C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tại An Định cung-

Đây là cung của Bạch Quý Phi, Bạch An. Vì hiện tại, Bạch An là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung, vậy nên cung của nàng có phần rộng lớn và xa hoa hơn các phi tần khác.
Bạch vương gia bước vào An Định cung, từ ngày ái nữ của ông trở thành quý phi số lần ông bước chân vào đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng bởi chuyện ra vào cung không phải muốn là làm được, các phi tần muốn gặp gia quyến thì phải báo trước cho bộ lễ sắp xếp, sau đó thông qua đại quan của bộ lễ phê duyệt, cái này là mất tầm một tháng. Sau đó bộ lễ dâng lên hoàng thượng phê duyệt. Đợi chờ hoàng thượng phê duyệt mất hơn một tháng nữa, rồi lại đưa xuống bộ lễ ấn định ngày, giờ, rồi lại đưa sang cho người đứng đầu cấm vệ quân, cái này dây dưa qua lại cũng mất thêm một tháng nữa. Tính ra cũng phải mất ngót nghét gần một trăm ngày thì phi tần mới gặp được gia quyến, vậy nên Bạch vương gia tranh thủ lần vào cung này thăm ái nữ của mình.

Hoàng thượng cũng nể mặt cho hai phụ tử lui tiệc trước, cho hai phụ tử có thời gian hỏi thăm qua lại lẫn nhau.

Bạch An đến trước châm một chung trà cho phụ thân rồi an ổn ngồi chỗ cao cao của mình. Bạch vương gia nhấp một ngụm trà, vuốt râu rồi thong thả nói :

-An nhi, nhìn con như vậy, ta đoán mấy câu hỏi han thân thể nên bỏ qua đi. Ta có lẽ nên hỏi vào vấn đề chính thì hơn. Cuộc đua tranh ngôi hoàng hậu, con có dự tính gì chưa ?

Sắc mặt nàng từ lúc nhập tiệc đến giờ không được tốt, ngoài việc từ trên trời đáp xuống một nam sủng khiến sự sủng ái của hoàng thượng dồn hết vào hắn ta thì nàng thật sự đau đầu về việc kéo thêm bè cánh trong công cuộc lên ngôi của mình. Nàng trong hậu cung là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người có địa vị cao nhất, áp lực với nàng rất lớn, có người tin nàng có kẻ không. Mặc dù có gia tộc nâng đỡ, nhưng nàng thật mong có thể kéo thêm nhiều đại thần nữa về phía mình, khôn khéo thôi chưa đủ, nàng phải cần có một làm tin để thuyết phục rằng nàng hoàn toàn có đủ tư cách bước lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, sánh vai cùng hoàng đế. Bạch An thở dài, rồi hướng phụ thân mà đáp.

-Con trước hết vẫn phải sinh được cho hoàng thượng một hoàng tử thì mới có khả năng nói tiếp.

-Đó là điều cần phải thực hiện, nhưng con nói xem hoàng thượng đã lâm hạnh con không ít, nhưng cớ sao đến giờ vẫn không có gì.- Bạch vương gia nhíu mày, nhìn ái nữ.

-Con cũng không biết, để có được long thai trong cung không phải là chuyện đơn giản. Những ngự y phụ thân mang đến đều nói rằng không có gì trở ngại, nhưng con nghĩ chắc hẳn đã có người động chân động tay. Chỉ có điều, con vẫn chưa tìm ra được.

Lần này đến lượt Bạch vương gia thở dài. Truyện hậu cung là truyện phi thường phức tạp, ông biết đưa ái nữ mình vào đây như thả vào miệng cọp, nhưng đó là thiên mệnh, ông không có nặng lực sửa đổi, huống hồ... ông đã từng cố tình sửa thiên mệnh nhi tử của mình, đứt lòng nhìn đứa con vẫn còn chưa dứt hơi sữa ra đi chịu khổ cực, nhưng cuối cùng thì sao ? Đi một vòng xa xôi vạn dặm, mất bao nhiêu mạng người rốt cuộc vẫn là không tránh khỏi thiên mệnh. Khi nhận được phong thư từ Ngô Thiên, ông biết sự tình này khó có thể cứu vãn được nữa, tấm thân già này chỉ biết trơ mắt nhìn số mệnh an bài.
Nay lại nhìn ái nữ của mình, dở sống dở chết trong cung, phải chia giường cùng với nữ nhân khác, giờ lại chia giường với cả đệ đệ của mình, ông đau lòng không thôi. Ông ban đầu không muốn để ái nữ vào cung nhưng đã mang mệnh phượng thì không tránh được, đành phải nhắm mắt đưa chân bước vào.

-Phụ thân, ái nữ mong người có thể giúp con một chuyện.- Bạch An bỗng cất lời.

-Con cứ nói.

-Con muốn điều tra thân thế của tên nam sủng kia.- Bạch An lại nhíu mày.

Bạch vương gia sững người, ông phân vân liệu có hay không nói chân tướng sự thật?

-Con định làm gì?

-Con chưa định làm gì cả, bởi vì không chỉ con mà có rất nhiều phi tần khác đã coi hắn ta như cái gai trong mắt. Vậy nên không cần con ra tay thì có lẽ hắn đã mất mạng trong tay kẻ khác rồi.- Bạch An nhếch mép cười, ánh lên tia hiểm ác, nhấp một ngụm trà.

-Ta khuyên con, tốt nhất tên nam sủng đó không nên động vào.

-Tại sao?- Bạch An bất ngờ trước lời khuyên ngăn của phụ thân, thường phụ thân chấp thuận cho nàng loại trừ tất cả những gì chướng mắt, nhưng lần này thì lại..?

-Con gái, không phải bỗng dưng hoàng thượng yêu thích một thứ mà bản thân đã từng chán ghét. Tất cả đều có nguyên do, nếu chẳng may con làm lỡ việc của hoàng thượng thì những nữ nhân kia thừa nước đục thả câu, ngư ông đắc lợi một lúc loại được hai cái gai? Còn chưa nói đến, hoàng thượng đặc biệt công cáo hắn trước cái vị đại thần trong triều cũng đủ thấy hắn quan trọng ra sao, thiết nghĩ, hắn ta không đơn giản chỉ là nam sủng, nhưng chúng ta thì không thể đoán được tâm cơ hoàng đế. Vậy nên tốt nhất là đừng dứt dây động rừng.

Bạch An cảm nhận mình quá nóng nảy, liền gật gù tán thành. Phụ thân nói đúng, tốt nhất cứ lẳng lặng, làm ngư ông đắc lợi, dù sao nam sủng thì không thể sinh con cũng không có quyền hành, nhưng sao trong lòng nàng đặc biệt cảm thấy bất an về tên nam sủng này. Nhưng phụ thân từng trải đã nói như vậy thì nàng không khỏi cảm thấy có lý. Tốt nhất vẫn là nghe lời phụ thân đi.

Hai người nói thêm một lúc, thấy sắc trời đã tối khuya liền lưu luyến cáo từ. Bước lên xe ngựa hồi phủ, Bạch vương gia nhắm mắt dưỡng thần, mong rằng những lời lão nói sẽ tạm thời tránh được cuộc xung đột giữa hai hài tử của mình. Ông định bụng, sự tình tối nay sẽ đem kể với tứ phu nhân, rồi hai người sẽ dần tìm cách tháo gỡ. Không biết, tứ phu nhân nàng có xúc động hay không khi nghe nhi tử đã ở rất gần mình?

Lão thiên à! Bạch gia kiếp này phải hứng nghiệp chướng, chỉ mong kiếp sau ngài hãy đền bù cho Bạch gia một đời một kiếp bình an vô sự.



Bạch Hiền từ sau tối đó có chút phiền não. Hoàng thượng chỉ thị, cứ bảy ngày lại đến lấy của hắn một chén trà huyết đỏ của hắn, vậy nên để cấp đủ lượng huyết cùng với để tránh trước khi rút cạn máu, hắn đã chết vì thiếu máu để lưu thông cơ thể. Bởi vậy, hắn dạo này được ăn toàn sơn hào hải vị, ăn đến nỗi giờ hắn chỉ thèm được một bát cháo trắng với ít củ cải muối, vậy là hắn mãn nguyện rồi. Nhưng những đồ hắn ăn đâu phải do hắn muốn, ngày nào cũng là đồ ăn bổ máu như: gan heo, thịt bò, thịt gà... vân vân và mây mây được làm kiểu cách, khiến hắn giờ đây muốn nôn ngược trở lại. Có khi hắn giả ốm để được chén cháo trắng, nhưng những gì hắn nhận được là cháo... hầm với đủ các loại thức ăn, và khi hắn tuyên bố khỏi bệnh, thì thức ăn lại như trước.

Hắn giờ da mặt hồng hào, có thể lăn nhanh hơn chạy, vóc dáng bắt đầu phát tướng. Điều này khiến hắn thật sợ hãi, tại sao ăn nhiều lại không lên chiều dọc, chỉ lên chiều ngang khiến hắn dở khóc dở cười, mất công phải vận động kịch liệt. Hắn rất muốn tìm hoàng thượng cáo trạng nhưng mà hoàng thượng là ai cơ chứ, đâu phải muốn là gặp. Muốn gặp phải đợi xếp lượt tùy theo mức độ nghiêm trọng, chỉ báo kháng ăn như hắn thì có phải chăng đợi đến khi hắn thành heo, đi không nổi nhờ người khênh đến trước mặt thánh thượng?

Không được, hắn hiện giờ chỉ là thùng máu trâu cho người ta rút, nhưng mà danh nghĩa hắn là nam sủng được hoàng đế sủng ái nhất, vậy nên giờ là lúc hắn lợi dụng danh nghĩa này náo loạn một phen. Dù sao hoàng thượng cũng không thể giết hắn, nghĩ là làm, lần này hắn đi ra khỏi viện, nhưng lần này mang theo Tiểu Tuyết, nói rằng mình có làm chút điểm tâm muốn tận tâm mang đến cho hoàng thượng nếm.

Hắn cười thầm trong bụng, lý do chính đáng như vậy, chả có ai có thể chối từ, vậy là hắn có thể quang minh chính đại đến gặp hoàng thượng rồi. Hắn đã nhờ Tiểu Tuyết làm một chút bánh gì lạ miệng rồi cùng hắn đi đến Khai Minh cung.

Nhưng điều hắn không thể ngờ tới, trên đường đi, hắn sẽ gặp qua một người.

Đó là Kim Chung Nhân.

Trớ trêu là, điều này hắn hoàn toàn có thể tránh, nhưng do tâm tình quá xúc động khi được gặp lại Kim Chung Nhân nên hắn đã phải đường đường chính chính đối diện Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân trong lòng nữ nhân luôn Kim soái ca bậc nhất kinh thành, vậy nên nơi nào có y bước qua, nơi đó có náo nhiệt. Trong cung cũng không ngoại lệ, Kim Chung Nhân sau khi gặp hoàng đế xong liền theo một đường đi về, lối dẫn đến Khai Minh cung chỉ có một, khiến kẻ đi người về nhất định sẽ phải gặp nhau, chỉ có điều là có để tâm hay không mà thôi.

Bạch Hiền vui vẻ bước đi, bỗng thấy đám cung nữ tụ tập xôn xao nói chuyện, thấy hắn có vẻ tò mò, Tiểu Tuyết hiểu ý nhanh chóng cũng chạy tới hỏi han một lúc rồi cũng hứng khởi chạy về bẩm báo.

-Có náo nhiệt gì sao?- Bạch Hiền nhìn sắc mặt Tiểu Tuyết có chút phiếm hồng, liền hỏi.

-Đúng a, công tử. Kim soái ca vừa đi yết kiến hoàng thượng, chuẩn bị đi qua đây. Aida, công tử biết thế hôm nay Tiểu Tuyết nên sửa soạn kĩ hơn trước khi xuất viện.- Tiểu Tuyết phụng phịu.

-Kim soái ca? Là ai vậy?

-Aida, công tử, người sao chán ngắt quá vậy, Kim soái ca là biệt hiệu riêng mà các nữ nhân đặt riêng cho Kim tướng quân, Kim Chung Nhân đó.

Sét đánh ngang tai Bạch Hiền, Kim Chung Nhân? Vậy thì hắn phải làm sao đây? Tránh được hôm đó thì lại phải gặp hôm nay sao. Ai, biết vậy hắn hôm nay cố gắng nuốt thêm một bữa nữa rồi mai sẽ bẩm báo, chứ giờ thì hắn phải làm sao đây?

Bối rối một hồi, hắn quyết định hồi viện.

-Tiểu Tuyết, chúng ta để hôm khác đến gặp hoàng thượng cũng được, hôm nay tạm quay về đã.

-Ây, công tử, sao lại như thế? Người vừa nãy còn hứng khởi lắm mà.

-Ân, nhưng giờ ta hết hứng rồi- Bạch Hiền vội vàng kéo Tiểu Tuyết đi, nhưng Tiểu Tuyết vẫn cứng đầu đứng đó.

-Công tử, Tiểu Tuyết chưa từng cầu xin công tử điều gì, Kim soái là đại nhân không phải lúc nào chúng nô tài như Tiểu Tuyết cũng được gặp, giờ chỉ cầu xin cho nô tì được đứng đây thấy Kim soái cho thỏa ước nguyện được không? Tiểu Tuyết sau này nguyện làm thân trâu ngựa đền đáp người.

Bạch Hiền lần này chính thức giơ tay đầu hàng trước nước mắt lưng tròng của Tiểu Tuyết, hắn quả là một chủ nhân tốt, chiều Tiểu Tuyết đến hư rồi. Vậy nên Bạch Hiền đành phải đứng núp sau Tiểu Tuyết, đợi Kim Chung Nhân đi qua.

-Tới rồi ! Tới rồi !

Các cung nữ hét lên, rồi đều đứng nép sang một bên, nghênh đón Kim Chung Nhân, Bạch Hiền trong lòng thấp thỏm, đứng sau Tiểu Tuyết ngóng trông người tới.

Hắn thấy rồi, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm đó, lãnh đạm, cao cao tại thượng mà đơn độc bước đi. Thế mới biết, tất cả sự ôn nhu cùng chiều chuộng Kim Chung Nhân dành cho hắn, không phải ai cũng có thể hưởng thụ. Bạch Hiền cảm thấy thương tâm, Kim Chung Nhân của hắn đã gầy đi một vòng rồi, ánh mắt cũng không nhu tình nữa. Sự chua xót dấy lên, hắn là người đã chết trong lòng Kim Chung Nhân, để lại Kim Chung Nhân như vậy đau khổ mà bước tiếp, nhưng như vậy mới tốt, Kim Chung Nhân tốt nhất là nên cách xa hắn như vậy mới tốt, tránh mất đi tính mạng.

Bạch Hiền chợt thở dài. Kim Chung Nhân đang dần bước qua chỗ hắn cùng Tiểu Tuyết.

« Keng »

Tiếng kim loại rơi xuống đất, chợt khiến bước chân của Kim Chung Nhân sượng lại, thật không may tiếng động lại rất gần chỗ của Bạch Hiền. Một chiếc trâm chợt rơi trước mặt của Chung Nhân, Bạch Hiền không cần nhìn cũng biết là cung nữ kia cố gắng đánh rơi để thu hút sự chú ý. Chung Nhân ung dung cúi xuống nhặt chiếc trâm lên khiến ai cũng phải thốt lên, y ngắm nghía một chút rồi hướng về phía cung nữ bên Bạch Hiền đang trốn hỏi.

-Trâm rơi này là của ai?

Một nô tì ấp úng ra nhận.

-Trả lại cho ngươi nhưng phải nhớ đừng tùy tiện đánh rơi cái gì trong cung, đây cũng là tử tội đấy, ngươi biết chưa ?- Chung Nhân nhẹ giọng quở trách.

-Nô.. Nô tì đã rõ- Cung nữ xấu hổ khi trò mèo không qua được mắt Kim soái.

Lúc này, Bạch Hiền, cúi đầu ngày một thấp, thụt mỗi lúc một sâu về phía sau. Hắn sợ Kim Chung Nhân sẽ nhận ra hắn nhưng đã muộn rồi, Kim Chung Nhân đang nhíu mày nhìn về phía hắn. Mồ hôi của Bạch Hiền đã thấm ướt sau lưng. Chung Nhân nhanh chóng tiến về phía Tiểu Tuyết, rồi lôi hắn ra đằng trước, không ngừng kích động khi nhìn người trước mặt.

– Ngươi.. là ai?

-Nô tài Bá Hiền, tham kiến Kim tướng quân.

Bạch Hiền liền vội hành lễ, Chung Nhân liền phẩy tay cho chúng nô tỳ lui về.

-Ngươi có phải là tân nam sủng của hoàng thượng?

-Vâng, là nô tài- Bạch Hiền cảm thấy nhức nhối, nhưng vẫn phải đáp lại.

-Ngươi quả thật rất giống bảo bối của ta. Nếu hoàng thượng không báo trước, ta sẽ nghĩ ngươi là người đó.

Bạch Hiền hoàn toàn im lặng, lại là Phác đế một tay liệu trước việc này, khiến sự sắp xếp của y không có gì đáng nghi ngờ. Bạch Hiền đứng thẳng dậy, nhìn vào khuôn mặt Kim Chung Nhân, hắn thật sự muốn chạm vào từng đường nét đấy nhưng lại kìm lòng không được hành động quá đáng. Hắn giờ là Bá Hiền chứ không phải Bạch Hiền.

-Ngươi có nguyện ý không, đi dạo cùng ta một lát- Chung Nhân lên tiếng.

-Nếu như tướng quân không chê.

Cứ như vậy, Kim Chung Nhân cùng Bạch Hiền cùng nhau tản bộ trong hoa viên hoàng cung. Đúng nghĩa tản bộ, Chung Nhân cùng Bạch Hiền thủy chung không nói lời nào, Chung Nhân im lặng, Bạch Hiền cũng chả biết phải nói ra sao nhưng hắn biết sắc mặt Chung Nhân chính là có tràn đầy tâm sự, nhưng không biết phải tỏ cùng ai. Hắn trên danh nghĩ đã không còn là của Kim gia, nhưng hắn vẫn muốn được quan tâm đến Kim Chung Nhâ vì bao năm qua đã che chở cho hắn rất nhiều, dung túng cho hắn cũng rất nhiều.

-Kim tướng quân, người đang có tâm sự?- Bạch Hiển mở lời.

Chung Nhân vẫn im lặng khiến Bạch Hiền có chút thất thố. Im lặng lại kéo ra thêm một chút, khiến không khí trở nên nặng nề.

-Hôm nay là một trăm ngày của người mà ta yêu nhất.

Chung Nhân bỗng lên tiếng, Bạch Hiền như thanh tỉnh, hắn đã chết trong lòng Chung Nhân được một trăm ngày rồi sao. Mỉm cười đáp lễ, Bạch Hiền im lặng, hắn cũng không biết nên nói gì để an ủi trong khi hắn vẫn đang sống ngay trước mặt.

– Người ấy đã chết rồi sao ?- Bạch Hiền giả vờ hỏi

-Đúng, đã chết do sự ngu ngốc của ta.

-Thật đáng tiếc.

-Ừm... Vậy mà hôm nay ta lại gặp được người giống y... là ngươi.
Sắc mặt u ám của Chung Nhân khiến Bạch Hiền cảm thấy hắn là một kẻ vô dụng, chỉ gây thương tổn cho kẻ khác. Nhưng giờ hắn biết nói sao, chỉ biết đứng đây hỏi những câu thừa thãi. Hắn hỏi một câu, Chung Nhân đáp một câu, dần dà tâm sự trong lòng Chung Nhân được giãi bày hết. Đi được một lúc lâu, nhận thấy sắc trời không còn sớm, Chung Nhân liền cáo từ về trước, Bạch Hiền miễn cưỡng mỉm cười lấy lệ nhưng khi nghe câu nói trước khi đi của y lại khiến hắn cảm thấy thật cao hứng.

Trước khi đi Chung Nhân có nói nhờ hắn mà trong lòng y đã nhẹ nhõm, mong rằng hắn cùng y có thể làm bằng hữu tuy rằng thân phận của hắn không thích hợp để gần nam nhân nhưng mà Chung Nhân vẫn nguyện ý làm bằng hữu với hắn. Vậy nên hắn coi như, không tổn hao lực cùng hai chân mỏi nhừ vì đi quá nhiều.

Hắn cũng nghĩ sắc trời không còn sớm, nên mau trở về nhưng cũng không mau mà cứ chậm rãi nghĩ về ban nãy cùng Chung Nhân giãi bày mà trong lòng thật vui mà cuối cùng cũng về đến viện.

Tiểu Tuyết liền chạy vội tới, hổn hển nói :

-Tiểu tổ tông của nô tì, người sao giờ này mới về?

-Xảy ra chuyện gì?

-Hoàng thượng giá đáo đến, đã chờ được một canh giờ rồi.

-Hả.. hắn đến làm gì?

-Nô tì không biết, nhưng từ lúc bước vào sắc mắt không tốt.

Bạch Hiền liền cảm thấy, hoàng đế lúc mong thì chẳng thấy, lúc cần thì lại như lão hổ mà giận giận dữ dữ xuất hiện. Đột nhiên đến đây, chính là chuyện không lành. Chẳng lẽ là chuyện chiều nay?

-Hết chương 20-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb