HOẠT ĐỘNG CỐT TRUYỆN - HỒNG LIÊN HOA MIỆN (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

== Cứ điểm Thiên Nhân trước Long Sào Thành trong vực sâu Quỷ Vực ==

A Tu La: Đây là vực sâu Quỷ Vực, ranh giới thiên nhiên giữa Thiên Vực và Quỷ Vực, trong đó có vô số Ma thần hùng mạnh. Quỷ tộc rất sùng bái những Ma thần này, thường xuyên bắt phụ nữ và trẻ em vứt vào vực sâu để hiến tế. Tòa thành ở đối diện chúng ta kia chính là Long Sào Thành cho Già Lâu La thống lĩnh. Bên trong có hàng ngàn hàng vạn ác quỷ cùng với đội quân trên không của Già Lâu La - Kim Sí Ô. Con đường duy nhất đến Long Sào Thành chính là băng qua cây cầu đá này.

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Long Sào Thành kia xây trên vách núi dựng đứng, trông không khác gì cái tổ chim, đã vậy còn đắp vàng bạc châu báu lên nhức hết cả mắt.

A Tu La: Trên tường thành có lính dùng cung và xe bắn đá, một khi quân Thiên Nhân đặt chân lên cầu sẽ lọt vào tầm ngắm của chúng. Quân Kim Sí Ô cũng sẽ lợi dụng địa hình, lao từ trên cao xuống đánh quân ta rơi khỏi cầu đá.

Đế Thích Thiên: Kim Sí Ô giỏi bay lượn lại dũng mãnh, có ý thức lãnh địa rất cao. Chúng sẽ toàn lực tấn công những ai dám xâm nhập Long Sào, trước giờ chưa từng có đội quân Thiên Nhân nào có thể ngăn cản chúng.

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Vậy thì tấn công chính diện gần như là bất khả thi, hèn gì Đế Thích Thiên mới nghĩ ra kế sách để Dực chi Đoàn làm nghi binh đánh chính diện để thu hút kẻ địch, còn quân chính quy sẽ thừa cơ tập kích từ phía sau.

A Tu La: Tửu Thôn Đồng Tử, không phải ngươi muốn điều tra vực sâu sao, ngươi có nhận xét gì không?

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Trước khi gặp hai ngươi, ta cũng từng đi ngang qua khu vực gần vực sâu, nhưng có lẽ vì không quen thuộc địa hình nên đã lòng vòng một hồi lâu... Hôm nay nhìn rõ mới thấy địa hình Long Sào Thành khác xa so với tưởng tượng của ta. Hẳn là vì lúc ấy ta bị vây trong sương mù mờ mịt.

Đế Thích Thiên: Tộc Kim Sí Ô thường bay lượn nên địa hình dưới mặt đất rất lộn xộn, nếu tìm đường thì đi lạc là chuyện đương nhiên.

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Nói vậy thì ta cũng bị lạc ở khu vực này rồi mới bị tấn công. Ta nhớ khi ấy cũng bị cuốn vào sương mù, sau đó không còn phân biệt được phương hướng nữa.

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Lại là sương mù? Xảy ra trùng hợp nhỉ.

Đế Thích Thiên: Chẳng lẽ sương mù có vấn đề gì?

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Đại khái là có kẻ đang giở âm mưu gì đó thôi.

Đế Thích Thiên: ... (Kỳ quái).

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Chừng nào bắt đầu công thành?

Đế Thích Thiên: Chờ Quang Minh Thiên dẫn quân vào vị trí rồi đến đưa tin, khi ấy chúng ta lập tức công thành.

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Chỉ hy vọng lúc ấy trời quang mây tạnh, không có sương mù.

Binh sĩ A: A Tu La đại nhân, Đế Thích Thiên đại nhân, sứ giả Thập Thiên Chúng đến!

Sứ giả: Ta phụng mệnh Quang Minh Thiên đại nhân đến truyền quân lệnh! Quang Minh Thiên đại nhân đã suất lĩnh mấy vạn quân Thiên Nhân, đi đường vòng đến bên kia vực sâu, hiện giờ đang gấp rút hành quân về phía Long Sào Thành, chỉ trong nửa ngày là có thể tiếp cận phía sau.

Sứ giả: Lệnh cho đại nhân sáng ngày mai lập tức dẫn nghi binh xuất quân, tấn công từ chính diện. Quang Minh Thiên đại nhân nói chỉ cần cố gắng kéo dài nửa ngày là ngài ấy nhất định sẽ có mặt!

Đế Thích Thiên: Ngài vất vả rồi, xin mời dùng trà nghỉ ngơi cho lại sức.

Sứ giả: Không cần, ta phải trở về phục mệnh. Quang Minh Thiên đại nhân rất xem trọng trận chiến này, không thể chờ đợi dù chỉ một khắc.

Nói xong, sứ giả lập tức rời khỏi doanh trại.

Đế Thích Thiên đứng trên vách núi cheo leo, dõi mắt nhìn về Long Sào Thành nơi xa, vẻ nghiêm trọng thay thế cho sắc mặt bình tĩnh ngày thường.

A Tu La: Đế Thích Thiên, ngươi đừng lo lắng, cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối đảm bảo ngươi sẽ bình an trở về.

Đế Thích Thiên: Quang Minh Thiên không đáng tin, ngươi ta phải chuẩn bị vẹn toàn, không thể trông chờ vào viện quân của gã ta được!

Đế Thích Thiên: Ta biết bọn chúng lâu hơn ngươi, A Tu La. Đừng nói dân binh như Dực chi Đoàn, đến quân chính quy ở biên giới chúng cũng có thể xem như con tốt thí. Nếu muốn vào được Long Sào Thành lúc trời tối, chúng ta phải bảo vệ cây cầu cho bằng được.

A Tu La: Một khi thấy chúng ta chiếm thế thượng phong, Già Lâu La sẽ ra lệnh phá hủy cầu. Để ngăn cản chúng thì phải cho kỵ binh nhanh nhất đi tiên phong.

Đế Thích Thiên: Vậy hãy để ta dẫn kỵ binh mở đường.

A Tu La: Không, cho dù đây là một trận tử chiến, ta cũng sẽ không để ngươi chịu chết. Ngày mai hãy triệu tập binh sĩ trước khi xuất quân, ta có lời muốn nói với họ.

== Sáng hôm sau, cầu đá trước vực sâu Long Sào ==

A Tu La: Các chiến sĩ Dực chi Đoàn, chúng ta sắp bắt đầu trận chiến công thành, thảo phạt Già Lâu La! Hôm qua ta đã chia các ngươi làm ba đội: kỵ binh, bộ binh và thuẫn binh.

A Tu La: Sau khi có lệnh xung phong, ta sẽ tự mình suất lĩnh kỵ binh tinh nhuệ làm quân tiên phong mở đường lên cầu! Chúng ta phải nhanh chóng đến đầu cầu, mở lưới sắt, ngăn cản cung binh từ Long Sào cho đội quân phía sau.

A Tu La: Tiếp theo là thuẫn binh, hãy dùng Linh Thần Thể biến thành khiên để phòng ngự trước không binh Kim Sí Ô, vừa bảo vệ đồng đội vừa mở đường. Bộ binh lập tức nối gót đi theo, không được phép ham chiến mà phải bảo toàn binh lực qua cầum một khi đến Long Sào rồi thì lập tức phá cổng thành!

Binh sĩ: Rõ!!

Đế Thích Thiên: A Tu La, kỵ binh tuy tinh nhuệ nhưng cũng gặp nhiều nguy hiểm nhất. Cho dù kế này có thành công, các ngươi rất có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn...

A Tu La: Đúng vậy, các vị trong đội kỵ binh phải cân nhắc thật kỹ. Một khi lên đường, các ngươi sẽ không thể quay đầu lại. Để bảo vệ quân chủ lực của Dực chi Đoàn, chúng ta thà chết không sờn.

A Tu La: Nhưng ta thề, chỉ cần ta còn tồn tại, cho dù tất cả đã ngã xuống, ta cũng sẽ mở đường máu đến bên kia cầu cho đại quân đi qua!

Binh sĩ: Chúng tôi quyết đi theo A Tu La đại nhân! Thà chết không từ!

A Tu La: Ta lệnh các vị cùng ta tử chiến đến cùng!

Binh sĩ: Thà chết chứ không đầu hàng!

A Tu La: Chư vị, chúng ta hẹn gặp lại nhau ở đầu cầu bên kia!

Dưới ánh nắng ban mai, A Tu La xoay người nhảy lên lưng ngựa, nghênh ngang thúc cương, dẫn theo đoàn kỵ binh xung phong lao về phía cầu đá.

A Tu La: Đội kỵ binh! Theo ta qua cầu!

Binh sĩ A: Xung phong! Xung phong!! Giết sạch lũ Kim Sí Ô kia!!

Binh sĩ B: Chúng tôi thề theo A Tu La đại nhân đến cùng!

Thúy Giáp Quỷ: Chuyện gì xảy ra vậy? Có kẻ đang xông tới đây!!

Thiên Lôi Quỷ: Lại đứa nào không sợ chết mà dẫn quân lên cầu à? Các anh em, bắn tên!!

Khi kỵ binh Dực chi Đoàn đến giữa cầu, cung binh quỷ tộc đã dàn trận trên khắp tường thành Long Sào Thành. Cung căng lên, hàng vạn mũi tên rời dây lao phầm phập vào đoàn quân phía dưới. Chỉ trong chớp mắt, đã có mười mấy kỵ binh đi đầu ngã ngựa.

Binh sĩ B: Nguy rồi! Kỵ binh tiên phong trúng tên rồi!

Binh sĩ A: Aaaa!!

Binh sĩ B: Hình như ngựa của A Tu La đại nhân cũng trúng tên!

A Tu La: Đừng để ý đến ta, tiếp tục xông lên!

Chiến mã của A Tu La ngã xuống tắt thở giữa những thi thể khác, y xoay người như con báo, nhảy lên lưng một con ngựa vô chủ khác, tiếp tục giục nó lao về ở vị trí đi đầu.

Giữa làn mưa tên, Linh Thần Thể của y vươn ra che chắn cho kỵ binh, thúc họ xung phong.

A Tu La: Không ai được phép quay đầu! Thủ chắc chân cầu cho ta!

Binh sĩ A: Ta đến đây! Các anh em đóng cọc vào chân cầu, chuẩn bị kéo lưới!

A Tu La: Ai đang giữ lưới? Đưa ta!

Binh sĩ B: A Tu La đại nhân! Bắt lấy!

Thiên Lôi Quỷ: Cung binh đâu! Tất cả tập trung vào tên dẫn đầu! Đóng đinh nó xuống cầu cho ta!

A Tu La: Hừ, muốn bắn trúng tao hả? Đợi ba trăm nữa rồi hãy nói!

Thiên Lôi Quỷ: Thứ kiêu ngạo phách lối! Bắn tên!

Sáu cái xúc tu của A Tu La múa may tóm gọn hết những mũi tên đang bay tới rồi xoay ngược chúng lại, ném mạnh về nơi "sản xuất".

Thiên Lôi Quỷ: Aaaa! Mắt tao! Mắt tao trúng tên rồi! Cứu!!

Binh sĩ A: A Tu La đại nhân, đã đóng cọc xong rồi!

Binh sĩ B: Để ta đến giữ! Mau lên!!

A Tu La: Ta đến đầu cầu rồi. Tất cả mọi người mau cột lưới vào cọc rồi căng nó ra!

== Cứ điểm đầu cầu bên kia ==

Đế Thích Thiên: Lưới sắt đã được căng ra, nhóm A Tu La đã đến đầu cầu rồi! Xem ra chúng ta đã có thể ngăn cản cung binh của Long Sào Thành.

Kim Sí Ô A: Nguy rồi, mũi tên đã bị lưới sắt ngăn lại, nếu cứ dựa vào cung binh thì không thể cản bước chúng được! Vệ binh đâu, chuẩn bị theo ta xuống cổng thành nghênh chiến! Tuyệt đối không được để chúng bước qua cầu!

Đế Thích Thiên: Lưới sắt đã dâng lên, kỵ binh đã sắp đến đầu cầu bên kia. Thuẫn binh đi trước, bộ binh theo sau, tất cả theo ta qua cầu!!

Binh sĩ C: Thuẫn binh xếp hàng!!

Bộ tướng: Bộ binh xếp hàng!!

Đế Thích Thiên: Cứ một đội thuẫn binh xếp với một đội bộ binh theo đường chéo! Nào, lên cầu với ta! Tuyệt đối không thể để sự hy sinh của các chiến hữu trở nên vô ích!!

Thuẫn binh dùng Linh Thần Thể tạo thành lớp khiên bảo hộ, bộ binh theo sát phía sau theo hình đường chéo, bước lên cây cầu đá được đội kỵ binh dùng mạng sống để mở đường.

Kim Sí Ô A: Tất cả theo ta, sà xuống nghênh chiến!! Nhớ kỹ không được phép tham chiến, lũ Thiên Nhân này không biết bay, vứt chúng nó khỏi cầu là được!!

Kim Sí Ô B: Rõ!!

Đội quân Kim Sí Ô tụ tập lại như những đám mây đen ngòm, lao vun vút xuống đội quân Dực chi Đoàn.

Đế Thích Thiên: Bộ binh dựng kiếm hướng lên, liên tục quơ về hai vai trái phải! Kim Sí Ô sẽ không thể hất các ngươi xuống vực nếu không tìm được chỗ đặt chân!

Kim Sí Ô A: Aaaa! Chân ta!!

Kim Sí Ô B: Thiên Nhân đáng chết! Xem tao có quắp thủng đầu mày hay không!! Không tóm được vai chúng thì trực tiếp hất xuống!!

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Địa ngục quỷ thủ!!

Kim Sí Ô A: Á á! Quỷ diễm gì thế này! Cánh ta cháy rụi rồi!

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Thứ vướng víu, muốn cản đường thì phải hỏi Tỳ Mộc Đồng Tử ta có cho phép không đã!

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Bạn thân! Tớ mở đường cho hai ta qua cầu rồi, cùng nhau đập nát Long Sào Thành thôi!!

Luyện Ngục Tỳ Mộc Đồng Tử: Ủa? Sao bạn thân tự dưng đứng yên vậy, có chuyện gì không ổn ư?

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Chuyện gì không ổn? Không, hoàn toàn ngược lại, tất cả đều đang diễn ra rất hợp lý.

Quỷ Vương Tửu Thôn Đồng Tử: Hợp lý đến mức... tao muốn thử xem... nếu không làm theo lẽ thường thì sẽ thế nào.

Đúng lúc ấy, một tiếng chim kêu buốt óc xé ngang chân trời.

Một con quái vật nửa người nửa chim với bốn chiếc cánh đen tuyền bóng loáng sà xuống trên cổng Long Sào Thành.

Kim Sí Ô A: Già Lâu La đại nhân!

Thúy Giáp Quỷ: Già Lâu La đại nhân thân chinh đến tham chiến!

Lôi Công Quỷ: Già Lâu La đại nhân, quân đội Thiên Nhân đang tấn công Long Sào!

Già Lâu La: Quân đội Thiên Nhân?

Lôi Công Quỷ: Chúng bắt đầu đóng quân ở bờ bên kia từ hôm qua, nhưng trong không giống với những lần trước kia. Cứ tưởng chúng chỉ là quân thủ vệ đến thay ca thôi, ai dè sáng nay chúng bắt đầu tấn công giành lấy cầu. Với nhân số đông đúc thế này, e rằng thủ vệ bên thành sẽ không địch lại nổi!

Già Lâu La dõi mắt nhìn về phía xa. Lúc này, đã có hơn trăm chiến sĩ Dực chi Đoàn thành công băng qua cầu. A Tu La đang quần ẩu dữ dội với Kim Sí Ô, liên tục đẩy chiến tuyến lùi về phía cổng thành.

Già Lâu La: Tên chiến sĩ màu đen suất lĩnh quân tiên phong và tên màu trắng thống lĩnh đại quân trên cầu kia hẳn là lãnh đạo của chúng. Nếu muốn chặn đường tiến, tuyệt đối phải giết hai tên này.

Già Lâu La: Dường như sơ hở nằm ở tên kia, để ta gặp mặt một phen xem nào!

Sát khí nặng nề tụ lại trong chớp mắt ấy khiến A Tu La ngẩng đầu lên theo bản năng, bốn mắt chạm nhau.

Già Lâu La lao xuống từ tường thành như chim ưng vồ mồi, trên tay là trường đao sáng loáng.

A Tu La: Đế Thích Thiên! Coi chừng!

Gã lướt qua A Tu La, lao vun vút về phía Đế Thích Thiên. A Tu La phát hiện ý đồ của gã bèn nhảy phốc lên lưng Già Lâu La.

A Tu La: Không dám đối đầu ta mà lại ra tay với Đế Thích Thiên, ngươi sợ bị ta vặt trụi hai đôi cánh này chứ gì? Chẳng trách sao ngươi chỉ để lũ lính hỗn tạp canh giữ trên tường thành, hô hoán mãi mới chịu ló mặt ra!

Già Lâu La: Ha ha ha, chỉ có lũ Thiên Nhân thấp kém mới bị cầm tù dưới đất. Dực Tộc chúng ta sinh ra đã được tự do sở hữu bầu trời. Ngươi nói những lời ngụy biện ấy ra làm gì? Chẳng lẽ ta muốn giết ai trước còn phải nghe lệnh ngươi? Xem đao!

A Tu La: Khoan, đao này không hướng về phía ta, mà là nhằm vào Đế Thích Thiên! Đừng hòng!

Trong một khắc ánh lửa lóe lên, A Tu La gạt phăng cánh tay đang ném đao của Già Lâu La. Thanh đao bay lệch khỏi quỹ đạo dự định, chém phăng đầu chiến mã của Đế Thích Thiên.

Bộ tướng: Đế Thích Thiên đại nhân! Đao đang bay tới, ngài mau tránh ra!

Binh sĩ A: Bảo vệ Đế Thích Thiên đại nhân! Nguy rồi! Đại nhân ngã ngựa rồi!

Đế Thích Thiên: Khụ khụ... Nhờ có A Tu La ra tay mà đao chỉ chém trúng ngựa.

Binh sĩ A: Đầu ngựa bị chặt đứt hoàn toàn, sức mạnh đáng sợ gì vậy...

Đế Thích Thiên: Ta không sao, phải nhân lúc A Tu La đang ngăn chặn Kim Sí Ô mà tiếp tục hành quân! Bọn chúng đã rơi vào thế hạ phong rồi, chúng ta chỉ cần thừa thắng xông lên là có thể toàn thắng!

A Tu La và Già Lâu La bất phân thắng bại hồi lâu trên trời cao, một bên vỗ cánh, một bên vung xúc tu.

Bốn cánh đối đầu sáu xúc tu, lông vũ và máu tươi văng đầy trời.

Già Lâu La: Nghĩ hay lắm! Lũ Thiên Nhân giả nhân giả nghĩa, đã tìm đến cửa Dực Tộc thì Già Lâu La ta cho các ngươi có đi mà không có về!

A Tu La: Ồ, thì ra ngươi chính là Già Lâu La.

Già Lâu La: Thì sao? Giờ ngươi mới phát hiện? Hả? Buông ta ra! Ngươi làm gì đấy!

A Tu La: Ha ha ha ha... Cảm giác bị buộc cánh lại thế nào hả? Bốn cánh thì sao, xúc tu của ta dư sức gô cổ ngươi. Để ta xem vua Dực Tộc bị buộc cánh lại rồi thì làm được trò trống gì đây.

Già Lâu La: Ghê tởm! Tên nhà ngươi... dám nhổ lông vũ của ta! Dừng tay!

A Tu La: Đã tuyệt vọng chưa? Một kẻ trước giờ luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại chỉ có thể rơi vào bóng tối, cảm giác thế nào hả? Vong linh của những người bị ngươi ném xuống vực sâu hiến tế cho Ma thần đều đang đợi ngươi đấy.

Già Lâu La không thể thoát khỏi gọng kìm, đành mang theo A Tu La lao thẳng về phía đáy vực.

Già Lâu La: Thả ta ra! Chẳng lẽ ngươi muốn đồng quy vu tận!

A Tu La: Đồng quy vu tận? Không hề. Ta vốn là quái vật sinh ra từ địa ngục. Kẻ tan xương nát thịt chỉ có mình ngươi mà thôi.

Già Lâu La: Ngươi... Đồ thần kinh! Già Lâu La ta hôm nay phải tận mắt chứng kiến các ngươi thịt nát xương tan!

Gã bỗng nhiên tung một hạt châu màu vàng óng lên không trung. Nó không ngừng xoay tròn bay lên, mở bừng ra như tròng mắt, tỏa ra ánh sáng vàng quỷ quái. Ánh sáng rải đến đâu, Linh Thần Thể của các binh sĩ Thiên Nhân vụt tắt đến đó.

Bộ tướng: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Linh Thần Thể của ta tự dung biến mất?

Binh sĩ A: Khiên phòng ngự biến mất rồi, chúng ta không chống đỡ nổi!

Binh sĩ B: Còn phân nửa vẫn chưa qua cầu, Đế Thích Thiên đại nhân vẫn còn ở trên đó!

Lôi Công Quỷ: Run sợ đi! Đây chính là sức mạnh của Long Sào Thành, thần lực của Già Lâu La đại nhân!

Thúy Giáp Quỷ: Chịu chết đi lũ Thiên Nhân ti tiện!

Binh sĩ A: Aaaaaa!

A Tu La: Linh Thần Thể của Dực chi Đoàn biến mất rồi.

Già Lâu La: Hừ, ngươi không thể trói đôi cánh của ta lại được thì chỉ còn con đường rơi xuống vực thôi!

Già Lâu La thừa cơ A Tu La mất tập trung mà đá văng y đi.

A Tu La muốn gọi Linh Thần Thể ra để leo lên cột đá nhưng vô ích. Đúng lúc chỉ mành treo chuông ấy, một cánh tay vươn ra tóm chặt lấy hắn.

Đế Thích Thiên: A Tu La! Bắt lấy tay ta!

A Tu La: Xin lỗi, ta đã hứa với ngươi... nhưng lại khiến ngươi thất vọng rồi.

Đế Thích Thiên: Đừng nói vậy A Tu La, ta vĩnh viễn đều không thất vọng về ngươi. Ta sẽ kéo ngươi lên, chỉ cần chúng ta còn, Dực chi Đoàn còn, nhất định có thể tấn công Long Sào Thành.

A Tu La: Sao sắc mặt ngươi kém vậy?

Tình thế thay đổi bất ngờ, các binh sĩ Thiên Nhân mất đi Linh Thần Thể bị Kim Sí Ô đồn đến vách núi rồi đẩy xuống, nếu có người định bám vào núi bò lên thì bị Già Lâu La bay đến chém đầu.

Gã vuốt ve thủ cấp trong tay, vung chân đá thi thể xuống vực, cười ha hả: Truyện lệnh của ta, đánh sập cầu đá Long Sào, chôn vùi đội quân của bọn chúng dưới đáy vực!

Kim Sí Ô A: Rõ!

Mấy chục tên Kim Sí Ô vác theo một tảng đá lớn bay đến cổng thành, vứt xuống quân đội Thiên Nhân bên dưới. Trong tiếng nổ ầm vang và tiếng rên rỉ của người chết, chân cầu nứt toạc, rung động vài cái rồi hoàn toàn sụp đổ thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Binh sĩ B: Cứu tôi! Tôi sắp rơi xuống rồi! Sao viện quân còn chưa đến? Quang Minh Thiên đại nhân đã nói chỉ cần nửa ngày là sẽ đến mà!

Già Lâu La: Viện quân Quang Minh Thiên? Ha ha ha ha! Ngoài Long Sào Thành này, mỗi tên tướng lĩnh bị ta nghiền nát đều kêu gào hỏi viện quân ở đâu, nhưng Già Lâu La ta mấy trăm năm qua chưa từng thấy viện quân nào cả. Nếu có một ngày chúng tới thì ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tiễn bọn chúng xuống làm bạn cùng các ngươi, cho các ngươi tính sổ với lũ ngụy quân tử Thập Thiên Chúng kia! Cút xuống vực sâu, trở thành mồi cho Ma thần đi!

Binh sĩ A: Áaaaa!!

A Tu La: Đế Thích Thiên? Này, ngươi tỉnh lại đi! Cầu đá vỡ rồi, cứ thế này thì chúng ta bỏ mạng dưới đáy vực mất thôi!

A Tu La: Sóng xung kích từ vụ sập cầu khiến hắn ngất rồi. Thôi kệ, kế tiếp cứ để ta.

Bóng tối dưới vực sâu nhanh chóng nuốt chửng ánh sáng, bốn phía là tiếng rên rỉ của các binh sĩ vọng lại giữa vách núi. Nhưng thứ mà A Tu La nhìn thấy lại là chiếc lưới sắt dùng để ngăn cản làn mưa tên cũng rơi xuống cùng.

A Tu La: Vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc. Những người còn sống sót, tóm lấy lướt sắt cho ta!

Hắn vung tay, thanh trường đao cắm phập vào vách núi đối diện, cố định một góc lưới vào đó; rồi lại móc đoản đao ra cố định một đầu lưới khác. Chiếc lưới căng ra trong bóng tối, đón lấy những binh sĩ đang không ngừng rơi xuống, nhưng lại không kịp đỡ được A Tu La.

Binh sĩ A: A Tu La đại nhân!

A Tu La: Ta ra lệnh cho các ngươi lên trên đợi ta!

Hắn luồn ra sau lưng Đế Thích Thiên, dùng thân thể che chở cho bạn mình, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.

== Dưới vực sâu ==

Đế Thích Thiên: Đây... là đâu?... Ta nhớ rồi, cầu đá đã sập, mọi người đều rơi khỏi vách núi. Thần khí của Già Lâu La khiến Linh Thần Thể bị vô hiệu hóa, toàn bộ Dực chi Đoàn bị diệt. Mà ta... sau cùng vẫn rơi xuống vực như các binh sĩ đồng bào, nhưng họ vùi xương tại đây, ta lại may mắn sống được. Giống như lần trước, giống hệt như những lần trước đây!

Đế Thích Thiên: A... a...!!

Đế Thích Thiên: Vì sao... vì sao mỗi một lần, ta đều là kẻ cô phụ mọi người, đều là người duy nhất còn tồn tại? Ôi... a... ngực trái... đau quá...

Đế Thích Thiên: Ngay cả ngươi cũng cười nhạo sự vô dụng của ta ư? Ta quả nhiên không xứng đáng. Thứ mà ta có... từ đầu đến cuối... chỉ là thứ ngọc nhưỡng có thể gây tê liệt cảm xúc này. Hộc... thế này...

A Tu La: Ngươi không xứng cái gì?

Đế Thích Thiên: !! A Tu La? Ngươi còn sống ư? Đây không phải ảo giác ư?

A Tu La: Ngươi vừa mới làm gì?

Chiếc bình nhỏ trong tay Đế Thích Thiên rơi xuống, một loại chất lỏng màu tím kỳ dị chảy ra, tản ra mùi hương ngọt ngào quái đản.

A Tu La: Ngọc nhưỡng? Đế Thích Thiên, sao ngươi lại uống thứ này? Ngọc nhưỡng là thứ được binh lính dùng để tăng sức mạnh trước kia, nhưng dùng nhiều sẽ sinh ra ảo giác, khiến Linh Thần Thể mất đi hiệu lực, hậu hoạn vô cùng.

A Tu La: Ngươi là người trong quân đội, tuyệt đối phải biết chuyện này.

Đế Thích Thiên: ...

A Tu La: Vì sao? Đừng nói đây... không phải là lần đầu tiên ngươi dùng nó?

Đế Thích Thiên: Đúng vậy. Đây không phải lần đầu tiên ta dùng ngọc nhưỡng.

A Tu La: Chỉ có kẻ hèn mới theo đuổi sự an ủi trong giấc mộng hư ảo, ngươi lại cam tâm đọa lạc thế ư?

Đế Thích Thiên: Ngươi!

A Tu La: Là ta quá lời. Ta biết lòng ngươi kiên định, sao có thể là người như thế.

Đế Thích Thiên: ... Ngươi nói như vậy... rốt cuộc ngươi biết ta bao nhiêu?

A Tu La: Ngươi là bạn của là, là cộng sự ta bội phục, là người ta có thể phó thác tính mạng. Nếu ngươi cảm thấy ta biết quá ít, vì sao lại không nói cho ta? Chẳng lẽ ta không có tư cách biết chuyện của ngươi ư?

Đế Thích Thiên: Sao lại là lỗi của ngươi được. Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, khi ta lần đầu theo quân đến đánh Long Sào, căn bản không liên quan đến ngươi.

A Tu La: Ngươi đã từng theo quân đi đánh Long Sào Thành? Nhưng trước đây nơi này là chốn nguy hiểm cùng cực, một đi không trở lại, mà ngươi...

Đế Thích Thiên: Mà ta lại là con út gia đình quý tộc tại đô thành, từ bé đã yếu đuối vô dụng, Linh Thần Thể căn bản không thể chịu đựng công kích, năng lực lại càng vô dụng hơn, không hề có lý do để bị đưa đến nơi này, đúng không?

A Tu La: Không, ta muốn nói ngươi đã chứng kiến thảm kịch, vậy mà vẫn bằng lòng đến đây lần thứ hai. Nếu ta biết nỗi khó xử của ngươi thì sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn.

Đế Thích Thiên: Trước Long Sào Thành, có chuẩn bị thế nào cũng không đủ. Ta từng làm công tử quý tộc áo cơm vô lo nhiều năm tại Thiện Kiến Thành. Quý tộc cũng phải trưng binh nhập ngũ, đến lúc ấy, gia đình nhớ đến ta.

Đế Thích Thiên: Ta vẫn còn nhớ rõ mẹ đã tận tình khuyên ta nhập ngũ thế nào, rằng khi vào quân đội, năng lực của ta sẽ có khả năng chiến đấu xuất chúng. Nhưng sao ta lại không biết, đó chỉ là cái cớ dùng để bảo vệ anh trai ta mà thôi.

Đế Thích Thiên: Khi ấy ta rất muốn trở thành một chiến binh mạnh mẽ, nhưng vào quân đội rồi, Linh Thần Thể yếu đuối của ta lại càng trở nên vô dụng. Người trong quân đội không dám để quý tộc chết, bèn ném ta vào hậu cần. Ta trở thành một quân y, dùng Linh Thần Thể tiếp viện binh sĩ, chia sẻ nỗi đau với họ.

Đế Thích Thiên: Ta là nỗi sỉ nhục của cả dòng họ, vẫn luôn cho rằng ta sẻ bỏ mạng ở tiền tuyến, được vậy thì tốt biết bao, khi ấy ta sẽ để lại vinh quang chứ không phải hổ thẹn.

Đế Thích Thiên: Cha anh ta thà để ta tử trận nơi đất khách quê người, ít nhất có thể để lại tiếng thơm. Khi quân đội đưa ta đến Long Sào có đi không có về, ta không hề sợ dù chỉ một chút.

Đế Thích Thiên: Những chiến sĩ nơi ở cứ điểm Long Sào là những người dũng mãnh nhất ta từng gặp, ta đã cùng họ trải qua khoảng thời gian ung dung tự tại nhất đời. Nhưng cho dù bọn họ có liều mạng thế nào, cũng chỉ có một đường chết.

Đế Thích Thiên: Giữ vững cứ điểm đã có, càng đừng nói đến việc đánh chiếm Long Sào. Điều duy nhất ta có thể làm là giữ chân nỗi đau của họ. Ngươi có biết tiếng xấu của ngọc nhưỡng từ đâu mà có không? Chính là ở cứ điểm Long Sào này!

Đế Thích Thiên: Khi thứ ấy xuất hiện, ta thân là quân y không chỉ không ngăn cản họ... mà còn cùng họ tiến vào giấc mộng ngây dại để thoát khỏi nỗi đau. Cuối cùng, Linh Thần Thể trong quân doanh hoàn toàn mất hiệu lực, không thể tiếp tục chiến đấu.

Đế Thích Thiên: Chính ta là người khiến họ vô tri vô giác khi bị tập kích ban đêm, khiến không một ai sống sót! Không chỉ hôm đó, trận chiến trên cầu hôm nay cũng do ta hiến kế cho Quang Minh Thiên. Ta đã quá chủ quan, tin tưởng Quang Minh Thiên sẽ đưa viện quân đến, đưa các binh sĩ đến đây chịu chết.

Đế Thích Thiên: Kết quả... lại khiến toàn quân bị diệt...

Đế Thích Thiên: Nhưng mỗi một lần như vậy, ta đều may mắn sống sót... mỗi một lần... đều như vậy.

A Tu La: Đế Thích Thiên.

Đôi mắt Đế Thích Thiên trống rỗng, đờ đẫn nhìn vào khoảng không hư vô mờ mịt nơi xa, lại không thấy được gì ở trước mắt.

A Tu La biết đây là tác dụng của ngọc nhưỡng, vươn tay về phía hắn.

Đế Thích Thiên bừng tỉnh.

Đế Thích Thiên: Từ trước đến giờ, ta vẫn luôn là kẻ vô dụng, ta không thể liên lụy đến ngươi nữa. A Tu La, ngươi phải đi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro