C19 hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại đại điện, đèn hoa cùng bàn tiệc đã được cẩn thận chuẩn bị hoàn tất. Theo thông lệ hằng năm, rằm tháng bảy là ngày hoàng thượng chiêu đãi các trọng thần trong triều đình, những quan viên có công với triều đình. Nhưng đấy không phải điều trọng yếu, điều đặc biệt hơn hết, ngày này là cơ hội hiếm hoi để có thể diện kiến bốn nữ nhân được cho là nghiêng nước nghiêng thành và là trụ cột hậu cung của hoàng đế. Cũng theo tục lệ, bốn nữ nhân này chính là : Hoàng hậu cùng với Đức phi, Quý phi, Hiền phi, Thục phi nhưng Trí Thiên hoàng đế, tức Phác Xán Liệt đến nay vẫn chưa lập hậu, hậu cung cũng chỉ có quý phi cùng chiêu dung và chiêu nghi là những người được hoàng đế sủng ái, tạm thời là những người có chức cao nhất trong hậu cung.

Mọi người có thể chắc chắn rằng bốn nàng tối nay sẽ được xuất hiện, vậy các nàng đã tươm tất chuẩn bị cho ngày hôm nay, cũng có thể ngầm hiểu là ngày các nàng được biểu dương thế lực của mình, tìm kiếm đồng minh cho tương lai ngôi vị hoàng hậu của mình. Mặc dù, Bạch quý phi, ái nữ của Bạch vương gia được chỉ định là mang trong mình dòng máu phượng, nhưng dựa theo lời Phác đế, chỉ để nữ nhân mang dòng máu phượng này sinh được một long chủng huyết mạch hoàng tộc, còn người đó có xứng đáng hay không thì phải nhờ vào bản lĩnh.

Vậy nên, ngày này sẽ là dịp các nàng lôi kéo trọng thần để nâng đỡ cho chức vị mẫu nghi thiên hạ sau này của mình.

Thế nhưng có một vị nam nhân được mời đến tiệc chiêu đãi này lại thấp thỏm không yên. Người đó là ai ? Còn là ai được ngoài Bạch Hiền. Từ khi Phác đế bước chân ra khỏi viện, hắn chính thức bị đám nô tài lột sạch sẽ, tẩy trần từ đỉnh đầu cho đến gót chân, liền sau đó hắn được khoác lên mình bộ xiêm y màu trắng, viền áo màu đỏ được thêu hoa tinh xảo bằng chỉ màu vàng, tôn lên làn da trắng nõn khiến Bạch Hiền hắn bỗng chốc từ một chú vịt xấu xí hóa thành chú chim công xinh đẹp. Với khuôn mặt cùng dáng người nhỏ hơn nam nhân đồng tuổi này, nếu như y không cất giọng nói, chắc rằng mọi người sẽ nhầm hắn là một cô nương non nớt mới vào cung liền được hoàng thượng sủng ái.

Tóc được buộc nửa, nửa xuôi tóc còn lại được thả xuống tự do, khiến cho Bạch Hiền càng mang dáng vẻ thoát tục, chưa kể đến màu tóc nâu đặc biệt khiến y càng trở nên khác biệt với mọi người ở trần thế. Đôi môi mọng đỏ như khêu gợi càng khiến chúng nô tài cảm thấy đáng tiếc cho chủ nhân mình khi không phải là một nữ nhân, sẽ khiến cho chúng sinh điên đảo, và nhất là con người cao cao tại thượng kia sẽ hết mực sủng ái.

Nhưng tiếc là...

-Nghênh đón Bạch chủ tử khởi giá !

Kiệu rước đã tới, đám nô tài nhanh chóng thu xếp để Bạch Hiền nhanh chóng lên kiệu. Cung nữ theo hầu bên kiệu chỉ có Tiểu Tuyết cùng nội quan Tiểu Thạch, hai người mà Bạch Hiền khá tín nhiệm. Ngồi trong kiệu, tim của hắn đập thình thịch như tiếng trống ra quân, hắn thực rất lo lắng nhưng cũng có chút mong chờ. Từ khi vào cung đến giờ, Kim Chung Nhân vẫn là người khiến Bạch Hiền hắn lo nhất, liệu y sống ra sao, có ăn uống điều độ không ? Có hay không còn nhớ đến hắn, hay liệu đã tìm tân hoan khác? Liệu nhìn thấy hắn, có hay không mà trở nên kích động?

Bạch Hiền cứ như vậy ôm một mối lo lớn, mà thấp thỏm không yên trong kiệu.


Trên đại điện, quan viên đã tề tựu đông đủ, đôi bên đều qua lại chào hỏi nhau, tất cả đều là rường cột quốc gia, đều là quan viên lớn của triều đình cùng hoàng thượng, thế lực không hề nhỏ, vậy nên hôm nay được đến đây không chỉ là một niềm kiêu hãnh mà còn là để ngắm chọn chủ nhân để hậu thuẫn sau này, giúp chủ nhân cũng chính là giúp gia tộc được vinh danh. Tất cả đều có tâm tư, tính toán riêng, cũng không phải dễ dàng gì mà bọn họ được đứng ở đây, tất cả đều được đánh đổi bằng công sức, máu cùng nước mắt, có khi là thủ đoạn tàn nhẫn, đạp lên xương máu của kẻ khác để có được vinh quang. Nhưng nhân sinh thế thái là vậy, cá lớn nuốt cá bé là quy luật bất thành văn từ ngàn đời.

-Hoàng thượng giá đáo !

Tiếng nói chuyện rôm rả bỗng chốc im bặt, tất cả quỳ xuống hành đại lễ nghênh đón thánh thượng giá đáo. Phác Xán Liệt uy nghiêm ngồi trên long ỷ, hướng mắt nhìn xuống sự phủ phục của chúng thần, liền gật đầu hài lòng, hô lớn bình thân. Chúng thần tạ ơn, rồi tất cả ngồi xuống chỗ ngồi đã được xếp sẵn, hướng ánh mắt lên phía trên, chờ hoàng thượng cất lời.
-Lại thêm một năm nữa trẫm cùng các ái khanh được hội ngộ. Tất cả đều là rường cột của nước nhà, là những cánh tay đắc lực san sẻ nỗi lo cùng trẫm. Trẫm cảm thấy rất hãnh diện với các nước lân bang vì có những trụ cột vững chắc thế này, khiến cho Lâm quốc trở thành quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên. Trẫm xin cạn ly rượu này, cảm ơn tổ tiên của Lâm quốc đã cho trẫm được hưởng vinh hạnh này.

Nói xong, Phác Xán Liệt liền cạn một chén trước mặt chúng thần. Lời nói của Phác đế như một dòng nước mát dâng lên niềm kiêu hãnh cùng tự tôn của những người ngồi đây, nhưng tất cả đều cố gắng tạm nhấn nó xuống, cúi người đáp.

-Chúng thần không dám nhận.

Tiếng hô giòn giã khiến Phác Xán Liệt cười vang. Tô công công đứng bên cạnh nhắc nhở Phác đế điều gì đó, nét mặt của y liền như sực nhớ mà nhẹ cười.

-Khác với hai năm trước, trẫm năm nay cho các phi tần cùng cùng trẫm đến chiêu đãi cùng cảm tạ chư vị đại thần. Các khanh cũng biết, trẫm vẫn chưa lập hậu, vậy nên trẫm sẽ nhờ các nàng cảm tạ các ngươi. Các ngươi có hay không mãn ý?

Tất cả lại một lần nữa cúi người xuống đa tạ thánh ân. Hoàng đế vẫn chưa lập hậu là một chuyện tốt, sẽ khiến bọn họ mau tìm người chống lưng. Ở đây, ngoài Bạch vương gia có ái nữ Bạch An là Bạch Quý Phi, Lâm học sĩ- ái nữ Lâm Như giờ là Lâm Chiêu Nghi trong cung, Đức thừa tướng- ái nữ Đức Lan giờ là Đức Chiêu Dung, chắc chắn sẽ hậu thuẫn cho ái nữ của mình lên ngôi hoàng hậu. Diệu Liên- Diệu Chiêu Viên tuy rằng thanh cô thế quả, chỉ là cung nữ được hoàng thượng sủng ái, một bước hóa phượng nhưng lại có lợi thế đã bình an mà sinh ra được một trưởng hoàng tử, trong khi Bạch An đã được sủng hạnh nhưng vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Vậy nên cũng không ít quan viên đã mở quan hệ tốt với Diệu Chiêu Viên, ngỏ ý muốn nâng đỡ nàng.

Bốn vị phi tần, vị nào cũng là những người có tâm cơ, cũng là người có khả năng ngồi vào ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Thế nên, lựa chọn ra sao là tùy vào tính toán và sáng suốt của mỗi người.

Tô công công liền thay mặt hoàng thượng, ra khẩu lệnh truyền các vị nương nương vào điện. Vì hiện giờ Bạch An là người cao nhất trong hậu cung nên đi đầu chính là nàng, theo sau là ba người còn lại. Ai cũng là người có nhan sắc, mỗi người một vẻ khiến quan viên không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Bốn nàng hành đại lễ rồi đến chỗ đã được sắp sẵn cho mình. Khi tất cả đã yên ổn vị trí, nhưng hoàng thượng vẫn tuyệt chưa ra lệnh khai tiệc, tất cả đều nghi hoặc dường như vẫn đang chờ đợi một ai đó đến nữa.

Còn ai dám đến chậm trễ thế này ?

Một viên nội quan chạy vào thì thầm bên tai Tô công công, Tô công công gật đầu rồi lại tiếp tục nói nhỏ vào tai Phác Xán Liệt khiến nét mặt hoàng thượng có phần biến đổi, lộ ra vẻ hài lòng cùng châm biếm( ?)

-Truyền Bá công tử vào điện !

Tất cả đều kinh ngạc, nghe danh thì người này cũng chỉ là loại tầm thường, đến muộn cớ sao lại được hoàng thượng đặc cách, ân chuẩn cho vào điện.

Bạch Hiền lúc này ở ngoài điện liền sửng sốt một hồi lâu, hắn từ khi nào đã mang họ Bá? Bá Hiền? Bạch Hiền chợt cười mỉa, Phác Xán Liệt vẫn là quỷ kế, tên gốc của hắn nhưng Phác đế lại thêm một cây giáo nặng tựa nghìn cân bên cạnh, như để cảnh cáo hắn nếu như có ý đồ không đúng đắn, thì sự trừng phạt là không tránh khỏi.(*)

Vừa nghĩ, Bạch Hiền vừa chậm rãi tiến vào điện, khuôn mặt cúi xuống ngày càng sâu.

Điều Bạch Hiền không ngờ tới chính là khi hắn vừa bước chân vào điện, mọi ánh nhìn đều hướng về phía hắn không chỉ là những ánh nhìn nghi hoặc mà còn là sự tò mò, xen vào đó là một vài ánh mắt dè chừng. Bạch Hiền bất chợt rùng mình, nhưng vẫn cố gắng quỳ xuống hành đại lễ.

-Nô tài, Bá Hiền khấu khiến hoàng thượng.

Phác Xán Liệt ngay từ lúc Bạch Hiền bước vào đã hoàn toàn dán ánh mắt của mình trên người y, vô định mà ngẩn người ra một lúc. Dáng người nhỏ nhắn, bước đi nhẹ nhàng thoát tục, khuôn mặt lấp ló ẩn hiện nhưng không thể che giấu đôi môi đỏ mọng câu nhân đang hé mở. Đấy là lần đầu tiên, Bạch Hiền khiến Phác Xán Liệt hừng hực lửa nóng trong người, có ý nghĩ không an phận với Bạch Hiền. Và đấy cũng là lần đầu tiên, Phác Xán Liệt nghi ngờ về tính hướng của mình mà mãi về sau này y mới biết được, đấy không phải là bản chất của mình, y chỉ là yêu thích một người nam nhân là Bạch Hiền, nếu không phải là Bạch Hiền, y chính là không thể thích một nam nhân nào khác.

-Bá Hiền, trẫm cho ngươi bình thân!

Bạch Hiền lại nhẹ nhàng đứng lên, nhưng khuôn mặt không dám ngẩng cao lên một chút nào, bản thân hắn không biết Kim Chung Nhân có đến hay không? Trong khi hắn nghĩ ngợi thì lại không để ý rằng có một người đã hoàn toàn bất ngờ cùng nghi ngờ trước sự xuất hiện của hắn nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài.

-Bá Hiền, ngươi không phải lo lắng, ngươi đã là người của trẫm, hãy ngẩng đầu lên cho tất cả mọi người cùng thấy.

Một câu nói khiến toàn thể mọi người trong đại điện chấn động, liền bắt đầu xôn xao. Vậy là nghi vấn về thân thế của người mới xuất hiện này đã được giải đáp, đây chính là nam sủng duy nhất mà Phác đế thu nạp, người đã khiến Lâm quốc xôn xao gần đây.

Cho đến khi Bạch Hiền hoàn toàn ngẩng cao đầu, khuôn mặt hoàn toàn minh bạch xuất hiện trước mắt mọi người thì tất cả đều nín lặng, trong đó có một người dường như chết lặng, mắt mở to nhìn vào Bạch Hiền. Hắn biết, sự xuất hiện của mình sẽ gây ra sự chấn động rất lớn, hắn vẫn cố tính đảo mắt tìm kiếm sự xuất hiện của Kim Chung Nhân.
Nhưng hắn bỗng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang hướng vào mình, hắn theo cảm tính quay về hướng đó.

Không phải Kim Chung Nhân, mà là một lão nhân tính ra cũng đã ngoài ngũ tuần, nom có chút quen mắt, dấy lên cảm giác thân thiết khiến hắn bất giác mỉm cười với đối phương, lại càng khiến đối phương chết lặng, trăn trối nhìn hắn.

Bạch Hiền nhận ra Kim Chung Nhân không tới, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng hắn cảm thấy không lành khi ánh mắt của người kia cứ đăm đăm nhìn vào hắn.

Bởi vì hắn không biết, người đó chính là Bạch vương gia, phụ thân của Bạch Quý Phi và cũng chính là phụ thân của hắn. Điều này, Bạch Hiền hắn chưa bao giờ biết, nên lúc đấy hắn vẫn nghĩ, những người nhìn hắn như vậy đều có ý đồ không tốt nên liền quay ngoắt đi, hướng mắt về phía hoàng thượng.

-Chư vị ái khanh, trẫm hôm nay ngoài phi tần của mình đến dự tiệc, trẫm còn muốn mang Bá Hiền, là nam nhân trẫm rất yêu quý đến đây ra mắt. Các ngươi cũng biết, trẫm trước đây rất có thành kiến với chế độ nam sủng, nhưng khi gặp được Bá Hiền, trẫm nghĩ bản thân thật sự cần thay đổi.

Mặc dù thấy rõ ánh mắt khinh thường của Bạch Hiền, nhưng Phác Xán Liệt vẫn điềm nhiên nói tiếp.

-Tuy nhiên, luật trẫm đưa ra, trẫm không thể nào phá bỏ, Bá Hiền sẽ không được ban tước vị, nhưng trẫm không thể để ái nhân của mình phải chịu thiệt, vậy nên Bá Hiền sẽ vẫn nhận được đình viện, cùng sự đãi ngộ đặc ân của trẫm. Vậy nên chư vị ái khánh cùng các phi tần của trẫm, có đồng ý hay không?

Lệnh vua ai dám phản kháng, dù có khó chấp nhận nhưng cũng phải cúi người chấp thuận, nhất là bốn nữ nhân đang ngồi trên cao kia, không ai chấp nhận chuyện này, tuy chỉ là nam sủng không có quyền tranh đấu nhưng phải chia sẻ sự sủng ái vốn đã nhỏ giọt, các nàng không hề can tâm. Cũng chưa kể đến, đây là lần đầu tiên, Phác đế công khai sủng ái một người, vậy nên các nàng từ lúc đó đã coi Bạch Hiền là cái gai trong mắt cần sớm khai trừ. Nói không chừng, sau này sẽ là mầm họa của các nàng, được sủng mà kiêu, gây hại tới các nàng. Trong lòng các nàng đã bắt đầu lên kế hoạch thanh trừ người kia

Nhận được sự ủng hộ, Phác đế liền cao hứng, cất giọng.

– Trẫm đã để việc nhà chiếm quá nhiều thời gian của buổi tiệc rồi, đến lúc khai tiệc rồi ! Nào ! Bá Hiền đến ngồi bên cạnh trẫm.

Bạch Hiền vẫn chẳng biết gì về mối nguy hại sắp tới, chỉ một lòng chậm rãi ngườ về phía Phác đế. Nếu không làm hoàng thượng, thì Bạch Hiền hắn nghĩ cho người này đi diễn hý kịch thì thật sự rất hợp, những lời dối trá buồn nôn như vậy cũng có thể nói ra. Đây chính là chiêu trấn an cùng công khai quyền độc chiếm hắn, khiến người ngoài không thể dị nghị quá nhiều, hợp tình hợp lý. Hắn là Phác đế rất khôn ngoan! Bạch Hiền cười mỉa, chậm rãi ngồi xuống. Phác đế ra lệnh chính thức nhập tiệc.

-Từ giờ ngươi chính thức là của trẫm, một chút cũng không dây dưa với Kim Chung Nhân, Bá Hiền nhớ lấy !-Phác Xán Liệt thì thầm vào tai Bạch Hiền.

-Người nói sai rồi,phải là từ bây giờ mạng của nô tài là của hoàng thượng, muốn sống hay chết một chút không dây dưa với bản thân nô tài- Bạch Hiền nhỏ giọng đáp lại.

Phác Xán Liệt cười nhẹ. Hắn bỗng thực thích cái thông minh của đối phương, nếu đôi phương là nữ nhân, hắn nhất định sẽ để người này vào hậu cung rèn luyện sắt đá, nhưng đáng tiếc lại không phải, hắn đành phải bảo vệ y thôi.

Chư vị đại thần đều ngắm nhìn Bạch Hiền, quả thật dung mạo xuất chúng, có phần xinh đẹp hơn nữ nhân, vậy nên mới khiến Phác đế say đắm mà sủng ái. Nhưng mà, Phác đế công khai sủng ái người này, vậy thì mệnh người này họa chăng cũng chẳng kéo dài, có khi lại chết thảm trong cung. Thật là đáng tiếc cho một giai nhân !

Nhưng rồi tất cả lại chìm vào nghi hoặc, Bá Hiền công tử này trông rất quen mắt rồi tất cả như nhận ra một điều, Bạch Quý Phi cùng Bá Hiền công tử quả thật rất giống nhau. Bạch
vương gia không cần nói cũng biết đã nhận ra điều này từ lâu, lão chỉ ngắm nhìn hài tử tưởng chừng như không bao giờ gặp lại. Y quả thật rất giống tứ phu nhân, cũng chính là mẫu thân của y, rồi lão lại thở dài, vậy là thiên mệnh không thể tránh. Lão phải bất lực nhìn hai hài tử của mình đấu đá nhau nhưng chẳng biết làm gì cả, hơn mười lăm năm qua đã cố gắng sửa lại thiên mệnh nhưng rốt cuộc cũng chẳng cứu vớt được gì.

Bạch gia phải chịu cảnh này, âu cũng là nghiệp chướng.

Bạch vương gia thở dài, uống cạn một chung rượu.

Bạch Hiền lúc này ngồi kế bên hoàng thượng, tinh thần hoàn toàn không thoải mái, nhưng vẫn cố khơi vài miếng bỏ bụng, hắn nhón một miếng thịt heo quay bỏ miệng, mùi vị lan tỏa trong miệng khiến hắn cảm thấy ngon miệng, hắn chưa ăn thịt heo quay nào lại ngon như vậy, nên lại cố gắp thêm miếng nữa.

-Ngươi thích món này ?

Bạch Hiền gật đầu không nói.Phác đế chú ý đến từng hành động nhỏ của người kế bên, dù hiện tại người này rất không thoải mái, nhưng hắn biết người này rất háu ăn, nên đã cố ý dặn dò chuẩn bị rất nhiều món ngon lạ miệng.

-Nhìn ngươi ăn ngon miệng như vậy, biết món thịt heo này làm với gì mới tỏa ra hương vị thơm ngọt như vậy không?

Bạch Hiền nhíu mày, lắc đầu tỏ ý không biết. Phác Xán Liệt bỗng thấy con người này thật sự rất đáng yêu, liền đáp

-Thịt heo này trước khi quay được ướp với sữa người.

« Phụt », miếng thịt chợt phun ra từ miệng Bạch Hiền, khiến Phác Xán Liệt cười lớn, lấy khăn lau miệng cho Bạch Hiền. Ở dưới, ca vũ linh đình nhưng tất cả đều chú ý tới phía trên, một cảnh xuân tình hiện ra trước mặt.

Ở dưới phân chia nhiều loại cảm xúc, có người không quan tâm, có người thấy lo lắng còn có người nổi dã tâm muốn diệt trừ. Duy chỉ có Bạch Hiền hỗn loạn cảm xúc, Phác đế đối với hắn chính là không minh bạch, lúc thì mỉa mai, lúc thì lại lãnh cảm, đôi lúc đối với hắn lại giống như con nít.

Nhưng trên hết hắn biết, bản thân nên tự đề phòng. Thế gian chuyển đổi, nhưng tâm cơ con người thì không bao giờ đổi.
Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb