C21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt thủy chung ngồi đợi Bạch Hiền một canh giờ, biểu tình trên mặt cũng thủy chung không thay đổi vô cùng không tốt. Ban nãy, Kim Chung Nhân tới cầu kiến hắn để cầu hắn thứ lỗi cho y vì sự vắng mặt của mình trong tiệc chiêu đãi các trọng thần vừa rồi. Hắn đối Chung Nhân cũng chỉ nhắc nhở vài câu qua loa bởi hắn biết Chung Nhân trong một trăm ngày này đều ăn chay, ngồi trước bài vị của Bạch Hiền mà quỳ suốt đêm, không có hứng thú với tiệc tùng hay chốn đông người. Hơn nữa, lần này Chung Nhân vào cung cũng để xin ân chuẩn của hắn, ba tháng nữa cầm quân tiến đánh Tây Khương khiến Xán Liệt hắn thật sự cao hứng, nên cũng chỉ tùy tiện nói vài câu rồi cho Chung Nhân lui.

Cuộc hội ngộ giữa Chung Nhân và Bạch Hiền là chuyện không sớm thì muộn, vậy nên khi nghe Nhất Phong bấm báo, hắn cũng không lấy làm bất ngờ. Hắn hiểu Bạch Hiền là một kẻ thông minh, biết cái gì cần nói, biết cái gì không nên nói, vì vậy hắn cũng không lo lắng. Chỉ có một điều khiến hắn bất ngờ, đó chính là sự hòa hợp đến lạ thường giữa Chung Nhân cùng Bạch Hiền. Nhất Phong được hắn điều đến bám sát nhất cử nhất động của Bạch Hiền, vậy nên khi nghe Nhất Phong thuật lại tường tận từng chút một, khiến trong lòng hắn nổi lửa, lại nghe đến lời đồn đãi bắt đầu truyền trong cung : Kim tướng quân cũng đã không thoát khỏi tay tên nam sủng của hoàng thượng, khiến tay hắn nắm chặt lên gân xanh, vội khởi giá đến đình viện của Bạch Hiền.

Nhưng chính là khi tới, Bạch Hiền vẫn chưa về, lại càng khiến hắn không thoải mái.

Vẫn còn lưu luyến sao?

Bọn nô tài nhìn sắc mặt của hoàng thượng đoán được lí do y tới đây, cũng chính là biết cơn giông tố không nhỏ sắp ập đến, nên chuẩn bị âm thầm phái người kêu chủ nhân mau về, nhưng chính là chưa kịp truyền tin đã bị hoàng thượng chặn đứng.

-Kẻ nào dám kêu hắn về, lôi ra ngoài đánh ba mươi trượng.

Chúng nô tài chỉ biết cầu trời khiến chủ nhân có thể nhanh chóng về sớm một chút, dẹp tan cơn giông tố đang tới này. Tin đồn chỉ trong chốc lát đã lan rộng khắp hoàng cung, hoàng thượng không tức giận mới là chuyện lạ, huống hồ lại còn là chủ nhân của bọn hắn. Lỡ như, chuyện này khiến hoàng thượng không còn sủng ái chủ nhân nữa thì sao? Vậy có phải bọn hắn cũng trở thành sâu bọ hay không? Chủ nhân, chủ nhân à, cầu mong người về sớm một chút.

Phác Xán Liệt vẫn im lặng thưởng trà nhưng chính là thử xem tên tiểu tử kia còn muốn lưu luyến đến khi nào mới chịu hồi viện.

Trời bắt đầu xẩm tối, Bạch Hiền mới y phục chỉnh tề, tiến vào thỉnh an nhưng Phác Xán Liệt vẫn bình thản im lặng, cũng không cho Bạch Hiền bình thân khiến hắn vẫn quỳ trước mặt y. Bạch Hiền trong lòng nghi hoặc, hoàng thượng tức giận cũng có biểu tình như vậy sao? Không phải là sẽ nổi trận lôi đình, đưa hắn ra ngoài phạt mấy trượng sao, hoặc ít nhất sẽ mắng hắn. Phác Xán Liệt đối với hắn vẫn luôn là một mê cung, không đoán ra được đối phương nghĩ gì, muốn làm gì.

-Bá Hiền, nào lại đây.

Bạch Hiền chợt thanh tỉnh khi nghe giọng điệu nuông chiều của Phác đế, hắn có chút rùng mình, đây là hẳn lại đang diễn kịch đi. Hắn cũng hợp tác, đứng lên đến lại gần chỗ Phác đế nhưng chưa kịp đứng vững đã bị Phác đế kéo lại ngồi lên lòng, tay đằng sau liền vuốt xuôi tóc của hắn, ra điều sủng nịch. Chúng nô tài thấy cảnh này hiểu ý, liền lui về mỗi lúc một xa, nhưng cũng đủ nghe bên trong đang nói gì.

-Bá Hiền, lâu đã không gặp ngươi, ngươi liệu có hay không nhớ trẫm?

Bạch Hiền im lặng, nhớ, rất nhớ ngươi, cứ nhìn thấy thức ăn là nhớ tới ngươi, muốn tìm ngươi để nôn ngược trở lại. Xán Liệt chợt ngưng vuốt tóc hắn, nhưng vẫn tiếp tục nói.

-Ngươi đang giận trẫm lâu không đến thăm ngươi sao? Ngươi biết trẫm rất bận, nhưng ngươi xem trẫm hôm nay giành chút thời gian tới thăm ngươi, ngươi vẫn không hết giận trẫm sao?

Chúng nô tài đứng bên ngoài liền thở phào một cái, hẳn là chủ nhân của bọn hắn vẫn là chiếm vị trí quan trọng trong lòng hoàng thượng, ít nhất là trong lúc này. Bọn hắn có lẽ là đã lo xa quá nhiều rồi. Trong khi bọn nô tài đang hí hửng vui mừng, thì Bạch Hiền lúc này đã thực sự dựng tóc gáy, nếu không đáp lại có phải bị mấy lấy kịch này giết chết do máu dồn lên não hắn quá nhiều không?

-Bá... Bá Hiền không dám cùng hoàng thượng giận dỗi.

Xán Liệt nhếch mép, cuối cùng tiểu tử này cũng hiểu chuyện rồi, tay lại tiếp tục vuốt xuôi tóc nâu mềm của Bạch Hiền. Bạch Hiền hắn hiểu, hoàng thượng đang có ý nói hắn đã chịu hợp tác.

-Vậy là bảo bối của trẫm giận thật sao? Hóa ra ngươi bắt trẫm ở đây đợi ngươi đến một canh giờ, chính là bắt tội trẫm sao?

-Bá Hiền không dám, nếu hoàng thượng chờ lâu, có thể qua cùng các phi tần khác nói chuyện phiếm, không cần ở đây đợi chờ nô tài. Như vậy cũng đỡ cho Bá Hiền mang tội khi quân, lại có thể ban sủng ái cho các phi tần khác.- Bạch Hiền thản nhiên đáp

-Bảo bối, bảo bối à, ngươi chính là đang ghen sao?

Rất tốt, đã đạt đến cảnh giới cao của hý kịch. Vẻ mặt Bạch Hiền chính là ngạc nhiên tột độ, giọng hắn có chỗ nào như đang ăn dấm sao? Nghĩ sao vậy?

– Có phải vì ngươi ghen, vậy nên mới tìm Kim tướng quân tản bộ lâu như vậy?

Tất cả đều nín lặng, chúng nô tài đang đứng sau trướng nhìn nhau lo lắng. Tới rồi, tới rồi, cơn thịnh nộ sắp đến rồi !
Vòng vo tam quốc cuối cùng cũng về lại vấn đề này, Bạch Hiền có chút đau đầu. Chơi cùng vua như chơi cùng hổ, nhưng hắn đâu có cầu hổ tới, là hổ tự dẫn thân tới bắt hắn chơi cùng, hắn không muốn chơi liền giơ nanh múa vuốt dọa khỉ, hắn đùa quá đà cũng bị gầm gừ, sợ sống hơn là sợ chết. Ở gần vua, mà công lý của hắn ở đâu?

Bạch Hiền vẫn trong lòng Phác đế, bỗng ngồi thẳng lên, vòng tay qua cổ y, nở nụ cười nịnh nọt, mà đáp :

-Hoàng thượng, người ghen sao? Vậy để Bá Hiền đền cho người được không?

Nói xong liền hướng má của Phác đế mà hôn một cái, khiến Phác đế sững sờ, còn chúng nô tài có chút khấp khởi, chủ nhân thật tinh ranh!

Haha, Bạch Hiền ta cảnh giới cũng không kém ngươi, lúc trước luôn diễn kịch trước mặt sư phụ cùng Ngô huynh đệ đến giờ chính là tu thành chính quả. Lão tử ta không ngại cùng ngươi diễn xuất. Ngươi nói mấy lời buồn nôn thì ta cũng sẽ làm mấy hành động buồn nôn gấp bội.

-Hoàng thượng không hài lòng sao, vậy để thêm cái nữa.

Phác Xán Liệt liền tránh mặt đi, trừng mắt nhìn Bạch Hiền, tên tiểu tử này có vẻ quá phận rồi. Hắn ghê tởm nhất là cùng nam nhân tiếp xúc thân thể, hắn biết Bạch Hiền biết rõ điều này nên cố tình đùa giỡn hắn. Phác Xán Liệt liền đẩy ngã Bạch Hiền xuống sàn nhà, ánh mắt khinh bỉ nhìn y.

-Bá Hiền, trẫm nuông chiều ngươi, chứ không phải để ngươi qua mắt trẫm. Thân là nam sủng mà ngang nhiên qua lại với nam nhân khác trong cung, ngươi liệu còn có tư cách ở bên trẫm?

Bạch Hiền tích nộ khí trong người đã lâu, nay lại có người động chạm đến hai chữ tư cách của bản thân khiến hắn không khỏi muốn phát hỏa. Tư cách? Là người nào đã mang tư cách của hắn chà đạp khiến hắn đến mức này? Là hoàng thượng.

Là người nào bắt hắn từ một người an nhàn thanh tĩnh thành một kẻ rũ bỏ huynh đệ, rũ bỏ cả phu quân, để đổi lại cho huynh đệ cùng phu quân mạng sống? Tất cả đều là hoàng thượng. Giờ y lại nói chuyện tư cách với hắn sao.

Bạch Hiền cả gan đứng dậy, đứng trước hoàng thượng mà giương mắt chán ghét nhìn.

-Hoàng thượng, Bá Hiền chưa bao giờ làm điều gì hổ thẹn với lương tâm. Kim tướng quân là một người đáng ngưỡng mộ, được tản bộ, nói chuyện phiếm với y chính là phúc phận cả đời của Bá Hiền. Chỉ có người chuyên làm chuyện đâm sau lưng mới phải hổ thẹn với tư cách của bản thân.

-TO GAN! Bá Hiền, ngươi đừng cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi.- Phác đế đập bàn, tiếng va chạm khiến tất cả đều run sợ.

-Bá Hiền chưa bao giờ nghĩ sẽ sống sót mà thoát ra khỏi nơi này, vậy nên cứ nhẫn nhục mà sống, nhưng tư cách của nô tài, nô tài tự mình minh bạch. Vì nô tài biết, bản thân sẽ không bao giờ vô trung sinh hữu, hư dữ ủy xà.

-Ý ngươi đang mắng trẫm là loại tiểu nhân?- Phác đế nheo mày, thái dương lên gân xanh nhìn đối phương không sợ hãi mà thuyết giáo mình

–Thuyết giả vô tình, thính giả hữu ý.

"Chát"

Bạch Hiền liền ngã sóng xoài xuống đất, miệng phun một ngụm máu tươi. Phác Xán Liệt thực sự nổi giận, khá khen cho một tên mang danh nam sủng ngang nhiên mắng chửi hắn, vậy là chán sống rồi. Nếu không muốn sống nữa, Xán Liệt hắn sẽ thành toàn.

-Được, hôm nay ngươi có ý không muốn sống, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Người đâu, lôi, tên nam sủng này ra chém ngay trước hậu cung để thị uy.

Quân lính nhanh chóng chạy vào. Tất cả chúng nô tài bên ngoài đều nghe rõ từng lời nói của hai người, ý tứ của chủ nhân chính là khi quân phạm thượng, giờ muốn xin e rằng chỉ sợ mạng người không cứu được lại mất luôn cả mạng mình, vậy nên tất cả đều im lặng nhìn Bạch Hiền nằm dưới đất, chờ giải đi.

-Khoan! Thả y ra.

-Nhất Phong, ngươi dám thay trẫm ra lệnh.- Phác đế phẫn nộ nhìn Nhất Phong.

-Hoàng thượng, thần không dám can dự vào chuyện "nhà" của người, thế nhưng hoàng thượng đừng vì chuyện mà quên lý do vì sao đã sủng ái Bá Hiền? Liệu người có nhớ những gì y đã làm cho hoàng thượng?

Phác đế bỗng trầm lặng nhìn Bá Hiền đã ngất đi, khiến tất cả nghi hoặc trước lời nói của Nhất Phong-hộ vệ luôn bên cạnh hoàng thượng.

-Hoàng thượng, đừng vì một chuyện không đáng để làm mất tất cả!

-Tội chết có thể tha, nhưng tội sống cũng không thể bỏ. Được, đưa y vào trong, phạt bảy ngày đóng cửa phòng mà suy nghĩ, chỉ cho nước uống, không cho ăn. Ai dám lén mang đồ ăn cho y, chém.

Phác đế phẩy tay áo bước ra khỏi phòng, khiến Tiểu Tuyết cùng Tiểu Thạch chạy vào đỡ Bạch Hiền đã ngất đi, khóe miệng vẫn còn vương tơ máu. Mọi người đều đã chứng kiến cơn thịnh nộ của hoàng đế, sự khi quân phạm thượng của Bạch Hiền nhưng tất cả chỉ càng chứng tỏ một sự thật khó chối bỏ: Vị trí của Bá Hiền trong lòng hoàng thượng không hề nhỏ. Chuyện này không đến sáng mai sẽ lan khắp hậu cung, vị trí của chủ nhân sẽ được tăng thêm một bậc rồi.



Bạch Hiền nằm bệt trên giường, vẫn đang mê man bất tỉnh. Người ngồi bên giường, lấy khăn ướt thấm mồ hôi cho hắn. Bạch Hiền chợt thổn thức, khóc lên thành tiếng nhỏ, khiến người bên cạnh phải vỗ vỗ thật nhẹ lên người hắn, mới khiến hắn an an ổn ổn mà thiếp đi. Căn phòng rộng lớn này chỉ Bạch Hiền cùng y, nói đúng ra sẽ chỉ một mình Bạch Hiền vì đây nơi Bạch Hiền phải chịu phạt, nhưng y chính là lén vào, bởi vì biết thân thể tên tiểu tử này chính là không tốt, chỉ cần thương nhẹ sẽ khiến hắn sốt cả đêm huống gì vừa nãy hứng chịu cái tát trời giáng, đến nỗi thổ huyết.

Y tính đứng lên, thay chậu nước khi thấy Bạch Hiền có vẻ an ổn ngủ.

-Thế Huân! Ngươi đừng bỏ ta, được không?

Y quay người lại, thấy hắn vẫn đang nhắm chặt mắt, miệng vẫn không ngừng mấp máy. Y nhếch mép rồi quay người đi.

-Thế Huân, là ngươi phải không?

Y ngoảnh lại chút ít. Bạch Hiền lồm cồm, cố gắng ngồi dậy lờ mờ nhìn trong bóng tối rồi mỉm cười, nước mắt chợt lăn trên má. Hắn nhận đúng người rồi, trong lúc bị đánh bất tỉnh trên phòng lớn, mí mắt hắn không thể nhấc lên, nhưng tai hắn vẫn nghe thấy giọng nói của ai đó cầu tha mạng cho mình. Lúc đó, hắn đã nghĩ là Thế Huân, nhưng không dám chắc, bởi vì Phác đế đã gọi bằng một cái tên khác : Nhất Phong, nhưng giờ thì hắn khẳng định, Nhất Phong chính là Thế Huân.

-Đúng là ngươi rồi, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi.- Bạch Hiền lấy tay lau nước mắt.

-Bá Hiền công tử, ngươi nhận nhầm rồi, ta là Nhất Phong, hộ vệ thân cận của hoàng thượng. Thế Huân gì đó, ta không biết.- Nhất Phong toan bước đi.

-Ta biết, ngươi là Nhất Phong, nhưng cũng là Thế Huân. Ta là ai cơ chứ, là người thân cận bên Thế Huân nhất chỉ sau Diệc Phàm, mùi hương trên người ngươi ta làm sao có thể quên?

Nhất Phong bất giác đưa tay lên ngửi, y có mùi hương gì sao? Nhưng ngửi tới ngửi lui vẫn không thấy mùi gì đặc trưng. Y bị lừa !

-Ngươi lừa ta !

-Thế Huân vẫn luôn dễ lừa như thế!- Bạch Hiền vừa cười, nước mắt lại rơi ra thấm đẫm khuôn mặt.

-Ngươi...

-Nhưng bất quá lần này ta không có lừa ngươi, mùi hương của ngươi là do ta tạo nên, cũng chỉ mình ta có thể ngửi thấy. Ban nãy ngươi ngồi cạnh, ta liền nhận ra ngay.

Nhất Phong sững sờ, tên tiểu tử từ khi nào bôi được hương dược kia lên người hắn? Hắn đúng là mầm họa, bản thân bị bôi dược hơn mười lăm năm cũng chẳng hề hay biết. Bạch Hiền, ngươi thật là khiến người ta ghét bỏ cũng không được.

-Ngươi an tâm, mùi hương này tỏa ra từ bên trong người ngươi, Phàm ca cũng như ngươi, nhưng chỉ khác là tỏa ra mùi hương khác.

-Ngươi làm sao hạ dược được huynh đệ ta?

-Ta làm sao hạ dược, chỉ là mỗi ngày trộn một ít vào thức ăn của hai ngươi là được mà. Ngươi yên tâm không gây hại.

Hắn vẫn láu cá, tinh ranh như bao lâu trước đây. Thế Huân chợt muốn phịt cười nhưng mà nghĩ đến thời gian qua lại khiến y đổi thành nụ cười nửa miệng tang thương. Nhận ra y rồi thì sao, có thể thay đổi được điều gì? Tất cả những người y cho là huynh đệ tốt đều bán đứng y cho quỷ dữ, bao đau thương, dằn vặt phải chịu, y chưa từng quên một chút nào. Thế rồi hai huynh đệ tốt của y thì sao, người trước mắt từng hưởng thụ cuộc sống sủng nịch dười trướng của Kim gia, còn người đã biến mất giờ cùng với người y yêu nhất cao chạy xa bay, tìm hạnh phúc riêng. Còn y, ở đây làm thuộc hạ vì người ta mà xông pha sống chết, tay nhuốm máu. Nhưng bây giờ thì Bạch Hiền cũng sẽ phải chịu chung cùng mình, sống làm kiếp vật dụng phục tùng.

-Thế Huân, gặp lại ngươi, thật tốt. Ta không trách ngươi vì sao không đưa ta ra khỏi đây sớm, ta biết ngươi có điều khó nói, có điều sớm muộn gì chúng ta cùng tìm cách thoát thân, được không?

-Bạch Hiền, chúng ta đã từ lâu không còn quan hệ, ta là Nhất Phong dưới trướng thánh thượng, còn ngươi ngoan ngoãn làm danh nam sủng, đừng có ý làm loạn. Nể tình ngươi cùng ta lớn lên, nên những lời ban nãy coi như ta không nghe thấy.

-Thế Huân, ngươi...

-Nếu ngươi tỉnh hẳn rồi có thể bắt đầu thi hành án phạt, ta được phái đến đây canh chừng ngươi. Thỉnh!

Bạch Hiền thẫn thờ nhìn Thế Huân lạ lẫm trước mặt. Tại sao Thế Huân lại nhìn hắn đầy oán hận như vậy, hắn không đâu làm gì sai? Càng nghĩ nước mắt mỗi lúc rơi mỗi nhiều, Bạch Hiền đã lâu không khóc, hắn tưởng mình khóc vì gặp lại hảo huynh đệ, nhưng lại cay đắng nhận ra con người đó lại đối mình như xa lạ.

Bạch Hiền lặng nhìn Thế Huân mang mặt nạ, bước ra khỏi cửa. Ngô Phàm, liệu huynh còn sống có đối với ta như thế này ?

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb