(⊙) Chương 7 : Nỗi buồn của con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 " ... " _ Alan

Bây giờ lại có cãi vã. Chuyện là trong phòng có quá nhiều bánh kẹo, Dark đã ăn thử vài cái nhưng cái nết ăn của hắn khiến người khác thấy khó chịu.

Hắn cắn có một miếng rồi lấy cái khác ăn. Và điều này khiến Blue nổi cáu. Hét vào mặt nhau đã đời rồi lại ngồi ăn như không có chuyện gì. 

Alan đưa hộp bỏng ngô cho Chosen rồi tiếp tục ngồi im, chả làm gì và cũng không nói gì. Chosen thì ngớ người ra, tự dưng đưa hộp bỏng ngô làm gì vậy.

Màn hình lại sáng lên, bộ phim tiếp tục và họ vẫn thản nhiên bình phẩm.

Alan không ra ngoài trong phần còn lại của ngày, cũng không đáp lại khi Blue gọi anh tới góp mặt cho bữa tối. Điều đó có vẻ rất là bất thường nếu anh muốn tỏ ra bình thường, nhưng cả nhóm đều làm như không biết gì cả. Họ quyết định có lẽ cứ cho anh thêm thời gian, dù sao thì chỉ mới qua vài tiếng từ khi DJ tới.

Một ngày ảm đạm cứ như thế trôi qua.

Có một trò chơi buồn chán diễn ra sau bữa ăn, sau đó Chosen thúc giục bọn trẻ đi ngủ sớm. Sau khi xác nhận cả đám đã ngủ ngoan ngoãn ở phòng của mình, Chosen mới thở phào nghĩ đến việc bản thân nên làm gì tiếp theo.

 " Mày thích làm bảo mẫu không công lắm hả? Khi không lại đến nhà người khác để chăm trẻ " _ Dark

 " Thì coi như là tao tốt bụng đi " _ Chosen

 " Lúc nào anh chả thế " _ Second

Anh đóng cửa phòng Red lại. Anh không thích Alan, anh ta là tồn tại khác hoàn toàn với kẻ đã điều khiển Cursor. Đặc biệt khi tin tức Alan thực sự vẫn còn sống đã được xác nhận.

Việc anh ta mang ký ức của Alan chỉ khiến anh ta càng đáng thương hơn trong mắt Chosen.

 " ... " _ Chosen

 " Tôi sẽ không nói gì đâu, đó không phải tôi, cũng không phải là cậu " _ Alan

Nói gì đến việc "Alan" trông đáng thương trong mắt "Chosen". Đến Alan còn thấy vậy mà.

Anh ta giống như là một tồn tại không có ý nghĩa. Nếu như con người Alan còn sống thì anh ta sẽ làm gì khi thấy một người que màu tím ở trong máy tính của mình, càng khó tin hơn khi nó tự xưng là mình.

Như anh đã nói, con người rất khác. Họ không chỉ yếu đuối và dễ bị tổn thương, mà bản thân họ cũng là một mối đe dọa với chính mình.

 " Là sao? " _ Red

 " Con người có nhiều lựa chọn để tự hại mình " _ Alan

 " Khó tin thật đấy, sao cứ phải làm tổn thương bản thân mới được " _ Yellow

 " Trong những trường hợp tuyệt vọng cảm xúc thì tổn thương thể xác sẽ khiến tinh thần họ bớt đau " _ Alan

Tại sao những người mắc bệnh tâm lí thường có hành vi tự hại? Họ nói rằng họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi làm vậy. Thật ra là họ phân tán sự chú ý, cần một nỗi đau khác lấn át sự bất ổn tinh thần. Và họ tưởng rằng hành vi tự hại có thể khiến họ thấy thoải mái hơn.

Con người có nhiều lí do để chết, rất nhiều. Chúng ta còn dám chết vì tình thì còn thứ gì là không thể đâu.

Trong trường hợp của "Alan", như đã đề cập thì anh ta bị khủng hoảng hiện sinh. Vụ tai nạn, tiến sĩ Jayden và cả tin tức mới nhất về việc con người Alan còn sống có thể khiến anh ta nghĩ quẩn.

Không giống như người que có ý chí sinh tồn đặc biệt cao, thế giới ngoài máy tính có cách hoạt động phức tạp hơn nhiều. Theo những gì anh biết về con người, rất nhiều trong số họ có xu hướng giết chết bản thân để đối phó đau buồn. Anh không chắc Alan có thuộc số đó không, dù sao thì vẫn nên chắc chắn mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Đơn giản là vì con người đã cố gắng phát triển môi trường sống thành một nơi an toàn, bệnh tật không còn là vấn đề, động vật hoang dã sẽ không xuất hiện trên đường phố. Thứ còn lại đe dọa họ chỉ có sự bất ổn của mỗi người.

Hỏi xem một năm có bao nhiều người tự tử do trầm cảm?

Chosen gõ cửa.

- Creator?

Không có ai đáp lại.

Anh gõ một lần nữa và căn phòng vẫn im lặng.

- Nghe này, tôi biết anh muốn ở một mình. Nhưng ít nhất hãy lên tiếng. - Anh cau mày khó chịu.

Chẳng một lời hồi đáp nào.

Chosen bực tức đẩy cửa. Trước khi cơn nóng giận khiến anh lao đến trước mặt và lôi Alan ra, anh phát hiện trong phòng không có người. Sự bực tức nhanh chóng bốc hơi và anh cẩn thận nhìn xung quanh nhưng không có gì có thể che giấu một người que.

 " Anh ta không bình tĩnh lắm " _ Green

 " May là Alan chứ gặp ai khó ở mà cọc tính là anh ta chết rồi đấy " _ Yellow

Anh tự hỏi rốt cuộc Alan đã đi đâu. Anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên từ thanh tác vụ, nhìn vào phía góc bên trên màn hình chỉ hai biểu tượng duy nhất. Anh thở dài. Ừ, có lẽ anh không thực sự muốn làm điều này, nhưng dù sao thì anh đã ở đây rồi nên...

Hai ngọn lửa bùng cháy trên tay anh, đẩy anh bay thẳng lên phía trên màn hình. Anh nheo mắt, điều chỉnh ngọn lửa và lao vào tệp STORAGE. Chỉ có vài tệp con trong đó nên nhìn chung là không khó đoán. Suy nghĩ một hồi rồi vào thư mục PICTURES.

 " Nhìn thế cũng biết Alan kia đang ở đâu " _ Blue

Người như anh ta sẽ tìm thứ có thể xoa dịu nỗi buồn của mình.

Trong thư mục PICTURES chia ra rất nhiều mục con khác. Ý nghĩ bỏ cuộc nhanh chóng nảy lên. Anh không ngờ là trong một thư mục nghe có vẻ kém quan trọng thế này lại có thể có nhiều tệp con như thế, rõ ràng là Alan có thói quen lưu trữ hình ảnh rất cẩn thận.

Ngay khi anh định quay lưng, một tệp nhỏ bắt đầu kêu loạt soạt. Với một cái nheo mắt nghi ngờ, anh chậm rãi tới và đi vào đó.

Alan đang ở đây. Anh ngồi phía dưới, góc bên phải màn hình nơi có thanh cuộn. 

 " Chắc là anh ta nhớ gia đình " _ Red

 " Dễ đoán mà " _ Green

Ánh mắt Chosen quét nhanh qua phần còn lại của thư mục. Hình ảnh trong này vô cùng nhiều, Alan rất chăm chú quan sát chúng. Không gian chỉ có sự im lặng. Chosen đứng ở đó một lúc rồi mới quyết định xen vào.

- Này.

Tên đầu rỗng màu đen dừng lại, nhìn anh và tỏ ra hoàn toàn tôn trọng không gian riêng tư của anh. 

- Nếu tôi đoán không nhầm thì cũng đã tối rồi.

Dĩ nhiên Alan biết thói quen của Chosen, rằng cậu ta sẽ không ở lại máy tính qua đêm.

- Tôi và Dark cãi nhau nên tôi muốn ở lại máy tính. - Chosen thản nhiên lôi cái cớ nửa phần dối trá của mình ra.

 " Ừ thì đã cãi nhau nhưng tại sao cứ phải lấy tôi kia ra để làm cái cớ vậy? " _ Dark

Dịch vụ nhận lỗi 24/7 với nhân viên là The Dark Lord. Cứ có vấn đề gì thì bảo do hắn.

Tại sao "Chosen" lại có sự quan tâm đến một người que còn chẳng phải là "Alan" nữa vậy. Làm như anh ta có thừa lòng tốt để quan tâm người khác ấy.

Nếu "Alan" từ bỏ thì "Chosen" không cần phải suy nghĩ quá sâu xa, những đứa trẻ vẫn được biết là "Alan" còn sống và chúng nó sẽ không phải thấy nặng nề chỉ vì một người que màu tím.

Nếu anh ta làm thế lúc còn ở máy tính của tiến sĩ Jayden thì chuyện ở máy tính của Alan sẽ không rắc rối đến thế.

 - Dù sao cũng không có con người nào dùng Cursor để tôi bận tâm.

Không khó để Alan đọc được sự mỉa mai trong đó. Tuy lời nói chẳng phải hàm chứa điều gì xúc phạm, nhưng là một lối đâm chọt rất thẳng thừng.

 " Mày ở bên đó cũng nghiệp lắm " _ Victim

Ít khi thấy Chosen đâm chọt, xỉa xói ai vì thường là anh nói thẳng chứ không mang hàm ý sâu sa nhưu Dark hay Alan.

- Tốt cho cậu.

Anh phát chán khi có những người que cứ đi theo anh như thể anh không hề ổn. Anh không cần ai đó cứ phải nhắc nhở anh như vậy. Thế nhưng đây là The Chosen One, anh không thể nổi điên vào mặt cậu ta được.

 " Nó khác quá, tính ra là lúc mình gặp Alan thì anh chẳng có chút e dè nào với bọn tôi, kể cả là Dark thì anh cũng không hoảng sợ " _ Second

 " Vậy tôi nên ngần ngại khi đối mặt với các cậu sao? " _ Alan

Alan là con người, và còn là người đã tạo ra bọn chúng và anh có Bảng chức năng, cái tôi của anh đủ lớn để không thấy sợ hãi bất cứ đứa nào thuộc kiểm soát của mình.

Anh chậm rãi tiến lại gần, đưa mắt quan sát những bức ảnh mà người que màu tím đang nhìn.

Đó là những bức ảnh về một bé gái. Cô bé rất đáng yêu, hầu hết đều nằm ở trung tâm của ảnh. Thỉnh thoảng một người phụ nữ xuất hiện trong khung hình với tần suất khá cao. Vài bức ảnh có khuôn mặt của Alan ở đó, một Alan là con người và nở nụ cười rất tươi.

Green đang ngồi kế bên Alan, anh thấy anh ta có vẻ bồn chồn như muốn nhìn rõ hơn mấy tấm ảnh. Cũng dễ hiểu thôi.

Anh ta đã không gặp gia đình mình trong một quãng thời gian rồi, bây giờ lại thấy họ nhưng là ở một thế giới khác. Dù vậy thì anh ta có vẻ không quan tâm đến cách biệt lắm. Những người mà Alan thương xuyên thế giới. Dù là ở nơi nào thì anh vẫn dồn sự quan tâm của mình của họ.

Thật khó để một người que có thể hiểu tình cảm của con người.

Chosen đột nhiên có cảm giác không thể nói nên lời.

- Vậy đó... là gia đình của anh?

Sự im lặng như thừa nhận Không khó để đoán người phụ nữ là vợ anh và cô bé gái nhỏ nhắn đáng yêu ở đó là con gái anh. Nhiều năm trước, người trước màn hình máy tính anh từng vô cùng căm ghét chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi vô tâm. Nhưng khi nhìn vào những bức ảnh này, anh nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhiều. Giờ đây nhà sáng tạo của anh đã có gia đình, một gia đình riêng gồm vợ và một đứa con.

Sự thay đổi của The Animator mà Chosen luôn tự hỏi, giờ đột nhiên chẳng còn khó hiểu nữa. Anh chợt nhận ra sâu sắc cách mà con người khác với người que. Họ thay đổi nhanh và năm tháng với họ chảy trôi không ngừng. Anh chưa bao giờ nhìn lại những ngày trước mà anh trải qua, nhưng giờ nghĩ đến nó thì chẳng phải anh vẫn y nguyên như ban đầu sao? Có bao nhiêu thứ đã khác đi của anh khi được tạo ra và bây giờ?

Anh vẫn khao khát tự do và sự công nhận.

 " ...Mày- " _ Dark

Dark nhìn sang Chosen thì không thấy anh đâu, biết là do phòng tối nhưng không tối đến mức anh có thể hòa lẫn vào nó.

Hắn ngớ người, đang thắc mắc là anh đã đi đâu thì chợt nhìn lên màn hình. Ms. Voice, cô ta đã làm gì rồi.

Đoạn phim này dù nói là về Alan nhưng do được xem ở góc nhìn của "Chosen". Đừng nói là ngại quá nên phắn rồi đấy.

 "Ms. Voice, đưa Chosen về lại chỗ ngồi " _ Dark

Con AI đó không phản ứng, Chosen cũng không về lại chỗ ngồi, mọi người trong phòng nhìn hắn với con mắt nghi hoặc.

Có lẽ là anh đã bảo Ms. Voice đừng làm vậy. Hắn đoán là anh không muốn bị người khác nhìn. Do đoạn này có luôn nội tâm anh, nó có phần khớp nhưng anh biết đó là một Chosen khác. Những người trong phòng cũng biết nhưng họ vẫn sẽ nhìn anh.

Đặc biệt là Dark và Alan, hai thằng cha biết về chuyện này.

Anh biết cảm giác đau đớn khi mất đi ai đó quan trọng với mình. Khi anh cho rằng Dark đã chết khi anh truy theo dấu vết của tia laze trên mặt đất, sự sợ hãi đã nuốt chửng lấy anh. Anh thậm chí không thể tưởng tượng nếu như anh không thể nhìn thấy Dark nữa. Nó giống như ai đó xé toạc màu sắc của anh ra, để lại những dòng mã vô nghĩa liên tục nhảy loạn lên bởi sự trống vắng và đau đớn.

Ôi...

 " ... " _ Dark

Hắn không thể nói được gì, ở thế giới đó, "Dark" suýt chết nên "Chosen" đã có chung một tâm lý với anh ta ở thế giới này. Cùng là sự sợ hãi mất đi ai đó. Đã có một thế giới mà Chosen tuyệt vọng và một nơi khá hơn.

Hắn biết là anh đã rất buồn vì cái chết của hắn nhưng chưa thực sự rõ về cảm giác đó. Có lẽ đây là hậu quả từ việc cả hai không nhờ vả gì nhau trong vấn đề riêng.

Còn Alan thì trầm ngâm, anh nhìn Second thì thấy nó đang được bạn bè an ủi, hẳn là vậy rồi, dù sao thì nó ở bên đó đã suýt giết "Dark".

Anh sẽ không ý kiến gì về mong muốn của Chosen. Anh biết mình không nên nói bất cứ thứ gì ngay bây giờ.

Đã có những người rất đau khổ chỉ vì sự nông nổi của anh. Nếu anh đã không thể bù đắp cho họ thì tốt nhất là ngậm miệng vào và nhìn chuyện đó trôi qua.

 " Tôi nghĩ là khúc sau sẽ là cảnh hai người đó tâm sự hoặc thứ gì tương đương " _ Victim

[Giải lao]

Thật là một thước phim nặng nề.


_______________
Cám ơn vì đã đọc 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro