C29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời chính thức vào đông. Mặt hồ dần đóng thành lớp băng mỏng, mọi thứ như ngưng đọng lại, dần dần chầm chậm, lười biếng hoạt động.
Phong cảnh cũng như vậy mà trở nên đìu hiu, lạnh lẽo, những trận gió lớn cuốn mọi thứ rơi xuống đất, kết liễu hoàn toàn sự sống leo lắt.
Bạch Hiền vẫn ngồi trong phòng, lọt thỏm trong chiếc áo lông trắng, đọc dược thư, tay không ngừng vân vê vài chiếc lá đặt lên mũi ngửi. Đây là hoạt động chủ yếu của Bạch Hiền khi trời chuyển đông, nhận biết dược thảo mới, rảnh rỗi hơn thì sẽ ngồi sắc thử thành thuốc và người phải dùng thử không ai khác chính là đám hạ nhân trong phủ. Tất cả dở khóc dở cười khi chủ nhân quan tâm hơi quá đến thân thể của chúng nô tài, rồi ngồi tỷ mỷ mày mò bài chế ra thành thuốc. Thuộc hạ trong cung đều muốn tìm cái hố nào đó trốn tạm xuống để tránh « thiên ân » từ chủ nhân, trong Khai Tâm cung có đến gần một trăm người nhưng chỉ để chăm sóc hầu hạ cho một người là Bá Hiền công tử, vậy cũng hiểu được sự sủng ái của hoàng thượng cho y, chỉ cần y xây xước một chút là đầu của đám hạ nhân như muốn căng ra, vậy để hoàng thượng trông thấy ái nhân của mình đi sắc thuốc cho từng hạ nhân trong cung thì chính là... họa tới.
Vậy nên đám hạ nhân không biết nên khóc hay nên cười, cố gắng luôn tỏ ra thân thể khỏe mạnh trước mặt chủ nhân để tránh mất mạng không nguyên do.
Bạch Hiền nhàn nhã trong phòng ghi ghi chép chép những gì mình nhận biết được.
-Công tử, uống chút trà nóng !
Tiểu Tuyết từ khi nào đã đi vào, tay bưng chén trà sen nóng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh bàn, Bạch Hiền gật nhẹ, đặt bút xuống, lấy chén trà nhưng lại hiếu kỳ nhìnTiểu Tuyết đứng bên cạnh, thong thả nhấp một ngụm trà, không quên buông lời chọc ghẹo
-Tiểu Tuyết, ái nữ trưởng thành đã muốn ly khai khỏi phụ mẫu rồi !
-Công tử, người đừng trêu chọc tiểu nữ nữa !- Tiểu Tuyết nhăn mày, mặt không khỏi đỏ lên.
-Vậy ngươi nói xem, hôm nay mặc đồ đẹp như thế này là muốn làm gì ? Chẳng phải là đi gặp người trong mộng sao?- Bạch Hiền tiếp tục chòng ghẹo.
Nhưng lần này Tiểu Tuyết lại mỉm cười e thẹn, mặt có mỗi lúc một đỏ, cúi xuống mỗi lúc một thấp khiến Bạch Hiền được một trận cười lớn.
-Sao hả? Ta đoán đúng rồi, phải không? Khó trách hôm nay lại bưng cho ta trà sen. Mọi lần đều phải ta nhắc đến ngươi mới chịu làm.
-Công tử, người đừng nghĩ xấu tiểu nữ như vậy. Nhưng mà... hôm nay đúng là muốn thỉnh cầu người một chuyện, mong công tử có thể đáp ứng cho tiểu nữ.
-Nói đi, nếu là chuyện trong quyền hạn ta có thể giúp ngươi. Nhưng mà Tiểu Tuyết, ngươi cũng biết chuyện yêu đương của cung nữ trong cung là chuyện cấm, ta có thể bao che cho ngươi một lần, hai lần nhưng đến lần thứ ba để người khác biết được, ta không thể bao che cho ngươi.
-Không, không, công tử, tiểu nữ chỉ muốn xin người cho phép cho tiểu nữ giờ Mùi hôm nay có thể xuất cung, được không? Trước trời tối, tiểu nữ nhất định sẽ hồi cung.
Bạch Hiền nhíu mày, theo như hắn biết, Tiểu Tuyết là cô nhi, không còn người thân thích, vậy muốn xuất cung là muốn làm gì. Câu tiếp theo không tránh khỏi hỏi nguyên do, nhưng làm sao có thể biết được Tiểu Tuyết là nói thật hay nói dối? Bạch Hiền từ ngày gặp Bạch Quý Phi, bắt đầu có bản tính hoài nghi, thận trọng với từng người, kể cả những người kề cạnh mình. Bạch Hiền vờ tươi cười, lộ vẻ mặt chọc ghẹo, gãi cằm.
-Chuyện này có vẻ hơi khó nhưng cũng không phải không được, ngươi nói nguyên nhân đi, nếu thấy có lý, ta sẽ cho ngươi lệnh bài xuất cung.
-Chuyện này...- Tiểu Tuyết ấp úng- Nói ra mong công tử đừng cười tiểu nữ.
Bạch Hiền gật đầu.
-Hôm nay là... là ngày Kim tướng quân khải hoàn trở về, tiểu nữ muốn gia nhập đoàn thiếu nữ đón y.
-Ngươi nói cái gì ?- Bạch Hiền bất ngờ
-Công tử không biết sao, Kim tướng quân đã dẹp loạn Tây Khương, khiến Tây Khương thành nước chư hầu của Lâm quốc. Cả thành đang náo nhiệt về chuyện này, công tử lại không biết sao?
Bạch Hiền vẫn chưa hết ngạc nhiên, Chung Nhân trở về rồi, tính ra từ ngày gặp từ biệt đó đã gần hai tháng trôi qua, bây giờ đã là vào đông, thời gian đã trôi nhanh vậy sao?
-Công tử, công tử, người có thể đáp ứng cho tiểu nữ được không?
-Được, ngươi đi đi, nhớ trước trời tối thì trở về.
-Đa tạ công tử, tiểu nữ cáo lui.
Tiểu Tuyết vui mừng chạy ra ngoài để lại Bạch Hiền một mình trong phòng. Hắn trong lòng bỗng dấy lên một sự vui mừng, Chung Nhân chính là bình an trở về rồi thế nhưng đến tận hôm nay hắn mới biết được tin này, thì hắn cũng ngầm hiểu Phác đế đã chặn mọi tin tức liên quan Chung Nhân đến tai hắn. Sự chiếm hữu trong lòng đế vương rất lớn, cho dù món đồ này y chơi lâu hay mau, miễn là trước khi chơi chán, y không muốn người khác động vào món đồ của mình, hoặc có khi là dù đã chơi chán, dù không còn hứng thú nữa nhưng vẫn không muốn đưa cho người khác. Ham muốn độc chiếm như bóng tối, một khi đã bao phủ thì mọi thứ đều trở nên mơ hồ, khó mà xác định phương hướng. Vậy nên không ai dám tin chắc bản thân đoán được tâm tư của hoàng đế, bởi vì nó đã được bao trùm bởi ham muốn độc chiếm tất cả.
-Bạch Hiền !
Bạch Hiền liền như bừng tỉnh, ngước lên thì đã thấy Phác đế từ khi nào đã đứng trước mặt. Sững sờ giây lát, Bạch Hiền đứng dậy, miệng nở nụ cười.
-Hoàng thượng !
Phác Xán Liệt sau khi chứng kiến hết thảy mọi sắc thái trên mặt Bạch Hiền, liền nhíu mày, vẻ mặt không vui, kéo Bạch Hiền sát vào người mình, hỏi.
-Nói cho ta nghe, ngươi đang giấu gì trong lòng?
Bạch Hiền lắc đầu, và đương nhiên câu trả lời này khiến Xán Liệt không hề hài lòng, siết chặt vòng tay đang ôm lấy y, Xán Liệt tiếp tục nói.
-Chẳng phải ta đã từng nói, ai đóng kịch trước mặt ta cũng được nhưng riêng ngươi thì không thể, chẳng nhẽ ngươi đã quên?
-Ta không quên, nhưng nói ra chỉ sợ người chê cười.
-Vậy... ta lại rất hiếu kì muốn nghe chuyện đó.
Bạch Hiền mỉm cười ngả đầu vào vai Xán Liệt, khiến y hài lòng vuốt nhẹ sống lửng thẳng tắp của mình. Hắn biết đối phương đã nguôi giận rồi, tất nhiên là hắn không dại gì mà nói về chuyện Chung Nhân khải hoàn trở về từ biên cương, vậy nên hắn lanh lẹ nói tránh về chuyện khác.
-Xán Liệt, ngươi cũng biết ta thích hoạt náo, vậy nên hiện tại chỉ có bốn bức tường, ta cảm thấy rất chật chội, ta...
-Ngươi muốn xin ta xuất cung ?
Bạch Hiền chưa kịp nói dứt câu, Xán Liệt đã cướp lời, tay sau lưng hắn cũng ngưng động. Đúng là Bạch Hiền hắn đang muốn xin xuất cung, nên muốn tìm cách chạy loạn một hồi rồi sẽ nói sau, nhưng chính là hắn chưa kịp nói đến câu thứ hai liền đã bị Xán Liệt bắt thóp, khiến hơi thở của hắn có chút ngưng đọng nhưng cố gắng tỏ ra bình thường. Hắn đoán sắc mặt Xán Liệt lúc này chính là đanh lại, theo bản tính của mình, Bạch Hiền nghĩ Xán Liệt cũng lờ mờ đoán ra hắn đang muốn xuất cung vì muốn thấy Chung Nhân khải hoàn trở về. Hắn không dám nói tiếp câu đằng sau vì có thể chọc vào ổ kiến lửa đang cố gắng yên bình, vậy nên Bạch Hiền liền cười một cái, ngẩng dậy nhìn Xán Liệt, sắc mặt chính là như hắn dự liệu, hoàn toàn... lạnh lẽo.
-Ta đâu có nói như vậy, ta đang muốn thỉnh cầu ngươi sự tình khác.
-Không phải ? Vậy ngươi nói xem, ngươi còn sự tình nào muốn nói
Xán Liệt tầm mắt hướng xuống nhìn Bạch Hiền vẫn đang nhởn nhơ, đôi mắt hấp háy như muốn trêu đùa. Hắn muốn xem tên tiểu tử này ứng phó với hắn như thế nào, chả lẽ hắn còn không minh bạch ý tứ của y? Thiên hạ này là của hắn, có điều gì hắn nhìn không thấu ?
-Xán Liệt, ta chỉ muốn có một tiểu hài tử bên cạnh y y nha nha cùng ta chơi đùa thôi, vậy nên ta muốn xin ngươi một người để cùng ta bầu bạn thôi.
-Ngươi nói xem, là người nào ?- Xán Liệt chờ đợi hồi đáp.
-Bảo Liên công chúa !
Xán Liệt nhíu mày, thả Bạch Hiền ở trong lòng, quay đi suy ngẫm một chút, rồi lại quay về nhìn Bạch Hiền đang chờ đợi câu trả lời từ hắn. Chuyện này không phải là không được, nhưng Bảo Liên là đại công chúa của Lâm quốc, và viên ngọc của cả quốc gia, nếu để người khác biết được có qua lại với một nam sủng thì sẽ có lời ra tiếng vào, nhất định sẽ không hay.
-Không được sao?
Bạch Hiền có chút buồn bã, hắn cũng muốn mượn tạm Bảo Liên ra cứu hỏa nhưng không nghĩ khi nhắc đến tiểu công chúa đó thì trong lòng hắn cũng nổi lên sự chờ đợi được đáp ứng, hắn rất mong được gặp lại tiểu công chúa đó, hắn đã từng nói muốn bảo vệ, cho dù bây giờ không thể bảo vệ, nhưng vẫn là muốn chăm sóc tiểu cô nương ấy.
-Chuyện này... có thể nói sau được không?
-Chính là không thể ư ?- Giọng Bạch Hiền có chút nghẹn lại.
-Bạch Hiền !
Xán Liệt có chút không đành, liền ôm lấy Bạch Hiền dỗ dành. Hắn biết y thua thiệt nhất trong hậu cung, địa vị không có, giữa hắn và Bạch Hiền lại càng không thể có « kết quả » (ý ở đây là sinh con), vậy nên hắn chỉ biết dùng sự sủng ái của mình để bùa đắp lại cho y, Lâm quốc cần có y và hắn cũng cần có y.
Bạch Hiền thất vọng nhưng trong lòng cũng thở phào một chút, ít nhất không khiến đối phương nổi giận lại còn khiến y sủng nịch hắn hơn chút đỉnh. Xán Liệt hứa hôm nay sẽ cùng ở lại Khai Tâm cung cùng hắn, kể ra mấy ngày nay Xán Liệt không ở lại tẩm cung của hắn, Bạch Hiền cũng tự minh bạch, y qua cung của các phi tần khác, hậu cung cũng đâu phải chỉ có mình hắn. Ngọ thiện được đưa lên, cả hai cùng vui vẻ dùng bữa.
-Hoàng thượng!- Tô công công chợt xuất hiện.
-Có chuyện gì?- Xán Liệt có chút mất hứng.
-Bên thái y viện cho người bẩm báo, Bạch Quý Phi đã hoài thai.
-Thật sao?
Xán Liệt đứng dậy, mừng rỡ cười lớn, cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày này. Y vội khởi giá đến An Định cung, một lời cũng không kịp nói với người ngồi bên vẫn đang như chết lặng. Đến rồi, ngày tháng này đến rồi, Xán Liệt ngay cả một lời cáo lui cũng không muốn nói với hắn, một lời xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa ở lại cùng hắn đêm nay cũng không nhớ đến. Hắn mỗi lúc nhận ra, những lời Bạch Quý Phi nhắc nhở hoàn toàn không sai, chỉ đơn giản là nàng mang thai đã khiến Xán Liệt hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hắn, vậy nếu như nàng sinh long chủng, chẳng phải hắn hoàn toàn bị bỏ lại ở nơi này?
Một hàng lệ rơi xuống từ mắt phải, hắn khổ tâm, tay nắm chặt vào y phục, kiềm chế nỗi sợ hãi của mình.
-An Định cung-
-Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng !
-Đứng lên đi, nàng đang mang thai, từ nay cho phép nàng bỏ hết mấy lễ nghi này.
-Đa tạ long ân của hoàng thượng !
Xán Liệt đỡ lấy Bạch An, ôm nàng vào lòng, một tay đặt lên bụng nàng tỏ rõ sự vui mừng khôn xiết khiến nàng lại cảm thấy càng nên bảo vệ thật tốt hài tử trong bụng. Không nghĩ tới, hài tử này lại xuất hiện đúng lúc này, khi nàng đang mất dần sự sủng ái trong cung vì tên nam sủng kia, nhưng giờ thì tốt rồi, nàng có một thứ mà hoàng thượng mong chờ từ lâu, địa vị của nàng trong cung sẽ được củng cố vững chắc hơn.
Tối hôm đó, Phác đế ở lại An Định cung, và hứa rằng ngày nào cũng sẽ tới An Định cung xem nàng, theo dõi nàng ăn uống và ban thưởng cho nàng rất nhiều bảo vật trân quý. Phác đế cũng hạ lệnh, phải bảo vệ Bạch Quý Phi cùng long thai cẩn thận, chỉ cần Bạch Quý Phi xây xước nhỏ, tất cả đều đem ra trảm, điều này cũng đủ để Bạch Quý Phi chính thức là phi tần chiếm độc sủng của hoàng thượng, chủ nhân tương lai của hậu cung.
Bạch An vuốt ve phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình, chẳng mấy chốc sẽ to lên vì hài tử trong bụng, nghĩ đến khung cảnh Phác đế sẽ cùng nàng sánh vai ngắm nhìn giang sơn Lâm quốc, Phác đế chỉ là của nàng, nghĩ đến đây ánh mắt lóe lên một tia sắc sảo cùng tính toán.
Ai cản đường nàng, chỉ có thể chọn CHẾT !
Phác đế ngày qua ngày bên Bạch Quý Phi thì cũng đồng nghĩa với việc, Bá Hiền công tử rơi vào những ngày thất sủng. Trời mỗi lúc một lạnh, nhưng lòng Bạch Hiền lúc này càng lạnh hơn, Tiểu Tuyết khuyên hắn nên bày trò gì đó để khiến Phác đế chú ý tới, tỷ như giả vờ bệnh, nhưng chính là lòng tự tôn của hắn không cho phép, nếu Phá đế thực lòng quan tâm đến hắn thì cần gì đến hắn bày trò mèo, nhưng chính là trong lòng người không có ta thì mọi sự quan tâm đều chỉ là thương hại.
Bỏ đi ! Món đồ chơi như hắn cũng đến hồi bị quên lãng, bây giờ ngay cả cung nữ từ cung khác nhìn thấy hắn cũng là sự mỉa mai, chán ghét lộ rõ, đôi lúc còn bóng gió mắng chửi ngay trước mặt hắn khiến Tiểu Tuyết nhiều lần muốn ra giằng co với đám cung nữ đó nhưng đều bị hắn ngăn lại. Hắn thân cô thế quả trong cung, gây sự với đám cung nữ đó cũng khác nào đồng loại, vậy nên hắn quyết định chỉ ở trong Khai Tâm cung, tránh những người không nên gặp, những lời không nên nghe.
Sau một buổi sáng ngồi mày mò dược liệu, Bạch Hiền muốn ra ngoài đi dạo một lúc, toàn thân một thân áo lông trắng muốt, trong tay cầm một chiếc lò sưởi nhỏ, mở cửa bước ra ngoài. Nhưng chính là vừa bước ra, liền thấy một người đã đứng đó, đứng yên trước cửa phòng hắn.
-Chung Nhân !
Bạch Hiền liền vui mừng chạy về phía Chung Nhân một thân y phục đen tuyền, áo lông cùng màu đen nhưng so với hắn mỏng hơn một chút, búi tóc được cố định bằng trâm bạc. Ngắm nhìn y kĩ hơn một chút, Chung Nhân gầy đi một vòng, toàn thân phát ra mùi hương của sa trường mạnh mẽ.
Chung Nhân mỉm cười đáp lại, một tay chỉnh áo lông lại cho hắn, một tay vẫn để sau lưng.
-Ta trở về rồi ! Nguyên vẹn trở về rồi !
Chung Nhân vừa dứt lời, từ trời cao rơi xuống những bông tuyết nhỏ, đây là trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay. Bạch Hiền gật đầu, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện.
-Trở về là tốt rồi ! Ta cũng sẽ có người chơi cùng !
-Ta mang cho ngươi một thứ, ngươi nhất định sẽ rất thích.
Từ trong áo, Chung Nhân lấy ra một tiểu động vật, vẫn còn đang ấm trong tay hắn đưa ra cho Bạch Hiền.
-Tiểu bạch cẩu?
Bạch Hiền đưa lò sưởi nhỏ cho Chung Nhân, rồi đón lấy tiểu bạch cẩu nhỏ, che chắn vào chiếc áo lông, vuốt ve bộ lông trắng của nó.
-Không phải, là tiểu bạch lang !- Chung Nhân lên tiếng.
-Là tiểu lang ? (sói nhỏ)
-Ân, khi trên đường từ Tây Khương trở về, ta liền thấy vật nhỏ này năm bên cạnh xác của mẹ nó, có vẻ như là lang mẫu khi sinh nó xong liền kiệt sức mà chết, vậy nên ta liền an táng cho lang mẫu rồi đem nó về cho ngươi. Ta nghĩ ngươi sẽ thích nó.
-Nó thật giống ta ! Được, món quà này ta nhận, nhưng vì ngươi là ân nhân cứu mạng của nó, ngươi hãy đặt tên cho nó đi.
-Đặt tên ?- Chung Nhân lưỡng lự...- Đặt là Đông Ly, được không ?
Bạch Hiền gật đầu chấp thuận, ly biệt mẫu thân vào ngày đông, cái tên nói rõ sự bi thương tột cùng, và Bạch Hiền hắn cũng cảm thấy hắn cùng tiểu bạch lang này thật sự rất giống nhau, đều sinh ra nhưng chưa từng nhìn thấy phụ mẫu.
Và Bạch Hiền chợt nhận ra, món quà đầu tiên hắn nhận được trong cung cấm này lại là từ Chung Nhân.
Chung Nhân, nếu có kiếp sau, ta nguyện đi tìm ngươi, để báo đáp lại tấm chân tình này !
Hết chương 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb