2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi xuất viện. Bởi vì mỗi tuần cũng chỉ loanh quanh trong khuôn viên bệnh viện còn nếu không thì ở suốt trong phòng, nên tôi rất muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Thế nên tôi yêu cầu một lần nữa, cuối cùng anh hai cũng làm thủ tục cho tôi xuất viện.

Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên, cái gì cũng hỏi, rất giống người ngoài hành tinh lần đầu đến trái đất. Anh hai rất kiên nhẫn, cho dù tôi hỏi điều gì anh cũng trả lời thật cẩn thận.

Đến khi về đến nhà, tôi hoảng sợ, tôi có tưởng tượng qua hình dáng ngôi nhà của mình, nhưng trăm triệu lần tôi cũng không ngờ nhà tôi lại xa hoa đến như vậy. Căn nhà tọa lạc giữa sườn núi, rất to, hơn nữa phòng ngủ của tôi là siêu siêu to, hai mặt đều là cửa kính, bên ngoài là bãi biển rộng lớn.

Nhìn ngôi nhà lộng lẫy như vậy, trong đầu tôi thầm tính toán, trước đây tiền lương của tôi là bao nhiêu, tôi nằm trong bệnh viện vài năm như vậy tốn bao nhiêu.

Cũng hơi mệt mỏi, về đến nhà không bao lâu tôi liền ngủ trên giường.

Xế chiều thì tỉnh lại, một nửa mặt trời đã trốn mình vào lòng biển rộng, căn phòng bị mặt trời nhuộm thành một màu mờ nhạt, anh hai nằm ở ghế nằm bên ngoài phòng, bên cạnh có ly rượu đỏ, ánh mặt trời dừng lại trên người anh, rực rỡ.

Thật ra nhìn anh như vậy, anh cũng đẹp trai lắm. Vóc dáng cao, chân rất dài, đôi mắt u buồn và đôi môi quyến rũ, cuối cùng cũng ngại môi anh dày, chứ nếu không tôi đã muốn cắn một hơi.

Lúc này anh phát hiện tôi đã tỉnh, lập tức đến bên cạnh tôi, nằm bên giường xoa tóc tôi sau đó chạm vào tai tôi, động tác lại có thể dịu dàng đến vậy.

"Tỉnh rồi? Hôm nay mệt lắm phải không?"

Tôi không có khí lực nói chuyện, chỉ lắc đầu.

"Có đói bụng không? Anh làm đồ ăn cho em nhé?"

Tôi vẫn như cũ lắc đầu, mỉm cười với anh.

"Vậy ngủ thêm chút đi, thân thể em vẫn còn rất yếu." Ngón cái của anh nhẹ nhàng xẹt qua mặt tôi, tiện đà đặt trên vai tôi, giống như dỗ dành trẻ con mà vỗ vỗ.

"Khát..." Tôi chỉ nói một chữ, mà anh như nhận được thánh chỉ.

"Khát hả? Em đợi một chút." Nói xong liền bước ra khỏi phòng, bên ngoài vang lên tiếng leng keng thủy tinh va chạm nhau.

Một lát sau, anh mang một cốc nước đến trước mặt tôi.

Tay anh rất hồng, rất nóng, nhưng nước vẫn là rất ấm...

Sau khi tôi uống nước xong, mí mắt dần dần khép lại. Anh như trước vỗ nhẹ vai tôi, đáng lẽ tôi không nên bắt anh dỗ tôi ngủ như trẻ con như vậy, nhưng không hiểu sao tôi lại rất thích gối đầu lên tay anh, dụi đầu vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch, rất thoải mái...

Tôi không biết cảm giác này là gì, có lẽ đây chính là "hạnh phúc" mà mọi người vẫn thường hay nói...

*

Từ đó về sau, tôi mỗi ngày đều quấn lấy anh, ngày ngày đều ngủ an ổn trong lồng ngực anh, anh vẫn như trước mỗi ngày mát xa cho tôi, chà lau thân thể, điểm khác biệt duy nhất chỉ có là: thức ăn quá dở. Thì ra anh hoàn toàn không biết nấu cơm, trước kia đồ ăn trong bệnh viện đều do bệnh viện cung cấp. Nhìn anh đứng trong bếp vật lộn đến leng keng loảng xoảng, tôi cười đến mức chảy cả nước mắt. Trứng gà đáng lẽ màu vàng rơm lại biến thành màu nâu, cà chua đáng lẽ phải màu đỏ lại biến thành màu đen, khi những thứ này xuất hiện trước mặt tôi, cả nước mắt lẫn nước mũi tôi đều không kìm được mà đồng loạt chảy xuống!

Anh không những không biết nấu cơm, thậm chí còn không biết giặt quần áo. Nhìn trên máy giặt đề dòng chữ "Hoàn toàn tự động", anh còn tin rằng nó hoàn toàn tự động. Ném quần áo bẩn và xà bông vào máy giặt xong anh liền chạy đi làm chuyện khác. Hai ba ngày sau, đến khi nhớ đến quần áo trong máy giặt, nó đều bốc mùi đếm thảm thương!

Nghĩ lại, tôi cảm thấy thực vui vẻ, nếu nói tôi là "tay chân tàn" thì anh chính là "não tàn", cũng không hơn kém tôi bao nhiêu!

Tuy rằng anh là kiểu điển hình của loại người "Không thể tự gánh vác cuộc sống của mình", nhưng khi chăm sóc tôi anh vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Thân thể tôi dần hồi phục, anh hai mang tôi đi, bắt đầu tìm kiếm trí nhớ...

Trước khi anh hai dẫn tôi ra khỏi cửa, anh còn cố ý sửa sang lại ngoại hình của mình. Anh cắt tóc, cạo râu, thật ra anh cũng không già đến như vậy, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp trai, tuy rằng không đẹp trai bằng tôi!

Anh hai mang tôi đến trường trung học, nói với tôi những chuyện đã xảy ra. Ví dụ như việc tôi đã chạy hai mươi vòng tại sân thể dục này, đó là bởi vì tôi ngủ gục trong tiết chủ nhiệm, đã vậy còn vừa nói mớ vừa la hét; hoặc như việc tôi cúp học ngủ dưới tán cây kia, phân chim rơi thẳng xuống mặt tôi; hoặc như việc tôi bắt chước người ta học hút thuốc, rồi lại ném tàn thuốc vào phòng thí nghiệm hóa học, không biết phản ứng gì đó đã xảy ra, mà phải huy động đến hai xe cứu hỏa.

Tôi một mực phủ nhận những chuyện đang anh kể, kiên quyết tin rằng anh đã đem những "sự tích quang vinh" của bản thân anh thảy lên đầu tôi!

Anh hai còn mang tôi đến phòng học cũ, ngồi ở vị trí trước đây tôi từng ngồi, nhìn trên bảng đen viết XXX thích XXX, XXX là người vẽ xấu đến quái dị.

Tôi vuốt ve cái bàn, dường như cái bàn này có linh tính, nó có thể cho tôi biết nơi đây đã xảy ra những việc gì.

Tuy rằng cái bàn không thể nói với tôi điều gì, nhưng "sử sách" trên mặt bàn có thể nói cho tôi rất nhiều: người từng ngồi trên cái bàn này không học tốt môn toán và chính trị cho lắm, bởi vì trên bàn là đầy rẫy những công thức toán học và lý luận chính trị; người từng ngồi trên cái bàn này thích một cô gái tên SooRi, bởi vì trên bàn vẽ rất nhiều tim, trong mỗi trái tim đều có tên cô gái này; người từng ngồi ở đây rất ghét một gã tên Jung YunHo, bởi vì trên bàn có nhiều câu mắng gã ta, kiểu như: "Jung YunHo, cậu là cái đồ thần kinh!", "Jung YunHo, cậu sống không tử tế, cầu sét đánh chết cậu đi!", "Jung YunHo cậu cùng cái người xấu ma chê quỷ hờn đó hẹn hò đi, đại ca đếch cần!"...

Nhìn những câu ngây thơ như vậy, tôi không khỏi bật cười, còn chỉ vào những lời này cho anh hai xem, nhạo báng tên Jung YunHo này có bao nhiêu nhàm chán, thật ngốc nghếch. Anh hai không nói gì, chỉ thâm thúy nhìn tôi. Tôi vẫn cứ đọc hết từng câu từng câu, đến câu cuối cùng, tôi rốt cuộc hiểu được sao anh lại nhìn tôi thâm thúy như vậy, bởi vì câu cuối là: "Tôi – Kim JaeJoong, thề từ nay về sau không bao giờ để ý cái tên Jung YunHo khốn nạn đó nữa!", bên cạnh còn vẽ hình đầu nhím và mũi tên màu đỏ xuyên qua!

Tôi hơi xấu hổ hỏi anh hai, "Người tên Jung YunHo này là ai?"

Anh hai thu hồi mỉm cười, suy nghĩ vài giây rồi đáp: "Là bạn học của em."

Tôi chỉ lên mặt bàn, nhíu mày hỏi: "Người đó đáng ghét như vậy sao?"

Anh hai lại mỉm cười: "Đúng vậy! Jung YunHo này rất đáng ghét, luôn chọc tức JaeJoong của chúng ta." Nói xong lại xoa tóc tôi...

Anh hai còn mang tôi đến đại học, như trước kể về những chuyện ngày xưa. Ở trong tủ kính ở hội trường có giới thiệu về các sinh viên cán bộ xuất sắc, bên trong rõ ràng có ảnh ngọc của tôi, kế bên còn có vô số lời ca ngợi. Tôi chụp mọi góc độ mọi kiểu dáng của cái tủ này, theo lời của anh hai, chính là so với cảnh sát thăm dò hiện trường còn cẩn thận hơn. Dù sao theo lời anh hai, tôi chính là "Hỗn thế tiểu ma vương", khó có nơi có thể chứng minh tôi "trong sạch" như vậy, đương nhiên tôi không thể bỏ qua. Cuối cùng, tôi buộc anh tôi phải đập bể kiếng, đem ảnh chụp và những lời ca tụng này treo trên đầu giường, mỗi ngày tỉnh lại nhìn thấy nó, tôi sẽ kìm không được mà ngây ngô cười một phen.

Anh hai còn dẫn tôi đến tiệm cà phê trước kia tôi hay đến. Tiệm cà phê này không lớn, trong tiệm thiết kế rất ấm áp, giống như là nhà. Người chủ cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ trạc tuổi tôi và anh hai, nhìn thấy tôi và anh bước vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền thân thiện vui vẻ chào hỏi chúng tôi. Chủ tiệm hỏi chúng tôi vì sao lâu vậy mới ghé, anh hai chỉ cười nói đợt trước ở xa nhà, gần đây mới trở về. Người chủ lại hỏi có phải vẫn giống như trước đây hay không, anh hai cũng chỉ cười gật đầu. Nhìn phản ứng của chủ tiệm, tôi nghĩ trước kia hẳn là tôi thường xuyên cùng anh hai đến đây. Một lát sau, chủ tiệm mang đến hai cốc cà phê và một đĩa bánh ngọt vị trà xanh, anh hai đẩy bánh ngọt đến trước mặt tôi, nói đây là món tôi thích nhất, sau đó đổ sữa vào cà phê của tôi, còn ở cốc cà phê của mình thì anh thả hai viên đường vào. Tôi tò mò hỏi anh hai vì sao không thả đường vào cà phê của tôi, anh vừa giúp tôi khuấy cà phê vừa nói lý do mà tôi mãi không thể tin được —— tôi thích sữa!

Khách trong tiệm đa số là tình nhân hoặc hai ba tốp nữ sinh, cho nên trên vách tường đều là các loại giấy dán nhỏ, nào là thề non hẹ biển của các đôi các cặp, hoặc những bí mật của nữ sinh. Tôi lật xem từng tờ giấy nhỏ, vô tình lại thấy được cái tên kia, Jung YunHo!

"Jung YunHo, hôm nay lại để cậu chạy mất, lần sau ông đây nhất định sẽ tính sổ với cậu!"

Tuy rằng không có ký tên rằng ai đã viết, nhưng tôi sợ rằng đây chính là kiệt tác của mình, cho nên tôi vờ như không thấy gì hết xoay người trở về chỗ ngồi...

Anh hai vẫn cúi đầu khuấy cà phê, nhưng lại không hề uống...

*

Sau khi tôi có thể gánh vác mọi việc, anh hai bắt đầu ra ngoài làm việc. Anh hai nói hai người đàn ông không thể cả ngày ở đây miệng ăn núi lở. Tôi phi thường kiên định gật đầu, bởi vì tôi thấy việc ăn ở của tôi vốn rất tốn kém, anh nên sớm một ngày ra khỏi nhà kiếm tiền, tôi mới có thể có chút tài sản. Lần đầu tiên anh mặc áo vest thắt cà vạt trước mặt tôi, miệng tôi nửa ngày cũng không thể khép lại được —— thực đẹp trai quá đi ~~ như vậy ra khỏi cửa mê chết nhiều cô gái lắm nha ~

Tôi còn nhớ rõ lúc ấy tôi giậm chân tức giận chỉ vào anh: "Anh hai! Anh phải nghiêm khắc khống chế số lượng phụ nữ bên người mình!"

Anh hai ngạc nhiên nhìn tôi.

Kế đó tôi ném thêm một câu: "Tuyệt đối không thể vượt qua em!"

Nói xong tôi liền xoay người vào phòng ngủ, để anh đứng ngốc một mình trong phòng khách. Kết quả không đầy ba mươi giây sau, trong phòng khách vang lên tiếng cười sang sảng...

Anh hai tuy rằng đi làm, nhưng tôi không biết công việc của anh ra làm sao, hay cũng có thể do anh là một tên ăn không ngồi rồi, anh thường xuyên ghé về nhà, tuy rằng đại đa số nguyên nhân đều từ tôi mà ra!

Tôi rất thích nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, đặc biệt là dáng vẻ lo lắng vì tôi. Cho nên tôi thường xuyên gọi điện lúc anh đi làm, nào là tôi bị phỏng tay rồi, bị u đầu rồi, mắc xương cá rồi và vân vân các thứ linh tinh khác, hoang đường nhất là khi tôi phát hiện trong nhà vệ sinh hết giấy vệ sinh, bắt anh phải về mua giấy cho tôi. Sau khi tôi cúp điện thoại không bao lâu, luôn luôn thấy anh đổ đầy mồ hôi vọt vào trong nhà. Mặc kệ lý do hoang đường đến cỡ nào, nhiều đến cỡ nào, anh đều trở về, thật không biết là anh quá dễ lừa hay do anh quá ngốc nghếch nữa.

Lúc này tôi không phải vùi đầu ngủ nướng trên giường mà đang ôm bỏng ngô ngồi xem TV.

Anh chưa bao giờ vì tôi nói dối mà răn dạy tôi, ngược lại còn xoa tóc tôi cười nói: "Em không sao hết là tốt rồi." Sau đó vì tôi chỉnh lại chăn, hoặc mang cho tôi một ly nước trái cây ấm áp, khiến cho tôi ngủ thoải mái hơn hoặc xem TV vui vẻ hơn.

Một tối tôi từng hỏi qua anh hai, tôi làm điều gì sẽ khiến anh tức giận.

Anh im lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn trần nhà nhẹ nhàng nói một câu: "Có lẽ là tim em ngừng đập trước anh..."

Một khắc đó tôi chắc chắn không phải anh hai dễ lừa, mà là thật sự quá ngốc!

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng tôi như có một dòng nước ấm áp chảy qua, tôi mỉm cười dụi dụi vào lồng ngực anh...

Tôi biết tôi là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, làm động tác như vậy có bao nhiêu ngây thơ, nhưng tôi thích, đặc biệt là trước mặt anh hai. Tôi sẽ làm đủ loại hành động ngây thơ hoặc là làm nũng, bởi vì tôi biết mỗi khi tôi như vậy, anh sẽ cười ấm áp, xoa tóc tôi, lướt xuống tai tôi, nhéo nhẹ vành tai tôi, đôi khi còn bịt tai tôi dùng ngón cái vuốt ve trên mặt tôi...

Tôi rất hưởng thụ loại cảm giác này, giống như mèo con mà dựa vào người anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm