Bởi vậy nên ai cũng cần giàu sang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cốc cốc*

_ Vào đi. _ Đăng Khôi ngước lên khỏi tập tài liệu, nhìn người vừa xuất hiện đằng sau cánh cửa. _ Ồ, Phúc à. Được ra viện rồi sao?

_ Vâng ạ. _ Minh Phúc nhe răng cười. _ Em được ra viện hôm qua. Kay với (S)TRO...Trọng Hiếu cũng khỏe hẳn rồi. Giờ bọn em đến nhận nhiệm vụ đây ạ.

Đăng Khôi chống tay lên cằm, nhìn chàng Trung úy...à không, giờ phải là Thượng úy dù đã ở độ tuổi 30 nhưng vẫn như trẻ con bằng ánh mắt ba phần bất lực, bảy phần như ba. Không ai có thể nghĩ được rằng chỉ mới một tháng trước, cậu còn nằm hấp hối trong phòng cấp cứu với hai cái xương sườn bị gãy và tràn máu tràn khí màng phổi. Đăng Khôi lúc đó đã sợ đến suýt ngất, nhưng nhờ trời phù hộ, cậu học trò yêu quý của anh đã giữ được tính mạng, và giờ còn dám đứng trước mặt anh đòi anh giao nhiệm vụ khi mới chỉ vừa được xuất viện hôm qua.

Minh Phúc là người bị thương nặng nhất trong ba con chim mồi của vụ Kame, tuy nhiên, không có nghĩa hai người đồng đội không nằm trong biên chế của cậu bị thương nhẹ hơn. Đăng Khôi không nhớ hết được đống chẩn đoán bác sĩ nói với anh, anh chỉ nhớ cả ba đứa bé đó đều bị giữ đến mấy ngày liền trong phòng hồi sức cấp cứu, người cắm đầy dây nhợ theo dõi, và lâu lâu các bác sĩ lại phải chạy tới vì chỉ số chuyển biến xấu đi. Mỗi lần như thế, tim Đăng Khôi lại rớt mất một nhịp. Anh là người đã lợi dụng chúng để thực hiện vụ vây bắt, nhưng lúc đó, anh không nghĩ chúng lại liều mạng đến vậy. Dùng bom khói, đem thân làm mồi, lại còn trực tiếp solo 1-1 với Phan Đinh Tùng và Liên Bỉnh Phát. Làm sao Minh Phúc có thể tập hợp được một đội giống y chang nó vậy chứ?

_ Nhiệm vụ cái gì, đi nghỉ đi. Ngày phép của cậu còn một tuần nữa lận. _ Đăng Khôi lườm cậu học trò của mình một phát. _ Nhắc cả hai nhóc kia nữa. Chúng nó toàn trốn vật lý trị liệu thôi.

_ Chúng nó khỏe lắm rồi anh, toàn ăn với báo thôi. _ Minh Phúc khoanh tay lại, phồng má, phụng phịu mách. _ Hôm trước thằng Kay còn đòi em dậy tập búng người chung với nó, mà xương em chưa lành luôn ấy. Búng người để vào phòng cấp cứu lại hay gì? Bác sĩ không cản em là em búng vô cái tròng đen nó rồi.

Đăng Khôi bật cười. Có một điều Minh Phúc không nhận ra, đó là ánh mắt cậu khi nói về hai con báo đó đều rất dịu dàng, dù lời lẽ thì hoàn toàn trái ngược. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ được thấy biểu cảm trẻ con ấy xuất hiện lại trên khuôn mặt cậu. Từ sau ngày Liên Bỉnh Phát ra đi, Minh Phúc đã luôn cố khẳng định mình không giống hắn ta bằng cách cười ít lại, tách xa khỏi mọi người, và tập trung vào nhiệm vụ nhiều hơn. Nhờ vậy mà cậu trở thành một trong những điều tra viên xuất sắc nhất ở đội chống buôn lậu, nhưng đồng thời, cậu cũng không còn bất kỳ người bạn nào nữa.

Ít nhất, là cho đến khi cậu gặp Trần Anh Khoa và (S)TRONG - Nguyễn Trọng Hiếu.

Minh Phúc bây giờ đã trở về là cậu bé đáng yêu mà anh vẫn luôn biết. Cậu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, ánh mắt cũng tràn đầy sức sống, khác hẳn với vẻ mệt mỏi cậu đã luôn mang mười năm qua. Đăng Khôi cảm thấy vừa tự hào, vừa ghen tị. Tự hào vì học trò của anh cuối cùng cũng đã phá bỏ được cái kén mang tên "tự trách", còn ghen tị vì dù anh đã cố gắng mười năm, người giúp cậu phá bỏ được nó lại là một người khác.

_ À, anh Khôi, có cái này em muốn hỏi anh. _ Chợt, Minh Phúc chuyển chủ đề. Ánh mắt nghiêm túc cùng tông giọng trầm xuống cho Đăng Khôi biết cậu đang thực sự muốn nói chuyện. _ Anh nghĩ sao về vụ của Kame ạ?

Đăng Khôi thầm thở dài trong bụng. Nhiều khi, anh ước đứa bé này không thông minh như thế.

_ Em nghĩ sao?

_ Em nghĩ nó...nói thế nào nhỉ, quá suôn sẻ. _ Minh Phúc lưỡng lự nói. _ Không biết nữa, em cứ có cảm giác không ổn. Kiểu...một người mưu mô như Phan Đinh Tùng mà lại mất cảnh giác đến nỗi tập hợp hết quân ở nhà chính mà không có phương án dự phòng cho kho hàng ư? Em nghĩ hắn phải lường trước được việc sẽ bị giương đông kích tây rồi chứ?

_ Phúc này. _ Đăng Khôi chống khuỷu tay lên bàn, rồi gác cằm lên mười ngón tay đan vào nhau. Anh nhìn thẳng vào Minh Phúc, ánh mắt lộ rõ sự cảnh cáo. _ Anh biết em rất giỏi và thông minh, nhưng không phải chuyện gì em cũng có thể can dự được. Việc này nằm ngoài tầm với của em rồi.

_ Ý anh là, nó có liên quan tới-

_ Không. Anh đang muốn nói, là em chưa đủ năng lực. Nếu bây giờ em cố đấm ăn xôi can dự vào, thì em, và hai thằng nhóc kia nữa, sẽ không kết thúc chỉ với hai cái xương sườn gãy đâu. Anh tin em đủ thông minh để hiểu ý anh.

_ ...Vâng, em hiểu rồi ạ. _ Minh Phúc cúi người. Cậu rời đi, để lại Đăng Khôi vẫn ngồi im lặng tại bàn làm việc.

___________

Minh Phúc vừa đóng cửa, một cánh tay đã ngay lập tức vòng qua vai anh. Tiếp sau đó là cái bản mặt đáng ghét của Trần Anh Khoa nhìn anh chằm chằm với vẻ giận dỗi.

_ Thiệt tình, xuất viện sao không bảo em? Làm em đi tìm nãy giờ. _ Cậu nói. _ Thấy không (S)TRONG, à nhầm, anh Hiếu. Em đã bảo thể nào anh ấy cũng đến đây mà.

_ Thì anh ấy còn chỗ nào khác để đến đâu. _ (S)TRONG - giờ đã có một cái tên mới là Nguyễn Trọng Hiếu - mỉm cười, nụ cười đã giảm đi một phần ngây thơ và tăng thêm mười phần nhây cún. Minh Phúc quyết tâm phải cách ly thằng bé khỏi con chồn lùi này càng sớm càng tốt.

_ Tao cố tình trốn chúng mày đấy, hai thằng báo con. _ Anh nhéo tai Anh Khoa, gầm gừ. Cậu chàng la oai oái, đòi kiện anh vì tội bạo lực gia đình, nhưng chỉ tổ bị nhéo mạnh hơn. Bên cạnh cậu, Trọng Hiếu bật cười, tự động lùi bước về sau để nhìn hai bạn "cãi yêu" rõ hơn.

Sự xuất hiện của Anh Khoa và Trọng Hiếu một lần nữa giúp tâm trạng tồi tệ của Minh Phúc khá lên. Tuy vậy, nó vẫn không thể xua đi câu hỏi cứ liên tục quẩn quanh trong đầu anh từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, câu hỏi về vụ vây bắt tổ chức buôn lậu Kame diễn ra một tháng trước.

So với ấn tượng của anh về Kame, thì chúng bị bắt một cách quá suôn sẻ. Không hề có plot twist, không hề có phản kháng, tất cả đều diễn ra trong êm đềm, suôn sẻ đến mức đáng ngờ. Nếu bình thường có lẽ Minh Phúc chỉ nghĩ ông trời đang phù hộ họ, nhưng đây là Kame, là Phan Đinh Tùng, là kẻ mà anh đã dùng nửa đời để theo đuổi, nên anh không thể không nghi ngờ được.

Nếu giả thuyết của anh đúng, thì Phan Đinh Tùng chỉ là một con tốt thí, còn đằng sau hắn vẫn còn một thế lực khác. Tuy nhiên, nó cũng là hình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, bởi vì Kame là tổ chức buôn lậu lớn nhất Việt Nam. Tài nguyên và khả năng chúng nắm giữ là cực kỳ lớn, nói cách khác, chúng là kiểu tổ chức mà người ta sẽ đánh đổi mọi con tốt thí để giữ lại. Nếu thế lực đằng sau Phan Đinh Tùng chọn thí hắn ta và Kame, thì chúng phải hùng mạnh tới mức nào? Và làm cách nào chúng có thể hoạt động ngay dưới mũi họ mà không ai biết như thế?

Minh Phúc mong là anh chỉ đang nghĩ nhiều thôi. Nhưng...

_ Anh Phúc, anh muốn ăn gì ạ?

_ Hả? _ Minh Phúc giật mình, ngước mặt lên thì thấy Anh Khoa và Trọng Hiếu đang nhìn anh chằm chằm. _ Sao?

_ Bọn tôi đang bàn chuyện đi ăn, mừng anh xuất viện. _ Trọng Hiếu nói. _ Anh muốn ăn gì?

_ Không có gì cũng được đâu đấy. _ Anh Khoa nhe răng, chặn đứng câu nói sắp trượt ra khỏi miệng Minh Phúc. _ Hay đi ăn bánh bột lọc không ạ?

Vừa nghe chữ bánh bột lọc, ánh mắt Trọng Hiếu ngay lập tức sáng lên. Anh Khoa và Minh Phúc nhìn nhau, phì cười trước biểu cảm quá sức đáng yêu ấy.

_ Okay.

_ Chốt! Bánh bột lọc! Lẹt gô!

Minh Phúc nhìn cánh tay khỏe khoắn đang ghì chặt lấy vai mình, rồi nhìn bóng lưng tung tăng trước mặt, môi không tự chủ được mà cong lên thành một nụ cười.

Anh thực sự hy vọng rằng anh chỉ đang nghĩ nhiều thôi. Nhưng mà, nếu nó là sự thật, và có một tổ chức hùng mạnh hơn đang đứng đằng sau Phan Đinh Tùng, thì sao chứ?

Chỉ cần hai đứa nhóc này vẫn còn ở bên anh, thì Minh Phúc tin rằng, sẽ không có thứ gì có thể đánh bại được họ.

_ À, nãy trên đường tới em thấy người ta cứ chỉ bọn em rồi kêu đội Kame kìa. Nghe thấy ghét quá.

_ Ráng chịu đi, truyền thống ở đây rồi. _ Minh Phúc thở dài. _ Cứ có đội nào lập ra là tự động được gọi bằng chiến tích đầu tiên. Hồi trước tên đội của anh còn gớm hơn nữa kìa.

_ Như nào ạ?

_ Vụ đầu tiên bọn anh làm là triệt phá đường dây ma túy đá. Xong đội được đặt tên là "Đa sắc" luôn. Đa sắc Đá.

Anh Khoa và Trọng Hiếu đồng loạt phì cười.

_ Giờ em thấy cái tên "Kame" cũng không tệ lắm. _ Anh Khoa xoa cằm, suy nghĩ rất nghiêm túc. _ Hay mình cứ để thế đi ạ. Đội đặc nhiệm Kame, nghe là thấy tái tê.

Minh Phúc co chân đạp một phát vào mông Anh Khoa, còn Trọng Hiếu thì ôm bụng cười đến suýt tắt thở. Cả ba cứ thế đùa giỡn nhau trên hành lang của sở cảnh sát, mặc kệ ánh nhìn kỳ thị của những người xung quanh. Chính vì thế mà về sau, khi nhắc đến "đội đặc nhiệm Kame", họ vẫn thường được gắn thêm hai danh hiệu:

Đội đặc nhiệm giỏi nhất của Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu, và đồng thời, cũng là đội ồn ào nhất.

___________

_ Anh hai, Kame thất thủ rồi. Chúng ta có cần hỗ trợ chúng không?

Người đàn ông liếc nhìn cái máy tính đang hiển thị cuộc gọi với một người vô danh, rồi tiếp tục chỉnh sửa mái tóc hai màu đặc biệt của mình. Xong xuôi, anh ta mới chuyển hướng tới bàn làm việc, nhưng không ngồi xuống ghế mà ngồi hẳn lên bàn, chơi đùa với những bông cẩm chướng đỏ thẫm cắm trong chiếc lọ thủy tinh. Những viên đá giả đính trên vai chiếc áo satin màu xanh xám khẽ sáng lên khi ánh mặt trời chiếu qua, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của chủ nhân chúng.

_ Không cần, kệ chúng đi. _ Người đàn ông cất tiếng, âm sắc trầm khàn mang theo sự biếng nhác lạnh tanh như muốn hút lấy linh hồn người khác. _ Cắt đứt mọi liên hệ của chúng ta với chúng. Đừng để lộ danh tính.

_ Vâng, thưa anh hai.

Người đàn ông đóng laptop lại, sau đó chuyển ánh mắt lên bức tường trước mặt, nơi treo một tấm bảng phi tiêu dán đầy ảnh của nhiều người khác nhau. Hắn đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy, đi về phía nó. Tà áo đuôi tôm nhẹ nhàng bay lên theo từng bước chân của hắn, làm nổi bật dáng người mảnh mai thẳng tắp và khí chất tựa như một bậc đế vương. Không phải vị minh vương cao quý được người dân tôn sùng, mà là vị ác vương tàn nhẫn, máu lạnh, khiến bất kỳ ai cũng phải quỳ xuống trong khiếp hãi.

Người đàn ông giật ba tấm ảnh của những người điều hành tổ chức Kame trên tấm bảng phi tiêu xuống, xé chúng làm tư và vứt vào thùng rác. Rồi, hắn quay lại bàn làm việc, lấy từ trong hộp ra một chiếc phi tiêu với mũi kim sắc nhọn, nhắm nó vào chiếc bảng giờ chỉ còn bốn tấm ảnh bên trên.

Kame đã thất thủ. Tổ chức buôn lậu hắn dành rất nhiều thời gian và công sức để xây dựng, đã thất thủ dưới tay bốn con người đó.

Cũng đáng nể đấy. Cơ mà...vẫn còn non nớt lắm.

Mất đi Phan Đinh Tùng là một tổn thất cực kỳ lớn, nhưng không có nghĩa là hắn mất tất cả. Kame chỉ là một trong số rất nhiều quân bài hắn có, và chừng nào hắn còn ở đây, thì hắn vẫn có thể xây dựng lại một, thậm chí là thêm nhiều Kame khác.

Ấy là còn chưa kể, lần này hắn cũng có được một món hời khá lớn mà.

Mang theo nụ cười đầy ẩn ý trên môi, ác vương thế giới ngầm Neko Lê nâng bàn tay cầm phi tiêu lên, phóng nó về phía trước. Mũi kim cắm thẳng vào hồng tâm, chuẩn xác như viên đạn vô hình chứa đầy nọc độc hắn vừa bắn vào những kẻ vẫn một lòng săn đuổi hắn.

_ Để xem, mình nên dùng quân bài nào tiếp theo đây?


_END_


(Xong truyện rồi, chuẩn bị suy thôi. :)

Btw, có ai đoán được âm mưu của ác vương Neko Lê không? Gợi ý là...nó đã được cài cắm trong toàn bộ truyện rồi. Xin mời các thám tử trổ tài nào. :)))))))))))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro