Lá thư thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porchay thân mến,

Hôm nay, anh đã khóc trước mặt anh trai mình, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài. Khi anh nhận được thư của em, một cái gì đó đã bùng lên trong anh, anh sợ đến nỗi không dám mở thư một mình. Bây giờ nghĩ lại, anh hành động như một đứa trẻ vậy, sợ mở tủ quần áo của mình vào ban đêm vì sợ trong đó là những con quái vật đang đợi minh. Vậy nên, anh đã tìm đến người duy nhất mà anh biết sẽ không phán xét anh ngay, anh cả của anh. Anh ấy đã hỏi những câu hỏi ngu ngốc, nhưng điều đó, anh ấy vẫn luôn như vậy mà.

Porchay, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy trong đời. Không phải khi anh nói với cha anh rằng anh sẽ ra đi để có cuộc sống riêng ngoài đống hỗn độn của gia tộc, không phải khi anh có buổi biểu diễn đầu tiên, không phải khi anh viết bức thư đầu tiên cho em. Mà là khi anh cầm lá thư của em trên tay, biết rằng em đã dành thời gian để đọc thư của anh và thậm chí trả lời nó, đột nhiên anh cảm thấy như tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi xem anh sẽ làm gì tiếp theo, và điều đó thật đáng sợ. Tay anh đã run lên khi anh mở lá thư của em. Tankhun nghĩ rằng điều đó thật buồn cười, anh thì không.

Thành thật mà nói, tay anh vẫn còn hơi run, thậm chí hàng giờ sau lần đầu tiên anh đọc lá thư của em. Anh không thể tin được, Porchay. Anh không thể tin rằng mình đủ may mắn để có được sự tha thứ của em. Rằng anh có thể có em trở lại trong cuộc đời anh, rằng em sẵn sàng quay lại với anh sau tất cả những gì anh đã làm với em. Rằng em vẫn yêu anh. Một người tốt bụng và ngây thơ như em, vẫn yêu anh. Em vẫn yêu anh. Porchay vẫn yêu anh. Anh cứ lặp đi lặp lại điều này với chính mình. Anh nghĩ rằng những gì anh đang cố gắng làm là thuyết phục tâm trí mình rằng điều này là sự thực, rằng anh thực sự đang cầm bức thư của em trong tay, đang đọc những dòng chữ của em.

Sau khi anh đọc lá thư của em lần đầu tiên thì Tankhun có ở lại thêm một hay tiếng nữa, chắc là giờ ảnh đang nghĩ anh điên rồi Porchay ạ. Anh sẽ không nói dối đâu, anh đang cân nhắc việc đóng khung lá thư của em và treo nó lên tường. Anh thậm chí không có chút ý đùa nào trong đó, lá thư đó có ý nghĩa với anh nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng, Porchay. Nó đánh dấu sự khởi đầu của cơ hội thứ hai của anh với em. Sự khởi đầu của phần quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Đọc mấy lời này của anh có làm em sợ không? Chắc có cũng nên. Anh bây giờ đang hạnh phúc chết đi được, nhưng cũng chỉ có em mới mang được cho anh cảm giác ấy. Đâu đó sâu thẳm trong anh, mỗi khi bên em là anh đến vậy, chỉ là bây giờ cuối cùng anh cũng có thể bộc lộ ra ngoài, thổ lộ với em cảm xúc thầm kín của mình mà không sợ rằng điều anh đang làm là sai.

Anh yêu em, Porchay. Dù thế nào đi chăng nữa, anh muốn em mang theo những lời này bên mình, để em có thể dựa vào chúng bất cứ khi nào em cần, bất cứ khi nào em cảm thấy cô đơn, bất cứ khi nào em nhớ anh. Anh yêu em bằng một thứ tình yêu mà anh không thể diễn tả được. Có lẽ bởi vì anh chưa bao giờ thực sự yêu trước đây hoặc có thể bởi vì anh cảm thấy như những lời nói không đủ để diễn tả độ sâu của tình yêu của anh dành cho em. Nhưng anh có thể làm gì chứ? Từ ngữ là tất cả những gì anh có bây giờ. Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau; đó là tất cả những gì anh có. Vì vậy, hãy để anh thử...

Em có nhớ khi em đưa cho anh cái gảy đàn guitar sau đó anh đã hôn lên má em và ôm em không? Em có nhớ cảm giác khi chúng ta ôm nhau không? Tình yêu của anh dành cho em bây giờ là cái loại cảm xúc khi đó đó nhưng mức độ mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần. Đôi khi anh cảm thấy như mình không thể thở được, nghĩ về những ngày đêm chúng ta đã lãng phí chỉ vì anh, vì anh làm lơ đi không chỉ tình cảm của mình mà còn cả tình cảm của em. Tình yêu anh dành cho em dồn lại, chặt kín cả trái tim và bộ não anh khiến anh không thể có một giây thôi nghĩ về em, nghĩ về những điều anh muốn làm cùng em.

Anh muốn ôm em trong vòng tay khi anh chìm vào giấc ngủ và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em khi anh thức dậy. Anh muốn ta nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố, chụp vài bức ảnh (anh từng cho là) ngớ ngẩn dù chúng ta sẽ không bao giờ đăng chúng. Anh muốn nấu ăn với em và làm cho cả căn bếp trở nên lộn xộn. Anh muốn ta tranh luận với nhau chuyện trên trời dưới biển, muốn ta cãi qua cãi lại để rồi phải kết thúc tất cả bằng (thật nhiều) trận chiến trên giường. Anh có thể nói điều này không? Vâng, Porchay, anh muốn hôn em. Anh muốn hôn em rất nhiều, trong giấc mơ của anh, anh đã làm điều đó ít nhất một triệu lần. Anh có thể bị ám ảnh bởi đôi môi của em dù anh thậm chí còn chưa được nếm thử chúng. Và... nếu nói nữa chắc em hoảng mất nên anh tạm dừng ở đây đã.

Em không muốn làm tất cả những việc anh muốn làm cũng không sao, đối với anh, tất cả những điều đó là một phần tình yêu của anh dành cho em. Không có điều gì trong số đó là đặc biệt hơn cái khác, theo bất kỳ cách nào, nhưng thời điểm anh làm tất cả những điều đó với em, nó sẽ thật đặc biệt. Mỗi giây bên em luôn luôn đặc biệt với anh.

Em hỏi anh liệu anh có buồn không nếu biết rằng em rất vui vì đã không bỏ chặn số của anh. Không, Porchay, anh không buồn. Anh đã hơi buồn vì anh không thể gọi cho em và nghe giọng nói của em nhưng anh cũng thích điều này; những lá thư, anh thích cảm giác mà nó mang lại, sự quen thuộc trong từng nét bút và khơi gợi nhiều điều dù chẳng cần tiếp xúc trực tiếp với nhau. Và trên hết, anh tôn trọng quyết định của em. Nếu em chưa sẵn sàng gặp anh và nói chuyện với anh bây giờ, anh hiểu. Anh sẽ đợi, anh sẽ đợi bao lâu chỉ cần em muốn. Những lá thư này, và sự thật rằng em vẫn yêu anh, em chấp nhận để anh quay về bên em đã quá đủ để anh tiếp tục chờ.

Để trả lời câu hỏi của em, Porchay. Vâng, chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau. Đó là tất cả những gì anh mong muốn, được thấy em hạnh phúc, được hạnh phúc bên em.

Em là phần tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, Porchay, em sẽ luôn như vậy.

Luôn là của em, p'Kim

Tái bút: Khi chúng ta gặp lại nhau, anh chắc chắn sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh có trách nhiệm với từng lời anh viết cho em, tình yêu của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimchay