta cười toe toét như thể nảy ra một tưởng tuyệt vời gì đó.

"Rozemyne, báo cáo của cô có giá trị hơn nhiều so với những gì ta mong đợi."

Biểu cảm quyết đoán này của Hoàng tử như thể nói rằng anh ta sẽ không từ bỏ Eglantine.

Tôi không biết kế hoạch của anh ta là gì, nhưng ít nhất tôi hy vọng anh ta vẫn sẽ giữ vững niềm tin này cho đến khi bị cổ đốn hạ. Dù bằng cách nào thì tôi vẫn hy vọng quyết định của Eglantine sẽ mang đến hạnh phúc cho cổ.

"Hoàng tử Anastasius, có điều này thần muốn nói, nhưng mong ngài lượng thứ nếu thứ thần sắp nói đây có điều gì đó súc phạm đến ngài. Vậy, thần được phép tiếp tục chứ ạ?"

"Được, ta cho phép.", Anastasius nói, hất cằm ám chỉ tôi được phép tiếp tục.

Tôi đặt một tay lên má, và hơi hơi nghiêng đầu.

"Theo những gì thần quan sát được thì Tiểu thư Eglantine đã toàn tâm toàn ý dồn hết tâm huyết của bản thân mình vào vũ điệu Dâng hiến. Thì ngài cũng nên luyện tập nghiêm túc hơn đi ạ, nếu có ý muốn sánh bước cùng ngài ấy trong buổi lễ. Chứ như hiện tại, trông ngài thật khập khiễng khi đem so với ngài ấy. "

Anastasius nhăn mặt bất mãn, nhưng dù vậy tôi vẫn tiếp tục.

"Hơn nữa, thần có thể dạy ngài một bản tình ca đã làm cho tất cả các Quý cô tại Ehrenfest phải gục ngã ngay trong lần đầu tiên. Nhưng đấy là chỉ khi ngài tự tin với harlspiel thôi, vậy ngài có muốn học không ạ? Tiểu thư Eglantine khá là có cảm tình với nghệ thuật đấy ạ, vì vậy nếu ngài tiếp cận bằng cách đó thì biết đâu..., à và khi ca ngợi ngài ấy, đừng chỉ khen mấy câu đơn giản như làm tốt lắm mà hãy chỉ ra một điểm cụ thể mà ngài cho là tuyệt vời nhất. Ngoài ra, thần nghĩ ngài sẽ khiến ngài ấy rung động hơn khi nói 'Ta yêu giọng ca của em' thay vì 'Giọng ca của em tuyệt lắm' hoặc một điều gì đó tương tự."

Mắt của Anastasius co giật khi anh ta lắng nghe những điều tôi vừa nói.

"Cô không thèm giữ kẽ luôn nhỉ. Đến cả hầu cận của ta cũng chả dám nói như thế đâu. "

"Xin ngài bỏ qua cho thần. Vì đã được ngài cho phép nên thần không thể không nói được ạ."

Tôi đã nói với anh ta tất cả mọi thứ mà bản thân tôi nghĩ rằng sẽ giúp ích cho anh ta. Còn việc anh ta có làm theo hay không thì chả liên quan đến tôi.

Anastasius gõ ngón tay vào tay vịn của ghế, thất vọng rõ rệt.

"Ta sẽ cho cô một vài lời khuyên hữu ích, Rozemyne. Đầu tiên hãy học cách che giấu cảm xúc và thứ hai hạn chế tiết lộ nhưng thông tin không cần thiết. Cô đang để lộ suy nghĩ của bản thân đấy. Những người khác sẽ lợi đụng điểm yếu này và xem thường cô. "

Anh ta đang rất khó chịu với tôi, nhưng lời khuyên của anh ta thì lại rất thật lòng.

"Thật vinh dự cho thần khi nhận được những lời vàng ngọc của ngài, vì đã biết bản thân mình còn kém điểm nào thần sẽ cải thiện điểm đó. Vậy nếu ngài cho phép thần xin phép rời đi. Đầu thần hiện đang đau như búa bổ và e rằng sẽ sớm... "

Tôi đột ngột không nói nên lời.

Lọ thuốc đã khiến tôi cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng cơn đau âm ỉ trong đầu vẫn đang hoành hành và hiện tại đang phải vật lộn với cơn buồn ngủ bất chợt ập tới.

"Oswin!" Anastasius gọi.

"Triệu tập hầu cận của ROZEMYNE ngay! "

"Như ý người!"

Tôi ngã ngửa trở lại ghế, và điều cuối cùng tôi thấy trước khi đi ngất liệm đi là Anastasius đang nhảy ra khỏi ghế của mình và trưởng hầu cận Oswin tức tốc đến phòng chờ nơi Rihyarda và những người khác đang đợi.

Khi tôi tỉnh dậy, thì thấy một lá thư từ Anastasius trong đó có ghi anh ta xin lỗi vì đã buộc tôi phải báo cáo mặc cho bản thân cảm thấy không khỏe.

Và một vài thứ từ Eglantine được đính kèm cùng với nó, tôi có thể đoán anh ta đã viết nó sau khi bị cổ mắng. Có lẽ anh ta đã tiến bộ hơn một chút ...

Hy vọng là vậy. Tôi mỉm cười khi nhìn thấy hai cái tên của họ xếp cạnh nhau, trông vô cùng thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro