C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền sau khi bị Phác đế bế xốc lên liền như bừng tỉnh. Hắn bỗng cảm nhận và lúc này hắn biết nguy hiểm cận kề. Theo bản năng, hắn giãy dụa, muốn rơi khỏi vòng tay  tựa sắt nóng đang siết chặt lấy thân thể mình, khiến hắn đau đớn nhưng chính là càng động, vòng tay lại càng siết lấy mạnh mẽ hơn, mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương cốt của hắn thành tro bụi.

« Phịch »

Phác đế vứt hắn xuống giường, vội vàng sáp gần lại hắn đang cố gượng dậy. Hơi thở nóng hổi lúc này cứ từng đợt mạnh mẽ chạm vào da mặt khiến khuôn mặt hắn đỏ ửng, cúi xuống mỗi lúc một sâu, thân thể cũng nhích từng chút một chút về phía sau, cách xa đối phương càng xa càng tốt, hắn muốn Phác đế bình tĩnh. Thế nhưng trong lúc này, mọi hành động của Bạch Hiền trong mắt Xán Liệt lại giống như muốn cùng với mình tuyên bố ly khai, muốn chạy trốn, điều này lại càng khiến Xán Liệt nổi cơn chiếm hữu mạnh mẽ.

Xán Liệt liền chủ động kéo mạnh Bạch Hiền về phía lòng mình, như muốn phá bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn của đối phương, nhanh chóng đặt y xuống giường, chế ngự đôi tay đang quơ loạn của Bạch Hiền bằng tay trái của mình.

Nhìn vào đôi mắt đang hoảng loạn đỏ ửng của Bạch Hiền, sắc mặt Xán Liệt liền biến đổi chút ít, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của y, từ đôi mắt nhẹ lướt xuống sống mũi thanh cao rồi lại xuống đôi môi đỏ mọng, dụ nhân, dùng ngón tay cái quyền lực miết nhẹ môi dưới. Bạch Hiền nín lặng, không dám động đậy ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không dám, y sợ chỉ cần một hành động nào của mình vào lúc này đều được cho là chống đối lại Phác đế. Y cầu khẩn, thật sự thành tâm cầu khẩn, Phác đế sẽ không làm gì xa hơn, bởi vì y sợ, thật sự rất sợ...sẽ là ân tình khó dứt với cả hai.

Bàn tay Xán Liệt không dừng lại ở đó, tiếp tục xuống sâu hơn, đặt trên y phục của Bạch Hiền, hắn muốn gỡ bỏ chúng.

-Hoàng thượng...

Bạch Hiền chợt lên tiếng, khiến hành động của Xán Liệt có phần ngưng lại. Hắn ngước lên nhìn Bạch Hiền như chờ đối phương phát ra tiếng. Bạch Hiền nghẹn giọng cất tiếng.

-Xin ngươi đừng... giữa chúng ta không nên đi xa nữa. Bạch Hiền cầu xin người!

Đôi mắt ửng đỏ của Bạch Hiền như đang cầu khẩn hắn, Xán Liệt chợt cười lớn. Là y không muốn hắn động vào thân thể y. Là vì hắn trong lòng y không đủ quan trọng bằng người kia. Xán Liệt ngưng cười, thả bàn tay trái đang cố định hai tay của Bạch Hiền. nhìn vào đối phương đang cố kiềm nén, cố giữ bình tĩnh. Hắn rất muốn tuân theo ánh mắt cầu khẩn này nhưng chính vì thế Xán Liệt đã đánh mất y, hoàn toàn để y là của người khác. Đau thương bao năm, hắn nhất quyết không để tái diễn một lần nữa.

-Bá Hiền, trẫm đã từng tha cho ngươi, nhưng lần này thì không thể.

Dứt lời, Xán Liệt liền lao tới bờ môi hờ hững, vẫn chưa hiểu những gì hắn nói của Bạch Hiền mà mút mát, ngấu nghiến, đôi tay không ngừng gỡ bỏ hết y phục trên người của Bạch Hiền, từng lớp từng lớp một khiến da thịt của y từng chút từng chút một hiện ra trước mắt hắn. Bạch Hiền lúc này thực sự hoảng loạn, tay không ngừng muốn đẩy Xán Liệt ra, nhưng chỉ là lực bất tòng tâm. Đôi môi nóng hổi của Xán Liệt tiếp tục dồn xuống sâu hơn, ở cổ, rồi xương quai xanh, từng chút một mút mạnh như muốn nuốt hết toàn bộ da thịt thơm mùi dược hương tự nhiên của đối phương, hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một nơi nhỏ.

Bạch Hiền cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt trước hơi thở nóng rực của Phác đế ở trên da thịt mình và hắn cảm thấy bất lực, ngưng động. Chuyện này đối với hắn không phải là chuyện xa lạ, nhưng lúc này cùng với Phác đế, khiến hắn cảm thấy bất an, sau chuyện này hắn cùng Phác đế sẽ có thể tiến xa hơn, có thể sẽ là cùng nhau vào con đường đầy huyết nhục.

Sư phụ, Bạch Hiền phải làm gì đây ?

-Ở cùng với trẫm trong bộ dạng này, ngươi vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác?

Xán Liệt xoay cằm Bạch Hiền, khiến hai mắt đối nhau, Bạch Hiền lại như sực tỉnh, khiến Xán Liệt trong lòng lửa giận lại muốn bùng cháy.

-Ngươi nghĩ đến Chung Nhân? Phải chăng hiện tại, trẫm khiến ngươi cảm thấy không thỏa mãn, vậy nên ngươi nghĩ đến những đêm nằm dưới thân y mà rên rỉ ?

Đáng ghét ! Tại sao lại y lại có thể nghĩ hắn ra cái dạng đấy? Bạch Hiền nhíu mày... tức giận. Xán Liệt cảm nhận được luồng khí tức giận của Bạch Hiền, liền nhếch mép cười, chả lẽ chán ghét y chán ghét mình đến nỗi một lời cũng không muốn phân bua, không muốn giải thích? Hắn lại trở nên đáng ghét như vậy sao?

-Bạch Hiền, trẫm sẽ cho ngươi thấy, trẫm so với Chung Nhân chính là không hề thua kém.

Dứt lời, Xán Liệt liền tháo đai lưng, cố trụ tay Bạch Hiền ở đầu giường, Bạch Hiền lúc này lõa thể, trưng bày hoàn toàn trước mắt Xán Liệt. Nhanh chóng giải khai y phục trên người mình, Xán Liệt tiếp tục công việc, đắm chím vào thân thể trắng nõn của Bạch Hiền, trêu đùa cùng hai đóa phù dung trước ngực, rê lưỡi lướt xuống sâu hơn, nơi « tiểu Bạch Hiền » dần đang cương cứng. Toàn thân Bạch Hiền liền rúng động khi bàn tay chai sạn của Xán Liệt chạm vào nơi đó, đùa cợt vuốt ve từng chút một. Bạch Hiền nhắm chặt mắt, vặn thân thể thở mạnh bằng mũi nhưng lại cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu.

Khó chịu, hắn khó chịu quá! Tiểu Bạch Hiền đã hoàn toàn đứng thẳng dậy và muốn xuất. Xán Liệt lúc này, siết chặt « tiểu Bạch », không có ý muốn cho tiểu Bạch được giải thoát.

-Hoàng thượng, ngươi...-Bạch Hiền mở mắt, thở dốc.

-Trẫm nói, trẫm sẽ cho ngươi thấy, trẫm hơn y... có nghĩa là trẫm sẽ cho ngươi thấy, làm người của trẫm sẽ phải nghe lời trẫm thế nào. Trẫm hiện tại, không muốn ngươi xuất ra.

Bạch Hiền cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Xán Liệt, và hắn biết đêm này sẽ là một đêm dài, khó khăn đối với hắn. Hắn cắn môi, không dám bật ra thành tiếng thống khổ nhưng Xán Liệt cứ như thế nhìn hắn uốn éo khổ sở, hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho hắn.

Bạch Hiền hắn phải làm gì đó. Hắn biết Phác đế muốn hắn cầu xin, nhưng hắn nhất quyết không chịu, hắn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cho mình. Quỳ lạy, cầu xin khác nào phường kỹ viện dơ bẩn?

Bạch Hiền hắn lần đầu tiên cảm thấy muốn chết như lúc này, ánh mắt thống khổ nhìn đôi mắt lạnh lẽo của đối phương rồi liều mình nhắm mắt lại.

Xán Liệt chợt thả tay đang giữ tiểu Bạch mà đưa lên bóp miệng Bạch Hiền, ngăn không cho y có ý định cắn lưỡi tự vẫn, nhờ vậy mà tiểu Bạch liền như vậy mà nhanh chóng xuất ra. Bạch Hiền thở phào, cuối cùng hắn đánh cược thắng rồi.

Xán Liệt nhận ra mình bị đùa cơt, thật ra đối phương không có ý định tự vẫn, mà chỉ muốn đánh cược xem, mạng của y và ham muốn của hắn cái nào quan trọng hơn, và rồi mạng của y quan trọng hơn.

Xán Liệt lúc này không biết nên giận hay tán thưởng y về độ liều lĩnh và nhanh trí của y. Hắn bóp miệng y, đưa mặt y đối diện với hắn, nhíu mày.

-Trẫm cảnh cáo ngươi, đừng đem trẫm ra đánh cược một lần nữa, hậu quả ngươi không lường trước được đâu.

Cởi dây trói cho Bạch Hiền, Phác đế phẩy tay tức giận đứng dậy, nhặt từng kiện y phục mặc lại, mặc kệ Bạch Hiền nằm im lìm trên giường

Đau ! Hắn rất đau nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn, hắn lướt qua ánh mắt của Phác đế. Bi thương, thống khổ, bất đắc dĩ  khiến hắn đã nghĩ rằng Phác đế còn đau đớn hơn hắn, một nỗi thống khổ không ai có thể giải thích. Hắn muốn biết, rất muốn biết nỗi ưu thương trong lòng của Phác đế là gì? Nhưng tất cả chỉ trong phút chốc, tất cả liền tan biến như chưa từng xuất hiện, Bạch Hiền hoảng hốt, liệu có phải hắn đã gặp ảo giác, và lúc này thì hắn đã nghĩ mình bị điên khi đã nghĩ rằng, nỗi bi thương đó là vì mình.

Không thế, chắc chắn là không thể. Phác đế mà hắn biết không phải là dạng người này, dạng người đặt quá nhiều tâm tư vào một kẻ mới quen biết. Vậy... những lời nói của Bạch Quý Phi mỗi lúc một rõ ràng hơn rồi sao, hắn chẳng qua chỉ là một tên nam sủng, Phác đế mãi cao cao tại thượng.

Bạch Hiền liền cụp mi mắt xuống, một giọt nước mắt lúc này mới trào ra từ khóe mi. Là hắn khóc cho hắn hay là cho Phác đế?

Xán Liệt mặc y phục xong xuôi, không ngoảnh lại, cứ như vậy bước đi, định bụng khởi giá qua cung của phi tần nào đó, giải quyết nốt phần phía dưới đang khó chịu.

– Xán Liệt !

Nhưng mới chỉ bước được hai bước thì liền bị tiếng gọi của Bạch Hiền làm hắn bất ngờ mà dừng bước. Y vừa gọi hắn là gì? Xán Liệt?

Xán Liệt quay lại, liền bị ai đó nhào vào ôm chặt lấy. Hắn sửng sốt, không thể cất lên một tiếng nào, cả người đứng thẳng, hai tay vẫn buông thõng, không có ý sẽ ôm lại lấy đối phương. Thấy Bạch Hiền im lặng, Xán Liệt không đủ kiên nhẫn, muốn đẩy y ra nhưng liền bị Bạch Hiền ôm lấy chặt hơn.

-Trẫm muốn đi, ngươi mau buông ra- Xán Liệt lạnh lùng nói.

-Xán Liệt! Ngươi có phải muốn đến hậu cung kia có phải không?

-Trẫm đi đâu cần phải bẩm báo với ngươi sao, ngươi tưởng ngươi là....

-Bạch Hiền không muốn người đi, có thể không?

Xán Liệt chưa kịp nói hết câu liền bị câu nói của Bạch Hiền chặn lại, khiến hắn cảm thấy vui vẻ, có thể coi là y đang mè nheo cần hắn, khiến hắn cảm thấy hóa ra mình không phải là không có địa vị trong lòng y.

-Ngươi không phải muốn trẫm đi, để ngươi có thời gian nghĩ đến Chung Nhân của ngươi hay sao?

Xán Liệt trong giọng có chút ghen tuông mà nói khiến Bạch Hiền bất giác bật cười. Xán Liệt nhíu mày.

-Ngươi cười cái gì ?

-Xán Liệt, ngươi đã tắm hay chưa, tại sao lại chua như vậy? (ý nói Xán Liệt ăn giấm-ghen tuông ý mà)

-Ngươi...

Xán Liệt lúc này cũng bật cười, lần đầu tiên tiểu tử này lại khả ái đến thế, lôi y đang bám chặt trong lòng mình ra, Xán Liệt cúi xuống sát mặt y, hai đỉnh mũi chỉ thiếu một chút nữa là chạm nhau, liền hỏi :

-Tại sao ngươi lại muốn ta ở lại?

Bạch Hiền nhận thấy Xán Liệt đã không dùng « trẫm » để cùng hắn nói chuyện nữa nên trong lòng dấy lên niềm vui, không nói lời nào, liền kiễng chân, hôn phớt nhẹ lên môi của Xán Liệt, sau đó dùng đỉnh mũi của mình chạm vào đỉnh mũi của y, cọ xát nhẹ rồi mỉm cười nhìn y.

Xán Liệt nhẹ vuốt vài sợi tóc đang rủ xuống bên má y, như vậy là đủ rồi, không cần y nói thêm gì nữa, là y muốn hắn ở đây, vậy thôi. Xán Liệt liền kéo sát y về phía mình, thì thầm vào tai y.

-Để ta dạy cho ngươi thế nào mới là hôn.

Nói xong, Xán Liệt lại tiến đến môi của Bạch Hiền, nhưng lần này cùng là đôi bên tự nguyện. Xán Liệt ban đầu chỉ chú tâm vào hai cánh môi mọng đỏ của của Bạch Hiền, chuyên tâm nhấm nháp từng chút một khiến Bạch Hiền rơi vào vòng mê luyến, mở miệng kiếm chút không khí liền bị Xán Liệt tận dụng thời cơ, đưa chiếc lưỡi ma mãnh của mình vào bên trong, cuốn lấy lưỡi của y. Cả hai lại triền miên không dứt.

Đôi tay không yên phận của Xán Liệt lại bắt đầu náo loạn, Bạch Hiền vốn khi rời giường cũng chỉ khoác ngoài một ngoại y, không kịp mặc lại sam y bên trong nên không cần Xán Liệt dùng lực, ngoại y bên ngoài theo cử động của hai người mà tuột dần khỏi vai của Bạch Hiền.

Cảnh xuân đồ, lại một lần nữa thấp thoáng trong mắt của Xán Liệt. Hắn liền nhanh chóng  đưa Bạch Hiền đang chìm sâu, dứt ra khỏi nụ hôn kia, bế y nhẹ đặt lên giường. Một lần nữa, hai đôi môi lại quấn lấy nhau, không dứt. Xán Liệt lại cởi từng kiện y phục trên người xuống, lần này hắn cởi thêm tiết khố, nơi cự long đã sớm lên gân xanh, chướng to đến đáng sợ. Bạch Hiền không phải lần đầu tiên làm chuyện này nhưng lại là lần đầu tiên thấy vật này ở cự li gần, hắn cảm thấy thật đáng sợ.

– Xán Liệt...- Bạch Hiền hoang mang, gọi nhỏ.

-Ngươi sợ sao?

Bạch Hiền gật đầu. Hắn vẫn chưa tưởng tượng được cự long kia sẽ có sức tàn phá ra sao, hắn thật sự... không an tâm. Hắn với Chung Nhân từ sau lần động phong, vì nỗi ám ảnh đau đớn nên hắn nghiêm cấm Chung Nhân làm loại chuyện này cùng hắn nữa. Thời gian qua lại, giờ trong đầu hắn vẫn còn nguyên cảm giác đau đớn khi đó. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt.

Bất chợt, Xán Liệt cầm tay hắn đưa vào nơi kia, khiến hắn đỏ mặt, sợ hãi nhắm mắt muốn rụt tay lại nhưng không thể được. Y muốn hắn bôi dược trơn lên nơi đó, bàn tay được Xán Liệt dẫn dắt, nhẹ nhàng vuốt dọc nơi đó, cảm nhận nơi đó mỗi lúc một chướng lớn khiến hắn muốn kiếm một cái hố chui xuống. Xán Liệt mỉm cười khi nhìn thấy biểu hiện của Bạch Hiền như vậy, hắn được nghe bẩm báo từ nội gián cài bên trong Kim phủ, Bạch Hiền từ ngày động phòng, loại chuyện này chính thức cấm Chung Nhân, và Chung Nhân cũng như vậy không muốn tổn thương y nên cũng gật đầu đồng ý. Vậy nên Bạch Hiền chủ động loại chuyện này là không thể.

Tốt thôi, hắn sẽ dạy lại y từ đầu.

Bạch Hiền vẫn nhắm mắt, đã ngượng chín mặt thì Xán Liệt lúc này mới buông tay của y ra, cùng lúc bài khai hai chân y hắn đặt lên vai mình. Lấy một chút dược, bôi nơi huyệt nhỏ của Bạch Hiền.

-Bạch Hiền, đừng sợ, mở mắt ra nhìn ta.

Bạch Hiền lúc này mới chậm rãi mở mắt, một tầng sương mù phủ lên đôi mắt, ẩn hiện khuôn mặt đầy yêu thương của Xán Liệt.

« A »

Bạch Hiền, hét lớn, hắn không dám thở nữa, vì bây giờ với hắn đến thở cũng rất khó khăn. Đại Xán Liệt đã được đưa vào bên trong Bạch Hiền, toàn thân Bạch Hiền như muốn xé làm đôi, hắn cảm nhận sức mạnh của Xán Liệt thật sự rất lớn, hậu huyệt như muốn nứt ra. Nước mắt Bạch Hiền chảy ra, ngày một nhiều, Xán Liệt cúi xuống ngậm lấy đôi môi mọng đang bị cắn nát vì đau đớn, rồi bên trong bắt đầu luật động.

Căn phòng trở nên ướt át đến dâm mỹ, tràn ngập mùi hoan ái. Bạch Hiền không ngừng rên rỉ, còn Xán Liệt không ngừng luật động, hai tay không ngừng làm loạn trên thân thể Bạch Hiền khiến thân thể y không ngừng tràn ngập dấu đỏ. Cả hai người toàn thân đều được trải lên một lớp nước, khiến khung cảnh càng trở nên nóng rực.

Xán Liệt chợt gầm nhẹ một tiếng, tất cả đều vào bên trong của Bạch Hiền. Hai tay chống xuống, Xán Liệt thở dốc, nhìn Bạch Hiền đã lả đi về mệt, hắn cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi y thêm một chút nữa, đùa nghịch thân thể thêm một chút nữa. Bạch Hiền vẫn chưa thiếp hắn đi, nhưng vẫn mặc hắn tự tung làm loạn, y giờ đến mi mắt cũng không thể nhấc lên nổi, liền im lặng, dần thiếp đi.

Xán Liệt một lúc sau mới nằm xuống bên cạnh Bạch Hiền, đem y ôm vào trong lòng, tay vuốt nhẹ sống lưng thẳng tắp. Trước khi thiếp đi, đặt lên đỉnh đầu y một nụ hôn.

Bạch Hiền trở mình tỉnh dậy, đã không thấy Xán Liệt bên cạnh nữa, có lẽ y đã phải thượng triều.

-Công tử, người tỉnh rồi.

Tiểu Tuyết từ khi nào đã ở bên ngoài, vén tấm rèm bên cạnh giường ra, trên môi nàng không giấu được nụ cười. Tiểu Thạch từ bên ngoài cũng bê chậu nước ấm vào cho hắn rửa mặt, nét mặt vui tươi không khác Tiểu Tuyết là bao.

-Bây giờ là giờ gì?- Bạch Hiền hỏi.

-Đã là giờ Ngọ rồi.- Tiểu Tuyết vừa thu dọn chậu nước, vừa bẩm báo

-Ta ngủ lâu vậy rồi sao !

Tiểu Tuyết tủm tỉm cười, chẳng lẽ cả đêm hôm qua vận động kịch liệt lại có sức để dậy sớm ? Tiểu Tuyết cùng Tiểu Thạch sau khi mang y phục vào cho hắn thay liền cáo lui bên ngoài, Bạch Hiền lúc này muốn đứng cũng không được, toàn thân bủn rủn, xương cốt như muốn gãy hết.

-Để ta giúp ngươi !

Xán Liệt lúc nào đã đứng bên ngoài, một thân cẩm y đen thêu rồng vàng, búi tóc được cố định bằng trâm vàng, y phục có phần dày hơn một chút.

Có lẽ, trời đã vào đông rồi.

Xán Liệt tiến tới, giúp hắn mặc từng kiện y phục, giúp hắn chải tóc, lớp trên được y buộc bằng sợi lụa đỏ, còn lớp dưới y để thả xuôi khiến Bạch Hiền cảm thấy mái tóc nâu đặc trưng của hắn  thêm phần đặc biệt.

Xán Liệt, ngươi sau này có đối tốt với một người khác như thế này?

Hết chương 28.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb