Let me feel your love tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Stage: Let me feel your love tonight + Tất cả các stage trước

Lưu ý: Mọi yếu tố về thần và quỷ trong truyện đều là giả tưởng của tác giả, không liên quan đến bất kỳ tôn giáo nào.)


Khi Liên Bỉnh Phát tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh thấy mình đã không còn ở ngoài biển nữa.

_ Urg... _ Anh khẽ cử động cơ thể, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau nhói tới từ vết thương dài trên ngực đã ngăn anh làm điều đó. Liên Bỉnh Phát ngã xuống lại chiếc giường êm ái ám đầy một thứ mùi khó chịu, vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn quanh.

Anh đang ở trong một căn phòng màu trắng, hai bên tường xếp đầy những chiếc giường san sát nhau, toàn bộ đều trống không trừ chiếc anh đang nằm. Nhìn nó khá giống nơi được gọi là bệnh viện mà người đàn anh Thiên Minh từng kể với anh, đồng nghĩa với việc, nơi này chính là Thiên giới.

Tự hào gớm. Liên Bỉnh Phát gác tay lên trán, thầm mỉa mai bản thân. Đã không làm ăn được gì rồi còn bị thiên đình bế đi nữa. Về kiểu gì cũng ốm đòn với ông Minh.

_ Ah, tỉnh rồi này. _ Chợt, một giọng nói vang lên, kèm theo tiếng mở cửa cót két. Liên Bỉnh Phát quay đầu sang, thì thấy một anh chàng điển trai với mái tóc ngắn màu bạch kim bước vào. Anh nhận ra ngay rằng anh ta là một thiên thần, nhưng khí chất lại khác hẳn với những thiên thần biển như anh hay Thiên Minh. Nếu họ là dòng nước dịu dàng, êm ái, thì thiên thần đó lại giống như nước đã bị đóng băng, vừa cứng cỏi vừa sắc bén, khiến người khác không khỏi ớn lạnh.

_ Anh là...người đã cứu tôi sao?

_ Tôi bắt gặp anh nằm bất tỉnh trên rặng đá, nên đem anh về đây. Phải nói là anh may mắn lắm đấy, thiên thần biển ạ, tôi đến muộn chút xíu là anh đi đời rồi. _ Người đàn ông mỉm cười. Nụ cười của anh ta trông rất hiền lành, nhưng ánh mắt lại khiến Liên Bỉnh Phát liên tưởng tới một con cá mập với hàm rắc sắc nhọn đang chờ con mồi mất cảnh giác. _ À, quên mất. Tôi là S.T, Tổng lãnh thiên thần của Thiên giới. Rất vui được gặp anh.

_ ...Tôi là Liên Bỉnh Phát, thiên thần biển. _ Liên Bỉnh Phát gật đầu chào. _ Rất vui được gặp anh.

_ Tôi hỏi cái này được không?

_ ?

_ Sao anh lại bị thương vậy?

Liên Bỉnh Phát mím môi, khẽ thở dài một hơi bằng mũi.

Để nói về nguyên do anh thành ra cái bộ dạng này, phải quay ngược lại vài...Giờ? Tuần? Ngày? Gì cũng được - trước, khi anh được đàn anh Thiên Minh giao cho nhiệm vụ bảo vệ một con tàu cá tên Nhà Trẻ khỏi cơn bão.

_ Bão lần này khả năng cao sẽ lớn, nên hãy cố gắng đưa họ về trong lúc còn yên bình. _ Dù anh ta liên tục nói lời động viên anh, nhưng Liên Bỉnh Phát có thể nhận ra, bản thân Thiên Minh cũng đang lo lắng. _ Xin lỗi nhé, bình thường tôi sẽ phải đi cùng ông...

_ Tôi hiểu mà, đây là bất khả kháng. Mọi người đã cực khổ rồi. _ Anh mỉm cười, vỗ vai người đàn anh một cái. Làm sao anh có thể trách anh ta được, khi mà họ đang trong giai đoạn thiếu nhân sự trầm trọng. Sự ô nhiễm nặng nề tới từ chính bàn tay con người đã làm mẹ thiên nhiên kiệt quệ, còn số lượng thiên thần đã có lại ngày một mỏng đi do số lượng tàu tăng lên. Vài năm trước họ có thể huy động đến năm thiên thần để bảo vệ một tàu cá, nhưng bây giờ một người một tàu đã là quá khó, thậm chí Thiên Minh còn phải một mình gánh đến ba tàu. Liên Bỉnh Phát nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ tuyệt chủng, vấn đề là đến lúc đó, liệu con người đã đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân trước cơn cuồng nộ của mẹ thiên nhiên hay chưa?

Chàng thiên thần đã mong mình sẽ có thể sống đến ngày hôm ấy để chứng kiến kết quả, hoặc ít nhất là không bỏ mạng trong nhiệm vụ đầu tiên. Thế nhưng, đời đâu ai biết được chữ ngờ. Con tàu cá tên Nhà Trẻ, không biết là do ma đưa lối hay do quỷ dẫn đường, lại đi thẳng vào giữa nơi bão đang hoành hành mạnh nhất, rồi bị sóng đánh tan tành trước sự chứng kiến của Liên Bỉnh Phát.

Những chuyện sau đó xảy ra như thế nào, anh không hoàn toàn rõ. Phát chỉ nhớ rằng mình đã tuyệt vọng, đã bơi liên tục đến khi tìm thấy một con tàu, gào thét kêu gọi họ đến cứu tàu Nhà Trẻ. May mắn thay, họ đã nghe lời anh, và đã cứu được toàn bộ bảy thuyền viên, một kỳ tích mà giờ nghĩ lại, Liên Bỉnh Phát vẫn còn thấy nổi da gà, cùng với một chút tự hào.

Đấy là nếu như anh không tự biến bản thân mình thành nạn nhân duy nhất.

_ Nói vậy thì anh cũng mạnh đấy chứ. Tìm được một con tàu trong tình trạng đó không hề dễ, lại còn thuyết phục được họ, giúp họ cứu người, và đưa tất cả về đất liền an toàn nữa. Anh thực sự làm quá tốt rồi, Phát ạ.

_ Tốt gì đâu. _ Liên Bỉnh Phát cười châm biếm. _ Nếu là Thiên Minh, chắc chắn anh ta sẽ không để con tàu bị đắm. Hoặc ít nhất, là sẽ không để bản thân thành ra thế này.

_ ...Anh chàng Thiên Minh đó mạnh lắm sao? _ S.T hỏi.

_ Anh ta là người mạnh nhất trong chúng tôi. Người ta hay gọi là gì nhỉ...quân chủ lực à? Anh cứ tưởng tượng cái tên đó như một con cá voi lẫn trong dàn cá ngựa ấy, một trăm thằng tôi cộng lại có khi còn chẳng được bằng 1/10 anh ta nữa.

Liên Bỉnh Phát thừa nhận, câu vừa rồi có sử dụng biện pháp nói quá. Nhưng việc Thiên Minh là chủ lực của đội thiên thần biển thì hoàn toàn là sự thật, nếu không anh ta đã chẳng được giao cho hẳn ba con tàu, trong khi Phát chỉ gánh một cái thôi đã suýt nát xác. Anh ngưỡng mộ Thiên Minh từ tận sâu trong đáy lòng, nền dù có phải thổi phồng lên nữa để ca ngợi anh ta, anh cũng sẵn sàng.

Thứ Liên Bỉnh Phát không nhận ra, là nụ cười thích thú đầy ẩn ý đang dần xuất hiện trên môi S.T.

_ Này, Phát. Anh có thể kể tôi nghe chi tiết hơn về anh chàng Thiên Minh đó được không?

___________


Cộng thêm Thiên Minh, đội quân chiến đấu với ác quỷ của S.T đã có tổng cộng năm thành viên.

_ Chào mọi người, xin phép được giới thiệu trước. _ Anh đứng dậy, đặt tay lên ngực, dõng dạc nói. _ Tôi là Tổng lãnh thiên thần S.T, chỉ huy của chiến dịch. Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây hôm nay.

S.T đã lên kế hoạch cho chiến dịch này từ rất lâu, và đến hôm nay, mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu đi vào guồng quay của nó.

Thiên giới và Địa giới vốn là kẻ thù không đội trời chung. Trong lịch sử, hai bên đã nhiều lần nổ ra những cuộc đại chiến, đem tới vô số thương vong cho cả phe thiên thần lẫn phe ác quỷ, nhưng nhiều nhất phải nói đến Nhân giới, những con người vô tội hoàn toàn bị động trong cuộc chiến của các vị thần. Bởi vậy nên vài trăm năm gần đây, Thiên giới và Địa giới đã có một thỏa thuận đình chiến. Họ sẽ cạnh tranh công bằng tại Nhân giới, với chiến trường là linh hồn của loài người. Một bên hướng họ tới cái thiện, một bên dụ dỗ họ làm chuyện ác, họ ngã về bên nào thì bên đó hưởng, chứ tuyệt nhiên không được phép rút vũ khí ra nữa.

Thỏa thuận đình chiến nghe có vẻ rất thiếu tình người đó, ngạc nhiên thay, lại có thể đem tới yên bình cho cả ba thế giới trong một khoảng thời gian tương đối dài. Cho đến một ngày nọ, lũ quỷ ở Địa giới quyết định phá vỡ nó.

S.T đưa mắt nhìn Kay Trần, chàng thiên thần hộ mệnh tuy trẻ tuổi nhưng không hề non nớt. Cậu ta, chính xác hơn, đội của cậu ta, chính là nạn nhân trực tiếp của sự kiện ấy. S.T không rõ quá trình xảy ra cụ thể thế nào, anh chỉ biết rằng một thiên thần trong đội đã bị Địa giới bắt cóc, rồi khi hai thiên thần được cử đi giải cứu, họ chẳng những không đem được thiên thần kia về, mà còn gia nhập binh đoàn ác quỷ. Kay Trần, thành viên duy nhất bị bỏ lại, đã bị hỏi cung và giám sát trong một thời gian rất dài, đến gần đây mới được cho phép quay lại làm việc.

Tôi nghe nói anh đang muốn lập một đội tấn công Địa giới đúng không?

Khác với những thành viên còn lại, Kay Trần mới là người chủ động tìm đến S.T. Mục đích của cậu cũng chẳng có gì sâu xa. Cậu chỉ muốn biết lý do tại sao hai thiên thần Neko và Tăng Phúc lại phản bội, và thiên thần Đăng Khôi liệu đang ở đâu. S.T hoàn toàn đồng cảm với câu chuyện của Kay Trần, cộng thêm sự thù địch sẵn có với những gì lũ quỷ làm ở Nhân giới, anh quyết định giúp đỡ cậu.

Liên Bỉnh Phát và Thiên Minh thì ngược lại với Kay Trần, họ chẳng liên quan gì đến cuộc chiến Thiên - Địa cả. Họ là thiên thần biển, những thực thể được tạo ra với một mục đích duy nhất là bảo vệ người ngư dân, dù có phải hy sinh cả tính mạng. S.T rất nể phục nhiệm vụ cao cả ấy của họ. Nếu được lựa chọn, anh không muốn lôi họ vào cuộc chiến này, tuy nhiên, sức mạnh của họ lại là thứ cần thiết để chiến đấu với binh đoàn ác quỷ. Hơn nữa, các thiên thần biển cũng sẽ nhận được một lợi ích to lớn nếu chiến thắng cuộc chiến này, đó là ngăn con người tiếp tục tàn phá thiên nhiên vì mục đích cá nhân. Lợi ích ấy chính là điều kiện quyết định sự sống còn của các thiên thần biển, vậy nên, Thiên Minh quyết định nhập đội.

Nói chung, lực lượng của họ bây giờ đã tương đối ổn. Họ đã có chỉ huy (S.T), tiên phong (Kay Trần), do thám (Liên Bỉnh Phát), và tấn công diện rộng (Thiên Minh). Nhân tố cuối cùng họ còn thiếu là một xạ thủ, và hôm nay, S.T đã tìm được người lấp vào chỗ trống đó.

_ Hôm nay chúng ta có một thành viên mới. _ Tổng lãnh thiên thần mỉm cười với chàng trai đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh Liên Bỉnh Phát. _ Cậu có thể giới thiệu bản thân được không?

Thành viên mới nhìn anh, chớp mắt một cái, rồi đứng dậy. Cậu kéo thẳng lại cổ áo sơ mi, khẽ đằng hắng một cái nhẹ cho thông họng, trước khi nở một nụ cười tươi tắn hệt như một chú cún nhỏ, và nói:

_ Chào mọi người ạ. Tên tôi là (S)TRONG, thiên thần hộ mệnh mới gia nhập. Rất vui được gặp mọi người!


(Tấm khiên thứ bảy: Sức mạnh)


(Vẫn là câu chuyện ấy, nhưng khác concept. :))))))))))))))) 

Tên chương ban đầu là "I will remember...tình yêu của em đêm nay". Hình như không ai get được cái joke này của tôi thì phải. 🥲)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro