(⊙) Chương 8 : Hòa giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thiếu đi Chosen nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng lắm. Bằng chứng là họ vẫn có thể ngồi ăn bánh uống nước và vẫn có đứa nằm ngủ.

Cho tới khi màn hình chiếu tiếp tục nhưng Second vẫn chưa dậy.

 " ...Có ai muốn kêu cậu ấy dậy không? " _ Blue

 " Tùy, ai kêu thì kêu đi " _ Red

Kêu Second dậy có thể tính là một thử thách. Nếu như trời không sập thì còn khuya nó mới dậy.

Chosen nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Alan, bận suy nghĩ hơn là tập trung vào các bức ảnh. The Animator không bận tâm. Anh chỉ ngồi và xem những bức ảnh mà anh đã từng thấy và quen thuộc. Có một vài bức anh nhớ đã được in ra và để trang trí trong nhà.

Thật đáng buồn, giờ đây những thứ này là cách duy nhất để anh thấy được vợ con anh. Họ ở đó, nhưng họ xa vời. Anh không thể không cảm thấy sống mũi cay cay khi nghĩ về điều đó. Một phiên bản của anh ngoài kia sẽ trở về, ở vị trí của anh một cách hoàn hảo và anh chẳng là gì hơn ngoài một bản sao dạng người que hoàn toàn dư thừa.

 " Đó chính xác là những gì tôi đã nghĩ khi biết anh ta còn sống " _ Victim

 " Cậu không phải là người duy nhất nghĩ như thế " _ Alan

Anh đồng tình với lời Victim. Thừa nhận là bản thân ở bên kia là một dạng tồn tại thừa thãi. Điều này khiến những thiếu niên không hiểu lắm.

Có phải là do cách biệt về trải nghiệm không mà mỗi lần Victim nhận xét cái gì đó thì hoặc là Alan sẽ đồng ý, hoặc là không phủ nhận.

Nếu anh sớm biết điều đó, có lẽ anh đã chấp nhận rồi chứ không rơi vào tình cảnh này. Cảm giác điều mình tin tưởng đột nhiên không phải sự thật đau đớn hơn anh tưởng tượng nhiều.

- Tôi rất tiếc về những gì xảy ra với anh. - Đột nhiên Chosen lên tiếng.

- Về cái gì? - Anh hỏi lại, không chú ý lắm.

- Về những chuyện này. - Chosen nói, đạp vào một bức ảnh để Alan ngưng kéo thanh cuộn.

 " Vô duyên " _ Blue

 " Bình thường " _ Alan

Đứa thiếu kiên nhẫn như Chosen thì làm vậy mới giống chứ khác một chút thì không phải Chosen nữa.

Nhận được lòng thương hại từ tạo vật anh bỏ rơi, thật trớ trêu. Trong số tất cả các người que trên máy tính, Chosen là người cuối cùng anh mong đợi sẽ đến và cảm thông với anh. Họ chẳng là gì của nhau cả.

 " Em tưởng hai người đó là bạn bè " _ Green

 " Không hẳn, họ không ghét nhau không có nghĩa là họ thích người kia. Nhìn cái thái độ đó thì chắc là họ chưa hoàn toàn làm lành với nhau " _ Victim

Cơ mà Alan cũng có hoàn toàn làm lành với Chosen đâu. Là anh tự hiểu lầm đó là xin lỗi thôi chứ anh ta một câu xin lỗi cũng không nói ra.

Vì anh không muốn ai khác sẽ ở đây và thấy anh thế này. Nó chỉ là một nỗi buồn kéo dài mà anh biết sẽ tốt hơn nếu có người an ủi, ngoại trừ việc anh muốn đối phó với nó một mình.

Thanh cuộn lại bị kéo xuống lần nữa. Chosen chỉ ngồi ở đó và xem, lặng lẽ nhìn những giây phút vui vẻ được ghi lại treo bên trên bức tường trắng của thư mục. Họ yên tĩnh một lúc lâu, cho tới tận khi thanh cuộn cuối cùng cũng chạm đáy. Alan vẫn ngồi bất động ở đó, không biết đang nghĩ gì.

 " Suy nghĩ của những người đang tiêu cực là thứ nguy hiểm nhất với chính họ " _ Alan

Đơn giản là khi buồn, thật khó để có thể giữ tỉnh táo, trong khoảng khắc quá cảm xúc thì những suy nghĩ điên rồ nhất, tiêu cực nhất sẽ xuất hiện trong đầu. Một giọng nói hối thúc ta làm điều không thể tưởng tượng được. Cổ xúy cho những hành vi tự hại.

Chosen đứng dậy, anh muốn rời đi và trong đầu anh là lũ trẻ.

- The Chosen One.

Bước chân của người que đầu rỗng màu đen dừng lại. Anh quay đầu, nhìn Alan. Anh ta nhìn lại anh với vẻ lưỡng lự, cứ ấp úng một hồi rồi một tiếng thở dài nặng nề rơi ra ngoài.

- Tôi xin lỗi vì... những gì tôi đã làm. Điều này có vẻ như là một lời biện hộ, nhưng tôi đã không nhận ra cậu có tri giác khi đó. Mọi thứ chỉ... đi quá xa sau khi tôi vẽ ra cậu, từ việc cậu cố tấn công và những thứ khác.

À... giờ Dark hiểu tại sao Chosen lại sủi đúng lúc thế. Anh ta có cảm giác là đoạn tiếp theo mình xem sẽ liên quan rất nhiều đến bản thân mình nên sủi trước.

Không phải là thù hằn nhưng nói thật thì anh không muốn thấy những thứ làm tổn thương mình trong quá khứ được nhắc lại.

Cảm giác không dễ chịu gì cho cam, anh có thể vui vì "Alan" xin lỗi "Chosen" nhưng nói thật là cái người ấy không quá mong chờ việc được nhận một lời xin lỗi. Vậy nên anh nghĩ rằng phản ứng của bản thân mình bên kia sẽ khác với mình ở bên này.

Mấy đoạn như thế lại thường cho người khác xem nội tâm mình, đúng là không ai có thể tùy tiện đánh giá anh nhưng anh không muốn mình bị người khác nhìn với con mắt thương cảm. Anh không muốn bị nhớ đến như một người que với vết thương lòng khó bỏ.

Hơn hết, anh sợ mình vô thức nhìn sang Alan rồi lại thất vọng khi thấy vẻ mặt của người sáng tạo. Anh ta chỉ xem thứ này là một bộ phim không hơn không kém. Một câu chuyện có tên anh ta nhưng lại không liên quan. Vậy nên ánh mắt Alan vẫn sẽ không có sự đồng cảm nào, với một người không có liên hệ trực tiếp với mình.

Anh đã yêu cầu Ms. Voice đưa mình đi, ít nhất là đến khi khúc này qua rồi thì anh sẽ tiếp tục xem cùng mọi người. Cô ta đáp ứng yêu cầu, đưa anh đến một phòng máy. Anh vẫn xem bộ phim nhưng là xem riêng.

Còn về phần những người đang xem. Họ không mấy ngạc nhiên lắm vì đã đoán được là hai người kia sẽ nói chuyện nghiêm túc.

Nhóm trẻ chỉ đang thấy vui vì ở bên kia, "Alan" và "Chosen" sẽ làm lành. Họ sẽ rất vui nếu Dark ngậm mồm vào. Ăn nói kiểu gì mà xúi quẩy thấy sợ.

 " Nhìn chả giống xin lỗi chút nào " _ Dark

Sao ấy nhỉ, hắn có cảm giác lời xin lỗi ấy không thật lòng, khá miễn cưỡng, giống như chỉ muốn kết thúc việc này cho xong.

Chosen dừng lại một chút. Những ký ức sống động về năm tháng đó nhanh chóng trỗi dậy, kéo anh bước lùi lại những bước chân mà chính anh cũng không nhận ra. Sự phẫn nộ ngủ yên đã lâu đột nhiên thức giấc, nói với anh những lời thì thầm kỳ lạ. Anh nhìn thẳng người que màu tím, một cảm giác kinh khủng trồi lên cổ họng và gương mặt anh chỉ còn sót lại sự ghê tởm.

Không khó để hiểu nó. Alan chớp mắt trước khi anh quay mặt đi, tiếp tục dán mắt vào những bức hình trước mặt. Nếu nói anh chưa từng nghĩ về việc liệu mình có lỗi hay không, thì đó là nói dối. Nhưng một lời xin lỗi là điều mà anh không nghĩ anh thực sự sẽ thốt ra một lúc nào đó. Nó là điều thiết yếu, dù sao thì anh cũng phát mệt với việc phải tránh mặt The Chosen One suốt rồi.

Cũng không tự nguyện lắm.

Dù sao thì nó không còn quan trọng nữa vì anh sẽ chẳng bận tâm việc ăn vài đòn hay bị đốt cháy. Anh chỉ là một người que, vậy sao phải quan trọng?

 " Anh ta không ngờ rằng mình sẽ nghe lời này " _ Alan

 " ...Làm ơn đừng tỏ ra đây không phải chuyện của mình được không? Người trong màn hình là anh đó " _ Red

 " Ở một thế giới khác, tôi đã nói rằng việc này sẽ không ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta " _ Alan

 " ... " _ Red

Đám trẻ dừng nói chuyện lại nên họ có thể tập trung lên màn hình. Họ chờ phản ứng của "Chosen". Đó sẽ là một biểu hiện tích cực hay tiêu cực?

Thành thật thì Chosen rất muốn đốt Alan thành tro bụi. Nhưng anh kiềm chế mình khi thấy người sáng tạo của anh chỉ ở đó và ngồi yên lắng nghe sự phẫn nộ của anh. Không phải là không sợ. Có lẽ một phần nào đó của việc trở thành người que đã ảnh hưởng tới anh ta, dẫn anh ta tới quyết định này, vì Chosen không tin một con người sẽ thật lòng hối lỗi vì những gì họ làm với chương trình máy tính. Hãy nhìn xem cách anh ta nhắc tới việc anh đã tấn công trước đi, lời xin lỗi chẳng qua chỉ là trò đạo đức giả mà thôi.

 " Phản ứng nằm ngoài tưởng tượng " _ Green

 " ... " _ Alan

Nói mới nhớ, lúc Alan nhận lỗi với Chosen thì anh ta cảm thấy thế nào nhỉ? Lúc đó anh chưa kịp đọc vị anh ta thì đã có đứa phá đám. Có lẽ bằng cách đó nên họ mới thoát khỏi khó xử, chắc là nên biết ơn Dark vì việc này.

Tương tượng như "Alan", việc Alan nhận lỗi với Chosen không hoàn toàn là tự nguyện mà là vì trước đó anh đã bị KO chửi, cái chuyện xin lỗi nó cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Cùng lúc với khi anh giải quyết mọi mâu thuẫn nên tiện thể nhận lỗi với Chosen luôn.

Nhưng nhìn Alan, sự giận dữ của anh nhanh chóng nguội đi. Anh nuốt xuống sự ghê tởm trong cổ họng mình. Đâu phải là anh không biết chứ.

- Tại sao anh nói điều đó? - Anh hỏi.

Alan hơi cử động, sau đó vẫn ngồi yên. Anh không nhìn Chosen, anh đoán phản ứng của cậu ta. Anh không thể nhìn được, vì nếu như phần nào đó sợ hãi trong bản năng sống còn của một con người vô năng có ở đó, nó sẽ thúc giục anh bỏ chạy. Dù chẳng hề có ý định từ đầu thì anh vẫn không ở đây để làm điều đó. Anh có trách nhiệm với những lời anh nói ra.

 " Giá mà anh được một góc của người ta " _ Dark

 " Ý gì đây? " _ Alan

 " Tự hiểu " _ Dark

 " Sao? Em thấy Alan tốt mà " _ Red

Ôi những đứa trẻ ngây thơ, Alan nói thật thì cũng biết bản thân không tốt bụng đến thế. Chỉ là trong mắt họ, anh rất tốt thôi.

- Vì cậu nên được nhận một lời xin lỗi. - Anh cụp mắt trả lời, giọng nói đều đều. - Tôi không nói những lời này vì giờ tôi là người que hay gì cả. Suy nghĩ này từng lướt qua trước đây khi tôi... là con người, và tôi đã gạt nó qua. Mọi thứ đã xảy ra rồi và dù gì chúng ta không có mấy dịp nhìn thấy nhau nữa. Nhưng giờ tôi ở đây và tôi biết tôi muốn làm vậy.

Anh không nghĩ rằng Alan sẽ nói được lời này. Anh đứng lặng trước mặt người que màu tím, không nói nên lời. Cảm giác như người trước mặt rất xa lạ.

- Anh không cần phải làm vậy. - Cuối cùng anh nói. - Nó vô nghĩa.

- Tôi biết. - Alan gật đầu, nghiêng người quay qua nhìn anh. - Tôi biết cậu sẽ không đánh giá cao nó. Nhưng dù sao tôi cũng đã nói ra rồi.

Nó là một lời xin lỗi dối trá. Chosen có thể ý thức được điều đó. Anh ta tiếc nuối có lẽ là vì nếu như anh ta sớm nhận ra điều đó, thì anh ta đã không cần mua một cái máy tính mới. Cũng như Chosen đã từng hối tiếc những gì anh phản ứng vào những giây phút đầu tiên trong đời để khơi mào cuộc chiến giữa họ. Tiếc nuối không có nghĩa là họ thực sự ân hận, không ai trong cả hai ngờ tới tình huống này sẽ xảy ra.

Nhưng giờ anh ở đây, với nhà sáng tạo của anh và lời xin lỗi của anh ta.

- Tôi không chấp nhận lời xin lỗi đó.

 " Tại sao? " _ Yellow

 " Không biết " _ Red

Sao mấy người này lạ lùng thế. Xin lỗi rồi thì đồng ý đi chứ còn không chấp nhận nữa. Thế là có muốn làm lành không vậy?

Nhóm màu biết suy nghĩ của mình đơn giản, biết đâu người trong cuộc lại nghĩ khác. Chỉ là quan điểm của họ là sẽ chào đón bất cứ ai khi đã làm lành.

Chosen nói vậy, nhưng anh ngồi xuống. Đôi mắt của cậu ta chỉ lạnh nhạt như vốn dĩ cậu ta vẫn luôn thể hiện.

- Nhưng tôi xin lỗi. - Chosen ngoảnh mặt đi. - Vì máy tính của anh.

 " Cái máy tính nào? " _ Blue 

 " Hồi tôi còn là thanh thiếu niên thì tôi có một cái máy tính cũ, nó đã bị Chosen và Dark phá hư hoàn toàn " _ Alan

 " Lỗi của tôi chắc? " _ Dark

 " ... " _ Alan

Lúc đó, cái máy tính đó với anh đúng là đồ đáng giá, việc bị hai con người que phá nát cũng dẫn đến ác cảm mà anh có với chúng.

Anh biết mình không hề muốn thừa nhận bản thân đã sai bằng lời xin lỗi, đó chỉ là sự hối tiếc cho xung đột mà họ trải qua trong những năm tháng còn thiếu khôn ngoan và hiểu biết ấy.

- Tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. - Anh đáp lời.

 " Hai người này ăn miếng trả miếng à? " _ Red

 " Ít nhất là nó giúp họ làm lành với lại bớt ý kiến ý cò đi " _ Green

 ' Thích đấy, làm sao? " _ Red

Buồn cười làm sao, đây vốn là điều anh từng chẳng mấy bận tâm. Hãy nhìn xem những gì thay đổi chỉ bằng một lời nói.

Những bức ảnh vẫn ở đó, lặng lẽ không lời. Alan vô thức đưa tay chạm vào thanh cuộn, nhưng không còn ảnh bên dưới. Cuộc sống ở thế giới đó đã kết thúc với anh, cảm giác cay đắng nhanh chóng quay trở lại khi anh gục đầu xuống.

- Second giống anh.

- Hả? - Alan hé mắt nhìn qua Chosen.

- Lúc nhận tin về vụ tai nạn, thằng bé đã trốn vào thư mục hoạt ảnh và nhìn những tệp trong đó. Nó phản ứng hệt như anh.

 " Không chỉ Second mà Chosen, Dark hay Victim đều có phần giống anh lắm đó Alan " _ Yellow

 " Thật " _ Red

Những thiếu niên đều đồng ý với lời Yellow. Có thể các người que đầu lỗ không để ý nhưng sự thật là họ có điểm chung với Alan, có thể nhiều hoặc ít.

Dark và Victim nghe xong thì nhăn mặt, không hiểu là mình sống anh ta ở chỗ nào.

 " Bọn tôi không được thiết lập để trở thành gia đình, anh em nên sẽ không có chuyện đó " _ Victim

 " Second giống Alan, chuyện là đương nhiên nhưng tôi giống anh ta ở chỗ nào cơ? " _ Dark

 " Cả ba người ăn nói cực kì khó nghe " _ Yellow

 " Nó không thể trở thành lí do " _ Dark

 " Nhưng nó là điểm chung " _ Yellow

 " Tùy, nghĩ sao thì nghĩ " _ Alan

Alan sững sờ trong vài giây vì bất ngờ. Nghĩ về hướng đó, chẳng phải Second sẽ giống như con trai anh sao?

Không. Không, Alan. Đừng nghĩ vậy. Anh mím môi quay đi. Đó từng là trò đùa của fan mà anh yêu thích, nhưng giờ thì không còn nữa. Khi anh không thể gặp lại con anh thì nghĩ về bất cứ ai trong vị trí như vậy đều sẽ giết chết anh còn nhiều hơn thế.

- Ừ, dù sao tôi cũng tạo ra nó mà.

Chỉ vậy thôi.

[Giải lao]

Những người trong phòng đều có suy nghĩ riêng. Có người mừng vì "Alan" và "Chosen" đã làm lành, có người thấy hứng thú với khúc cuối, và có người ngủ quên trời đất.

Red cố kêu Second dậy nhưng không làm được, cậu bất lực nhìn bạn mình nằm sải lai trên ghế, cái nết ngủ gì đâu mà xấu thấy sợ.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng ai bẻ tay chân hoặc là lưng nó bị gãy luôn ấy.

Chosen xuất hiện lại, Ms. Voice trả anh ta về sau khi chắc chắn là khúc tiếp theo sẽ không khiến anh ta thấy bất tiện.

 " Mày trốn cả buổi " _ Dark

 " Tao thấy không thoải mái thôi " _ Chosen

 " Lí do? " _ Dark

 " Tại ở gần mày làm tao không thoải mái " _ Chosen

Ê, ai ghẹo gì bạn mà bạn nói thế?

Dark biết đó chỉ là cái cớ lấp liếm cho qua nhưng mắc gì là tại hắn. Hắn không làm dịch vụ nhận lỗi 24/7 nhá.


_______________
Cám ơn vì đã đọc 

Writer có gì vui (1)

Bệnh nhân Luttie được chuẩn đoán simp Red giai đoạn cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro