C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh tình của Phác đế đã mười ngày nhưng vẫn không thuyên chuyển, hoàng cung trên dưới thấp thỏm lo lắng, thái y viện cũng như vậy chong đèn không tắt suốt mười ngày. Không ai biết được nguyên do bệnh tình lần này, Phác đế lúc tỉnh lúc mơ, có thể sáng tỉnh táo nhưng đến chiều lại rơi vào hôn mê. Phi tần cùng cung nữ tấp nập ra vào, mang theo không ít thuốc quý để cứu chữa nhưng vẫn không có tác dụng.
Hậu cung đều xuất hiện đầy đủ, nhưng không ai thấy bóng dáng nam sủng kia, y vẫn trốn biệt tại cung của mình. Nhiều người kêu y là vong ân bội nghĩa, có người mắng y là loại vô dụng, uổng phí sự sủng ái của hoàng thượng, cũng có người nói nam sủng làm gì có tư cách xuất hiện ở đây. Nhưng mắng chửi y cũng đâu có nghe thấy, vậy nên thôi đi, coi như tên đó chưa từng tồn tại.
Thế Huân ngày càng lo lắng, chỉ mình hắn biết rõ, chân khí của hoàng thượng ngày càng suy yếu, hết thảy là do hoàng thượng hơn hai tháng không dùng huyết của dược nhân, hơn nữa thanh châu ngày một tối màu cũng do dược nhân cùng long mệnh mất dần sự liên kết. Hay cho một Bạch Hiền nhỏ bé lại làm cho trên dưới Lâm quốc hỗn loạn, Thế Huân ngày càng hiểu rõ, Bạch Hiền quan trọng ra sao khiến lúc trước sư phụ không ngừng bảo vệ y.
Không được, hắn không thế trơ mắt nhìn đại cục hỗn loạn, Thế Huân quyết định đến Khai Tâm cung, chỉ có Bạch Hiền mới có thể chữa được hoàng thượng, mặc kệ giữ hoàng thượng và Bạch Hiền có vướng mắc gì, an nguy Lâm quốc quan trọng hơn.
Bạch Hiền vẫn thản nhiên ngồi trong Khai Tâm cung sưởi nắng, tiết trời đã ấm dần lên khiến thân nhiệt hắn cũng vậy bớt hàn khí. Mọi thứ ngoài kia dường như không có liên quan tới hắn.
-Bá Hiền !- Một âm thanh truyền đến.
-Ngươi dọa chết ta sao Thế Huân.- Bạch Hiền giật mình.
-Đừng dông dài, mau đi cùng ta.
Thế Huân cầm tay Bạch Hiền toan kéo đi liền bị Bạch Hiền giật lại, vẻ mặt không được thoải mái nhìn Thế Huân.
-Nếu là chuyện của Phác đế thì ta không quản, ta với hắn không liên can.
-Bá Hiền, ta không biết giữa ngươi và Phác đế đang giận dỗi gì nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, bệnh trạng của hoàng thượng hiện tại hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục đều là vì hơn hai tháng nay không đụng tới huyết của ngươi. Hoàng thượng thương xót ngươi, ngươi lại không hề biết điều như vậy.
-Thế Huân, ngươi dông dài như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì huyết chảy trong người của ta. Cũng đúng, không phải vì huyết chảy trong người, ta làm sao có thể được bao dưỡng trong cung.
-Ngươi đừng suy diễn ý tứ của ta- Thế Huân nổi giận.
-Đừng nói nữa, bây giờ ngươi về đi, tối ta sẽ đích thân đường hoàng đến thăm y.
Bạch Hiền dứt lời liền quay trở vào phòng, mặc kệ Thế Huân đang đứng bên ngoài. Tại sao lúc nào y cũng ương bướng như vậy, rõ ràng là lo lắng nhưng không chịu thừa nhận.
Bạch Hiền khi nào ngươi mới chịu đối diện với con người thật của mình.
Bạch Hiền đích xác buổi tối đến thăm hoàng thượng, trời mưa lớn, Bạch Hiền một mình che ô đến Khai Minh cung, ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng vẫn tiến đến. Thái giám đứng ngoài trông chừng nhìn thấy Bạch Hiền liền có chút sửng sốt, nhưng vẫn cung kính tiến tới chào hỏi, trong lòng không thích nhưng y vẫn là người của hoàng thượng, tuy lúc này bị thất sủng nhưng thời thế ai biết trước, đắc tội với y chỉ sợ sau này đầu lìa khỏi thân.
Bạch Hiền chậm rãi tiến đến, kéo ô lại. Cung nữ cùng thái giám đứng ngoài hết sức ngạc nhiên, phi tần nào đến cũng cầm theo cả đống đồ nhưng vị này chỉ là tay không mà đến. Cái này có phải.. không hề có thành ý ?
-Ta có thể vào thăm hoàng thượng hay không ?
Tên thái giám ngập ngừng đôi chút, hiện giờ Bạch quý phi hiện đang bên trong, lúc này vào có vẻ không tiện. Nhưng hắn không biết mở miệng ra sao ?
-Không được sao ? Vậy được, ngươi chỉ cần chuyển lời với hoàng thượng: Ta có ghé thăm.
Bạch Hiền toan muốn mở ô, quay bước đi liền bị tiếng của Tô công công làm chững lại. Tô công công thấy Bạch Hiền đứng ngoài liền vui mừng khôn xiết, bước nhanh đến bên hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.
-Bá công tử, nô tài cứ ngỡ người sẽ không tới.
Bạch Hiền cũng chỉ mỉm cười, gật đầu với Tô công công, quay đi mở ô, bước một chân xuống bậc thềm.
-Công tử, người đi đâu vậy, không phải vào thăm hoàng thượng sao? Hoàng thượng đã tỉnh lại nhưng không biết có thể tỉnh được bao lâu. Công tử mau vào thăm, hoàng thượng thấy người sẽ rất vui.
-Ta nghĩ có vẻ lúc này không thích hợp! Ban nãy, ta có hỏi bọn họ nhưng họ nói dường như lúc này không đúng lúc cho lắm.
-Là kẻ nào dám nói xằng bậy ?-Tô công công hét lớn-Bá công tử, người mau tiến vaò đi.
Bạch Hiền đưa ô cho Tô công công, nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Mùi thuốc nồng tràn ngập căn phòng khiến hắn có chút khó chịu, vén rèm tiến vào, liền thấy Bạch quý phi đang ngồi đó đút thuốc cho Phác đến đang tựa lưng vào long sàng. Bạch Hiền lúc này cũng hiểu tại sao, tên thái giám kia lại ngập ngừng không muốn cho hắn vào, thì ra là vậy. Bạch quý phi mang thai, bụng cũng đã lộ ra rất lớn, nhẹ nhàng ngồi bên đút thuốc cho hoàng thượng, cảnh tượng này khiến Bạch Hiền chướng mắt, hắn lúc này khác nào người thừa, chen vào khung cảnh ấm cúng của gia thất người ta. Bỏ đi, không muốn thăm nữa !
-Ai, Bá công tử, sao lại không tiến vào?
Tô công công từ đằng sau bỗng lên tiếng, chặt đứt kế hoạch thoái lui của hắn, có lẽ Tô công công cũng đoán được hắn sẽ như vậy. Tiếng của Tô công công tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm hai người bên trong kia chú ý đến sự xuất hiện của hắn. Không còn đường lui, Bạch Hiền phải tiến vào thỉnh an.
-Bá Hiền khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến quý phi nương nương.
Sự hiện diện của hắn khi Xán Liệt kinh hỉ, còn Bạch An có chút không hài lòng. Xán Liệt cho hắn đứng lên, nhưng khi đứng lên rồi, hắn chính là không biết nên mở miệng nói cái gì, nên chỉ cúi mặt đứng như vậy.
-Bá Hiền, trẫm cứ nghĩ ngươi sẽ không đến thăm trẫm.- Xán Liệt mệt mỏi lên tiếng.
-Hoàng thượng thứ tội, Bá Hiền nghĩ rằng bản thân đến đây cũng không giúp được gì, nên tính khi nào hoàng thượng tốt hơn sẽ đến thỉnh an.
Xán Liệt gật đầu, thở mạnh một tiếng rồi mệt mỏi dựa vào thành giường, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Bạch An một tay xoa bụng, một tay đặt chén thuốc lại vào khay, nhìn thấy Phác đế như vậy liền tiến đến chỗ Bạch Hiền nói hắn nên lui xuống đi.
-Bạch An, nàng lui xuống trước đi, ta muốn nói chuyện với Bá Hiền một chút. Tất cả cũng lui xuống hết đi.
Xán Liệt vẫn mệt mỏi nhắm mắt nhưng thanh âm rõ ràng, Bạch An không vui nhưng vẫn tuân mệnh cáo lui, căn phòng lớn thế này cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người. Xán Liệt mở mắt, cố gắng ngồi thằng dậy nhìn Bạch Hiền vẫn đang thờ ơ nhìn nơi khác.
-Bạch Hiền, lại đây ngồi cạnh ta.
Bạch Hiền cũng không cự tuyệt, tiến đến ngồi trên giường, đối diện với Xán Liệt. Lúc này hắn mới tận mắt thấy được Xán Liệt lúc này, khuôn mặt y tái nhợt, thân thể đã gầy đi rất nhiều nhưng nhãn quang vẫn lóe lên một tia vui mừng khi nhìn thấy hắn. Bạch Hiền cảm thấy chút đau lòng, tại sao lại bệnh đến mức này, tại sao y không chịu hảo dưỡng thân thể. Xán Liệt nhận thấy tia đau lòng trong mắt đối phương, dùng sức đưa tay chạm vào khuôn mặt Bạch Hiền.
Bạch Hiền hoàn toàn im lặng. Xán Liệt chợt cầm bàn tay hắn lên miệng hôn một cái khiến hắn hoàn toàn bất ngờ. Hơi thở nóng hổi phả lên mu bàn tay của hắn khiến hắn có chút rùng mình và lúc này hắn nhận ra, Xán Liệt đang thật sự yếu dần đi.
-Bạch Hiền, ngươi gầy đi rồi. Không có ta ở bên, bọn họ ngược đãi ngươi sao?
Bạch Hiền cúi mặt xuống, vẫn là im lặng.
-Ta cứ nghĩ ngươi sẽ bỏ mặc ta, Bạch Hiền, ta những lúc tỉnh lại đều rất muốn nhìn thấy ngươi nhưng chính là càng lúc càng vô vọng. Bây giờ thật tốt, ngươi cũng đến thăm ta. Bạch Hiền, ta thật sự rất nhớ ngươi.
Bạch Hiền lệ đã thấm ướt hai mắt, mặt quay đi không muốn thấy đối phương nữa, hắn chỉ biết lúc này càng nhìn thì tâm hắn càng đau. Xán Liệt mỉm cười, nắm lấy cằm Bạch Hiền quay mặt hắn về phía mình. Thật tốt khi biết Bạch Hiền vẫn quan tâm mình, chỉ cần Bạch Hiền vẫn quan tâm mình vậy là tốt rồi.
-Ngươi có muốn ăn gì không, để ta lệnh cho trù phòng làm ngươi? Ta biết rồi, thanh đoàn tử, ngươi chẳng phải thích ăn loại bánh đó sao.
-Đủ rồi !-Bạch Hiền chợt hét lên.
-Bạch Hiền, đừng sinh khí, ngươi không thích thì ta sẽ không làm nữa. Vậy ngươi nói đi, ngươi thích ăn gì, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ đáp ứng.
Xán Liệt vội vàng, nắm chặt lấy tay của Bạch Hiền, y sợ, Bạch Hiền tức giận sẽ lại bỏ mặc y, không bao giờ đến thăm y nữa.
-Tại sao ngươi lại ra nông nỗi này, tại sao không chịu hảo hảo chăm sóc thân thế, tại sao không cho người đến lấy huyết của ta nữa? Ngươi biết, huyết của ta có bao nhiêu phần quan trọng với người, tại sao lại không lấy, ngươi chán ghét ta đến mức đó?
-Vì ta sợ làm tổn thương ngươi. Lấy huyết một vài lần thì còn có thể được, nhưng lấy quá nhiều sẽ khiến cơ thể ngươi suy nhược. Ta muốn thấy ngươi ngày ngày hoạt náo.
-Ngu ngốc !
Bạch Hiền chợt nhào tới ôm lấy Xán Liệt khóc lớn, tay không ngừng đấm vào lưng y. Tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy, hắn không phải chỉ là cái thùng máu trâu cho y rút hay sao? Trong lòng y, hắn đâu có chỗ, không phải đều đặt vào hậu cung của y, vào Bạch quý phi cùng long chủng?
-Bạch Hiền, câu vừa rồi nếu không phải ngươi nói, liền sẽ bị xử trảm ngay lập tức.
-Ngươi dám ?
-Được rồi, ngươi lợi hại! Ta không dám động vào ngươi, đừng khóc nữa, có được không ?
Xán Liệt vỗ về Bạch Hiền. Chỉ ở cùng một chỗ với Bạch Hiền trong một chốc, Xán Liệt đã thấy thân thể thật sự tốt hơn một chút, y mới thấy Bạch Hiền đối với hắn quan trọng ra sao. Không kể đến dùng huyết của dược nhân, ngay cả nguyên khí tỏa ra cũng thật sự khiến y cảm thấy rất khoan khoái, khó trách Bạch Hiền, hắn đều được người thân cận bảo vệ cùng thương yêu.
Bạch Hiền rời khỏi người Xán Liệt, khiến y có chút hụt hẫng. Bạch Hiền lúc này chợt chủ động hôn lên môi của Xán Liệt khiến y kinh ngạc. Khoan đã, có mùi vị rất lạ? Là mùi tanh của huyết. Xán Liệt liền đẩy Bạch Hiền ra, liền thấy môi dưới của đối phương đã bị cắn nát, rỉ máu mỗi lúc một nhiều. Bạch Hiền muốn sáp lại gần liền bị hắn ngăn lại.
-Bạch Hiền, đừng !
-Liệt, chân khí của ngươi rất yếu, nếu không có huyết của ta, ngươi sẽ không qua nổi hai ngày nữa. Nghe ta, ngươi muốn bỏ ta một mình ở lại nơi này?
Xán Liệt ngưng động, Bạch Hiền liền từ từ tiến tới, đặt lên môi y, lần này Xán Liệt không chống cự mà dẫn dắt Bạch Hiền chìm đắm sâu hơn, ôm lấy hắn. Đây lần thân mật đầu tiên sau hơn bốn tháng giận dỗi, cả hai đều cảm thấy đối phương có bao nhiêu phần quan trọng với mình. Thế nhưng Bạch Hiền trong lúc này lại nghĩ đến vị tiểu đệ của Bạch phu nhân, liệu có cùng Xán Liệt dây dưa?
Bạch Hiền tối hôm đó chính là ngủ tại Khai Minh cung, an an ổn ổn trong lòng của Xán Liệt không quan tâm thế sự. Cung nữ tiến vào hầu hạ đều bị Xán Liệt đuổi ra, tiểu thiên của hắn hiện tại đang rất ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh, hắn vẫn nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cảnh tượng này nữa. Nhưng giờ thật tốt, đã có y bên cạnh, nhẹ động môi dưới đã kết vảy, Xán Liệt cảm thấy hối hận, hắn không nghĩ Bạch Hiền lại khiến hắn đau lòng như thế, mỗi lúc đến cạnh y, hắn một khắc không muốn rời. Có phải hay không, hắn đã yêu Bạch Hiền?
Không thể! Hắn đã tứng thề sẽ không yêu ai nữa, nhưng bây giờ hắn phải làm sao?
Bạch Hiền động đậy, mở mắt liền thấy Xán Liệt đã tỉnh, liền lười biếng rúc sâu vào trong lòng đối phương. Xán Liệt cũng chỉ biết cười, dùng mọi cách đánh thức người trong lòng dậy. Cung nữ tiến vào hậu hạ liền thấy hoàng thượng bỗng khỏe mạnh trở lại như chưa từng có bệnh tật có chút bất ngờ. Thái y đến xem bệnh, cũng cảm thấy kì quái, mạch vẫn đập như thường, sắc mặt hoàn toàn hồng hào, bệnh cũng không thế nào liền biến mất, nếu không phải nhìn thân thể hoàng thượng vẫn gầy đi vài vòng, thì bọn họ cứ nghĩ mình nửa tháng nay đều gặp ảo giác. Tất cả đều nghi hoặc, rồi lại hướng hết ánh mắt về người vẫn đang trấn tĩnh dùng ngự thiện bên kia.
Chẳng lẽ tên nam sủng cỏn con lại lợi hại như vậy, chỉ cần một đêm bên cạnh, hoàng thượng liền như vậy khỏe lại?
Việc này mau chóng truyền đi khắp hoàng cung, khi truyền đến tai Bạch An thì chính là nàng không thể kiềm chế mà gạt hết đống điểm tâm trên bàn xuống. Nàng lo ngại tên nam sủng này đúng là chưa bao giờ thừa thãi. Trong cung, bây giờ ai cũng đồn đãi, Bá Hiền là bùa hộ mệnh mà phật tổ phái xuống bảo vệ Trí Thiên hoàng đế, ai cũng phải nể mặt, kính trọng y vài phần. Vậy chẳng phải tên nam sủng này sẽ càng khó đối phó sao?
-Túc Nhi, mau mời Diệu Chiêu Viên qua đây.
Bạch Anh lệnh cho tâm phúc của mình. Nàng biết cách tốt nhất bây giờ là phải liên kết mới có thể dập tắt mối họa lớn nhất kia, nàng từ trước đến nay chưa từng thích con rắn độc họ Chiêu kia và đương nhiên ả cũng không ưa gì nàng, nhưng có cùng một kẻ địch thì nàng và ả có thể đứng trên cùng một chiến tuyến. Suy nghĩ một lúc, Bạch An liền viết một bức thư nhỏ, cuộn lại, gắn vào chân bồ câu rồi thả đi, lúc này nàng mới yên tâm ôm chiếc bụng lớn của mình nằm xuống thiếp đi một chút.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng trẻ con từ đâu vọng lại, nàng mở mắt, lên tiếng gọi Túc Nhi nhưng không thấy hồi đáp. Bạch An có chút lo lắng, tự mình đứng lên mở cửa bước ra bên ngoài, liền nhìn thấy một tiểu hài tử khoảng chừng hai ba tuổi đang đùa nghịch trong hoa viên của mình. Nam hài của ai đây? Không lẽ của Diệu Chiêu Viên? Con trai của Diệu Chiêu Viên năm nay mới hơn một tuổi, đi còn chưa vững.
Bạch An ôm bụng tiến ra bên ngoài, lên tiếng gọi tiểu hài tử.
-Này, tiểu tử, ngươi làm sao mà vào đây được ?
Tiểu tử nghe thấy tiếng nàng, ngước lên mỉm cười nhìn nàng.
Kì quái! Nàng có chút giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của nó, rất giống với Phác đế.
Bỗng tiểu tử kia đứng lên, tiến đến chạm vào bụng nàng, cười cười ngước lên nhìn nàng, liền kêu một tiếng.
-Tỷ tỷ !
Tỷ tỷ? Nhóc con này làm sao vậy. Bạch An có chút sợ hãi, hất tay nhóc con kia ra khiến nó ngã xuống đất.
-Ai là tỷ tỷ của ngươi ! Hỗn xược.
Tiểu hài tử kia ngã xuống nhưng không khóc, vẫn kiên trì đứng lên, tay với đến bụng của Bạch An mà kêu hai tiếng « Tỷ tỷ ! ».
Nàng sợ hãi, đi giật lùi về phía sau, không ngừng kêu lên.
-Người đâu, mau đuổi đứa trẻ này ra ngoài !
Nhưng vẫn không thấy ai đến cứu giá, Bạch An ôm bụng, toan muốn xô ngã tiểu tử kia một lần nữa thì chợt nghe thấy tiếng gọi.
-Nhóc con, con ở đâu? Ra đây với ta nào.
Tiểu hài tử nghe thấy liền kêu lên hai chữ « mẫu thân » rồi chạy đi. Có một người tới ôm lấy nó, cưng nựng, Bạch An nheo mắt nhìn, nàng bỗng nhận ra... người này là... là.
-Bá Hiền !-Bạch An nhíu mày.- Đây là hài tử của ngươi?
-Đúng, là hài tử của ta cùng với hoàng thượng. Ngươi nhìn xem nó thật giống hoàng thượng có phải không?
-Không thể nào. Ngươi làm sao có thế?
Bá Hiền liền nhìn nàng cười lớn, rồi nhìn nàng với ánh mắt hiểm độc rồi nói:
-Chỉ tại ngươi quá ngu ngốc thôi!
Nói xong liền quay đi khiến Bạch An hoảng loạn.
Mở mắt tỉnh dậy, hóa ra là mơ, nhưng mồ hôi đã thấm đẫm trán cũng đủ minh bạch nàng đã sợ hãi như thế nào.
Bạch An nghĩ đây là điềm xấu, và Bá Hiền cùng hài tử chưa xác định kia chính là điềm xấu đó.
Nàng nhất quyết không thể để hậu họa này sống sót.
Hết chương 31.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cb