Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đền trên đảo, xây theo phong cách Nicholas Revett vào cuối những năm 1780, ban đầu định là một điểm tham quan, một nét bắt mắt đề cao sự lý tưởng đồng quê thôn dã, và dĩ nhiên hoàn toàn chẳng chứa đựng mục đích tôn giáo gì. Nó ở vừa gần mép nước, được dựng trên phần đất nhô ra của bờ đảo, để hắt một hình ảnh phản chiếu kỳ thú xuống hồ, và từ hầu hết mọi góc nhìn, hàng cột và phào tường phía trên bị những cây đu và sồi trồng quanh khi lớn lên che khuất, thấp thoáng nửa bí ẩn nửa hiển hiện đầy quyến rũ. Đến gần hơn, ngôi đền mang một vẻ ngoài tiều tụy: hơi ẩm bốc xuyên qua lớp vật liệu chống ẩm đã hỏng làm cho các lớp vữa rơi tung tóe. Vào lúc nào đó khoảng cuối thế kỷ mười chín, người ta đã tiến hành vài tu sửa vụng về bằng xi măng không sơn giờ đã hóa thành màu nâu và khiến cho ngôi đền có vẻ ngoài loang lổ, bệnh hoạn. Rải rác trong đền, những thanh lati trơ ra khỏi vữa tróc, chính chúng cũng đang mục ruỗng, bức tường giờ nhìn xuyên qua được, trông như bộ xương sườn của một con thú đang chết đói. Cái cửa đôi mở vào một phòng rộng hình tròn có mái vòm bao trên đã bị tháo bỏ từ lâu, và sàn đá bị phủ một lớp dày cộm lá cây, đất mùn, và phân của đủ các loại chim thú từng lang thang ra vào đền. Tất cả kính trên những khung cửa sổ xinh xắn kiểu Geonge đều không còn, hồi những năm cuối thập kỷ 1920 Leon và bạn bè của cậu đã đập vỡ sạch. Những hốc tường cao từng đặt tượng giờ trống không chẳng còn gì ngoài lớp lớp tàn tích mạng nhện bẩn thỉu. Đồ gỗ duy nhất bên trong là một băng ghế được mang vào từ sân chơi cricket trong làng - lại lần nữa, một thành quả của Leon lúc thiếu thời và những thằng bạn quỷ sứ ở trường. Chân ghế bị đá gãy dùng để đập cửa sổ, và giờ nằm ngoài kia, khẽ khàng vụn tan dần vào đất mẹ giữa đám tầm ma và những mảnh thủy tinh không bao giờ thối rữa.

Giống như cái thủy đình ở hồ bơi đằng sau khu nhốt ngựa mô phỏng các đặc điểm của ngôi đền, ngôi đền được cho là bao gồm những nét tương đồng với ngôi nhà kiểu Ađam ban đầu, mặc dù không ai trong gia đình Tallis biết những nét ấy là gì. Có lẽ đó là kiểu cột, hay phào tường, hay kích thước cửa sổ. Ở những thời điểm khác nhau, nhưng phần lớn là vào Giáng sinh, khi tâm trạng hứng khởi lên cao, các thành viên gia đình đi tản bộ trên cây câu và hứa sẽ nghiên cứu vấn đề này, nhưng không ai bận tâm bỏ thời gian ra làm khi một năm mới bận rộn bắt đầu. Còn hơn cả sự đổ nát, chính mái liên hệ này, ký ức đã mất về mối quan hệ lớn hơn của ngôi đền, đã khiến công trình nhỏ bé vô dụng phảng phất vẻ buồn bã. Ngôi đền là đứa con mồ côi của một bậc phu nhân thượng lưu cao quý, và bây giờ, khi không người chăm sóc, không ai ngưỡng phục, đứa trẻ già đi trước tuổi, và để mặc mình tàn tạ. Trên tường ngoài có một vết bồ hóng thuôn dần xuống dưới cao ngang đầu người, nơi hai tên bụi đời từng, một cách trơ tráo, nhóm một đống cửa để nướng một con cá chép không phải của chúng. Trong một thời gian dài, có một cái bốt nhăn nhúm nằm phơi ra trên bãi cỏ được lũ thỏ thường xuyên đến cắt tỉa. Nhưng hôm nay khi Briony đưa mắt nhìn, cái bốt đã biến mất, như cuối cùng mọi thứ đều thế. Hình dung rằng ngôi đền, đang đeo băng tang cho chính mình, đau buồn vì thân thể tàn lụi, rằng nó đang khát khao một sự tồn tại vô hình và đường bệ, tạo ra một không khí đượm hơi hướm tôn giáo. Nét bi thảm đã cứu ngôi đền khỏi trở thành một thứ đồ giả hoàn toàn. 

Vụt đám tầm ma một lúc lâu mà không nảy ra một câu chuyện nào thì thật là khó, và chẳng mấy chốc Briony đã bị cuốn vào việc đó và thỏa mãn tuyệt đối, dù với thế giới em có vẻ như là một bé gái đang trong tâm trạng rất tồi tệ. Em đã tìm thấy một cành phỉ mảnh và tuốt sạch lá. Có việc cần phải làm, và em khởi sự. Một cây tầm ma cao trông rất tự mãn, ngọn cây làm bộ e lẹ rủ xuống và mấy cái lá giữa thân xòe ra như bàn tay cam đoan mình trong trắng - đây chính là Lola, và mặc dù cô ta thút thít xin tha tội, ngọn roi dài chừng một mét cong vút lên đã phạt phăng ngang đầu gối khiến phần thân vô dụng bắn lên cao. Làm thế này thật thỏa mãn nên em không dừng được, và mấy cây tầm ma tiếp theo cũng là Lola; cái cây này, đang nhoài tới thì thầm vào tai cây bên cạnh, bị phạt không thưong tiếc xuống ngay môi; và lại cô ta đây, đứng tách khỏi những cây khác, đầu hất lên đầy mưu mô độc địa; ở chỗ kia cô ta lại ra oai giữa một bụi những kẻ ngưỡng mộ non trẻ và thổi đi tin đồn về Briony. Thật đáng tiếc, nhưng bọn ngưỡng mộ kia cũng phải chết cùng cô ta. Giờ cô ta lại đứng bật lên, trơ tráo mang đủ mọi tội lỗi - kiêu ngạo, phàm ăn tục uống, tham lam, không chịu hợp tác - và mỗi tội phải trả bằng một mạng sống. Hành động hiểm độc cuối cùng của cô ta là đổ rạp xuống chân Briony và chọc vào ngón chân em. Khi Lola mất mạng đủ rồi, ba cặp tầm gai non nữa liền bị hiến tế vì sự kém cỏi của hai thằng sinh đôi - trả thù là không có thiên vị và không ban đặc ân nào cho trẻ con. Rồi bản thân việc viết kịch cũng biến thành một cây tầm ma, thực ra là biến thành, một vài cây; sự thiên cận, thời gian bị lãng phí, sự hỗn loạn vì những đâu óc khác, sự tuyệt vọng khi phải giả vờ - trong khu vườn nghệ thuật, nó là cỏ dại và phải chết.

Không còn là một kịch tác gia và nhờ thế cảm thấy hoàn toàn tươi tỉnh trở lại, và cẩn thận tránh các mảnh thủy tinh, em bước ra xa hơn vòng qua ngôi đền, vừa đi vừa vụt dọc chỗ ven rìa nơi đám cỏ nham nhở giao với đám bụi cây thấp lộn xộn tràn ra từ giữa những gốc cây cao. Hành hạ đám tầm ma trở thành một quá trình tự thanh lọc, và giờ em cất bước khỏi thời thơ ấu, em không còn cần đến nó nữa. Chỉ có một mẫu vật khẳng khiu hiện thân cho mọi thứ em theo đuổi cho đến giờ phút này. Nhưng như thế chưa đủ. Giẫm mạnh chân lên cỏ, em tống khứ con người cũ trong mình từng năm từng năm một bằng mười ba cú vụt. Em kết liễu sự phụ thuộc yếu ớt của giai đoạn bế ẵm và những ngày tháng đầu tuổi thơ, giai đoạn đi học ham muốn được phô trương và khen ngợi, và niềm kiêu hãnh xuẩn ngốc của tuổi mười một khi sáng tác những truyện đầu tay rồi tin tưởng vào ý kiến hồ hởi của mẹ. Chúng bay vụt qua vai trái em rơi xuống chân. Đầu cây roi mảnh tạo ra tiếng có hai âm sắc khi nó vụt qua không khí. Không hơn nữa! em buộc nó nói. Thế đủ rồi! Hãy nhận lấy!

Chẳng mấy chốc, em bị chính hành động đó, và thông cáo báo chí mà em mới sửa lại theo nhịp các cú quất, làm cho mê mải: Không ai trên thế giới này có thể làm điều này giỏi hơn Briony Tallis, cô sẽ đại diện cho tổ quốc tham dự Olympic Berlin vào năm tới và chắc chắn giành huy chương vàng. Mọi người đều chăm chú theo dõi và kinh ngạc trước kỹ thuật của cô, trước việc cô thích đi chân trần vì khi mỗi ngón chân đều thực hiện vai trò của nó, độ cân bằng của cô sẽ được gia tăng - điểm vô cùng quan trọng trong môn thể thao khó nhọc này; phong cách cô vụt bằng cổ tay và giật nhanh bàn tay về theo một đường vòng cung ngay khi kết thúc cú vụt, kiểu cô phân bổ trọng lượng cơ thể và sử dụng lực xoay của hông để có thêm sức mạnh, thói quen đặc biệt của cô khi xòe rộng bàn tay còn lại - không ai có thể sánh được với cô. Tự học, đứa con gái út của một nhân viên cấp cao trong ngạch công chức. Hãy nhìn sự tập trung trên mặt cô mà xem, cân nhắc góc độ, không bao giờ đánh một cú quấy quá, vụt phăng mỗi cây tầm ma bằng sự chính xác phi thường. Để đạt đến tầm cao này cần sự cống hiến cả đời. Vậy mà suýt nữa cô đã lãng phí cuộc đời đó để làm một nhà biên kịch!

Đột nhiên em nghe tiếng chiếc xe ngựa sau lưng mình, lóc cóc trên cây cầu đầu tiên. Cuối cùng Leon đã về. Em cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình. Đây có phải đứa em gái bé bỏng lần gần đây nhất anh gặp là ở ga Waterloo mới ba tháng trước, và giờ là một trong số tinh hoa quốc tế? Bướng bỉnh, em sẽ không cho phép bản thân mình quay lại và thể hiện là đã nhận ra anh; anh phải hiểu rằng em bây giờ không phụ thuộc vào ý kiến của người khác, ngay cả của anh. Em đang là một bậc thầy vĩ đại, chìm đắm vào những thứ tinh vi trong nghệ thuật của em. Hơn nữa, nếu thế anh sẽ phải cho xe ngựa dừng lại rồi chạy xuống bờ sông, còn em sẽ phải vui vẻ mà chịu đựng sự làm phiền này.

Tiếng bánh xe và móng ngựa lùi xa dần trên chiếc cầu thứ hai chứng tỏ, em nghĩ thế, rằng anh trai em hiểu ý nghĩa của khoảng cách và sự tôn trọng của một người chuyên nghiệp. Nhưng đồng thời, một chút buồn rầu cũng dâng lên trong lòng khi em tiếp tục vung tay quật, bước vòng quanh cái đền trên đảo xa thêm nữa cho đến khi từ con đường không trông thấy em đâu. Một hàng dài tả tơi tầm ma bị chặt nằm trên cỏ đánh dấu bước tiến của em, cũng như những vét rộp trắng nhức nhối trên chân và mắt cá. Đầu ngọn roi làm bằng cành phỉ ca ngân vun vút qua thân cong của nó, lá và cọng tan tác rời khỏi nhau, nhưng tiếng hoan hô của đám đông thì khó mà triệu đến được. Trí tưởng tượng của em đang phai dần màu sắc, những khoái cảm ái kỷ tìm thấy trong sự chuyển động và cân bằng cũng nhạt dần, tay em thì đau nhức. Em đang trở thành một con bé cô độc cầm roi quật đám tầm ma, và cuối cùng em dừng tay ném cây roi về phía đám cây, rồi đưa mắt nhìn quanh mình.

Cái giá phải trả cho giấc mơ tìm quên lãng giữa ban ngày luôn là khoảnh khắc trở lại hiện thực này, sự tái hợp giữa cái trước kia đã có và chính nó bây giờ khi đã có vẻ khá tồi tệ đi. Mộng tưởng trong em, trước đây rõ ràng đến từng chi tiết chân thực, đã trở thành một sự ngớ ngẩn thoáng qua trước khối hiện thực đông đặc. Trở về thật khó khăn. Trở về đi, chị gái thường thì thào khi đánh thức em dậy khỏi một giấc mơ tồi tệ. Briony đã mất đi quyền năng sáng tạo thần thánh, nhưng chỉ trong khoảnh khắc trở lại này, mất mát ấy mới trở nên rành rành; một phần cám dỗ của giấc mơ ban ngày là ảo tưởng với các logic làm em bất lực: bị sự đua tài ở tầm quốc tế buộc phải thi đấu ở hạng cao nhất với các đấu thủ xuất sắc nhất trên thế giới và chấp nhận những lời thách đấu luôn đi kèm với vị trí quá nổi trội trong lĩnh vực của mình - lĩnh vực chém tầm ma - buộc phải vượt qua cực hạn của bản thân để thỏa mãn đám đông đang reo hò cổ vũ, để trở thành người giỏi nhất, và quan trọng hơn cả, độc nhất vô nhị. Nhưng dĩ nhiên, tất cả chỉ là em - do em tưởng tượng ra và xoay xung quanh em - và giờ em quay lại thế giới, không phải là cái thế giới mà em có thể tạo ra, mà là cái đã tạo nên em, và em cảm thấy mình bé lại dưới bầu trời chợp tối. Em đã chán ở ngoài, nhưng cũng chưa muốn về lại nhà. Chẳng lẽ cuộc đời chỉ có ngần ấy thứ, hoặc bên trong hoặc ngoài nhà? Không có chỗ nào khác cho con người đi ư? Em xây lưng lại cái đền trên đảo và chậm rãi lang thang qua bãi cỏ đều tắp nhờ lũ thỏ, về phía cây cầu. Phía trước em, ánh lên dưới ánh mặt trời đang lặn, là một đám mây côn trùng, con nào con nấy nhảy lên rồi lại xuống đầy ngẫu hứng, như thể được gắn với một sợi dây chun vô hình - một vũ điệu ve vãn bí ẩn, hay đơn thuần chỉ là sự sáng động hồ hởi của côn trùng đang thách đố em tìm một ý nghĩa. Trong tinh thần nổi loạn chống đối, em leo lên con dốc thoai thoải cỏ mọc um tùm dẫn lên cầu, và khi đứng ở lối xe chạy, em quyết định sẽ ở lại đó đợi một thứ có ý nghĩa xảy đến với mình. Đây là thử thách em đặt ra - em sẽ không dịch chuyển, kể cả vì bữa tối, thậm chí mẹ có gọi về cũng không. Em sẽ chỉ đứng đợi trên cầu, bình tĩnh và ương ngạnh, cho tới khi những sự kiện, những sự kiện có thực, không phải tưởng tượng của em, chấp nhận thách thức của em, và xua tan đi sự vô nghĩa của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro