Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Rhyder quay lại khi nghe tiếng gọi của Captain. Anh ấy thoáng bật cười khi nhìn thấy Captain với gương mặt lấm lem bột mì, tạo nên một hình ảnh vừa đáng yêu vừa hài hước. Captain phấn khích chạy tới, không hề nhận ra bộ dạng của mình trông ngốc nghếch đến thế nào.*

-Rhyder: "Captain, bé mới từ chiến trường về đấy à?" *Rhyder trêu chọc, đôi mắt sáng lên sự vui vẻ.*

-Captain: "Hahaha, đúng rồi đấy! Em vừa phá xong căn bếp, nhưng Negav ở lại dọn rồi, em thoát nạn!" *Captain cười khúc khích, không chút áy náy.*

*Rhyder lắc đầu, nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười.*

-Rhyder: "bé đúng là ranh mãnh thật. Mà này, định chạy đến đây để làm gì? Trốn việc hả?" *Rhyder nhướng mày hỏi, giọng pha chút nghiêm túc.*

*Captain cười hì hì, bước lại gần hơn, giả vờ làm bộ mặt năn nỉ.*

-Captain: "Anh Rhyder ơi, cho em chơi với anh một chút đi mà. Em không muốn dọn dẹp với nấu ăn nữa đâu, chán lắm. Với lại, em có món này hay ho muốn cho anh xem!" *Captain nháy mắt tinh nghịch.*

*Rhyder tỏ ra tò mò nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.*

-Rhyder: "Món hay ho gì cơ? Lại trò tinh quái nào nữa đây?" *Anh hỏi, nhưng giọng đã dịu lại, nhận ra rằng Captain chỉ đang muốn chơi đùa chút thôi.*

*Captain lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh, bên trong là một chiếc vòng tay tự làm bằng dây thừng và vài viên đá nhỏ đủ màu sắc. Captain giơ chiếc vòng lên trước mặt Rhyder, ánh mắt lấp lánh.*

-Captain: "Tadaa! Em tự làm đó. Đẹp không? Em làm tặng anh đó, để anh lúc nào cũng nhớ đến em!" *Captain nói, cười tươi như một đứa trẻ vừa khoe món đồ chơi mới.*

*Rhyder nhìn chiếc vòng, rồi nhìn Captain.*

-Rhyder: "Cảm ơn bé, Captain. Đẹp lắm." *Rhyder cười nhẹ, nhận lấy chiếc vòng và đeo vào cổ tay mình. Cảm giác mềm mại của sợi dây thừng và sự tỉ mỉ trong từng chi tiết khiến anh có chút cảm động.*

*Rhyder vừa đeo chiếc vòng lên tay, chưa kịp nói thêm lời nào thì Captain đã vui mừng nhảy cẫng lên, như một chú cún con vừa được khen ngợi. Nhưng ngay sau đó, chân Captain bị trượt, và trước khi Rhyder kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cả hai đã rơi tõm xuống hồ bơi.*

*Tiếng "ùm" vang lên lớn, làm nước bắn tung tóe. Khi cả hai ngoi lên mặt nước, Captain đang bơi lội như con cá con trong làn nước xanh mát, cười ngượng ngùng, bột mì lấm lem trên mặt cũng trôi xuống, tạo ra một hình ảnh khiến Rhyder không nhịn được cười.*

-Rhyder:"Captain, bé định kéo anh xuống nước để cùng chịu trận với bé à?" *Cười khúc khích,Rhyder giả vờ nghiêm giọng, nhưng ánh mắt lại ngập tràn sự vui vẻ.*

-Captain: "Không, em đâu có cố ý! Tại sàn trơn quá thôi..." *Vừa cười vừa phủ nhận.Captain cố gắng bào chữa, nhưng nụ cười tinh nghịch trên mặt cậu đã nói lên tất cả.*

*Rhyder nhìn Captain, không thể giận nổi trước sự ngây thơ ấy. Anh thở dài, rồi bỗng chốc chuyển sang tạt nước vào Cap, khiến Captain la lên một cách vui vẻ.*

-Rhyder: "Thôi nào, bé lúc nào cũng gây chuyện hết. Nhưng mà... anh chịu thua bé rồi." *Giọng anh dịu lại, nhưng vẫn có chút giả vờ trách yêu.*

*Captain nổi lên mặt nước, tay vuốt nước khỏi mặt, cười tươi như hoa. Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức chuyển sang diễn cái nét mặt giả vờ khóc, đôi mắt long lanh đầy "nước mắt" và đôi môi chu lên như đứa trẻ.*

-Captain: "Anh Rhyder không thương em nữa rồi... Hu hu, em chỉ muốn làm anh vui thôi mà!" *Giả vờ nức nở. Captain nói, giọng nũng nịu đầy đáng thương một cách giả tạo.*

*Rhyder nhìn Captain với ánh mắt dịu dàng, cảm giác như cậu nhóc này luôn biết cách khiến anh phải mềm lòng. Anh lại thở dài, nhưng lần này là vì bất lực trước sự đáng yêu của Captain.*

-Rhyder: "Thôi được rồi, thôi được rồi... Anh biết rồi, không cần khóc nữa. Bé biết anh không giận bé mà." *Rhyder xoa đầu Captain, nụ cười ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt.*

*Captain nghe thấy thế, lập tức chuyển sang cười tươi rói, mắt lấp lánh niềm vui vì biết rằng mình đã "thắng". Cậu lập tức nhảy lên ôm chầm lấy Rhyder, cả hai lại bị bắn thêm nước tung tóe.*

-Captain: "Em biết mà! Anh Rhyder lúc nào cũng thương em!"

*Captain reo lên vui sướng, rồi lại bơi quanh Rhyder như một chú cá nhỏ.*
-----------------------------------------------

*Sau khi nói chuyện với Hùng Huỳnh,Pháp Kiều bước vào nhà, lòng đầy suy tư về những gì Hùng Huỳnh vừa nói. Cậu đi thẳng vào bếp để lấy vài dụng cụ cần thiết cho việc làm vườn, nhưng vừa bước đến gần kệ cao, cậu chợt nhận ra rằng mình không với tới được.*

*Pháp Kiều đứng chần chừ trước kệ, cố gắng kiễng chân để với lấy cái giỏ nhỏ ở trên. Cậu đang loay hoay, thì bất ngờ Dương Domic từ phía sau bước tới. Anh ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng quan sát cậu trong chốc lát.*

*Pháp Kiều cảm nhận được sự hiện diện của ai đó phía sau mình, quay lại thì thấy Dương Domic đang nhìn mình. Trái tim cậu đập nhanh hơn, hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh ấy.*

-Dương Domic: "Cần anh giúp không?" *Giọng nói của Dương có chút lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh thì lại cho thấy sự quan tâm nhẹ nhàng.*

*Pháp Kiều đỏ mặt, cảm thấy lúng túng khi đứng gần Dương như vậy. Cậu mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý.*

-Pháp Kiều: "Dạ... Em không với tới được, anh giúp em với."

*Dương Domic gật đầu nhẹ, anh bước tới, với lấy cái giỏ một cách dễ dàng rồi đưa cho Pháp Kiều. Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần gũi hơn, khiến Pháp Kiều cảm nhận được hơi thở của Dương. Cậu cố giữ bình tĩnh, cầm lấy cái giỏ từ tay Dương, nhưng không may, tay cậu chạm nhẹ vào tay anh ấy.*

*Tim Pháp Kiều đập mạnh hơn, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh, không để lộ sự bối rối. Dương cũng nhận ra điều đó, nhưng anh chỉ thoáng nhìn rồi ngay lập tức rút tay lại, ánh mắt vẫn giữ vẻ thờ ơ thường ngày.*

-Dương Domic: "Lần sau đừng cố với nữa, kẻo té thì phiền phức." *Dù giọng nói của Dương có vẻ lạnh lùng, nhưng ẩn chứa trong đó là chút quan tâm.*

*Pháp Kiều cúi đầu, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.*

-Pháp Kiều: "Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh nhiều nha."

*Dương Domic không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi bước đi, nhưng trước khi rời khỏi, anh quay lại nhìn Pháp Kiều một lần nữa, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó khó diễn tả.*

*Pháp Kiều đứng đó, nhìn theo bóng dáng Dương Domic xa dần. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm nhỏ nhặt ấy khiến trái tim cậu khẽ rung động. Trong lòng cậu, một niềm hy vọng mới chợt nhen nhóm, dù chỉ là một thoáng cảm xúc nhưng đủ để khiến Pháp Kiều thêm quyết tâm hơn trong việc tiếp cận và hiểu thêm về Dương Domic.*

*Sau một lúc đứng ngẩn ngơ, Pháp Kiều hít một hơi sâu, tự trấn an mình rồi quay trở lại công việc với nụ cười trên môi, cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau cuộc gặp gỡ tình cờ này.*
-----------------------------------------------

  -Góc tâm sự:
"Haizz....không biết nói gì nữa.... không lẽ bây giờ mình drop cp hoặc thay cp DK thành cp khác....nhưng mình vẫn quý chiếc thuyền này và k muốn đổi.......thật sự rất khó nghĩ...nhưng dù thế nào thì mình vẫn mong mọi người có thể nhẹ nhàng hơn với hai bạn."

Nếu mng thấy thích thì cmt và thả sao để tui có động lực nhe ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro