SÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua bản đồ cô biết Balham nằm ở đầu kia bãi Common, theo hướng cha sở đang đi. Không xa lắm, và riêng việc đó thôi khiến cô ngại bước tiếp. Cô sẽ đến quá sớm. Cô chưa ăn gì, cô khát, hai chân đau nhói và đã dính chặt vào gót giày. Giờ trời đã ấm lên, và cô sẽ phải băng qua một bãi cỏ không có tán cây che, chỉ có những con đường thẳng hải nhựa và nhà tránh bom cắt qua. Xa xa là một bục dàn nhạc có mấy người đàn ông vận đồng phục màu lam thẫm đang đi vơ vẩn xung quanh. Cô nghĩ đến Fiona người mà cô đã hoán ngày nghỉ, và buổi chiều của họ ở Công viên St. James. Nó như một thời ngây thơ, xa xăm lắm, thế mà mới chỉ cách nay chưa hơn mười ngày. Fiona giờ chắc đang đi đổ bô lượt thứ hai. Briony đứng yên dưới mái hiên mát mà nghĩ mình sẽ mua cho bạn một món quà nhỏ - thứ gì đó ngon ngon, một quả chuối, cam, sôcôla Thụy Sĩ. Những người đẩy xe biết làm cách nào mua được những thứ này. Cô đã nghe họ nói rằng mọi thứ, bất cứ thứ gì, đều có thể kiếm được, nếu có đủ tiền. Cô nhìn dòng xe cộ chạy quanh Common, cùng tuyến đường, và cô nghĩ đến đồ ăn. Lát thịt xông khói, trứng chần nước sôi, một cái đùi gà quay, thịt hầm Alien đặc, bánh trứng đường chanh. Một tách trà. Cô ý thức được tiếng nhạc hối hả kích động sau lưng đúng giây phút nhạc tắt, và trong chiều sâu im lặng đột ngột mới mở ra, dường như đem lại tự do này, cô quyết định mình phải ăn sáng. Trên hướng đường phải đi chẳng thấy cửa hàng nào, chỉ đầy những khu căn hộ xám xịt xây gạch màu cam đậm.

Vài phút trôi qua, tay đánh dương cầm bước ra, một tay cầm mũ, một chùm chìa khóa nặng ở tay kia. Cô đã định hỏi anh ta đường đến quán cà phê gần nhất, nhưng anh ta là một gã trông kích động giống y như thứ âm nhạc của gã, và có vẻ cương quyết lờ cô đi khi đóng sầm cửa nhà thờ và khom người xuống khóa lại. Gã ấn mũ xuống đầu rồi vội vã bỏ đi.

Có lẽ đây là bước đầu tiên trong việc hủy bỏ kế hoạch của mình, nhưng cô đã trở bước rồi, giẫm lại những bước chân ban sáng, về hướng xa lộ Clapham. Cô sẽ ăn sáng, và cô sẽ suy nghĩ lại. Gần ga điện ngầm cô đi qua một máng uống nước bằng đá và rất muốn được sung sướng vục mặt xuống đấy. Cô tìm thấy một quán nhỏ buồn tẻ cửa sổ đầy vết ố bẩn, đầu thuốc lá khắp trên sàn, nhưng không thể có thứ thức ăn nào tệ hơn thứ cô đã quen dùng. Cô gọi trà, ba miếng bánh mì nướng phết bơ thực vật, và mứt dâu hồng nhạt gần như không màu. Cô cho vào trà hết thìa đường này đến thìa đường khác, vì đã chẩn đoán chính mình đang bị giảm glucoza trong máu. Vị ngọt không che nổi vị khử trùng.

Cô uống tách thứ hai, mừng là nó âm ấm vì thế có thể ực một ngụm, rồi vào cái phòng rửa mặt không có ghế ngồi hôi thối ở bên kia sân rải sỏi phía sau cửa hàng cà phế. Nhưng không có mùi hôi nào có thể gây ấn tượng cho một y tá thực tập. Cô nhồi giấy vệ sinh vào gót giày. Nó sẽ giúp cô dễ chịu được thêm một hai dặm nữa. Một chậu rửa tay có mỗi một vòi nước bắt vào tường gạch. Có một bánh xà phòng vân xám cô không muốn đụng vào. Khi mở nước, nước bẩn xối thẳng vào óng quyển. Cô dùng tay áo lau khô đi, và chải tóc, có mường tượng mặt mình trên tường gạch. Tuy vậy, cô không thể bôi lại son mà không có gương. Cô dùng khăn tay ướt chấm chấm lên mặt, và vỗ nhẹ lên má cho hồng hơn. Quyết định đã được đưa ra - mà không có cô, dường như vậy. Chính là cô đang chuẩn bị cho một buổi phỏng vấn, vị trí tuyển chọn: cô em gái yêu thương.

Cô ra khỏi quán cà phê, và khi bước dọc Common, cô cảm thấy có một khoảng cách ngày một rộng hơn giữa cô và một Briony khác, không kém thực hơn, đang đi ngược lại về phía bệnh viện. Có lẽ Briony đang đi về hướng Balham là một nhân vật tưởng tượng hay một bóng ma. Cảm giác phi thực này càng đậm thêm sau nửa tiếng, khi cô đến một xa lộ khác, chả khác gì mấy con đường cô đã bỏ lại sau lưng. Ra khỏi khu trung tâm thì London đâu cũng chỉ thế này, một mớ tích tụ những thị trấn nhỏ nhàm tẻ. Cô cương quyết sẽ không bao giờ sống ở bất cứ chỗ nào trong số đó.

Phố cô đang tìm cách ga tàu ba chỗ rẽ, một bản sao y hệt. Những mái hiên thời Edward, có rèm buông và xơ xác, chạy thẳng đến nửa dặm. 43 phố Dudley nằm ở giữa, không gì khác biệt với những nhà khác trừ chiếc Ford 8 cũ, không bánh xe, nằm trên mây cột gạch, chiếm nguyên cả khu vườn trước. Nếu không có ai ở nhà, cô có thể bỏ đi, tự nhủ mình đã cố gắng. Chuông cửa không kêu. Cô để vòng sắt đập cửa rơi xuống hai lần rồi lùi lại. Cô nghe giọng một phụ nữ giận dữ, rồi tiếng sập cửa và tiếng chân thùm thụp. Briony lùi thêm một bước. Giờ mà thối lui ra ngoài đường vẫn chưa muộn. Có tiếng dò dẫm mở chốt cửa và tiếng thở hắt khó chịu, và cửa mở ra bởi một phụ nữ cao lớn, mặt góc cạnh chừng ngoài ba mươi đang thở không ra hơi vì hoạt động quá sức kinh khủng nào đó. Bà ta đang giận điên lên. Bà bị phá ngang giữa chừng một cuộc cãi lộn, nên chưa kịp điều chỉnh nét mặt - miệng há hốc, môi trên cong tớn lên - trong lúc cho Briony vào.

"Cô muốn gì?"

"Tôi tìm cô Cecilia Tallis."

Vai bà sụm xuống, và bà quay đầu lại, như thể chùn lại vì bị sỉ nhục.

Bà nhìn Briony từ đầu đến chân. "Trông cô giống cô ta."

Hoang mang, Briony cứ đứng đó nhìn bà ta chăm chằm.

Bà kia thở hắt ra phát nữa nghe gần như tiếng nhổ bọt, và đi hết hành lang đến chân cầu thang.

"Tallis!" bà hét. "Khách!"

Bà quay lại nửa chừng hành lang đến cửa phòng khách của mình, ném cho Briony một cái nhìn khinh bỉ, rồi mất dạng, đóng cửa đánh sầm lại.

Căn nhà yên lặng. Briony nhìn qua cửa trước mở toang thấy một tấm lót sàn hình hoa lá và bảy hay tám bậc thang dưới cùng phủ thảm đỏ thẫm. Thanh sắt chắn bậc thứ ba bị mất. Kê giữa hành lang là một cái bàn bán nguyệt dựa vào tường, trên đó có một kệ gỗ đánh bóng, giống như giá đựng bánh mì nướng, đựng thư. Kệ trống không. Lót sàn chạy quá cầu thang đến một cánh cửa có ô kinh mờ có lẽ là dẫn vào bếp ở phía sau. Giấy dán tường cũng hình hoa lá - một chùm ba hoa hồng xen kẽ với các bông tuyết. Từ bậc cửa đến chỗ lên cầu thang cô đếm được mười lăm bông hồng, mười sáu hoa tuyết. Rủi rồi.

Cuối cùng, cô nghe tiếng cửa mở ở tầng trên, có lẽ là cái cô đã nghe đóng sầm lại khi mới gõ cửa. Rồi tiếng cọt kẹt ở một bậc thang, và đôi chân đi tất dày xuất hiện, và một phần da trần, và một áo lụa ngủ màu lam mà cô nhận ra. Cuối cùng, mặt Cecilia nghiêng xuống khi nàng cúi đầu xem ai đứng ở cửa trước để khỏi phải phiền phức đi xuống, trong lúc ăn mặc lôi thôi. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra em gái. Nàng từ từ bước xuống thêm ba bậc nữa.

"Ôi trời ơi."

Nàng ngồi xuống và khoanh tay lại. Briony vẫn đứng một chân ở ngoài lối đi trong vườn, chân kia trên bậc thềm trước. Đài trong phòng khách bà chủ nhà bật lên, và tiếng khán giả cười ré lên khi đèn chân không ấm dần. Rồi đến đoạn độc thoại phỉnh nịnh của tay diễn viên hài kịch, cuối cùng cũng kết thúc bằng một tràng vỗ tay, và một ban nhạc vui nhộn bắt đầu chơi. Briony bước một bước vào hành lang.

Cô thì thào, "Em phải nói chuyện với chị."

Cecilia toan đứng dậy, nhưng rồi đổi ý. "Sao em không báo trước là sẽ đến?"

"Chị không trả lời thư, vì thế em tới."

Nàng quấn áo ngủ quanh người, và đập vào túi, hẳn là hy vọng có điếu thuốc. Nàng đen đi rất nhiều, cả tay nàng cũng rám nâu. Nàng không tìm thấy thứ mình cần, nhưng lúc này nàng không buồn đứng dậy.

Nàng nói, để nhẩm tính thời gian thì đúng hơn là chuyển chủ đề, "Em là y tá tập sự."

"Vâng."

"Khu của ai?"

"Y tá trưởng Drummond."

Không thể biết được là Cecilia có biết cái tên này không, hay nàng có khó chịu khi em gái thực tập cùng bệnh viện với mình. Thêm một sự khác biệt rõ ràng nữa - Cecilia trước kia luôn nói với cô một cách âu yếm hoặc chiếu cố. Này em gái! Giờ không có chỗ cho việc đó. Trong giọng nàng có kiểu gằn cảnh báo Briony đừng có mà hỏi thăm Robbie. Cô bước thêm một bước nữa vào sảnh, ý thức được cửa trước đang mở sau lưng mình.

"Thế chị ở đâu?"

"Gần Morden. Nó là EMS."

EMS, một bệnh viện cấp cứu Khẩn cấp, nơi trưng dụng cho quân đội, hầu như chắc chắn phải hứng chịu đòn nặng nhất, đòn tàn bạo nhất từ đợt chuyển quân; Có quá nhiều thứ không thể nói ra, hay hỏi. Hai chị em nhìn nhau. Mặc dù Cecilia có cái vẻ nhàu nhĩ của người vừa ra khỏi giường, nàng cũng đẹp hơn Briony còn nhớ. Khuôn mặt dài luôn trông kỳ quặc, và mỏng mảnh, giống mặt ngựa mọi người đều bảo thế, ngay cả dưới ánh sáng thích hợp nhất. Giờ trông nó gợi cảm táo bạo, với vành môi đỏ tròn đầy nổi bật. Mắt thâm đen và to hơn nhiều, chắc do mệt mỏi. Hoặc đau buồn. Cái mũi dài thon, cánh mũi thanh thanh - khuôn mặt có gì đó như chiếc mặt nạ được tạc nên, và bất động. Và khó mà đoán được, vẻ bề ngoài của chị gái làm tăng thêm sự khó ở trong người Briony, và khiến cô cảm thấy vụng về. Cô hầu như không biêt người phụ nữ này, cô đã không gặp chị năm năm qua. Briony không thể chắc chắn một điều gì. Cô đang tìm kiếm một chủ đề bình thường khác, nhưng không có gì không dẫn ngược lại về những chủ đề nhạy cảm - những chủ đề dù sao đi nữa cô sắp phải đối đầu - và chỉ vì không thể nào chịu đựng thêm sự im lặng và ánh mắt trân trối kia mà cuối cùng cô cất tiếng.

"Chị có nghe tin tức gì của Ông Già không?"

"Không, không có." Xuống giọng ý là nàng không muốn, và sẽ không quan tâm hay không trả lời nếu có tin.

Cecilia nói, "Còn em?"

"Em có nhận một lá thư viết tay cách đây vài tuần." "Tốt." Rồi không còn gì để nói thêm về chuyện đó nữa. Sau một đoạn ngừng, Briony lại thử lên tiếng.

"Tin nhà thì sao?"

"Không. Chị không liên lạc. Còn em?" "Mẹ thỉnh thoảng viết cho em."

"Thế mẹ kể chuyện gì, Briony?"

Câu hỏi và cách gọi tên em thật nhạo báng. Và cô buộc mình nhớ lại, cô cảm thấy đang bị vạch trần là kẻ phản bội lại công cuộc đấu tranh chính nghĩa của chị gái.

"Nhà mình cho dân tản cư ở nhờ và Betty ghét họ.

Công viên đã được cày lên để trồng ngũ cốc." Cô im bặt. Thật là điên rồ khi đứng đó mà liệt kê những tiểu tiết.

Nhưng Cecilia lạnh lùng nói, "Kể tiếp đi. Còn gì nữa?"

"Ừm, hầu hết thanh niên trong làng đã gia nhập East Surrey, trừ..." "Trừ Danny Hardman. Phải, chị biết tất cả những chuyện đó." Nàng

mỉm cười kiểu rạng rỡ giả tạo, đợi Briony tiếp tục.

"Họ xây dựng một công sự bê tông ngầm cạnh bưu điện, và họ lấy tất cả những thanh cọc rào cũ. Ừm. Dì Hermione sống ở Nice, và ồ phải, Betty làm vỡ cái bình của bác Clem."

Chỉ đến lúc này Cecilia mới tỉnh khỏi vẻ lạnh lùng. Nàng thôi khoanh tay và tì một tay lên má.

"Vỡ à?"

"Bà ấy làm rơi xuống bậc thang."

"Ý em là vỡ hoàn toàn, thành các mảnh?" "Vâng."

Cecilia ngẫm ngợi. Cuối cùng nàng nói, "Tệ nhỉ."

"Vâng," Briony nói. "Tội nghiệp bác Clem." Cuối cùng chị gái cô cũng thôi nhạo báng. Thẩm vấn tiếp tục.

"Họ có giữ lại các mảnh vỡ không?"

"Em không biết. Emily bảo Ông Già quát Betty."

Đúng lúc đó, cửa mở đánh sầm và bà chủ nhà đứng ngay trước mặt Briony, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà trong hơi thở của bà. Bà chỉ ra cửa trước.

"Đây không phải ga tàu. Hoặc cô vào, thưa quý cô, hoặc đi ra." Cecilia đứng dậy chẳng vội vã gì, và buộc dây lụa áo choàng ngủ lại.

Nàng uể oải nói, "Đây là em gái tôi, Briony, bà Jarvis ạ. Khi nói chuyện với nó thì cô cư xử cho tử tế."

"Trong nhà tôi thì tôi nói gì tùy tôi," bà Jarvis nói. Bà quay sang Briony. "Ở lại nếu cô muốn, nếu không thì đi luôn giờ đi, nhớ đóng cửa lại."

Briony nhìn chị mình, đoán rằng lúc này chị chắc không để mỉnh đi.

Bà Jarvis vô tình lại hóa ra là đồng minh. Cecilia nói như thể chỉ có riêng họ. "Kệ bà chủ nhà. Cuối tuần này chị đi rồi. Đóng cửa lại rồi lên đây."

Briony bắt đầu theo chị lên cầu thang trong khi bà Jarvis vẫn nhìn theo.

"Và còn cô, Quý cô Bẩn Tưởi," bà chủ nhà gọi với. Nhưng Cecilia quay ngoắt lại và chặn họng bà.

"Đủ rồi đấy, bà Jarvis. Thế là khá đủ rồi."

Brinony nhận ra kiểu giọng này. Nightingale thuần túy, dùng cho những bệnh nhân khó chiều hay thực tập viên lắm nước mắt. Phải mất rất nhiều năm mới thành thạo được. Chắc hẳn Cecilia đã được thăng lên chức y tá khu.

Ở chiếu nghỉ tầng một, khi chuẩn bị mở cửa, nàng nhìn Briony, một cái liếc lạnh lùng cho cô biết rằng không gì thay đổi, không gì dịu đi. Từ phòng tắm đối diện, qua cánh cửa mở hé, tạt ra một luồng hơi ẩm thơm thơm và một tiếng nước rỏ đùng đục. Chắc Cecilia định đi tắm. Nàng dẫn Briony vào căn hộ. Một vài y tá sạch sẽ nhất khu sống trong phòng riêng như một mớ hổ lốn, và cô sẽ không ngạc nhiên khi thấy một phiên bản mới cảnh hỗn độn trước kia của Cecilia. Nhưng ấn tượng ở đây lại là một cuộc sống giản dị và cô độc. Một căn phòng cỡ trung đã được chia làm một căn bếp hẹp và, có lẽ, một phòng ngủ cửa bên. Tường dán giấy kẻ sọc nhạt màu, như pyjama trẻ con, càng làm bật lên cảm giác giam hãm. Lót sàn là những mảnh thừa chắp vá lấy từ tầng dưới, và ở nhiều chỗ, ván sàn xám lộ ra. Dưới khung cửa sổ đơn kính trượt là một chậu rửa có một vòi nước và một bếp ga đơn. Dựa vào tường, hầu như không đủ chỗ mà lách qua, là một bàn phủ khăn vải bông màu vàng. Trên bàn đặt một hũ mứt cắm mấy bông hoa xanh, có lẽ hoa chuông, một gạt tàn đầy, và một chồng sách. Cuốn dưới cùng là Cơ thể học của Gray và một tuyển tập Shakespeare, còn bên trên, những gáy sách mỏng hơn, với những cái tên khảm vàng và bạc đã phai màu - cô nhìn thấy Housman và Crabbe. Cạnh chồng sách là hai chai bia đen. Ở góc xa cửa sổ là cửa phòng ngủ trên có đính bản đồ Bắc Âu.

Cecilia lấy một điếu thuốc trong gói cạnh bếp, rồi, nhớ ra em mình không còn là một đứa trẻ, mời cô một điếu. Có hai ghế cạnh bàn, nhưng Cecilia, lưng dựa vào bồn rửa, không mời Briony ngồi. Hai người hút thuốc và đợi, Briony có cảm giác như vậy, cho không khí sạch mùi bà chủ nhà.

Cecilia nói giọng nhỏ không cảm xúc, "Khi nhận được thư em chị đã đi gặp một luật sư. Không dễ dàng gì lắm, trừ phi có bằng chứng mới thực sự chắc chắn được. Em đổi ý thôi sẽ không đủ. Lola sẽ tiếp tục nói là nó không biết. Hy vọng duy nhất của chúng ta là già Hardman mà giờ ông ấy chết rồi."

"Hardman?" Những yếu tố trái ngược nhau - cái chết của ông ta, việc ông ta có liên đới đến vụ này - làm Briony bối rối và cô vật lộn với trí nhớ. Đêm đó Hardman có ra ngoài tìm hai đứa sinh đôi không? Ông có thấy gì không? Liệu ở tòa có nói gì đó mà cô không biết?

"Em không biết ông ta chết rồi à?"

"Không. Nhưng..." "Không tin nổi."

Nỗ lực của Cecilia để nói bằng giọng trung tính, chỉ thuần túy thuật lại sự việc, đã tan thành từng mảnh. Kích động, nàng ra khỏi khu bếp, lách mình qua bàn và đi về phía đầu kia phòng, đứng cạnh cửa phòng ngủ. Giọng nàng hổn hển khi cô kìm cơn giận.

"Kỳ quái thế nào mà Emily lại không nói chuyện đó trong một loạt tin về những dân tản cư với bắp ngô. Ông ta bị ung thư. Có lẽ vì sợ Chúa mà trong những ngày cuối đời ông ta đã nói điều gì đó có phần quá bất tiện cho mọi người ở giai đoạn này."

"Nhưng Cee..."

Nàng bập luôn, "Đừng có gọi tôi thế!" Nàng nhắc lại giọng mềm mại hơn, "Đừng gọi chị thế." Ngón tay nàng đặt trên nắm đấm cửa phòng ngủ và trông như vẻ buổi thẩm vấn sắp đến hồi kết thúc. Nàng chuẩn bị biến mất.

Bình tĩnh một cách bất ngờ, nàng tóm tắt lại cho Briony.

"Chị đã trả hai đồng Ghinê để biết được thế này. Sẽ không có phiên tòa phúc thẩm chỉ bởi vì năm năm sau em quyết định nói ra sự thật."

"Em không hiểu chị đang nói gì..." Briony muốn quay trở lại chuyện Hardman, nhưng Cecilia cần nói với cô điều ắt hẳn gần đây đã dần đi dần lại trong đầu nàng quá nhiều lần.

"Không khó hiểu gì. Nếu khi đó em nói dối, sao bây giờ tòa lại nên tin em? Không có sự kiện gì mới, và em là một nhân chứng không đáng tin."

Briony cầm điếu thuốc đang hút dở đến bồn rửa. Cô thấy buồn nôn. Cô lấy từ giá để bát một cái đĩa dùng làm gạt tàn. Lời khẳng định tội ác của cô do chính chị mình nói nghe đã khủng khiếp rồi. Nhưng cách nhìn này thì hoàn toàn lạ lẫm. Yếu đuối, ngu ngốc, bối rối, hèn nhát, lẩn trốn - cô đã căm ghét chính mình bởi mình là tất cả những thứ đó, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ nói dối. Kỳ lạ làm sao, mà với Cecilia thì chuyện đó hẳn phải rõ ràng đến chừng nào. Nó rạch ròi, và không gì bác bỏ được. Ấy vậy mà, trong một khoảnh khắc cô thậm chí còn nghĩ đến việc tự bào chữa cho mình. Cô đã không hề định lừa dối, cô đã không hành động ác ý. Nhưng ai sẽ tin cơ chứ?

Cô đứng nơi Cecilia đã đứng, lưng dựa vào bồn và, không nhìn nổi vào mắt chị, nói, "Điều em làm thật khủng khiếp. Em không mong chị sẽ tha thứ cho em."

"Đừng lo chuyện đó," nàng dịu dàng nói, và trong một hai giây nàng rít một hơi dài, Briony lưỡng lự khi niềm hy vọng của mình trào lên một cách phi thực. "Đừng lo," chị cô nói tiếp. "Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em."

"Và nếu em không thể ra tòa được, điều đó cũng không ngăn em nói với tất cả mọi người chuyện em đã làm."

Khi chị cô man dại cười ré lên, Briony nhận ra mình sợ Cecilia đến mức nào. Sự nhạo báng của chị còn khó đương đầu hơn cơn giận. Căn phòng nhỏ hẹp với những vạch như chấn song này chứa đựng một lịch sử chiều dài cảm giác mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi. Briony tiêp tục nói. Cô, sau rốt, đã tham dự vào cuộc đối thoại mà cô đã tập luyện trước.

"Em sẽ đi Surrey và nói chuyện với Emily và Ông Già. Em sẽ kể cho bố mẹ tất cả."

"Phải, trong thư em nói thế rồi. Điều gì đã ngăn cản em? Em có năm năm. Sao lại không làm chứ?"

"Em muốn gặp chị trước."

Cecilia bước khỏi cửa phòng ngủ và đứng cạnh bàn. Nàng thả mẩu thuốc lá vào cổ chai bia. Một tiếng xì nhỏ và một đường khói mỏng bốc lên từ cái chai đen. Hành động của chị gái lại khiến Briony buồn nôn. Cô đã nghĩ mấy cái chai kia đầy bia. Cô tự hỏi không biết sáng nay mình có ăn gì không sạch không.

Cecilia nói, "Chị biết tại sao em không làm. Vì em cũng nghĩ chẳng khác gì chị. Họ không muốn nghe thêm một lời nào về chuyện đó nữa. Sự khó chịu đó nằm cả trong quá khứ rồi, cảm ơn rất nhiều. Cái gì xong coi như đã xong. Giờ khuấy đảo mọi thứ lên làm gì? Và em biết quá rõ là họ tin câu chuyện của Hardman."

Briony rời khỏi chậu rửa và đứng ngay cạnh bàn đối diện chị gái. Nhìn vào cái mặt nạ đẹp đẽ ấy không dễ dàng chút nào. Cô nói chậm rãi từng từ một, "Em không hiểu chị đang nói chuyện gì. Ông ta thì có liên quan gì ở đây? Em rất tiếc là ông ta đã chết, em rất tiếc mình không biết..."

Nghe tiếng động, cô giật bắn mình. Cửa phòng ngủ mở ra và Robbie đứng trước mặt họ. Anh vận quần áo quân đội và đi bốt bóng loáng, dây đeo quần lủng lẳng ở hông. Râu ria xồm xoàm và rối bù, và anh chỉ nhìn vào mỗi Cecilia. Nàng đã quay lại đối diện với anh, nhưng không đi về phía anh. Trong vài giây họ im lặng nhìn nhau, Briony, bị chị gái che mất một phần, co mình lại trong bộ đồng phục.

Anh khẽ khàng nói với Cecilia, như thể chỉ có riêng họ. "Anh nghe tiếng người và đoán là chắc bệnh viện có chuyện gì đó."

"Không có gì đâu."

Anh nhìn đồng hồ. "Nên chuẩn bị đi thôi."

Khi băng qua phòng, ngay trước khi ra ngoài xuống chiếu nghỉ, anh khẽ gật đầu về hướng Briony. "Xin phép."

Họ nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại. Trong im lặng, Cecilia nói, như thể không có gì giữa nàng và em gái, "Anh ấy ngủ say quá. Chị không muốn đánh thức anh ấy dậy." Rồi nàng nói thêm, "Chị nghĩ tốt hơn là hai người không gặp nhau."

Đầu gối Briony bắt đầu thực sự run bần bật. Một tay chống vào bàn, cô ra khỏi bếp để Cecilia cho nước vào ấm. Briony khao khát được ngồi xuống. Cô sẽ không ngồi cho đến khi được mời, và cô sẽ không bao giờ hỏi. Vì thế cô đứng cạnh tường, vờ như không dựa vào, quan sát chị gái mình. Điều đáng ngạc nhiên là sự nhẹ nhõm được thấy Robbie còn sống bị nỗi sợ phải đương đầu với anh xâm thực chóng vánh đến mức nào. Giờ cô đã thấy anh băng qua phòng, khả năng còn lại, rằng anh có thể đã chết, dường như kỳ dị, ngoài xác suất. Hẳn là chẳng có ý nghĩa gì. Cô trân trối nhìn vào lưng chị mình trong lúc nàng đĩ tới đi lui quanh cái bếp bé tí. Briony muốn nói với nàng rằng thật tuyệt làm sao khi Robbie trở về bình an vô sự. Một sự cứu vớt thần kỳ. Nhưng câu đó nghe sẽ sáo rỗng ghê gớm. Và cô không có quyền nói thế. Cô sợ chị mình, sợ sự khinh miệt của chị.

Vẫn cảm thấy buồn nôn, và giờ thì nóng, Briony tì má vào tường. Nó không mát hơn mặt cô. Cô thèm một ly nước, nhưng cô không muốn hỏi xin chị mình bất cứ thứ gì. Lanh lẹ, Cecilia làm các việc, trộn sữa với nước vào bột trứng, và bày một lọ mứt, ba cái đĩa và tách lên bàn. Briony để ý thấy, nhưng điều đó không hề khiến cô dễ chịu. Nó chỉ làm tăng linh tính chẳng lành của cô về cuộc gặp gỡ trước mặt. Cecilia thực sự nghĩ rằng trong tình huống này họ vẫn có thể ngồi cùng nhau mà ngon miệng ăn trứng bác ư? Hay chị đang tự trấn an mình bằng cách cố bận tay bận chân? Briony dỏng tai nghe tiếng bước chân trên chiếu nghỉ, và để đỡ phải bận tâm cô cô gọi chuyện. Cô đã thấy áo choàng treo sau cửa.

"Cecilia, giờ chị là y tá khu à?" "Ừ, phải."

Nàng nói xuống giọng như hàm ý kết thúc, khép chủ đề đó lại. Việc họ làm chung một nghề cũng chẳng khiến họ có cái gì chung. Đề tài nào cũng vậy, sẽ không có gì để nói chừng nào Robbie chưa quay lại.

Cuối cùng cô nghe tiếng cách khóa cửa phòng tắm. Anh huýt sáo khi đi qua chiếu nghỉ. Briony dịch khỏi cửa, về phía tối bên kia phòng. Nhưng cô vẫn nằm trong tầm mắt của anh khi anh bước vào. Anh đã giơ tay phải lên để bắt tay cô, còn tay trái vẫn lưu lại đằng sau, chuẩn bị đóng cửa lại. Nếu anh có cố tình ngưng lại tạo kịch tính, thì cũng không có hiệu quả. Ngay khi họ chạm mắt nhau, cả hai tay anh rơi thõng xuống và anh nặng nhọc vừa thở hắt ra vừa tiếp tục chằm chằm nhìn cô. Dù có sợ hãi đến mức nào, cô thấy mình không thể nhìn đi chỗ khác. Cô ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa cạo râu của anh. Thật kinh ngạc khi thấy anh đã già đi biết chừng nào, đặc biệt là quầng mắt. Mọi thứ phải là lỗi của cô ư? Cô ngu ngốc tự hỏi. Chẳng lẽ không phải cũng của chiến tranh?

"Hóa ra là cô," cuối cùng anh nói. Anh dùng chân đẩy cửa lại sau mình. Cecilia đã đến đứng cạnh anh và anh nhìn nàng.

Nàng thuật lại một cách chính xác, nhưng dù có cố hay không, nàng cũng không nén được sự nhạo báng của mình.

"Briony sẽ kể cho mọi người sự thật. Nó muốn gặp em trước." Anh quay sang Briony. "Cô có nghĩ tôi có thể ở đây không?"

Chuyện cần lo ngay trước mắt là không được khóc. Khi đó, không gì có thể nhục nhã hơn. Nhẹ nhõm, hổ thẹn, tủi thân, cô không biết là cái nào, nhưng nó đang đến. Con sóng êm ả dâng lên, nghẹt cổ họng cô, khiến cô không nói được, và rồi, khi giữ bình tĩnh, mím môi, nó tan đi và cô lại an toàn. Không nước mắt, nhưng giọng cô thì thào khổ sở.

"Em không biết anh còn sống hay không."

Cecilia nói, "Nếu định nói chuyện thì chúng ta ngồi xuống."

"Anh không biết mình có ngồi nổi không." Anh nôn nóng bước tới bức tường kế sát, cách chừng mét rưỡi, và dựa vào đó, khoanh tay, hết nhìn Briony lại sang Cecilia. Gần như ngay lập tức anh lại dịch chuyển, ra chỗ cửa phòng ngủ rồi xoay người để đi trở lại, song đổi ý mà đứng đó, tay đút túi. Anh rất to lớn, và căn phòng dường như co rút lại. Trong khoảng không chật hẹp những chuyển động của anh thật khôn quẫn, hồ như làm ngạt thở. Anh bỏ tay ra khỏi túi và vuốt tóc sau cổ. Rồi anh chống tay lên hông. Rồi anh buông thõng xuống. Mất ngần ấy thời gian, ngần ấy chuyển động, Briony mới nhận ra rằng anh tức giận, vô cùng giận, và ngay khi cô vừa nhận ra, anh nói.

"Cô làm gì ở đây? Đừng nói với tôi về Surrey. Chả ai ngăn cô đi cả.

Sao cô lại đến đây?"

Cô nói, "Em phải nói chuyện với Cecilia." "Ồ phải. Và về chuyện gì?"

"Chuyện khủng khiếp em đã làm."

Cecilia đi về phía anh. "Robbie," nàng thì thầm. "Anh yêu." Nàng đặt tay lên tay anh, nhưng anh giật phắt ra.

"Anh không hiểu sao em lại cho nó vào." Rồi với Briony, "Tôi sẽ nói thẳng thật với cô. Tôi đang giằng xé giữa việc bẻ gãy cái cổ chết tiệt của cô ngay tại đây hay lôi cô ra ngoài và ném cô xuống cầu thang."

Nếu không nhờ trải nghiệm gần đây, cô hắn đã sợ chết khiếp. Thỉnh thoảng cô nghe binh lính trong khu giận điên lên vì sự vô dụng của họ.

Trong đỉnh cao cơn cáu giận ấy, thật ngu ngốc khi nói lý với họ hay cố làm an lòng họ. Nó phải bộc phát ra, và tốt nhất là đứng đó mà nghe. Cô biết ngay, thậm chí giờ mà đề nghị ra về thì có thể càng kích động anh. Vì thế cô đối mặt với Robbie và đợi phần còn lại, cái mình phải trả. Nhưng cô không sợ anh, về mặt chân tay thì không.

Anh không cao giọng, mặc dù nó căng ra vì khinh miệt. "Trong ấy thì như thế nào cô có biết tí gì không?"

Cô tưởng tượng những cửa sổ nhỏ cao trên vách tường gạch sừng sững, và nghĩ có lẽ cô có biết, theo kiểu người ta tưởng tượng những tra tấn của địa ngục. Cô khẽ lắc đầu. Để đứng vững cô cố tập trung vào những nét biến đổi ở anh. Cảm giác anh cao hơn là do dáng đứng duyệt binh của anh. Sinh viên Cambridge không người nào lại từng đứng thẳng đến như vậy. Ngay cả trong cơn quẫn nộ vai anh cũng thẳng đứng, và cằm hất lên như một võ sĩ quyền Anh kiểu xưa.

"Phải, dĩ nhiên là cô không biết. Thế khi tôi ở tù, cô có thấy sướng không?"

"Không."

"Nhưng cô không làm gì cả."

đã nghĩ đến cuộc nói chuyện này rất nhiều lần, như một đứa trẻ chờ trận đòn. Giờ cuối cùng nó xảy ra, và như thể cô đang không hẳn ở đây vậy. Cô đang đứng từ xa nhìn và cô đờ đẫn. Nhưng cô biết lời anh nói sau này sẽ làm cô đau. 

Cecilia đã đứng cạnh anh. Giờ nàng lại đặt tay lên tay Robbie. Anh đã gầy đi, dù trông anh mạnh mẽ hơn, những múi cơ mảnh dẻ rắn chắc đầy dữ dội. Anh quay nửa người về phía nàng.

"Nhớ này," Cecilia cất tiếng, nhưng anh nói át nàng. "Cô có nghĩ tôi hành hung em họ cô không?" "Không."

"Khi đó cô có nghĩ thế không?"

Cô lập bập nói. "Có, có và không. Em không chắc." "Thế giờ điều gì khiến cô chắc chắn thế?"

Cô ngập ngừng, ý thức được rằng trả lời tức là cô đưa ra một câu thanh minh, một lý do, mà thế có thể càng khiến anh điên hơn.

"Trưởng thành."

Anh nhìn cô, môi hơi hé ra. Anh thực sự đã thay đổi trong năm năm qua. Anh mắt dữ dội kia là mới, và đôi mắt nhỏ hơn và hẹp hơn, ở khóe mắt đã hằn rõ những vết chân chim. Mặt anh gầy hơn so với trong trí nhớ của cô, má hóp lại, như một chiến binh da đỏ. Anh đã nuôi ít ria theo kiểu nhà binh. Anh đẹp trai đến sững sờ, và chuyện hàng bao năm trước trở lại với cô, hồi cô mười, mười một tuổi gì đó, ký ức về cảm xúc mãnh liệt cô dành cho anh, một cú say nắng đích thực bao ngày liền. Rồi cô thú nhận với anh một buổi sáng trong vườn và ngay tức thì quên bẵng mất.

Cô đã đúng khi cảnh giác. Giờ đây anh chìm trong con giận dữ giả đò như là kinh ngạc.

"Trưởng thành cơ à," anh nhắc lại. Khi anh cất giọng cô giật bắn mình. "Mẹ kiếp chứ! Cô mười tám rồi. Cô cần trưởng thành bao nhiêu nữa chứ? Bao người lính chết ngoài trận địa khi mười tám tuổi. Đủ lớn để bị bỏ lại mà chết trên đường. Cô có biết không?"

"Có."

Một nguồn an ủy thảm hại, đấy là anh không biết được cô đã thấy những gì. Kỳ lạ, khi mà với tất cả tội lỗi của mình, cô vẫn cảm thấy cần phải chống lại được anh. Hoặc thế, hoặc bị hủy diệt.

Cô chỉ gật. Cô không dám lên tiếng. Khi nhắc đến chết chóc, một đợt xúc cảm trào dâng nhấn chìm lấy anh, đây anh ra quá cơn giận để vào chốn tận cùng hoang mang và kinh tởm. Anh thở không đều và nặng nhọc, anh nắm chặt bàn tay phải rồi thả ra. Và anh vẫn đăm đăm nhìn cô, vào trong cô, với sự khắc nghiệt, sự ác bạo trong ánh mắt. Mắt anh sáng rực, và anh nuốt khan khó nhọc vài lần. Những đường cơ trên cổ họng anh căng lên và nổi cục. Anh cũng đang chiến đấu chống lại thứ cảm xúc mà anh không muốn bị người khác chứng kiến. Cô đã học được chút ít cô biết, những thứ cỏn con chẳng là quái gì khi làm một y tá thực tập, trong chốn an toàn của khu và bên giường bệnh. Cô biết đủ để nhận ra rằng những ký ức đang dồn tụ lại, và anh không thể làm được gì. Nó sẽ không cho anh nói. Cô sẽ không bao giờ biết các cảnh tượng nào đang gây ra sự náo động này. Anh tiến một bước về phía cô và cô co lùi lại, không còn chắc rằng anh vô hại nữa - nếu không nói được, rất có thể anh phải động thủ. Chỉ thêm bước nữa là anh có thể với tới cô bằng cánh tay vạm vỡ. Nhưng Cecilia xông vào giữa họ. Lưng quay về phía Briony, nàng đối diện với Robbie và đặt tay lên vai anh. Anh quay mặt đi không nhìn nàng.

"Nhìn em này," nàng thì thào. "Robbie. Nhìn em đi."

Anh trả lời gì Briony không nghe thấy. Cô nghe anh bất đồng hay phản đối gì đó. Có lẽ đó là một từ tục tĩu. Khi Cecilia siết chặt anh hơn, anh vặn người thoát khỏi tay nàng, và trông bọn họ như một đôi đấu vật khi nàng với tay lên muốn quay đầu anh ra phía mình. Nhưng đầu anh đã ngật về phía sau, răng sáng trắng lên trong một nụ cười giễu nhạo ma quái. Giờ bằng cả hai tay nàng đang siết chặt lấy má anh, và lấy hết sức bình sinh nàng xoay mặt anh lại kéo nó về phía mặt mình. Cuối cùng anh đã nhìn vào mắt nàng, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy má anh. Nàng kéo anh lại gần hơn, buộc anh phải nhìn lại mình, cho đến khi hai khuôn mặt kề sát nhau và nàng khẽ hôn anh, một hơi dài lên môi. Với sự ôn nhu dịu dàng mà Briony nhớ từ bao năm trước, khi thức dậy giữa đêm, Cecilia nói, "Trở lại với em... Robbie, trở lại với em."

Anh khẽ gật, và hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ khi nàng lỏng tay và bỏ khỏi mặt anh. Trong im lặng, căn phòng dường như rút lại còn nhỏ hơn nữa. Anh vòng tay ôm nàng, cúi đầu xuống hôn nàng, một nụ hôn sâu, dai dẳng và riêng tư. Briony im lặng rút sang phía bên kia căn phòng, về phía cửa sổ. Trong lúc cô uống một ly nước từ vòi trong bếp, nụ hôn vẫn tiếp tục, trói cặp đôi ấy vào sự riêng tư của họ. Cô thấy mình bị xóa mờ, gạch bỏ khỏi căn phòng, và thanh thản.

Cô quay lưng lại nhìn ra những căn nhà có mái hiên yên ả dưới ánh mặt trời chói lòa, về hướng cô đã đến từ xa lộ. Cô ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình không hề muốn về, mặc dù cô ngượng ngùng bởi nụ hôn dài, và sợ hãi những gì sắp tới đây. Cô nhìn một cụ bà vận một áo choàng to sụ, mặc dù trời nóng. Bà đi trên vỉa hè xa xa dắt theo một con chó chồn ốm yếu bụng phệ. Giờ Cecilia và Robbie đang thấp giọng trò chuyện, và Briony quyết định rằng vì tôn trọng sự riêng tư của họ cô sẽ không quay khỏi cửa sổ cho đến khi họ gọi cô. Thật dễ chịu khi nhìn bà cụ mở cửa trước, cẩn thận đóng lại sau mình với sự chính xác đầy kiểu cách, và rồi, được nửa đường đến cửa trước, lại khó nhọc cúi xuống nhổ một cây cỏ dại ở luống hoa hẹp chạy dọc suốt lối vào trước nhà. Khi bà làm thế, con chó núng nính đi tới trước liếm cổ tay bà. Bà cụ và con chó vào nhà, và đường phố vắng không trở lại. Một con két sà xuống một bờ giậu cây thủy lạp, thấy chỗ đậu chả ưng ý gì, lại bay đi. Một đám mây đến và nhanh chóng gây ra một khoảng râm, rồi bay đi. Một chiều thứ Bảy hết sức bình thường. Không có mấy dấu hiệu của chiến tranh trên con đường ngoại ô này. Có chăng là tấm vải che ánh đèn ở cửa sổ nhà đối diện, nhà có chiếc Ford 8.

Briony nghe chị gái gọi tên mình và quay lại. "Không còn nhiều thời gian. Robbie phải trình diện vào sáu giờ tối mai và anh ấy còn phải bắt tàu. Vì thế ngồi xuống đi. Có vài thứ em sẽ làm cho anh chị."

Đây là giọng của một y tá khu. Không hề hách dịch. Nàng chỉ đơn thuần vạch ra chuyện không thể tránh khỏi. Briony kéo cái ghế gần mình nhất, Robbie mang đến một cái ghế đẩu, và Cecilia ngồi giữa họ. Bữa sáng do nàng làm đã bị lãng quên. Ba cái tách không nằm ở giữa bàn. Anh bỏ chồng sách xuống sàn. Khi Cecilia đẩy hũ mứt hoa chuông sang một bên để khỏi làm đổ, nàng với Robbie liếc mắt nhìn nhau.

Anh vừa nhìn vào những bông hoa vừa hắng giọng. Khi bắt đầu nói, giọng anh gột sạch cảm xúc. Cứ như anh đang đọc to thành tiếng một mệnh lệnh quân sự. Giờ anh đang nhìn cô. Mắt anh bình lặng, và điềm tĩnh. Nhưng trên trán anh có giọt mồ hôi, phía trên lông mày.

"Chuyện quan trọng nhất cô đã đồng ý rồi. Cô sẽ đến chỗ cha mẹ cô càng sớm càng tốt và kể cho họ mọi điều họ cần phải biết để tin rằng bằng chứng của cô là sai. Cô nghỉ hôm nào?"

"Chủ nhật tuần tới."

"Cô sẽ đi vào hôm đó. Cô sẽ lấy địa chỉ của chúng tôi và sẽ bảo với Jack và Emily rằng Cecilia đang đợi tin của họ. Việc thứ hai cô sẽ làm vào ngày mai. Cecilia bảo cô sẽ có một tiếng vào lúc nào đó. Cô sẽ tới chỗ luật sư cố vấn, một cố vấn chuyên chứng nhận tuyên thệ, để đưa ra lời chứng có ký tên và có người làm chứng. Trong đó cô sẽ nói cô đã làm sai chuyện gì, và cô xin rút lại bằng chứng của mình như thế nào. Cô sẽ gửi bản sao đến cả hai chúng tôi. Rõ chưa?"

"Vâng."

"Rồi cô sẽ viết cho tôi chi tiết cụ thể hơn. Trong lá thư này cô sẽ trình bày toàn bộ mọi thứ cô nghĩ là có liên quan. Mọi thứ đã dẫn cô đến việc nói rằng cô nhìn thấy tôi cạnh hồ. Và tại sao, mặc dù không chắc, cô khăng khăng với câu chuyện của mình suốt hàng bao tháng trước khi tôi bị xử. Nếu cô gặp sức ép nào, từ cảnh sát hay cha mẹ cô, thì tôi muốn biết. Cô hiểu không? Phải là một lá thư dài."

"Vâng."

Mắt anh gặp mắt Cecilia và gật đầu. "Và nếu cô có thể nhớ bất cứ điều gì về Danny Hardman, hắn ta đã ở đâu, làm gì, vào lúc nào, ai khác nữa nhìn thấy hắn ta - bất cứ điều gì có thể khiến chứng cớ ngoại phạm của hắn ta bị nghi ngờ, thì chúng tôi muốn nghe điều đó."

Cecilia đang viết địa chỉ ra. Briony lắc đầu và dợm nói, nhưng Robbie mặc kệ và nói át cô. Anh đứng dậy nhìn đồng hồ.

"Còn rất ít thời gian. Chúng tôi sẽ đưa cô ra tàu điện ngầm. Cecilia và tôi muốn giờ cuối cùng được ở riêng với nhau trước khi tôi phải đi. Và cô sẽ cần phải dành cả ngày còn lại để viết lời khai, và báo cho bố mẹ cô biết cô sẽ đến. Và cô có thể bắt đầu nghĩ về lá thư mà cô sẽ gửi cho tôi."

Tóm tắt lạnh lùng các nghĩa vụ của cô xong, anh đứng dậy khỏi bàn và đi về phía phòng ngủ.

Briony cũng đứng dậy nói, "Già Hardman chắc nói sự thật. Danny đã ở cùng ông ấy suốt đêm đó." Cecilia sắp sửa đưa tờ giấy gập đôi nàng vừa viết xong. Robbie dừng chân ngay bậu cửa phòng ngủ.

Cecilia nói, "Nói thế nghĩa là sao? Em đang nói gì thế?" "Đó là Paul Marshall."

Trong khoảng im lặng tiếp nối, Briony có tưởng tượng những điều chỉnh đang diễn ra trong đầu hai người. Bao năm nay nhìn nó theo một cách. Ấy vậy mà, dù đáng lãnh ngạc bao nhiêu đi chăng nữa, nó vẫn chỉ là một chi tiết. Nó không thay đổi được điều gì thiết yếu. Không thay đổi vai trò của cô.

Robbie quay lại bàn. "Marshall?" "Vâng."

"Cô thấy anh ta?"

"Tôi thấy một người đàn ông cao bằng anh ta." "Cao bằng tôi."

"Vâng."

Giờ Cecilia đứng lên nhìn quanh - cơn lùng thuốc sắp sửa bắt đầu. Robbie tìm thấy và ném bao thuốc qua phòng. Cecilia châm thuốc và nói khi nhả khói, "Chị thấy khó mà tin được. Anh ta là một kẻ ngốc, chị biết..." "Anh ta là một tên ngốc đầy ham muốn," Robbie nói. "Nhưng anh không thể tưởng tượng nổi anh ta với Lola Quincey, dù chỉ mất năm phút..."

Căn cứ vào tất cả những gì đã xảy ra, và tất cả những hệ quả khủng khiếp của nó, thật phù phiếm, cô biết, nhưng Briony vẫn thấy âm thầm thích thú khi đưa ra cái tin rồi sẽ khiến hai người kia sững sờ.

"Em vừa từ đám cưới họ về."

Một lần nữa, những điều chỉnh trong kinh ngạc, nhắc lại một cách hoài nghi. Đám cưới? Sáng nay? Clapham? Rồi im lặng trầm ngâm, bị những lời nhận xét rời rạc phá tan.

"Anh sẽ tìm hắn."

"Anh không được làm việc đó." "Anh muốn giết hắn."

Và rồi, "Đến giờ phải đi rồi."

Còn bao điều nữa lẽ ra có thể nói ra. Nhưng họ dường như kiệt lử, bởi sự hiện diện của cô, hay bởi chủ đề đó. Hay họ chỉ khao khát muốn được ở riêng với nhau. Dù thế nào, rõ là họ cảm thấy cuộc gặp gỡ đã đến hồi kết thúc. Mọi sự tò mò đã hết. Mọi thứ có thể đợi cho đến khi cô viết lá thư. Robbie lấy áo khoác và mũ từ phòng ngủ. Briony để ý thấy hai vạch hạ sĩ.

Cecilia đang nói với anh, "Hắn miễn nhiễm. Nó sẽ luôn giấu tội cho hắn."

Mất vài phút cho việc nàng tìm sổ lương thực. Cuối cùng, nàng thôi và nói với Robbie, "Em chắc là nó ở Wiltshire, trong cái nhà tranh."

Khi họ chuẩn bị đi, và anh giữ cửa mở cho hai chị em, Robbie nói, "Anh cho là mình nợ Thủy thủ Hạng nhất Hardman một lời xin lỗi."

Dưới tầng, bà Jarvis không xuất hiện từ phòng khách khi họ bước qua. Họ nghe tiếng đàn clarinet chơi trên đài của bà. Khi ra khỏi cửa trước, Briony cảm thấy dường như cô đang bước sang một ngày khác. Gió mạnh tạt vào mặt, và đường phố vắng tanh vắng ngắt, càng nắng hơn, bóng râm ít hơn. Vỉa hè không đủ rộng cho ba người đi sóng hàng. Robbie và Cecilia đi sau cô, tay trong tay. Briony cảm thấy gót chân phồng rộp của mình cọ vào giày, nhưng cô cương quyết họ không được nhìn thấy cô khập khiễng. Cô nghĩ mình chỉ được họ tiễn ra khỏi nhà thôi. Đến giữa chừng cô quay lại bảo sẽ sung sướng được đi bộ đến tàu điện một mình. Nhưng họ không chịu. Họ còn phải mua sắm một số thứ cho chuyến đi của Robbie. Họ bước đi trong im lặng. Nói chuyện linh tinh không phải là một lựa chọn. Cô biết mình không có quyền hỏi chị mình địa chỉ mới của chị, hay hỏi Robbie tàu đưa anh đi đâu, hay về căn nhà tranh ở Wiltshire. Hoa chuông là trồng ở đó à? Chắc chắn ở đó có cảnh điền viên. Mà cô cũng không thể hỏi khi nào hai người họ sẽ gặp lại nhau. Ba người, cô và chị gái và Robbie chỉ có một chủ đề duy nhất, và nó đã bị cố định trong cái quá khứ không thể thay đổi.

Họ đứng ngoài ga tàu Balham, mà ba tháng sau sẽ lừng tiếng một cách kinh hoàng trong vụ đánh bom. Một dòng người mua sắm ngày thứ Bảy đi quanh họ, khiến họ, ngược với mong muốn, đứng gần nhau hơn. Họ tạm biệt nhẹ nhàng. Robbie nhắc cô nhớ mang tiền theo khi đến gặp viên cố vấn chứng nhận tuyên thệ. Cecilia bảo cô đừng quên mang theo địa chỉ khi đi Surrey. Rồi kết thúc. Họ nhìn cô, đợi cô bước đi. Nhưng có một điều cô chưa nói.

Cô chậm rãi nói. "Em vô cùng vô cùng xin lỗi. Em đã gây cho hai người khổ đau ghê gớm." Họ tiếp tục nhìn cô, và cô lặp lại lời mình. "Em vô cùng xin lỗi."

Nghe thật ngu ngốc và không thỏa đáng, như thể cô đã làm đổ một chậu cây ưa thích, hay quên ngày sinh nhật.

Robbie dịu dàng nói, "Cứ việc làm tất cả những gì chúng tôi yêu cầu." Cơ hồ như hòa giải, từ "cứ" đó, nhưng không hẳn, chưa hẳn.

Cô nói, "Đương nhiên," rồi quay bước đi, biết họ vẫn nhìn mình khi bước vào phòng vé rồi đi qua. Cô trả tiền vé đi Waterloo. Khi đến thanh chắn, cô nhìn lại thì họ đã đi mất.

Cô trình vé và đi vào trong ánh đèn vàng bẩn thỉu, tới chỗ đầu thang cuốn cót két ầm ĩ, và nó bắt đầu đưa cô xuống, vào làn gió nhẹ nhân tạo thổi từ dưới khối đen kia lên, hơi thở của một triệu dân London làm mặt cô mát lạnh và làm áo choàng cô bay lật phật. Cô đứng yên và để mình bị đưa xuống, biết ơn vì được chuyển động mà không phải cọ xát gót chân. Cô ngạc nhiên khi thấy mình thanh thản đến thế, và chỉ hơi buồn. 

Có thất vọng không? Cô hầu như không hy vọng sẽ được tha thứ. Cô cảm giác giong như là nỗi nhớ nhà hơn, mặc dù chẳng có nguồn gốc cho nỗi nhớ, làm gì có nhà. Nhưng cô buồn khi phải xa chị gáì mình. Cô nhớ là nhớ người chị gái - hay chính xác hơn, chị gái cô với Robbie. Tình yêu của họ. Cả Briony lẫn chiến tranh đều không hủy hoại nó. Đây là điều đã làm lòng cô dịu lại trên đường xuống dưới sâu thành phố. Cecilia đã kéo anh lại nàng bằng ánh mắt tuyệt vời đến thế. Sự dịu dàng trong giọng nói của nàng khi nàng gọi anh quay trở lại từ ký ức, từ Dunkirk, hay từ những con đường dẫn tới đó. Nàng đã thường nói như thế với cô, thỉnh thoảng, khi Cecilia mười sáu và cô là một đứa trẻ sáu tuổi và có chuyện tồi tệ khủng khiếp xảy ra. Hay trong buổi đêm, khi Cecilia đến cứu cô ra khỏi cơn ác mộng và bế cô sang giường mình. Những từ đó chị đã từng dùng. Trở lại với chị. Chỉ là ác mộng thôi. Briony, trở lại với chị. Tình cảm gia đình không suy tính này đã bị lãng quên dễ dàng đến thế nào. Giờ đây cô đang lướt xuống, qua ánh sáng nâu lấp loáng, gần như xuống đến đáy. Không nhìn thấy hành khách nào cả, và không gian đột nhiên tĩnh mịch. Cô hết sức điềm tĩnh khi suy ngẫm điều mình phải làm. Hai thứ cộng lại, lá thư gửi cha mẹ và lời chứng chính thức sẽ chẳng mất thời gian chút nào. Rồi cô sẽ được tự do trong cả ngày còn lại. Cô biết mình phải làm gì. Không đơn giản chỉ là một lá thư, mà là một bản thảo mới, một lời chuộc tội, và cô đã sẵn sàng bắt đầu.

BT

London, 1999

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro