C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới đến rồi !
Khắp nơi tiếng pháo nổ khiến cả thiên địa tưng bừng náo nhiệt. Tuyết phủ trắng mặt đất nhưng điểm xuyết trên nó vẫn là màu đỏ của những mảnh giấy pháo nổ tung tóe khắp nơi.
Khai Tâm cung không là ngoại lệ, mặc dù chủ nhận không được sủng ái như xưa, hoàng thượng từ ngày Bạch Quý Phi mang thai cũng đã hơn hai tháng không ghé thăm Bá Hiền công tử, thay vào đó Kim tướng quân thường hay đến bầu bạn. Ban đầu, hạ nhân có chút lời ra tiếng vào, nhưng sau một thời gian tất cả đều nhận thấy rằng, giữa Kim tướng quân và chủ nhân của bọn họ hoàn toàn là bằng hữu trong sáng.
Năm mới đến, hạ nhân trong phủ đến chúc Tết Bạch Hiền đều được hắn mừng tuổi, tuy không dư dả gì nhiều nhưng Bạch Hiền cũng muốn phân phát cho hạ nhân thật hậu hĩnh, nếu hắn một ngày đột ngột rời khỏi đây thì món tiền mừng tuổi này coi như báo đáp ân tình của bọn họ. Hắn không muốn nợ nần gì ai nữa.
Ở sảnh lớn, Bạch Hiền đặt Đông Ly trong lòng, một tay phát tiền lì xì. Đông Ly sau một tháng lớn hơn trông thấy, mới ngày nào sinh non chỉ bằng bàn tay Chung Nhân, mà hiện giờ cũng đủ lớn để Bạch Hiền ôm vào lòng, bộ lông trắng muốt, mượt mà cùng đôi mắt nâu càng khiến Đông Ly thêm đáng yêu. Phát hết tiền lì xì, nhìn Đông Ly đang ngọ nguậy, Bạch Hiền liền nhấc nó lên, cọ cọ mũi mình vào mũi nó cưng nựng.
-Con đang muốn lì xì năm mới đúng không? Nào lại đây, ta đã làm cái này cho con.
Bạch Hiền rút ra một dải lụa đỏ thêu hai chữ Đông Ly, nhẹ nhàng đeo lên chiếc cổ nhỏ của nó. Dường như Đông Ly rất thích món quà, liền dùng lưỡi liếm liếm vào mặt Bạch Hiền khiến hắn phát lên tiếng cười lớn. Đông Ly rất thông minh cùng nhanh nhạy, bản tính hoang dã này của nó không mất đi lại khiến Bạch Hiền rất thích thú, chăm sóc nó hết lòng và... Chung Nhân cũng thế.
-Ta quên mất, phụ thân của con cũng đưa ta món quà của nữa. Phụ thân con hôm nay không đến được nên nhờ ta đưa cho con trước.
Bạch Hiền lôi từ tay áo ra một túi vải nhỏ rồi mở ra. « Leng keng », thì ra là một chiếc lục lạc nhỏ, trên chiếc lục lạc là biểu tượng của Kim gia, cũng tốt vừa hay có thể treo cùng với dải lụa của hắn. Bạch Hiền đeo lên cho Đông Ly lại càng khiến nó thích thú, nhảy xuống khỏi lòng hắn chạy đến gần cửa phòng thì dừng lại, quay về nhìn Bạch Hiền vẫn đang ngồi đó mỉm cười nhìn nó. Bạch Hiền hoàn toàn hiểu Đông Ly muốn gì, nó muốn đi tìm Chung Nhân để cùng chơi. Sói là một động vật có trí nhớ rất tốt, vì Chung Nhân là người đã cứu nó vậy nên Đông Ly thật sự rất yêu quý Chung Nhân, chỉ cần Chung Nhân đến Khai Tâm cung tuy là cách rất xa, nó liền vẫy đuôi, ra cửa đứng chờ. Đông Ly được khỏe mạnh như lúc này cũng là nhờ Chung Nhân cùng hắn chăm sóc.
-Đông Ly lại đây, phụ thân của con hôm nay không đến được, mai y sẽ tới được không? Nào, lại đây với ta.
Đông Ly hiểu ý liền chạy lại, nhảy lên lòng Bạch Hiền. Hắn liền vuốt ve Đông Ly một chút thì nó chính là đã ngủ mất rồi, Bạch Hiền mỉm cười.
-Ngươi đó, có loài sói nào mà chỉ ham ăn ngủ như ngươi không?
Bạch Hiền nhẹ quở trách rồi bỗng như nhận ra đó không phải là hắn khi chưa nhập cung hay sao? Mọi thứ xung quanh đối với hắn lúc đó chỉ tựa như gió mây, hắn không bận tâm nhưng từ khi vào cung thì ngược lại, hắn cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất nặng nề, một chiếc lá rơi cũng khiến hắn cảm thấy bất an. Chưa kể đến lần trước, có người đã hạ độc vào thức ăn của hắn, nhưng vẫn không thể qua được cái mũ nhận biết độc dược của hắn, vậy nên hắn không hề hấn gì. Hắn cũng đã cho người tra khảo trù phòng, nhưng tất cả đều là không chịu nhận khiến hắn buộc phải ra tay, nhờ Tiểu Tuyết cùng Tiểu Thạch âm thầm dẫn hắn tham quan một vòng nơi hạ nhân ở.
Chiếc mũi của hắn liền nhanh chóng định vị căn phòng nơi mùi hương chỉ thoảng qua rất nhẹ, độc bỏ trong thức ăn cùng với mùi hương này rất trùng khớp, là Âm Cốt độc, chỉ cần một chút cũng khiến xương cốt như đau nhức như muốn nứt ra, dần dần không cử động được vì xương trở nên mềm, lợi dụng thời tiết lạnh giá này sẽ càng khiến xương trở nên muốn gãy ra thành từng khúc, cuối cùng không chết vì đau đớn thì cũng muốn tự mình kết liễu. Ưu điểm của loại độc này là không màu nhưng nhược điểm lại là mùi nồng, nói là nồng đối với người am hiểu dược như hắn, nhưng sẽ là mùi rất nhẹ với những người thường.
Và người có loại độc này lại là một cung nữ rất thân với tiểu Tuyết, khiến Tiểu Tuyết bất ngờ. Bạch Hiền không giết cũng không điều tra ai phái ả tới nhưng ra lệnh đuổi ra khỏi cung, bởi vì hắn biết ả sẽ không nói và không cần hắn động tay thì cung nữ này sẽ không bước được một bước toàn mạng ra khỏi hoàng cung.
Bạch Hiền từ lúc đó dè chừng với tất cả, hắn chưa vội kết luận Tiểu Tuyết có liên can hay không nhưng mà hắn cũng chính thức đề phòng, vậy nên Chung Nhân mang Đông Ly đến thật đúng lúc. Còn Phác đế, hắn từ hôm đó đã không còn suy nghĩ đến y quá nhiều, y vẫn cho người lấy huyết hắn như thường lệ, ngoài ra cũng không còn dặn dò gì khác.
Vậy cũng đủ rồi.
Đặt Đông Ly xuống chiếc giường nhỏ, Bạch Hiền nghe thấy tiếng mở cửa đoán là Tiểu Tuyết mang chút điểm tâm cho hắn cùng Đông Ly nên chỉ thuận miệng nói.
-Tiểu Tuyết, ngươi cứ đặt trên bàn. Còn nữa, đóng cửa nhẹ một chút, Đông Ly chỉ vừa mới ngủ.
-Đông Ly ? Là ai ?
Bạch Hiền chợt quay người lại, là Phác đế, nhưng hắn không giật mình như những lần trước, chỉ nhăn mày khó hiểu : Y đang làm gì ở đây?
-Ta đến ngươi không chào đón sao?
Xán Liệt tiến đến mỗi lúc một gần, nhưng Bạch Hiền chỉ mỉm cười lấy lệ, bởi vì hắn thực sự không mong gặp Xán Liệt lúc này.
-Hoàng thượng, Bá Hiền cáo lỗi đã không đón tiếp từ xa, thỉnh hoàng thượng thứ tội.
-Ồ...- Xán Liệt chỉ phát ra một âm thanh.
-Hoàng thượng mời ngồi, để Bá Hiền gọi người mang trà.
Bạch Hiền cung kính đáp, chuẩn bị lui xuống để gọi Tiểu Tuyết thì liền bị Xán Liệt kéo lại, thân người bị giữ chặt. Nhìn vào đôi mắt không hài lòng của Xán Liệt, Bạch Hiền minh bạch, Xán Liệt đang muốn tra khảo hắn về thái độ của hắn lúc này, nhưng mà hắn phải nói gì chứ, nói rằng hắn rất vui khi bị thất sủng hơn hai tháng qua?
-Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, Đông Ly là ai?
– Ta nghĩ ngươi đã biết hết rồi, cần ta phải nói nữa sao.
-Bạch Hiền, đây không phải là biểu tình ngươi nên thể hiện ra với ta.
-Hoàng thượng, hôm nay là ngày đầu năm mới, Bá Hiền không muốn cùng người tranh cãi, như vậy cả năm sẽ không tốt.
-Chỉ có ta mới quyết định năm nay của ngươi sẽ ra sao.
Xán Liệt gằn thành từng tiếng trước ánh mắt ương ngạnh của Bạch Hiền. Biểu tình này của y khiến Xán Liệt trong lòng rất khó chịu, không phải là tức giận chỉ đơn thuần là rất khó chịu. Hắn cứ nghĩ khi đến Khai Tâm cung, nhìn thấy Bạch Hiền hắn sẽ cảm thấy yên bình và sẽ được y chào đón bằng ánh mắt tinh nghịch chứ không phải biểu tình này. Hơn hai tháng qua, hắn không hề ghé qua đây vì hắn chỉ dám đứng ngoài nhìn, hắn biết chỉ cần hắn bước vào, một khắc cũng không muốn bước ra. Nhưng hắn còn long chủng phải bảo vệ, còn toàn bộ giang sơn Lâm quốc phụ thuộc vào long chủng này. Hôm nay là năm mới, hắn muốn đến cạnh y nhưng chính là y muốn đẩy hắn ra xa, hắn thật sự rất đau lòng.
-Bạch Hiền, ngươi giận ta sao?-Xán Liệt liền nhẹ giọng.
-Đúng, rất giận, nhưng đấy chỉ là hai tháng trước, còn bây giờ ta không giận ngươi nữa, bởi vì ta liền nhận ra, ta giận ngươi cũng chỉ là ta tự mình sinh khí, một chút cũng không ảnh hưởng tới ngươi. Vậy ngươi nói xem, ta có nên giận nữa hay không?
-Bạch Hiền...- Giọng điệu Xán Liệt có chút bi thương.
-Xán Liệt, ta không tầm thường như những phi tần khác của ngươi và cũng không thể giống bọn họ. Ngươi biết không, ta ngay lúc này đến mỉm cười cùng ngươi cũng thấy rất gượng gạo. Vậy nên, ngươi đi đi, ta đối với ngươi không còn điều gì lưu luyến nữa.
-Bạch Hiền, ta biết là lỗi của ta khi không đến thăm ngươi, khiến ngươi cảm thấy rất cô độc, nhưng ngươi cũng biết ta còn rất nhiều công sự cần làm, và nhất là Bạch An đã mang thai, ta không thể bỏ mặc nàng ấy. Nhưng xin ngươi đừng đối với ta như vậy !
-Vậy ta phải đối với ngươi ra sao? Ngươi nói xem, hơn hai tháng qua ta ở đâu trong lòng ngươi. Ngươi biết những ngày đầu tiên ngươi không đến, một lời cũng không gửi cho ta, ta đã rất nhớ ngươi, chờ ngươi nhưng đổi lại chỉ là sự yên lặng đáng sợ của ngươi. Xán Liệt ngươi ở đâu?
-Không phải như vậy, Bạch Hiền, nghe ta giải thích.
-Đủ rồi, lúc này ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, ngươi đi đi, về với hậu cung của ngươi đi.
Bạch Hiền mệt mỏi, gạt hai tay Xán Liệt đang giữ lấy mình mà quay đi, hắn biết Xán Liệt đang nhẫn nhịn hắn nhưng chính là hắn không thể nào chịu đựng thêm được nữa, hắn không muốn thấy Xán Liệt lúc này bởi vì hắn không muốn mình lại bi thương thêm một lần nữa. Ai dám chắc được tình yêu của bậc chí tôn, hắn cũng không dám. Hắn thà chịu thống khổ một lần còn hơn sự lơ lửng mập mờ rằng Xán Liệt có nhớ tới hắn hay không?
Xán Liệt bi thương nhìn tấm lưng đơn độc của Bạch Hiền đang quay về phía mình, Bạch Hiền y đã không còn lưu luyến hắn nữa sao? Hắn không biết vì sao lúc này không còn muốn nặng lời với y nữa, cũng không còn muốn dùng vũ lực với y. Hắn không muốn làm tổn thương đối phương. Nhưng tại sao tim hắn lại đau như thế này. Bạch Hiền, ngươi ngay cả nhìn ta cũng không thể sao ?

-Bạch Hiền, ta từng nói sẽ không để cho ngươi phải đau khổ, phải rơi lệ. Nếu chính ta khiến ngươi như thế, vậy được, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Khai Tâm cung cùng tất cả, ngươi cứ giữ lại, ta vẫn sẽ chu cấp cho ngươi. Yên tâm, Xán Liệt sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa đâu.
Xán Liệt vành mắt đã đỏ lên, liền từ mắt phải nhỏ xuống một hàng lệ nhìn Bạch Hiền. Không ai biết cũng không ai nhìn thấy giống như không ai có thể thấu được nỗi đau của hắn lúc này. Xán Liệt chầm chậm bước ra ngoài, không quên ngoảnh lại nhìn bóng lưng đơn độc của Bạch Hiền lần nữa rồi quyết bước đi.
Xán Liệt cũng không biết, Bạch Hiền lúc này khuôn mặt đã đẫm lệ, môi dưới đã đẫm máu để ngăn không cho hắn nấc thành tiếng. Bóng Xán Liệt rời xa, Bạch Hiền liền ngồi sụp xuống, khóc lên thành tiếng.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến tháng tư, thời tiết ấm dần lên, cảnh vật như vậy cũng bừng lên sức sống.
Long chủng trong bụng Bạch Quý Phi cũng đã hơn năm tháng, khiến tất cả mọi người trong cung đều nín thở theo từng ngày nó lớn lên trong bụng. Phác đế ngày một sủng ái Bạch Quý Phi làm cho hậu cung một chút cũng không dám động đến nàng, đến Diệu Chiêu Viên cũng phải án binh bất động khiến dần dần tất cả đều sợ hãi trước quyền lực của Bạch An.
Bạch An lúc này vẫn an ổn ngồi trong An Định cung, nàng không còn lo ngại bất cứ điều gì ngoài cái thai đang lớn trong bụng, chỉ cần chắc chắn là một hoàng tử thì nàng không cần lo ngại gì nữa, con của nàng hoàn toàn sẽ được phong làm thái tử, với sự hậu thuẫn vững chắc của nhà họ ngoại, lên ngôi hoàng đế không chỉ là chuyện sớm muộn. Vậy nên nàng đã dự tính sẽ trừ khử từng người kia ra sao, nhưng chỉ còn Bá Hiền, nàng chưa biết nên xử trí ra sao?
Giết? Nàng vẫn chưa đoán ra tâm tình của Phác đế với Bá Hiền ra sao, mặc dù hơn hai tháng nay Phác đế không còn đến Khai Tâm cung nhưng không có nghĩa là không còn quan tâm. Nàng vẫn biết Phác đế vẫn phái người giám sát từng hoạt động của y rồi lại ngồi suy ngẫm một mình khiến nàng cảm thấy Bá Hiền không phải chỉ là nam sủng bình thường. Giữ lại? Nàng chắc chắn sẽ là hậu họa, nàng chưa từng yên tâm về y, nàng có linh cảm không tốt nếu như Bá Hiền vẫn còn ở đây.
Nàng phải làm sao? Phác đế, người đối với Bá Hiền là thế nào, thần thiếp không thể nào minh bạch ?

Trái với sự nhộn nhịp bên ngoài, Bạch Hiền vẫn lặng yên, an ổn ngày qua ngày sống trong Khai Tâm cung cùng với Đông Ly. Chung Nhân cũng sẽ đến cùng chơi với hắn, nhưng Xán Liệt đã giữ đúng lời hứa không xuất hiện trong tầm mắt hắn nữa và hắn cũng không còn nghĩ nhiều đến y nữa, chỉ là... thỉnh thoảng những đêm nổi gió lớn, hắn chỉ có một mình hiu quạnh bên ánh nến, không còn ai ôm hắn trong lòng, sưởi ấm thân thể vốn dĩ đã tràn ngập hàn khí từ bên trong, chỉ là những lúc như thế, hắn... hắn thật sự rất nhớ y.
-Công tử, Bạch vương gia muốn gặp công tử.
-Bạch Vương gia ?
Bạch Hiền có chút nghi hoặc, Bạch vương gia, không phải là phụ thân của Bạch Quý Phi sao? Đến đây rốt cuộc là muốn điều gì ? Bạch Hiền trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn nhưng chính là gặp mới có thể giải đáp. Hắn liền gật đầu ưng thuận, Tiểu Tuyết liền lui xuống chuẩn bị một chút, còn Bạch Hiền tiến ra sảnh lớn.
Bạch vương gia một thân cẩm y xanh, râu tóc đã mang hai màu nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm của một bậc vương giả. Bạch Hiền tiến đến cúi chào, không để ý vẫn còn một người nữa vẫn đang đứng nhìn hắn thật lâu, thật trìu mến.
-Bá công tử, xin đừng đa lễ, ta đến đây đã phiền đến thanh nhàn của công tử.
Bạch Hiền mỉm cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng, không hề hống hách, coi khinh như hắn tưởng tượng, khiến hắn có chút cảm tình. Nhưng khi nhìn sang, Bạch Hiền liền có chút sững sờ, có một người phụ nữ đang nhìn hắn chăm chú, không phải thù hằn, mà là một cái gì đó rất ấm áp, đôi mắt rưng rưng như trực chỉ cần hắn nói một tiếng nào đấy, y sẽ rơi lệ.
-Công tử, đây là phu nhân của ta, thất lễ khi đã mang nàng đến đây mà không báo trước.
-Bạch vương gia đừng khách khí, mời hai vị ngồi.
Tất cả đã yên vị, Bạch Hiền liền cảm nhận một cảm giác rất kì dị, hắn trước đây chưa từng có cảm giác này, Bạch vương gia cùng Bạch phu nhân hắn cảm thấy rất quen thuộc, giống như... giống như đã quen từ rất lâu. Hắn quên mất, là phụ mẫu của Bạch Quý Phi, không khỏi khiến hắn cảm thấy quen mắt, hắn đa nghĩ nhiều rồi.
-Không biết, hai vị đến đây có việc gì chăng ?
-Phu nhân của ta rất thích nơi này, hơn nữa nơi này có rất nhiều kỉ niệm của nàng nên nhân tiện vào cung muốn ghé qua thăm, nhưng không ngờ nơi này lại trở thành Khai Tâm của công tử.
-Ý của vương gia... nơi này trước đây có người ở?
-Không sai, đây là nơi ở trước kia của Mê Dương hiền phi, phu nhân của ta cùng với hiền phi là tỷ muội tốt, lớn lên cùng nhau.
Bạch Hiền nhíu mày, Mê Dương hiền phi ? Hắn cảm thấy rất quen tai, hắn đã từng nghe cái tên này ở đâu đó. Đúng rồi, Mê Dương hiền phi chính là mẫu hậu của Xán Liệt, là hoàng hậu đời trước của Lâm quốc. Khuôn mặt Bạch Hiền liến biến sắc, điều này chắc chắn Xán Liệt đã biết rõ nhưng vẫn cố tình sắp đặt cho hắn ở đây. Ý tứ của Xán Liệt, Bạch Hiền không thể hiểu được.
Tĩnh tâm lại, Bạch Hiền liền đáp.
-Vậy ta ở đây đã làm mất nhã hứng của phu nhân, thật cáo lỗi.
-Ta lại thấy nơi này rất hợp với ngươi.
Bạch phu nhân chợt lên tiếng khiến Bạch Hiền có chút khựng lại, giọng nói này rất quen thuộc, hắn tưởng như đã nghe từ rất lâu nhưng vẫn không thể nào nhớ ra là hắn đã nghe được ở đâu, lòng hắn có chút quặn lại, ngước lên hắn bắt gặp ánh mắt tràn ngập yêu thương không hề giấu diếm trong đôi mắt của đối phương. Nhìn kĩ Bạch phu nhân một chút, Bạch Hiền liền cảm thấy Bạch quý phi có phần giống, có phần lại không giống với Bạch phu nhân này. Nét đẹp được thừa hưởng nhưng chỉ là nửa vời, Bạch An so với phu nhân chính là không thể sánh bằng, nhất là đôi mắt cùng với môi.
Khoan đã, Bạch Hiền nghĩ mình đã nhận ra điều gì đó.
-Bá Hiền, ngươi biết không, ngươi rất giống với tiểu đệ quá cố của ta. Ta đến đây một phần vì hảo tỷ muội của ta, Mê Dương nhưng một phần cũng vì tiểu đệ của ta, y lớn lên ở đây cùng với đương kim hoàng thượng để làm thư đồng và đến cuối cùng, y cũng chết ngay tại nơi này. Nếu y bây giờ còn sống, cũng chỉ hơn ngươi năm tuổi.
Câu nói của Bạch phu nhân liền khiến Bạch Hiền rùng mình, hắn cũng không dám hỏi nguyên nhân vì sao người đó lại chết, lúc này hắn chỉ cảm nhận một luồng khí lạnh đi xuyên qua người. Hắn có chút lắp bắp, hỏi Bạch phu nhân.
-Y chết.. khi y bao nhiêu tuổi?
-Bằng ngươi lúc này, 15 tuổi- Bạch phu nhân có chút bi thương đáp lại
-Như vậy, hoàng thượng lúc đó 17, có nghĩa là Mê hoàng hậu cũng đã mất được 7 năm. Vậy là, người cuối cùng ở nơi này là... tiểu đệ của người?
-Không sai. Hằng năm ta vào ngày này ta thường đến đây để an ủi bản thân, ngươi biết không, hôm nay là ngày giỗ của y.
Bạch Hiền đứng bật dậy, cảm thấy mình có chút khó thở, hắn không biết vì sao hắn lại cảm thấy tim như ngừng đập. Khó trách, lần đầu tiên hắn đến đây đã thấy rất sạch sẽ tuy rằng không có ai ở. Hắn lúc này gạt bỏ hết nỗi sợ, muốn biết lý do vì sao người kia lại chết nhưng hắn không dám chắc Bạch phu nhân kia sẽ nói với hắn. Và hắn cũng dần nghi ngờ, những lời kia có phải thật hay không? Hay chỉ muốn dọa hắn. Bạch Hiền trấn tĩnh lại, nói một vài câu bâng quơ rồi xin cáo lui, để cho hai vị khách tự do tưởng nhớ người đã khuất.
Bạch Hiền ngồi trong phòng dược, ngẫm nghĩ một chút, hắn sẽ tìm hiểu về tiểu đệ kia của Bạch phu nhân, nguyên do mất mạng tại ngay Khai Tâm cung của hắn, và lý do vì sao Phác đế lại sắp xếp cho hắn ở nơi này. Từng chuyện một, hắn sẽ làm cho rõ ràng.
-Công tử !- Tiểu Tuyết chợt từ đâu xông vào.
-Ngươi làm sao vậy?
-Công tử, hoàng thượng mấy hôm nay không thiết triều, nghe bảo sốt rất cao, mê man chưa tỉnh.
-Thái y có đoán là bệnh gì chưa?
-Tiểu nữ không rõ, tất cả phi tần mấy hôm nay đều tất bật đến thăm hoàng thượng, người cũng mau qua coi đi.
Bạch Hiền chỉ cười nhẹ, rồi lại tiếp tục điều chế thuốc khiến Tiểu Tuyết không khỏi ngỡ ngàng.
-Ngươi nghĩ rằng, đám phi tần đó sẽ cho ta vào sao. Bỏ đi, có bao nhiêu người lo cho y rồi, ta cũng đâu đến lượt.
Tiểu Tuyết như vỡ lẽ, không biết nói điều gì hơn, lặng lẽ đi ra ngoài. Bạch Hiền tiếp tục đăm chiêu chế thuốc, nhưng tâm lại không để ở đây.
Hết chương 30.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb