Chuẩn bị rời Học viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng tôi cũng cảm thấy khoẻ hơn. Không biết liệu đó có phải do lịch học ở Học viện Hoàng gia quá nặng đã khiến bản thân bất ngờ kiệt sức, hay do tôi vẫn chưa luyện tập nâng cao sức bền của bản thân nữa, nên sau cùng tôi đã đổ bệnh đến nỗi phải mất ba ngày để phục hồi.

"Tiểu thư, tôi thực sự cảm thấy an lòng khi cơn sốt của người hạ xuống đấy ạ. Ba ngày vừa qua đối với tôi thực sự rất khó khăn."

Rihyarda nói.

Sau đó, bà tiếp tục thuật lại mọi thứ xảy ra sau khi tôi ngất liệm đi.

Trước hết, Anastasius và nhóm hầu cận của anh ta đã cực kỳ hoảng loạn khi tôi ngất đi.

Đặc biệt là Oswin người liên tục lên tiếng xin lỗi, vì họ đã buộc tôi phải báo cáo mặc dù biết về tình trạng sức khoẻ của tôi không được tốt.

Những Hầu cận mới của tôi cũng chưa bao giờ đối mặt với tình huống này trước đây, nên khi lần đầu thấy tôi ngất liệm đi họ đã rất hoảng loạn, nên không giúp được gì nhiều trong tình huống đó.

Cuối cùng, Rihyarda phải tự mình giải quyết, bà bồng tôi lên và rời dinh thự của Anastasius.

Ngay cả khi trở lại ký túc xá, tôi vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại. Sắc mặt của Cornelius và Wilfried lập tức trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Tôi ngủ say ly bì không có dấu hiệu tỉnh lại chắc đã gợi lại cho họ trải nghiệm không mấy vui vẻ vào hai năm trước.

"Có vẻ như ta sẽ phải xin lỗi mọi người rồi đây ..." Tôi quan sát xung quanh.

"Sức khoẻ của người quan trọng hơn!",

Rihyarda nói, ý nói rằng tôi hiện không được phép rời khỏi giường.

"Chúng tôi không muốn người lại đổ gục một lần nữa giữa lúc tạ lỗi."

"Vâng ..."

Để đổi lại việc đồng ý tĩnh dưỡng, tôi được phép đọc những cuốn sách đã mượn từ thư viện.

Cuối cùng thì tôi đã dành cả ngày để thư giãn trên giường.

"Ta có thể đến thư viện vào ngày hôm nay chứ, Rihyarda?" Tôi hỏi.

Bà gật đầu sau khi quan sát thấy sắc mặt tôi đã hồng hào trở lại, nên tôi vui vẻ nhảy ra khỏi giường.

"Lúc đó, chúng tôi đã được phổ biến lại về tình trạng của người, thưa tiểu thư"

Leonore lên tiếng.

Cổ vẫn đứng gác một cách nghiêm túc trước cửa phòng trong lúc tôi ốm.

"Nhưng khi thấy người nằm đó, tôi đã cực kì hoảng loạn. Lúc đó tôi không còn biết bản thân mình cần phải làm những gì nữa. "

Sau khi nói thế, cổ mở cửa để cả hai có thể đến nhà ăn dùng bữa sáng, rõ ràng là cổ trông nhẹ nhõm hơn khi thấy tôi hồi phục.

Thông thường đối với một Kỵ sĩ tập sự mà nói, việc thấy một ai đó ngất xỉu trong khoá huấn luyện không phải chuyện hiếm, nhưng đây là lần đầu tiên, cổ chứng kiến một ai đó ngồi không cũng bất tỉnh.

Do không biết tại sao tôi lại bất tỉnh nên cổ mới không biết phải làm gì trong tình huống đó, vì vậy mà mới không giúp được gì trong tình huống đó.

"Buổi sáng tốt lành, thưa Tiểu thư Rozemyne."

Hartmut và Cornelius đang đợi trên tầng hai. Họ có phần nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn bình an.

"Ta xin lỗi vì đã làm anh phải lo lắng, Hartmut,"

Tôi lên tiếng bắt chuyện.

"Tôi đã shock đến mức tim như ngừng đập đấy ạ."

anh ta trả lời.

"Tất cả mọi người tham gia phòng trẻ vào năm đầu tiên ngài debut, thì đều đã chứng kiến cảnh ngài ngất xỉu chỉ vì một quả cầu tuyết. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình trải nghiệm chuyện này đấy ạ, thực tình thì bản thân tôi thực sự đã rất shock."

Ottilie nhỉ, chắc là anh ta đã được mẹ mình thuật lại sự tình, nhưng vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên.

Khi chúng tôi đến bàn ăn, Wilfried liếc nhìn Rihyarda một cách đáng ngờ.

"Tiểu thư đã dành cả ngày hôm qua để tĩnh dưỡng và cũng không có dấu hiệu gì là cơn sốt sẽ tái phát, nên có thể nói Tiểu thư đã hoàn toàn bình phục.",

Rihyarda trả lời thắc mắc của anh ấy.

"Được rồi. Rozemyne, trở lại Ehrenfest đi. "

"Um, sao ạ ...?" Tôi hơi nghiêng đầu.

Wilfried thở dài và bảo rằng ảnh sẽ giải thích sau bữa sáng, có nghĩa là sẽ bàn về chuyện này sau khi dùng xong bữa sáng.

Sau khi hoàn thành bữa sáng, Wilfried và tôi tập hợp toàn bộ Hầu cận của cả hai đến phòng họp.

"Thứ này được gửi đến từ lãnh địa. Trong đó là yêu cầu em phải trở về lãnh địa,"

Wilfried nói, tay cầm một lá thư từ Sylvester-sama và Ferdinand-sama.

Ba thông điệp chính như sau:

"Khẩn trương trở về lãnh địa ngay, việc học hiện tại đã xong. Hết lần này đến lần khác thế, sao con chứ liên tục gây chuyện thế hả!?."

"Chuẩn bị rời Học viện Hoàng gia ngay lập tức. Có một đống thứ ta cần con phải giải thích sau khi trở về. "

"Những báo cáo được gửi về cho bọn ta không thể giải thích tường tận mọi thứ."

Nói tóm lại, hai người giám hộ của tôi có ý định thẩm vấn ngay khoảnh khắc tôi vừa đặt chân về Ehrenfest, cũng như giao phó mọi việc tại Học viện Hoàng gia cho Wilfried.

"Không, em không muốn! Em đã được phép ở lại đây cho đến khi nghi lễ Dâng hiến bắt đầu cơ mà, nên em chắc rằng mình vẫn còn mười ngày nữa! Nên em sẽ tiếp tục đến thư viện!"

Tôi hét lên.

Tôi đã mất tận bốn ngày vì vấn đề sức khỏe, vì vậy tôi không muốn mất nhiều hơn nữa.

"Rozemyne, đây là mệnh lệnh từ AUB Ehrenfest," Wilfried nhấn mạnh.

"E... Em cảm thấy vẫn chưa được khoẻ nên chưa thể trở về Ehrenfest trước nghi lễ Dâng hiến được. Vậy nên em sẽ tự nhốt mình trong thư viện, để ổn định tâm trạng và thể chất. "

"Anh hiểu rằng em đang rất hoảng loạn, nhưng ít nhất em cũng phải viện được lý do nào đó hợp lý một chút chứ?"

Wilfried thở dài, khoanh tay và nhìn tôi với vẻ bực tức.

"Nhưng chuyện này thật sự quá tàn nhẫn mà. Quá ư là đột xuất! "

"Đúng vậy đó ạ! Chuyện này thật sự quá đột ngột! "

Angelica đột nhiên khóc toáng lên, đồng thời ủng hộ tôi hết mình.

"Tiểu thư vẫn chưa thể về được! Bài kiểm tra trong tiết học cuối cùng sẽ diễn ra sau ba ngày nữa! Tôi chắc chắn sẽ vượt qua nó để học được bậc thứ tư trong phương pháp nén Ma lực! Xin người đừng trở về mà, Tiểu thư Rozemyne! Xin người, chỉ ba ngày nữa thôi! Chỉ ba ngày nữa thôi! "

Angelica ôm chặt tôi như thể muốn ngăn tôi rời đi. Tôi cũng ôm lại cô ấy bằng tất cả sức bình sinh, tôi cần có người đứng về phe mình.

"Đúng vậy,"

tôi hùa theo.

"Tất nhiên, bài kiểm tra của Angelica chỉ là một phần, em đã hứa sẽ chuẩn bị một bản tình ca cho Hoàng tử Anastasius, và cũng cần phải cảm ơn Tiểu thư Eglantine vì đã quan tâm. Rồi còn cả việc truyền một lượng lớn ma lực cho Schwartz và Weiss nữa, vì sẽ rời Học viện trong một khoảng thời gian dài. Nói tóm lại, em có rất nhiều thứ cần chuẩn bị trước khi có thể rời đi. Vì sẽ không thể quay về ngay lập tức được."

Rihyarda gật đầu đồng ý.

"Tiểu thư nói đúng đấy ạ, chúng ta cần phải chuẩn bị một cách kỹ lưỡng. Cậu chủ Wilfried, tôi muốn liên hệ với Hoàng tử Anastasius và Tiểu thư Eglantine trước khi Tiểu thư chính thức quay trở về lãnh địa, tất cả là vì ngài. "

"Cũng đúng. Ta cũng không muốn gặp rắc rối với hoàng tộc trong khi con bé vắng mặt."

Wilfried trả lời.

Vì không có Công chức tập sự nào có mặt ở đó để ghi chép lại những gì diễn ra trong cuộc thảo luận giữa tôi và Anastasius, nên anh ấy sẽ không biết phải làm gì khi tôi vắng mặt.

Khi thấy rằng Wilfried mở ra một cuộc họp. Các Kỵ sĩ tập sự cũng bị cuốn vào, vì vấn đề liên quan đến việc học hành của Angelica, còn các Công chức tập sự thì cần Angelica vượt qua bài kiểm tra trước khi họ có thể đàm phán các vấn đề liên quan đến phương pháp nén Ma lực.

"Chúng tôi cũng muốn hoãn chuyến đi của Tiểu thư lại, cho đến khi Angelica hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng ạ", một người lên tiếng.

"Mặc cho cô ấy có đạt và tốt nghiệp, hay trượt và buộc phải thôi học đi nữa",

người khác tiếp lời.

"Thì nó cũng ảnh hưởng ít nhiều đến các Công chức tập sự."

"Ba ngày. Xin ngài, chỉ cần ba ngày nữa thôi ạ. Xin ngài hãy cho Tiểu thư thời gian để chuẩn bị,"

Cái người thứ ba này hẳn phải tuyệt vọng lắm đây.

Động lực của Angelica thì chắc chỉ có phương pháp nén Ma lực mà thôi, cổ thậm chí còn sẵn lòng lao đầu vào mài sách cơ mà.

Vì lý do đó, tất cả các Kỵ sĩ tập sự đã quá quen với vấn đề này của cổ từ năm ngoái, đã tập chung lại với nhau tạo nên một nhóm nhằm giám sát Angelica giúp cổ hoàn thành thử thách mà tôi đã đặt ra.

"Angelica, điểm số của cô tệ đến mức không thể tốt nghiệp luôn đó hả?" Wilfried hỏi.

"Vâng!"

Angelica đáp lại một cách đầy tự hào.

"Tôi trượt hết tất cả các môn lý thuyết!"

Angelica ... cái đó không đáng để tự hào đâu!

Cổ ưỡn ngực đầy tự hào về việc năm nay bản thân học tập cực kì chăm chỉ, vì phương pháp nén Ma lực.

Nhưng làm vậy chỉ khiến cổ trông đầu đất hơn mà thôi.

"Wilfried-sama," Cornelius xen vào, "Chúng tôi sẽ buộc Tiểu thư Rozemyne phải trở về Ehrenfest ngay khi bài kiểm tra của Angelica kết thúc. Khi thời điểm ấy đến, chúng tôi sẽ theo sát ngài ấy, tịch thu sách của Rozemyne-sama và mang ngài ấy đến điểm dịch chuyển. Vì vậy, xin ngài ... xin ngài, hãy cho chúng tôi ba ngày. "

"Cornelius-nii, không phải như thế có phần hơi bị nghiêm khắc quá mức sao ?!"

Tôi hét lên.

Nhưng bằng một cách wibu nào đó, vẻ tuyệt vọng của bọn họ đã lay động được Wilfried. Ảnh trầm ngâm một lúc trước khi ngước lên.

"Được rồi. Ta sẽ báo lại với Phụ thân, gia hạn cho em ba ngày để chuẩn bị, vậy nên hãy chuẩn bị sẵn sàng khi đến ngày khởi hành. Ngày Đất tiếp theo sẽ là ngày em phải trở về, hiểu chưa, Rozemyne? "

Wilfried-niisama hỏi và nhìn quanh một lượt.

Mọi người đều gật đầu cảm kích, quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

Song tôi thì vẫn còn khó chịu khi phải rời đi sớm hơn một tuần so với kế hoạch, nhưng tự mình phản đối thì lại không được. Nên chỉ còn biết ôm đầu chịu trận mà thôi.

"Tốt".

Các điểm dịch chuyển chuyên dụng khi sự dụng lên người sẽ tốn nhiều Ma lực hơn so với các vật vô tri, nên các báo cáo được gửi về Ehrenfest đa phần đều theo dạng văn bản.

Các Kỵ sĩ tại ngũ sẽ thay nhau canh gác tại các điểm dịch chuyển, người đó sẽ nhận bản nháp từ Hirschur-sensei, sau đó phiên chỉnh sửa lại và gửi đi.

Hóa ra là tôi bị Wilfried-niisama bán đứng, Ảnh báo cáo tất cả mọi thứ về lãnh địa.

"Tất cả đống hổ đốn mà tôi gây ra"

Vì có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nói cách khác, tất cả là lỗi của ảnh, nên tôi mới bị gọi về nhà.

Em nguyền rủa anh, Wilfried!

Tôi cũng nhận được một bức thư được gửi đến từ Ehrenfest yêu cầu chuẩn bị một đầu bếp thay thế bếp trưởng ở ký túc xá, vì tôi đã lên kế hoạch đưa Ella về cùng.

Có hơi quá đáng khi yêu cầu Nicola chuẩn bị tất cả mọi bữa ăn trong quãng thời gian tôi trở về thực hiện nghi lễ Dâng hiến, nên tôi dự định đưa đầu bếp riêng của mình về để san sẻ công việc --- Và không đời nào tôi lại để Ella ở lại học viện một mình mà không có ai chống lưng.

"Wilfried-niisama, liệu em có nên đưa Rosina trở về cùng không ạ?"

"Anh muốn em để cô ấy ở lại đây. Rosina là nhạc công chuyên nghiệp duy nhất ở đây, dù sao thì các giáo sư âm nhạc cũng có ấn tượng rất tốt với cô ấy, nhớ chứ? Cổ cũng đóng một vai trò quan trọng khi chúng ta tiếp khách."

Rosina rõ ràng là một mảnh ghép quan trọng trong các buổi tiệc trà. Cổ có thể chơi hầu như tất cả những bản nhạc mới phổ biến ở Ehrenfest, và cổ cũng tự tạo điểm nhấn cho bản thân kể từ khi đến Học viện Hoàng gia.

Cổ làm tốt đến mức không chỉ các giáo sư âm nhạc mà cả Eglantine cũng hết lời khen ngợi, kỹ nghệ của cô ấy rất cần thiết cho Ứng cử viên lãnh chúa như chúng tôi đây.

"Nếu là vậy, em xin nhờ anh chiếu cố cho cô ấy ạ. Wilfried-niisama, xin hãy chăm sóc cho cô ấy, đừng để ai có ý đồ xấu tiếp cận ạ."

"Anh biết. Cô ấy là nhạc công riêng của em. Anh xin đảm bảo chuyện đó, "

Wilfried-niisama trả lời, nghe có vẻ tự tin.

Tôi quyết định giao cổ cho anh ấy chăm sóc. Nếu không quay trở lại Ehrenfest cùng tôi, thì cổ vẫn có rất nhiều thứ cần phải làm khi ở lại đây.

"Được rồi, Rosina, chị cũng nghe thấy yêu cầu của anh trai ta rồi đó. Chị sẽ ở lại học viện để hỗ trợ mọi người tiếp khách. Với lại liệu chị có thể dành ra một ít thời gian rảnh của mình, để giúp ta soạn một vài bản tình ca được không? Một bản dành riêng cho nữ thần Ánh sáng, một bản dành riêng cho nữ thần Trí tuệ, và một bản dành riêng cho nữ thần Đất mẹ. Ta muốn trình bản nhạc dâng lên nữ thần Ánh sáng cho Ferdinand-sama. "

"Vậy xin người hãy xác nhận với Ferdinand-sama trình tự mà ngài ấy muốn sắp xếp bản nhạc đi ạ.",

Rosina trả lời.

Tôi đang cố bám víu vào hy vọng mong manh rằng, biết đâu nếu dâng các bản nhạc ca ngợi nữ thần Ánh sáng và Trí tuệ cho Ferdinand-sama thì có khi nào ngài ấy sẽ giơ cao đánh khẽ.

Bản tình ca dâng lên cho nữ thần Đất mẹ, và còn cả bản tình ca mỗi khi cất lên, thì lại có một quý cô nào đó gục ngã nữa. Chúng tôi đã quyết định không thương mại hoá nó ở Học viện Hoàng gia, vì vậy nên Rosina phải tự mình soạn ra.

(note/ ở đây soạn ko pải là viết ra bài nhạc mới, mà chỉ là viết lại lời từ một bài nhạc cũ thôi. Nhưng vì tôi mà dịch thẳng ra vậy câu văn nó sẽ thô và thiếu tự nhiên như google sama.👍).

Sau đó, nó sẽ được gửi cho Anastasius kèm với một lá thư cảm tạ cũng như giải thích việc tôi vắng mặt.

Lời nhạc chắc chắn sẽ phù hợp với tình cảnh của anh ta, chắc vậy.

Sau cùng thì, đại ý bản nhạc nói về "Chờ đợi được biết nỗi lòng của người" và "không để mọi chuyện kết thúc khi chưa biết gì cả," cả hai đều rất hợp với Anastasius, nhưng đấy là khi anh ta hát hay cơ =)))) --- Như thế có thể khiến Eglinine xiu lòng ít nhiều, ngay cả khi cổ không ngất hẳn, như trường hợp của cái người ai cũng biết là ai đó.

Tôi có phần hơi thô lỗ với Anastasius, vậy nên cũng muốn ghi điểm trong mắt anh ta ít nhiều.

Sau khoảng suy nghĩ, tôi ghi thêm một dòng tái bút trong bức thư giải thích việc bản thân sẽ vắng mặt trong một thời gian.

Dòng Ps/ đó, tôi đề nghị anh ta kể cho tôi nghe về những loài hoa và màu sắc yêu thích của Tiểu thư Eglantine để tôi có thể chuẩn bị một chiếc châm cài tóc cho cổ.

Anh ta chắc chắn sẽ muốn tặng cổ thứ gì đó vào buổi lễ tốt nghiệp.

Vì sẵn tay, tôi cũng viết một lá thư cảm tạ gửi đến Tiểu thư Eglantine, trong đó tôi đề cập đến việc mình sẽ chuẩn bị một ít Rinsham khi trở về Ehrenfest.

Một ngày sau khi Brunhilde gửi những lá thư thay tôi, thì một con Ordonnanz của ông thần đằng nào đó mang tên Anastasius bay thẳng vào phòng tôi.

"Xuất sắc, Rozemyne! Bản nhạc này như thể hiện thân của các vị thần vậy! À loài hoa yêu thích của Eglantine là Koralies, và ta cũng được biết rằng cô ấy sẽ diện một bộ lễ phục màu đỏ tại buổi lễ. Hãy chuẩn bị châm cài tóc hợp với những thông tin đó, và ... "

Truyền tin vẫn tiếp tục, nhưng những thông tin quan trọng chỉ có Tiểu thư Eglantine thích loài hoa mang tên Koralies --- một loài giống hoa loa kèn, và cổ sẽ diện một bộ lễ phục màu đỏ..., phần còn lại là một tràng ca ngợi Tiểu thư Eglantine dài đến vô tận, và chán hơn nữa là thứ này lặp lại tới ba lần.

Tôi gửi hồi đáp cho Anastasius, trước khi hướng đến thư viện. Tất nhiên, tôi đến đó không phải để đọc sách, mặc dù việc đó cũng rất quan trọng. Nhưng lần này mục đích chính của tôi khi đến thư viện là truyền Ma lực cho Schwartz và Weiss.

Tôi nghĩ mình sẽ không quay trở lại Học viện Hoàng gia ngay cả khi đã hoàn thành nghi lễ Dâng hiến, nên tốt nhất là truyền càng nhiều Ma lực càng tốt.

"Ôi trời, không phải tiểu thư Rozemyne-sama đó sao. Đã khá lâu rồi tôi không thấy ngài đến thư viện, nên đã có phần hơi lo lắng cho ngài đấy. "

Solange-sensei bắt chuyện khi thấy tôi đến.

"Thật mừng vì ngài vẫn bình an."

Tôi có thể hiểu mối lo ngại của bà ấy. Do lịch trình đến thư viện trước đây của mình, nên khi tôi đột ngột không đến nữa sau khi bị Anastasius triệu gọi thì bất an cũng là chuyện thường tình.

"Vài ngày qua ta cảm thấy không được khoẻ, nhưng sự tình không có gì nghiêm trọng. Ta xin lỗi vì đã làm cho ngài phải lo lắng. Và hôm nay, ta đến đây thông báo việc mình sẽ trở về Ehrenfest trong một thời gian, cũng như truyền Ma lực cho Schwartz và Weiss trước khi rời đi. "

"Tôi thật sự không biết cảm tạ ngài bao nhiêu cho đủ nữa,"

Solange-sensei đáp lại.

Sau đó, bà gọi Schwartz và Weiss đến, chúng ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt vàng kim.

"Tiểu thư sẽ rời đi?"

"Tiểu thư sẽ biến mất?"

"Ta phải trở về nhà vì có việc quan trọng cần phải giải quyết, nhưng sẽ trở lại Học viện Hoàng gia trước giải đấu Liên lãnh địa",

tôi trả lời, và chạm vào Feystones(ma thạch) trên trán của chúng.

Tôi truyền một lượng Ma lực vào đó trước khi thở dài.

"Như vậy sẽ được một lúc."

"Cảm ơn ngài đã truyền cho Schwartz và Weiss một lượng Ma lực quan trọng của ứng cử viên lãnh chúa, Tiểu thư RozaMyne."

Kế hoạch hiện tại của tôi là dành từng giây từng phút của mình cho thư viện, nhưng một con Ordonnanz từ Hirschur-sensei đã ngăn tôi làm điều đó.

"Tiểu thư Rozemyne, tôi muốn nhờ ngài vài việc khi ngài trở về Ehrenfest. Xin ngài hãy trở về ký túc xá ngay."

Nó lặp lại ba lần.

Là một lệnh triệu tập từ một giáo sư giám sát ký túc xá, đó không phải là thứ tôi có thể làm lơ --- nếu mà bơ đi chắc chắn Hirschur-sensei sẽ tập kích thư viện và lôi tôi về.

Tôi gập cuốn sách của mình lại. Do không muốn làm phiền những người khác,

"Bây giờ ta sẽ rời đi. Schwartz và Weiss ... Xin hãy tiếp tục giúp đỡ Solange-sensei nhé. "

"Vâng, thưa Tiểu thư."

"Chúng tôi sẽ giúp."

Sau khi nói lời tạm biệt, tôi trở về ký túc xá thì thấy Hirschur-sensei đang đợi mình với chồng hộp và chồng giấy khổng lồ.

"Hãy giao những thứ này cho Ferdinand-sama giúp tôi khi ngài trở về,"

Cô lên tiếng.

"Chúng là bản phân tích ma pháp trận được thêu trên bộ quần áo cũng như cơ thể của Schwartz và của Weiss, và cả thành quả phân tích cả tôi nữa. Hãy nhờ Ferdinand-sama giải mã chúng trước khi ngài trở lại học viện nhé. Còn đây là những ma cụ mà Ferdinand-sama đã tạo ra cho tôi trong quá khứ. Dạo gần đây chúng cứ bập bẹ, vậy nên tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài ấy có thể sửa dùm đấy. "

Hoá ra cái đống đấy đều là gửi cho Ferdinand-sama.

Cổ mất liên lạc với ngài ấy kể từ khi ngài ấy tự nguyện vào Thần điện, vì gần đây họ đã có thể liên lạc trở lại.

Tất cả Hầu cận của tôi đang tất bật bưng bê đống hàng của Hirschur-sensei cũng như chuẩn bị để tôi khởi hành, vì vậy mà không có ai cùng tôi đến thư viện.

Ngày cuối cùng của tôi trước khi rời đi thật sự rất chi là mệt mỏi, nào là phải lên kế hoạch điều tra, sắp xếp thông tin mà mọi người mang về, sau đó thanh toán một khoản tiền cho những thông tin nhận được. Nhóm Kỵ sĩ tập sự thì đồng tâm dạy kèm Angelica nhằm giúp cổ vượt qua bài kiểm tra cuối cùng, những Công chức tập sự thì cần cổ vượt qua bài kiểm tra để đàm phán với tôi về việc học tiếp bậc 4 của phương pháp nén Ma lực Rozemyne, và phần còn lại thì đơn giản chỉ muốn quãng thời giản mình bỏ ra không trở nên vô nghĩa.

Angelica cũng rất quyết tâm, cổ ép bản thân mình nổ lực đến mức người bình thường không thể nào theo kịp. Nhằm vượt qua bài kiểm tra cuối cùng, nổ lực nhằm biến mong muốn của bản thân thành hiện thực.

Những nỗ lực của Angelica cuối cùng cũng có kết quả khi cổ cuối cùng cũng đã vượt qua bài kiểm tra.

Trông cổ cực kì tự hào, nhưng khi giáo sư đề nghị cổ làm lại bài kiểm tra để có điểm số tốt hơn, thì vị giáo sư đó được một phen hú hồn, khi thấy cổ khóc lóc cầu xin được qua môn.

"Cuối cùng, thì tôi cũng đã hoàn thành hết các lớp lý thuyết!"

Angelica tuyên bố, khuôn mặt nở một nụ cười tươi như hoa.

Miệng thì nói vậy, nhưng lúc trước cổ phải vật lộn với mấy môn lý thuyết.

Tạ ơn trời đất, cuối cùng cổ cũng đậu.

"Mình đã nhận được bậc thứ 4 của phương thức nén Ma lực Rozemyne, và hơn tất thảy cuối cùng cũng có thể quay lại thực hiện nhiệm vụ!"

Cổ cười một cách đầy thoả mãn.

Tôi sẽ trở lại Ehrenfest cùng với Rihyarda kim Trưởng hầu cận, cũng như Cornelius, Angelica và Leonore, những người đã hoàn thành tất cả các môn học. Judithe, Brunhilde, và Lieseleta sẽ ở lại vì vẫn còn việc phải trên lớp, các Công chức tập sự cũng vậy, vì tôi muốn họ tiếp tục thu thập thông tin.

"Philine, Hartmut, những buổi giao lưu tại Học viện Hoàng gia sẽ sớm bắt đầu thôi. Các thông tin khác nhau sẽ mau chóng xuất hiện ở khắp mọi nơi thôi, nên ta mong hai người cố hết sức thu thập thông tin trong thời gian này."

"Như ý người."

"Không thể tin được mình là Kỵ sĩ tập sự duy nhất, vẫn chưa hoàn thành hết khoá học!"

Judithe buồn bã, vì cổ cũng muốn quay về cùng tôi, nhưng những tiết học khác trên giảng đường vẫn còn đang đợi cổ ở phía trước.

Không như Angelica đầu đất, học lực của Judithe thuộc dạng trung bình, không quá giỏi cũng không quá tệ ở cả lý thuyết lẫn thực hành. Nhưng cổ vẫn phải ở lại do mùa giao lưu của Học viện vẫn chưa bắt đầu, nên khoá của cổ vẫn có lịch lên lớp bình thường.

"Lieseleta, Brunhilde, nếu hai người có cơ hội tham dự các buổi tiệc trà cùng Wilfried-niisama cùng các Hầu cận khác, thì hãy xem xét khuyên nhủ các Hầu cận của anh ấy",

tôi nói.

"Như ý người, thưa Tiểu thư."

Sau khi từ biệt các Hầu cận của mình, tôi hướng đến nơi đặt ma pháp trận dịch chuyển, và giao phần còn lại cho Wilfried.

"Mọi người ở Ehrenfest chắc đều rất mong chờ người quay trở về đấy ạ, thưa Tiểu thư Rozemyne. Chỉ trong hôm nay thôi mà tôi đã nhận được tận ba tin nhắn được gửi đến từ ngài Lãnh chúa Ehrenfest, "

Người Kỵ sĩ canh gác nơi này nói với vẻ thích thú, giơ cả ba tấm bảng có ghi cùng một nội dung cho tôi xem:

"Cái gì mà vẫn chưa chịu về nữa vậy hả?"

Nhưng bằng cách nào đó, tôi lại cảm nhận được cơn giận của Sylvester-sama thông qua nét chữ nguệch ngoạc của ngài ấy.

Trong cùng một thời điểm chỉ có ba người có thể dịch chuyển cùng một lúc, vì vậy Rihyarda, Cornelius và tôi sẽ đi trước.

Ma pháp trận thấm đẫm Ma lực sau đó kích hoạt, và lúc sau nó toả ra ánh vàng.

Cùng lúc đó Feystone trên trâm cài tóc của tôi cũng bắt đầu phát sáng, thế giới bắt đầu biến dạng, và ngay lập tức, một cơn buồn nôn ập tới.

Khi tầm nhìn của tôi trở lại như cũ, có những khuôn mặt thân quen đã xuất hiện trước mắt mình.

Charlotte là người đầu tiên vội vã tiến tới bên tôi, đôi chân mày của con bé nhíu lại vì lo lắng, đôi mắt ngấn lệ đang nhìn thẳng vào tôi.

"Mừng chị đã về, Onee-sama. Em hay tin chị đã phải tĩnh dưỡng trong suốt ba ngày liền do ốm nặng. Chị đã thấy đỡ hơn chưa?"

"Chào em, Charlotte. Um, chị cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. "

Chúng tôi bước ra khỏi ma pháp trận để tạo khoảng trống cho Angelica và Leonore trước khi đi đến phòng khách.

"Rozemyne. Thật mừng khi thấy con vẫn khoẻ mạnh, "

Bonifatius-sama cất lời.

"Ông nội!!."

"Này ta đã huấn luyện cho Damuel chết đi sống lại trong lúc con nhập học đó. Qua đây check thử đi con."

[Ps/ tội ông Damuel, không khác gì món đồ chơi của hai ông cháu nhà này 🤣.]

Cơ thể Damuel chi chít những vết bằm tím xen kẻ các vết cắt nông, nhưng ảnh nhìn cơ bắp hơn xưa. Khí chất non trẻ trước kia đã không còn nữa, mà thay vào đó là nét trưởng thành cứng cỏi, nói chung là nhìn men lỳ hơn xưa.

"Ta có thể phần nào đoán được những gì anh đã phải trải qua trong suốt thời gian ta vắng mặt, nhưng đúng là anh đã mạnh hơn so với trước kia ..."

Tôi nói ra những gì mình nghĩ sau khi quan sát khí chất của ảnh.

"Tôi thực lòng rất hạnh phúc khi thấy ngài quay trở về. Phải, rất, rất hạnh phúc ... "

Anh ấy trả lời, bằng một cảm xúc cực kì thật lòng, làm tôi không biết phải đáp lại thế nào ngoài việc cười trừ.

Karstedt-sama nhân cơ hội này đến bắt chuyện với tôi.

"Rozemyne, tim ta như ngừng đập khi hay tin con tham gia một trận Ditter đánh cắp bảo vật đấy", ông nói.

"Phụ thân ..."

Ông bảo lo lắng cho tôi, nhưng ánh mắt thì lại ép tôi phải khai ra cho bằng hết chi tiết vụ việc.

Trước khi tôi có thể trả lời ông ấy, thì Elvira-sama bước đến để ngăn ổng lại.

"Ta cũng rất shock khi hay tin,"

Mẹ nói.

"Tại sao con lại tham một trận Ditter đánh cắp bảo vật, trong khi bản thân thậm chí còn không phải một Kỵ sĩ tập sự? Hơn nữa sao Cornelius không ngăn con lại? "

Với câu hỏi cuối cùng, Mẹ liếc nhìn Cornelius một cách nghiêm khắc.

"Mẫu thân, Cornelius-nii không hề có lỗi trong chuyện này đâu ạ",

Tôi lên tiếng, cố gắng nói giảm nói tránh hết sức có thể.

"Là tự bản thân con muốn tham gia ạ."

"Con cũng đã cố gắng cản con bé nhưng không thể!"

Cornelius tiếp lời.

"Và khi Ruauffen-sensei quyết định, thì con cũng không thể cản được nữa."

"Ta chắc chắn rằng Rauffen nghĩ như thế sẽ rất thú vị ..."

Florencia-sama lên tiếng cùng với một tiếng thở dài.

Hóa ra cũng nhờ cái tính cách đó của Thầy ấy mà Dunkelfeler mới có những Kỵ sĩ tập sự tài năng.

Florencia-sama đã tận mắt chứng kiến ​​​​sự thay đổi của lãnh địa đó trong thời kì Rauffen còn là một học viên, và mọi người vào thời điểm đó chỉ biết thở dài cam chịu.

"Con đã đánh bại Dunkelfeler, phải không? Rauffen chắc chắn sẽ yêu cầu tái đấu hết lần này đến lần khác. "

"Con đã đáp lại rằng sẽ giao cho các Kỵ sĩ tập sự, còn bản thân sẽ không tham gia nữa. "

"Ta hy vọng mọi chuyện sẽ ổn ..."

Florencia-sama tiếp lời, vì người thật sự lo lắng.

Một khi Dunkelfeler tìm thấy một đối thủ xứng tầm, bọn họ sẽ nhe nanh vuốt của mình về phía đó và không bao giờ buông tha.

Cái đó không phải thứ thông tin mà mình muốn biết ...

Khi tôi chìm trong tận cùng tuyệt vọng, và đó cũng là lúc Sylvester-sama túm lấy vai phải của tôi.

Khuôn miệng ngài ấy thì nở một nụ cười toả nắng, còn đôi mắt xanh thẳm của ngài ấy thì lại trông cực kì đáng sợ.

Cơ thể tôi có hơi đông cứng.

" Rozemyne, con về muộn. Ta đã rất trông mong con trở về đấy."

ngài ấy nói với tông giọng đều đều.

" Sylvester-sama, có lý do đặc biệt gì khiến cho người gọi con trở về chuyến này không ạ...?"

"Ừ. Chuyện này chưa từng có tiền lệ. Trong suốt bao nhiêu năm trời, báo cáo mỗi tuần của Hirschur gửi về hầu như đều để cho có lệ. Rồi tự nhiên đùng một cái, các báo cáo của cô ta gửi về như thể cập nhật thời gian thực ở Học viện, hơn nữa số lượng câu hỏi mà ta nhận được từ cô ta không ngừng tăng lên. Nói cho con biết luôn là số lượng báo cáo đến từ Wilfried cũng gần ngang ngửa số đó, nên không có gì lạ khi ta muốn nói chuyện trực tiếp với cái người được nhắc đến trong báo cáo. "

Wilfried vẫn thường xuyên gửi báo cáo về cho Sylvester-sama, nhưng tôi nghĩ làm vậy là không thực sự cần thiết, vì đến cả người đọc còn không hiểu mình đang đọc cái giống gì kia mà =))).

" Thay vì gọi con về, thì lẽ ra ngài nên gọi Wilfried-niisama về mới đúng, để bắt ảnh phải cải thiện khả năng viết lách."

"Vấn đề không nằm ở khả năng viết lách của thằng bé !!! Mà vấn đề ở đây nằm ở những gì con đã làm !!! Trong báo cáo có dòng 'Rozemyne đã trở thành Chủ nhân của ma cụ thuộc quyền sở hữu của Hoàng thất, ngay lần đầu con bé đến để đăng ký thẻ thư viện.' Nghe thật vô lý. Mau đến phòng làm việc và giải thích mọi thứ cho ta. "

Hmm ... Không, nhưng chuyện đó nghe giống vấn đề của Wilfried-niisama hơn là của mình.

Nếu anh ấy dành thời gian để viết báo cáo từng chi tiết thì các sự kiện đã không khó hiểu đến thế.

Khi tôi đang suy nghĩ cách khắc phục chuyện này, thì một bàn tay khác nắm lấy vai bên kia của tôi. Khi nhìn lên, có một Ferdinand-sama đang nở một nụ cười lạnh thấu xương. Ánh mắt ngài ấy trông cực kì đáng sợ.

"Chào mừng trở về, Rozemyne. Con có rất nhiều thời gian để 'nghỉ ngơi' đấy."

"Con không chắc lắm đâu, Ferdinand-sama. Vẫn còn rất nhiều thời gian trước Nghi thức Dâng hiến, vì vậy nếu được con muốn trở lại Học viện sớm nhất có thể,"

Tôi lên tiếng đáp trả, đối mặt với cái người đã tước mất Địa đàng của mình.

Chân mày ngài ấy nhíu lại.

"Ta nhớ rằng chính bản thân ta đã bảo con phải hoàn thành bài kiểm tra càng sớm càng tốt để quay về trước khi gây chuyện mà nhỉ."

"Ngài chắc chứ ạ? Con thì lại nhớ rằng để được vào thư viện thì phải hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, nhưng bản thân lại không thể nhớ nổi việc đã được bảo phải quay về ngay lập tức."

Chúng tôi lườm nhau, cùng nở một nụ cười cho đến khi Ferdinand nheo mắt lại.

"Có rất nhiều thứ chúng ta cần thảo luận. Nhưng làm thế quái nào con lại có mặt trong tiệc trà cá nhân của Klassenberg và Nhị hoàng tử? Ehrenfest sẽ bị cuốn vào phe của Nhị hoàng tử tùy thuộc vào những gì đã xảy ra và cách con tiếp chuyện, nhưng ta chắc chắn rằng con hoàn toàn nhận thức được điều đó và ứng xử cho phải phép."

Ểh! Con xin lỗi! Con chỉ nghĩ rằng tên hoàng tử đó cực kỳ đáng ghét !

Và làm thế nào để quay lại thư viện tiếp tục đọc sách mà thôi !

"Bây giờ chúng ta đi chứ nhỉ? Còn rất nhiều thời gian trước khi Nghi thức Dâng hiến bắt đầu diễn ra."

"V...vâng."

Và thế là tôi ngay lập tức bị bắt cóc và đưa đi đến văn phòng Lãnh chúa bởi cả ba người giám hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro