15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà đẩy cửa phòng ra, nắm cửa bằng kim loại va đập với tường, trong căn phòng trống rỗng lại có vẻ vang dội khác thường.

Trong nhà vẫn hệt như khi tôi rời đi. Phòng ngủ thì chăn giường lộn xộn; phòng khách thì chai rượu vẫn cô đơn đứng giữa bàn trà; rải rác khắp hành lang là quần áo hỗn độn; trên mặt đất có vài viên thuốc giảm đau rơi lăn lóc...

Anh vẫn không trở về...

Tôi rất thất vọng, tôi tưởng một khắc khi mình mở cửa phòng ra mọi thứ sẽ trở về nguyên dạng, nhưng khung cảnh lạnh lẽo này một lần nữa nói cho tôi biết, hy vọng và thực tế cách biệt rất xa.

Tôi tựa lưng vào tường, trượt xuống mặt đất, sàn nhà rất lạnh, làm tôi nhớ đến mấy ngày nay tôi bị giam giữ.

Ở trong trại giam vài ngày, so với những lúc khác tôi càng mong muốn gặp lại anh hơn bao giờ hết, dẫn tôi ra khỏi nơi đó. Rốt cuộc cũng là tôi rời khỏi nơi đó. Cho đến cuối cùng, anh vẫn không xuất hiện...

Người thanh niên tên Shim ChangMin đó chắc là do anh phái tới phải không?

Như vậy

Anh đã có thể biết hết mọi chuyện, vậy những gì tôi nói anh đều nghe được, nhưng vì sao, anh vẫn không chịu xuất hiện?

Đáp án tôi vẫn chôn chặt dưới đáy lòng, nhất quyết không thừa nhận. Nhất thời như có sóng cuộn bão nổi, gió táp cuồng phong ào ào ập đến, đánh mạnh vào nơi sâu nhất trong nội tâm tôi.

Tôi rất đau, đau như có hai bàn tay khô héo gầy guộc bóp chặt trái tim tôi, ngón tay xuyên vào bên trong, dùng sức kéo ra.

Đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, lại không có dũng cảm bấm số của anh.

Một phần, tôi hy vọng —— hy vọng anh sẽ nhận được lời nhắn của tôi, trở về với tôi.

Một phần, tôi mượn cớ —— mượn cớ bởi vì anh vẫn chưa nhận được lời nhắn của tôi, nên mới không về với tôi.

Nhưng hôm nay... Đã xuất hiện một người tên Shim ChangMin, trợ lý đặc biệt.

Toàn bộ hy vọng và mượn cớ của tôi đã bị đánh nát, tan vỡ thành trăm mảnh...

Anh không trở về, không phải bởi vì anh không nghe được lời nhắn của tôi, anh nghe được, anh đều nghe được...

Mà anh như trước vẫn không trở về...

Kim JaeJoong, chẳng lẽ mày vẫn chưa hiểu?

Anh ấy không cần mày nữa  —— Anh ấy đã rời đi thật rồi!

Anh ấy không thương mày nữa  —— Anh ấy đã giao mày cho người khác rồi!

Anh ấy không quan tâm mày nữa  —— Anh ấy dù biết mày khó chịu vẫn như trước không chịu về!

Kim JaeJoong! Hiện tại mày chẳng còn gì nữa cả...

Tôi đứng dậy, chầm chậm bước vào phòng chứa quần áo, nơi này anh vẫn còn để lại một cái va ly, tôi đem quần áo vẫn còn sót lại của mình để vào va ly; sau đó lên gác xép, đem toàn bộ nhật ký và ảnh chụp để vào.

Mấy món này cũng chỉ chiếm một không gian rất nhỏ của cái va ly, nhưng nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng không tìm được món đồ nào tôi có thể mang theo.

Cuối cùng, tôi vào bếp, lấy tờ giấy anh ấy dán trên tủ chén xuống, nhìn phần ký tên có ghi "anh hai", nước mắt lại không nghe lời chảy xuống.

Tủ lạnh vẫn còn chút sữa, nhưng đều hết hạn sử dụng, lúc trước YooChun cứ la hét bảo tôi bỏ đi. Nhưng giờ phút này tôi cảm thấy rất may mắn vì có sự tồn tại của chúng, bởi vì hiện giờ cũng chỉ có chúng và hai tờ giấy này mới có thể nói với tôi, người đó là thật sự tồn tại...

Tôi đem mấy hộp sữa còn lại ném vào va ly, dù sao nó cũng rất trống. Tôi cũng không biết tôi làm vậy để làm gì, nhưng nếu một con người với cái trí nhớ trống không, khi rời đi cũng với cái hành lý trống không, như vậy ý nghĩa tồn tại của người này cũng quá nhỏ bé đi?

Đóng va ly lại, nâng thử một chút, bởi vì có sữa nên va ly nặng hơn nhiều. Tôi nhìn hành lý mà mỉm cười vui vẻ, dường như sinh mệnh tôi cũng bởi vì vậy mà có thêm nhiều ý nghĩa.

Kéo va ly ra tới cửa, cuối cùng quay đầu nhìn lại một chốc, đây là ngôi nhà đã từng khiến tôi rất hạnh phúc. Lấy chiếc chìa của YooChun đặt ở cửa hiên, rồi lấy tờ giấy viết ba chữ: "Gửi YooChun".

Xong rồi lấy chìa khóa nhà đặt xuống bên cạnh.

Tôi không dám để nó vào hộp thư, sợ bản thân mình nhịn không được lại chạy về.

Nhìn điện thoại nắm chặt trong tay mình, tôi bắt đầu do dự.

Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, còn có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Nhưng lúc này đây tôi không dám bấm số của anh.

Trước đây tôi vẫn luôn hy vọng mỗi khi nghe điện thoại sẽ là giọng nói trầm ấm của anh; nhưng hiện tại tôi lại càng hy vọng sẽ nghe được giọng phụ nữ lạnh như băng đó...

Đứng ngây ngốc thật lâu, cuối cùng lấy hết dũng khi bấm số anh.

Cả người tôi cứng đờ như phạm nhân đang chờ quan tòa đưa ra lời phán quyết cuối cùng, cho đến bây giờ tôi mới hiểu được, ngay cả dũng khí nói chuyện với anh tôi cũng không có.

"Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách có thể để lại lời nhắn sau tiếng bíp, xin đừng ngắt kết nối, chúng tôi sẽ bắt đầu thu lại lời nhắn trong ít giây nữa..." Vẫn là giọng nói của phụ nữ, lúc này, tôi cảm thấy rất may mắn, đồng thời lại cảm thấy vô cùng mất mác.

"Bíp ——"

"... Em đi rồi..." Tuy rằng không biết đi đâu, nhưng em sẽ rời đi.

"Em biết anh nghe được... Anh về đi!" Nếu anh vì em mà không chịu về, vậy bây giờ anh có thể về rồi, trong căn nhà này đã không còn em nữa, một chút dấu vết cũng không còn...

"... Em về sau sẽ không gọi cho anh nữa... Thật đó... Đây là lần cuối cùng..." Trước đây gọi nhiều như vậy, anh cảm thấy rất phiền phải không? Em xin lỗi.

"... Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em..." Vì những gì anh phải trả giá, em sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, tuy rằng em đã quên đi rất nhiều rất nhiều...

"Còn nữa... Xin lỗi anh!" Thật ra em muốn nói những lời này khi gặp lại anh, nhưng... đã không còn cơ hội nữa rồi.

Thật xin lỗi! Em đã quên anh.

Thật xin lỗi! Em đã lựa chọn rời khỏi anh.

Thật xin lỗi! Em đã không còn cơ hội để yêu anh thêm một lần.

Xin lỗi, vì rất nhiều...

Ngắt điện thoại, tôi để điện thoại dưới hiên nhà, sau đó liền kéo hành lý ra khỏi cổng.

Bên ngoài gió mùa đông rét căm căm, bông tuyết giăng đầy khắp mọi nơi, khiến người ta không thể mở mắt ra được. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, tuyết đọng trên mặt đất cũng rất dày, đi chưa được mấy bước đã bị cái lạnh khắc vào tận xương.

Tôi khó khăn bước từng bước giữa đường cái, tôi không biết phải đi đâu, cũng không biết có thể đi đâu...

Gió quá lớn, trời rất lạnh, tôi ngồi xuống một trạm xe buýt ven đường, mặc dù hoàn toàn không biết tuyến đường này sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng điều đó không quan trọng, có thể rời khỏi nơi này là tốt rồi.

Tôi ngồi trên ghế dài chờ bắt xe, tuy rằng vẫn rất lạnh, nhưng ít ra nơi này có thể chắn được một ít gió tuyết.

Tay đã muốn đóng băng, chân không còn cảm giác gì, cả người run lập cập, hàm răng không tự chủ được cũng va đập vào nhau, phát ra những âm thanh rất nhỏ.

Một người đi đường tốt bụng đã nói với tôi là quá thời gian đón xe rồi, bảo tôi nên về nhà.

Tôi cũng rất muốn về, nhưng tôi không có nhà.

Nhìn căn nhà ở sườn núi đối diện, trả lời người đi đường rằng, tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, cho nên không có chỗ để về.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đến lông mi cũng phủ một lớp tuyết mỏng, rất nặng...

Đột nhiên nhớ đến câu cuối cùng chiều nay YooChun đã nói với tôi, "Nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng làm chuyện điên rồ nữa." Không biết như bây giờ có tính là đang làm chuyện điên rồ không nhỉ?

Trước mắt không biết vì sao lại xuất hiện hình ảnh anh lúc tôi vừa tỉnh lại ——

Mặc một cái áo xám cổ chữ V, trên cằm có chút râu, sắc mặt rất tiều tụy, khuôn mặt đầy nước mắt, không ngừng gọi tên tôi.

Nếu...

Nếu thời gian có thể trở về khoảnh khắc đó,

Nếu...

Nếu câu đầu tiên em nói với anh là: "Anh tên là gì?"

Như vậy, câu chuyện của chúng ta có phải sẽ khác hoàn toàn rồi không?

.

"Anh tên là Jung YunHo."

...

.

.

.

– CHÍNH VĂN HOÀN –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm