Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, khi ánh nắng chạm vào khuôn mặt Ratio, đôi mắt anh nặng trĩu như chì.

Ý thức đã tỉnh táo nhưng anh vẫn không thể mở mắt. Mi mắt anh run lên bần bật rồi miễn cưỡng mở ra. Aventurine nằm bên cạnh, mái tóc vàng buông xõa trên gương mặt, hàng mi dài phủ bóng xuống, trông thật thanh bình, y như đã ngừng thở.

Ratio trở mình, tiếng kim loại va chạm vang lên ở đầu giường, Aventurine lại còng một tay anh vào đầu giường.

Nghe thấy tiếng leng keng, Aventurine "ưm" một tiếng, ý thức vẫn còn mơ màng. Hắn vô thức vươn tay ôm lấy Ratio bên cạnh, vòng tay qua eo, tựa đầu vào ngực anh.

"Dậy sớm thế, Ratio..."

Aventurine nhắm chặt mắt, đầu tựa vào cổ anh, cọ má vào hõm cổ của Ratio.

Cảnh tượng ấm áp này khiến cho hai người trông như một cặp đôi đang yêu nhau say đắm, nếu bỏ qua việc tay của Ratio bị còng vào đầu giường.

Ratio đẩy hắn ra, hất chăn lên.

Tối hôm qua, tên điên này túm lấy tay anh rồi chĩa súng vào đầu hắn. Ratio trợn tròn mắt, tưởng chừng như giây tiếp theo máu và não sẽ bắn tung tóe khắp nơi và tên lừa đảo kia sẽ bị bắn nát đầu, trở thành như một con công chết.

Tiếp đó, sự im lặng bao trùm, không một tiếng súng nào vang lên.

Aventurine nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt rực rỡ ánh lên những dư âm của dục vọng, có lẽ cả một chút tình cảm mà anh tự cho là yêu thương và cuối cùng là một nỗi băn khoăn không định hình. Hắn nhìn vào khẩu súng trong tay, rồi lại nhìn vào đôi mắt đang run rẩy của Ratio, gương mặt vừa như khóc vừa như cười, nắm chặt lấy tay Ratio và chôn mặt vào lòng bàn tay anh.

Ratio vội vàng ném khẩu súng đi, sợ hắn lại tự bắn mình một phát nữa. Trong lúc làm chuyện ấy, bạn tình của Ratio bất ngờ tự bắn mình. Ratio cảm thấy chắc chắn sẽ mang theo bóng ma tâm lý suốt đời.

Anh nhìn Aventurine, người đàn ông tóc vàng đang chôn sâu bàn tay của hắn vào lòng bàn tay của anh, giống như muốn hút lấy cái gì đó, cơ thể run rẩy nhẹ. Hơi thở hắn gấp gấp, hơi ấm phả vào tay Ratio, đứt quãng và thở ra từng hơi nhỏ.

Aventurine nhoẻn miệng cười.

"Cậu điên rồi à." Ratio tức sôi máu, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh đấm thẳng vào mặt Aventurine. "Nếu cậu cần điều trị, tôi có thể giới thiệu cho cậu ngay một bác sĩ tâm thần giỏi và một bệnh viện tâm thần."

Gương mặt xinh đẹp của Aventurine lập tức đỏ ửng một mảng lớn, trông vừa yếu đuối lại đáng thương. Hắn chớp mắt, nhanh chóng kìm nén đi sự mất kiểm soát vừa rồi, nụ cười giờ đây lại trở nên điềm tĩnh, hệt như một doanh nhân thành đạt.

"Ui đau... Ratio anh có thù hằn gì với mặt tôi à mà lại đánh vào đó? Nửa mặt tôi sưng hết cả rồi này..." Aventurine than vãn.

Ratio lại tung một cú đấm nữa, tặng hắn một cặp mắt gấu trúc cân đối.

Anh thở phào nhẹ nhõm hai cái, căng thẳng trong người như được thả lỏng, rồi mới cảm thấy một trận mệt mỏi nhấn chìm mình. Toàn thân Ratio đầy những vết bầm tím lộn xộn, tay chân tê cứng vô lực, nhưng anh vẫn phải đi tắm trước đã.

Aventurine tốt bụng đỡ anh dậy, nhưng ngay lập tức bị Ratio túm lấy tay, kéo đi như một chiếc gậy hình người.

Ratio ngâm mình trong bồn tắm, mắt đờ đẫn nhìn những giọt mưa lướt qua cửa sổ. Anh không dám nhắm mắt, sợ rằng nếu ngủ thiếp đi thì sẽ không bao giờ tỉnh lại. Anh đã mệt mỏi đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào.

Những gì xảy ra hôm nay quả là một thảm họa. Thậm chí có thể nói, mọi thứ đã bắt đầu tan vỡ từ đêm ba hôm trước.

Aventuirne cuối cùng cũng được tắm chung với Ratio, dù không phải theo cách hắn muốn. Sau khi đỡ Ratio nằm xuống, Aventurine thuận tay nhặt chiếc còng tay trên sàn lên rồi còng anh vào đầu giường.

Ratio chỉ liếc hắn một cái rồi nhắm mắt lại, đầu vừa chạm vào gối đã ngủ luôn.

Anh nhíu chặt mày, trông như đang suy nghĩ ngay cả trong giấc ngủ. Aventurine chống tay lên gối, đưa tay xoa nếp nhăn giữa hai mày anh nhưng bị Ratio vội vàng đánh bay tay. Aventuirne quan sát một lúc, nhận ra đó chỉ là hành động vô thức của anh, còn người thì đã ngủ say. Hắn bật cười, nằm xuống bên cạnh Ratio.

Chiếc đèn đã vất vả thắp sáng suốt nửa đêm cuối cùng cũng tắt ngấm. Một đêm dài vô nghĩa đã chấm dứt. Những câu chuyện dang dở, những lời tự sự thầm kín trong lòng, dường như cũng tan biến theo ánh đèn le lói kia.

"Dậy đi, tên điên." Ratio kéo chăn ra, đứng bên mép giường. Một tay anh vẫn bị khóa vào đầu giường, nên không thể đi xa.

Aventurine ngáp ngắn ngáp dài, lồm cồm ngồi dậy: "Có phải tôi ngày hôm qua đã không đủ nỗ lực không, mà sao anh vẫn có thể dậy sớm như vậy..."

"Giữ một nếp sống sinh hoạt điều độ là thói quen cần thiết của người thành công." Ratio khẽ ho, giọng vẫn còn khàn khàn: "Thưa ngài, rót cho tôi cốc nước."

Aventurine lẩm bẩm một tiếng, rót một cốc nước đưa cho Ratio rồi cười tít mắt: "Để tôi đút cho anh nhé, Ratio?"

"Không cần, tôi không có tàn tật."

Ratio uống vài cốc mới thấy dịu đi cơn khát như lửa đang thiêu đốt cổ họng. Anh giật mạnh sợi xích trên tay, tiếng leng keng vang lên làm Aventuirne giật mình.

"Tháo ra cho tôi, tôi sẽ không đi đâu cả." Ratio nhìn chằm chằm vào hắn nói.

Aventuirne làm ra vẻ hối lỗi: "Tôi chỉ thận trọng một chút thôi, xin lỗi. Như ý anh vậy."

Hắn nhanh nhẹn rút chìa khóa và mở còng tay trong vòng chưa đầy một giây, không chút do dự. Chỉ một câu nói bâng quơ của Ratio đã trở thành lời hứa nặng tựa ngàn cân, mà Aventurine lại chẳng hề nghĩ rằng Ratio sẽ lừa dối hắn.

Nhận ra sự thật này, tâm trạng của Ratio đột nhiên trở nên phức tạp trong một khoảnh khắc.

Rồi anh nhanh chóng gạt bỏ cảm giác ấy ra khỏi tâm trí. Aventurine ngồi phịch xuống chiếc sofa cạnh ban công, chẳng có vẻ gì là sắp sửa lên đường, trông như muốn nằm dài tận hưởng ánh nắng.

"Sao thế, không mang chiến lợi phẩm của mình đi à? Mục đích chuyến đi này của cậu đã đạt được rồi đấy." Ratio khoanh tay, đứng cạnh hắn chế giễu.

"Một miêu tả thật dễ chịu, đây quả là ván bài tôi thắng lớn nhất từ trước đến nay." Aventurine cười híp cả mắt, nhưng rồi lại thở dài, "Nhưng thật đáng tiếc... lại là ván bài tôi không muốn thắng."

Ratio cười khẩy một tiếng. Dù không muốn chấp nhặt, nhưng chuyện treo thưởng vẫn để lại trong lòng anh một nỗi bứt rứt. Mặc dù nỗi bứt rứt ấy bị Aventurine đào xới một cách vô lý, thậm chí còn đào ra một cái hố, làm cho Ratio trở tay không kịp.

Tuy nhiên, Aventurine vẫn nằm im, không có dấu hiệu muốn tiếp tục hành trình. Hắn vẫn còn nằm đó, thậm chí còn gọi dịch vụ phòng: "Làm phiền mang lên hai phần ăn và dọn dẹp phòng giúp tôi."

Ratio chẳng biết hắn muốn gì. Thật tình mà nói, từ trước tới giờ Ratio chưa bao giờ hiểu nổi cái tên lươn lẹo này. Có những lúc, Ratio cảm thấy mình lại mắc bệnh học giả, muốn lột trần từng lớp mặt nạ của hắn ra xem thử, rõ ràng là Aventurine cũng đang chiều theo, cứ như muốn cho Ratio thỏa sức khám phá. Ratio thậm chí còn cảm thấy hắn đang tận hưởng điều đó. Nhưng càng tìm hiểu sâu, Ratio lại càng thấy mọi thứ rối rắm.

Những lớp mặt nạ ấy, liệu có phải là chính con người hắn, hay chỉ là những hình ảnh giả tạo do hắn tạo ra? Còn sự yếu đuối ấy, liệu có phải là bản chất thật của hắn, hay chỉ là một cách để hắn tìm kiếm sự thương cảm?

Sau đó, anh đành chấp nhận rằng với một số người, chiếc mặt nạ đã trở thành nền tảng của tính cách, không thể tách rời. Nếu cố gắng lột bỏ, chỉ có thể xé toạc một lớp thịt tươi rói.

Anh nhớ lại sự điên cuồng như mất kiểm soát đêm qua, nhưng lại chẳng hề bất ngờ khi đó là việc Aventurine làm. Đó là sự bộc lộ cảm xúc thật của hắn hay chỉ là một phần của cái mặt nạ mà hắn luôn mang, giờ đây đã không thể phân biệt được nữa.

Ratio thở dài.

Khi bữa ăn được dọn lên, Aventurine khẽ vỗ vào vị trí bên cạnh, chân thành mời Ratio ngồi cùng. Người dọn phòng bình tĩnh thu dọn những dấu vết còn sót lại từ đêm qua, thay toàn bộ ga giường, vỏ gối và bọc đệm sofa, thậm chí còn làm sạch thảm, rồi nhẹ nhàng khép cửa rời đi.

"Không đói à, Ratio?" Aventurine nhìn Ratio vẫn ngồi yên một chỗ, nhét miếng xúc xích chiên vàng ươm vào miệng, lầm bầm hỏi. Rồi hắn thấy Ratio mặt vẫn lạnh tanh nhưng tai đã đỏ ửng một mảng.

Hắn dừng cả động tác nhai, tò mò nói: "Điểm mà anh ngại, thật sự khá kỳ lạ."

"Im lặng mà ăn đi!" Ratio lạnh lùng quát.

"Yên tâm đi, giáo sư... Trước đây tôi cũng từng làm việc tay chân ở khách sạn, tình huống này đã là gì đâu, nhân viên dọn phòng thậm chí còn chẳng nhớ mặt anh nữa là." Aventurine cười hí hí nói, "Tôi đã từng chứng kiến một cảnh tượng còn kinh khủng hơn. Một ông chủ dẫn ba người vào phòng- hai phụ nữ và một đàn ông. Khi tôi được gọi lên để dọn dẹp, trong phòng vẫn còn đang diễn ra một cuộc ẩu đả dữ dội. Sàn nhà đầy máu và những vết tích kinh tởm khác. Ông chủ đang cuộn tiền và nhét vào người hai người phụ nữ. Khi tôi định rời đi, ông ta bắt tôi giữ cửa mở. Dĩ nhiên, tôi không thể làm trái lời khách hàng, vì thế bất cứ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy ba người đáng thương kia đang bị hành hạ, bị sỉ nhục một cách dã man. Đó là một cảnh tượng bẩn thỉu đến mức anh không thể nào tưởng tượng nổi."

Ratio nghe xong nhíu mày, cảm thấy càng ăn không nổi.

"Nếu anh không ăn thì tôi ăn hết đấy nhé." Aventurine nhún vai vẻ tiếc nuối rồi ăn luôn phần của Ratio. "Đời là thế, có tiền thì mọi chuyện dễ dàng hơn. Thế nên tôi thích những việc có thể dùng tiền để giải quyết, được rồi, nghe có vẻ hơi thực dụng, kiểu mùi tiền của thương nhân ấy."

Dù Ratio đồng ý có tiền sẽ giúp mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng anh không hề bị đồng tiền chi phối. Những gì Aventurine nói chỉ là những điều anh nghe được chứ chưa từng trải qua, trong khi những người như Aventurine, vốn xuất thân từ đáy xã hội, đã chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy.

Thấy hắn sắp ăn hết xúc xích và thịt xông khói, Ratio không khách sáo mà giật lấy vài miếng.

"Xem ra lịch trình của cậu khá nhàn nhã, không cần phải đi báo cáo với cấp trên à?" Ratio hỏi.

"Không cần vội, Ratio... Anh không muốn nói chuyện với tôi nữa à?" Aventurine than thở.

Ratio im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi lên tiếng: "Tôi không thể cho cậu những gì cậu muốn."

Bác Sĩ Chân Lý chưa bao giờ, hoặc nói cách khác, một bác sĩ luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh, thành công trong mọi việc, chưa bao giờ nói rằng mình không thể làm được một việc gì đó mà chưa từng thử.

Aventurine mỉm cười: "Vậy tôi có tính là thất bại thứ hai trong sự nghiệp giảng dạy của giáo sư không?"

Cái bản mặt tươi cười của hắn khiến Ratio lại muốn đấm cho hắn một phát, nhưng anh đã kiềm chế lại. "Nếu tôi không lầm, thì cậu đang nói về việc bị Trí Thức từ chối. Tôi biết bên ngoài có thể có nhiều lời đồn đoán, nhưng thực ra đối với tôi, đó chẳng phải là chuyện gì ghê gớm cả, chỉ là hơi tiếc nuối một chút thôi."

"Được rồi, vậy vinh dự cho tôi quá. Tôi rất vui vì là người đầu tiên của anh." Aventurine vui mừng.

Ratio cau mày, rõ ràng cuộc trò chuyện lại sắp đi chệch hướng. Aventuruine luôn có cái tài khéo léo chuyển những cuộc trao đổi nghiêm túc sang những chủ đề linh tinh.

Anh xoa xoa trán, giọng hơi cáu kỉnh: "Dẹp cái trò vòng vo đi, Aventurine. Nghe này... tôi không thể cho cậu những gì cậu muốn. Cậu muốn quan hệ tình dục cũng được, nhưng cái đó không phải là tình yêu và cũng sẽ không bao giờ trở thành tình yêu. Tôi cũng không thể giết cậu, điều đó nằm ngoài kế hoạch và giá trị sống của tôi."

"Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, nếu không ai dạy cậu cách yêu, cậu có thể tự học. Nếu không ai dạy cậu cách thẳng thắn, cậu có thể tự mình rèn luyện. Cuối cùng, người quyết định cậu là ai chỉ có thể là cậu. Cậu hoàn toàn có khả năng và sự tự tin để thay đổi cuộc sống của mình trong tương lai. Đừng có như một đứa trẻ vòi vĩnh nữa. Và đây là lần cuối cùng tôi nói điều này, tôi không phải là thầy hướng dẫn tâm lý cho cậu."

Aventurine bỗng chốc im lặng, rồi bật cười.

Hắn nắm lấy tay Ratio, vuột nhẹ mặt anh. Đó là một khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh đầy nam tính, đôi mày dựng đứng và đôi môi mím chặt toát lên vẻ sắc bén, lạnh lùng.

Hắn lại sờ lên môi Ratio. Cái miệng này chưa bao giờ nói ra lời hay ý đẹp, trừ những tiếng rên rỉ trầm ấm, dễ nghe, còn lại đều là những lời cay nghiệt.

Miệng lưỡi của Bác Sĩ Chân Lý cay nghiệt chẳng kém gì sự hiểu biết uyên thâm của anh. Thế nhưng, ít ai biết rằng, ẩn sâu bên trong con người ấy là một trái tim nhân hậu, ngay thẳng và vô cùng ấm áp.

Ngay cả đối với một kẻ tồi tệ như hắn, anh cũng có thể nhìn thẳng vào mặt mà không hề nao núng.

"Nhưng mà, giáo sư..." Hắn nói với giọng yếu ớt, nâng tay Ratio lên, rồi đưa lên ngực mình, nơi trái tim đang đập.

"Nơi này trống rỗng, đã ngừng đập từ lâu rồi."

Ratio chịu đựng hết nổi, cuối cùng đập thẳng một phát vào đầu hắn: "Đó là tim của cậu đấy! Phía trên là động mạch chủ, tĩnh mạch phổi, rồi đến tâm thất, tâm nhĩ linh tinh gì đó... Đừng lo, chúng đang làm việc cật lực để bơm máu cho cái thân thể của cậu. Khi nào chúng ngừng đập thì lúc đó cậu thành một con công chết rồi."

Anh rút tay lại, nhíu mày. Nếu trước mặt là học sinh của anh, anh đã sớm ném một cục phấn vào trán của hắn, trừ hết điểm và đuổi hắn ra ngoài.

"Anh đúng là không hiểu ý tứ gì cả, Ratio." Aventurine vừa sờ lên cái đầu bị đánh sưng vù vừa lầm bầm.

"Đối với anh, chỉ cần nó còn đập là đủ rồi sao?" Aventurine nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi, như sợ làm phiền đến điều gì đó.

"Chẳng lẽ cậu còn mong nó đánh cho cậu một bài trống à? Hay là cậu muốn nó hát một bài cho cậu nghe?" Ratio hỏi lại.

Aventurine giơ hai tay đầu hàng: "Thôi được, thôi được... Tôi chịu thua, giáo sư."

Hắn mỉm cười, cười đến nỗi mắt híp lại.

"Đã đến lúc phải lên đường rồi, P45." Ratio nhắc nhở, "Nếu cậu xuất phát ngay bây giờ, có lẽ sẽ đến được Cảng Sao trước khi trời tối."

"Sao anh còn sốt ruột hơn cả tôi nữa vậy... Lúc đầu chẳng phải tôi bắt cóc anh đấy à?" Aventurine càu nhàu.

"Vì mọi chuyện đã xong rồi, không thể thay đổi được nữa, vậy thì tốt nhất là nên kết thúc sớm đi. Thời gian của cả hai đều quý giá, không nên lãng phí thêm." Ratio nói.

"Haiz, anh thật lạ, lúc đầu rõ ràng rất kháng cự, bây giờ sao lại thúc giục tôi đi cùng?" Aventurine thở dài. "Anh nên biết rằng, một khi quay trở lại công ty, anh sẽ bị kiện để bồi thường thiệt hại cho công ty, sau đó sẽ tiếp tục trở lại phụ trách dự án Vũ Khí Chống Sao mà anh không muốn. Với số tiền 500 tỷ, anh bán hết mọi thứ cũng không đủ, cả đời này có lẽ anh sẽ phải gắn bó với công ty."

"Về vấn đề này, tôi nghĩ tôi hiểu rõ hơn cậu." Ratio khoanh tay lại.

"Ồ? Thế thì lạ đấy... Đừng nói với tôi anh có những sở thích kỳ lạ nào đó, ví dụ như thích làm việc vất vả cho người khác." Aventurine tùy ý ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn anh.

"Việc này không liên quan gì đến cậu, nghe giọng cậu có vẻ không muốn tôi đi cùng. Sao nào, nhiệm vụ cấp trên giao không còn quan trọng nữa à?"

Aventurine cười hì hì: "Thỉnh thoảng cũng muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Sao Ratio lại khách sáo thế, tôi tưởng chúng ta đã thân thiết lắm rồi chứ."

Ratio đã học được cách bỏ ngoài tai những lời đường mật của hắn và không thèm để ý đến hắn nữa.

"Nếu tôi nhớ không lầm, phúc lợi của công ty tuy tốt, nhưng hệ thống phạt cũng rất nghiêm khắc."

"Đúng vậy, rất đáng sợ." Aventurine vỗ ngực.

"Cậu không cần phải trì hoãn nữa, tôi tự có cách của mình." Ratio nói, "Nói cho cậu biết cũng chẳng sao, để vũ khí Xung Nổ Số Ảo không rơi vào tay công ty, cậu biết tiến sĩ Chadwick cuối cùng đã làm gì không?"

Aventurine tỏ ra rất chăm chú lắng nghe.

"Ông ấy tự làm mình quên hết mọi thứ liên quan đến vũ khí Xung Nổ Số Ảo. Cho nên, ký ức của ông ấy bị công ty giam cầm, họ muốn chiếm đoạt những gì đang ẩn giấu trong đầu ông ấy. Vì thế, bây giờ cậu hiểu rồi chứ, tại sao công ty lại muốn có cái đầu của tôi." Ratio nói một cách bình thản.

"'Cái đầu của anh ta còn nghe lời hơn anh ta nhiều'... ra là vậy. Tôi nghe nói bên XianZhou có câu nói là 'Lấy tráp bỏ ngọc', không ngờ công ty lại có tầm nhìn hạn hẹp đến vậy." Aventurine chế giễu.

Ngay sau đó, hắn lại hơi ngạc nhiên: "Nhưng anh cứ nói thẳng với tôi như vậy, không sợ tôi sẽ trực tiếp trói anh lại rồi mang về sao?"

"Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng cậu không cần phải suy nghĩ nhiều đâu." Ratio vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ, "Dù cậu có lo lắng vì bất cứ điều gì đi nữa thì cũng không sao cả. Tôi biết rõ mình đang làm gì và cũng đã suy nghĩ đến chuyện quay lại công ty rồi. Họ có thể cung cấp cho tôi rất nhiều thứ. Tôi sẽ tự đưa ra quyết định, cậu không cần phải lo lắng đâu."

Aventurine im lặng một lát rồi thở dài một hơi thật sâu. Hắn bật cười: "Quả nhiên anh đã nhìn thấu tôi hoàn toàn rồi. Thật đáng sợ, Ratio à."

"Con công lộng lẫy, lòe loẹt thì chẳng có gì lạ, nhưng con công rũ rượi, ủ rũ thì mới thật là hiếm thấy." Ratio chế giễu, "Để cảm ơn vì niềm vui mà cậu đã mang đến, sự thành thật này là phần thưởng dành cho cậu."

Aventurine thuận tay cầm chiếc mũ bên cạnh, lịch sự cúi đầu.

Tuy nhiên hắn lại đội mũ vào mà không có ý định đi đâu. Ratio tò mò muốn xem lần này hắn lại định bày trò gì, liền thấy hắn lục lọi trong túi: "Giáo sư có muốn chơi một trò chơi với tôi không?"

"Cậu muốn chơi gì?"

"Rất đơn giản, đoán lớn hay nhỏ, người thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc. Yên tâm, không phải là việc gì anh không thể chấp nhận đâu." Hắn không biết từ đâu lấy ra sáu con xúc xắc.

Ratio liếc qua đã nhận ra đây chính là mấy con xúc xắc hôm đó ở sòng bạc, không hiểu sao hắn lại mang theo nó ra được.

Trò này hoàn toàn dựa vào vận may, Ratio thực sự không mấy hứng thú. Nhưng vì giờ quá nhàm chán, đành phải ngồi xuống chơi một ván với hắn.

Hai người ngồi đối diện nhau bên hai đầu bàn trà, Aventurine đặt xúc xắc vào cốc, cầm lên và lắc đều.

Tiếng lộc cộc nghe thật chói tái, Aventurine nhìn chằm chằm vào mắt Ratio, khóe miệng cong lên một cách khoa trương, cứ như đang làm một nghi thức nào đó.

Ratio ngồi yên, đôi mắt bình tĩnh dõi theo màn trình diễn trước mặt.

Aventurine bộp một tiếng đặt chiếc cốc xuống bàn, rồi hỏi: "Mời giáo sư đoán xem bên trong là gì?"

"Lớn."

"Vậy tôi đoán là nhỏ."

Aventurine nhấc cái cốc lên, cười: "Mở đầu thuận lợi thế này tôi rất thích. Đã đánh cược thì phải chịu thua, đúng không, giáo sư?"

Đây là một xác suất khá công bằng, vì vậy Ratio đương nhiên chịu thua, anh gật đầu hỏi: "Cậu muốn gì?"

Aventurine gãi đầu, chợt nghĩ ra: "Vậy thì xin giáo sư viết cho tôi một vài lời nhắn nhủ đi. Tôi nghe nói sinh viên tốt nghiệp thường được thầy cô hướng dẫn viết tặng một vài câu, vừa như lời nhắc nhở, vừa như lời chúc phúc. Tiếc là tôi chưa từng được đi học, cũng chưa từng trải qua điều đó. Mấy ngày nay nhờ có sự chỉ dạy của giáo sư Ratio..."

"Tôi thật sự không muốn thừa nhận có một học sinh như cậu. Nếu cậu mà học dưới sự chỉ dạy của tôi, ngày đầu tiên tôi sẽ đuổi cậu về." Ratio không nói nên lời.

Aventurine không quan tâm đến những điều đó, nũng nịu, ngang bướng, giận dỗi, dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn chằm chằm vào Ratio, vẻ mặt như không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Ratio mặt mày tối sầm, lấy giấy bút từ trên bàn, viết vội vài câu và gấp lại cho vào phong bì. Anh đưa cho Aventurine rồi khoanh tay trước ngực: "Cầm lấy, đồ học dốt."

Aventurine vui vẻ nhận lấy lời phê bình của giáo sư, cất kỹ phong bì vào túi áo trong của bộ vest.

"Nguyện vọng của cậu đã thành hiện thực rồi, vậy giờ có thể lên đường được rồi chứ, P45?" Ratio một lần nữa thúc giục.

Người không biết còn tưởng chính anh mới là người nhận nhiệm vụ.

Aventurine bất lực cầm lấy mũ, mặc áo khoác và chậm rãi thay giày: "Muốn đuổi tôi đi đến vậy sao, Ratio."

"Tôi chỉ không hài lòng khi thấy bạn đồng hành lại phí phạm thời gian như vậy, bởi vì thời gian của cả cậu và tôi đều quý giá."

"Thôi được rồi..." Aventurine hơi đau răng, Ratio quả là nhớ dai, lại dùng chính lời của hắn để châm chọc, "Vậy thì mời anh đi, thưa giáo sư."

Chiếc xe chở theo hai người, lượn lờ theo con đường quanh co lên đỉnh núi. Rõ ràng đây không phải là đường đến Cảng Sao.

Aventurine đỗ xe giữa lưng chừng núi, cùng Ratio đi bộ lên đỉnh. Xa xa là một đại dương mênh mông, lung linh huyền ảo như một tấm thảm pha lê. Mặt trời lặn đỏ rực như một quả cầu lửa khổng lồ treo lơ lửng trên mặt biển, nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Cảng Sao nằm ngay sát bờ biển, lúc nào cũng có những con tàu không gian đủ loại bay vút lên từ đó.

Gió thổi mạnh làm tóc của họ bay tứ tung. Aventurine chỉ về phía Cảng Sao bên kia và nói với Ratio: "Ở đó. Một lát nữa tôi sẽ lên tàu vũ trụ và rời khỏi hành tinh này."

Ratio nhận thấy đại từ nhân xưng trong câu nói của người kia rõ ràng không bao gồm mình. Anh nhíu mày, định bụng phản bác lại.

Rồi thấy Aventurine lại lấy ra một bộ xúc xắc.

Nhìn thấy Ratio có vẻ không thốt lên lời, Aventurine cười nói: "Chơi thêm một ván cuối cùng đi, giáo sư. Lần này tôi định cược lớn, anh không được từ chối."

Aventurine cong môi lên: "Tôi muốn đặt cược tỉ lệ một trên bốn mươi sáu nghìn, giáo sư có dám chơi với tôi không?"

"Cậu muốn cược cái gì?" Ratio nhíu mày, không hiểu.

"Rất đơn giản, tôi có sáu con xúc xắc ở đây. Nếu tôi lắc được 36 điểm, tôi sẽ cho anh đi và sẽ che giấu mọi chuyện anh đã làm ở công ty. Còn nếu không... thì anh phải đi cùng tôi." Nói rồi, hắn cầm nắm xúc xắc trong tay, lắc lư qua lại.

"Cậu không cần phải làm thế đâu." Ratio bình tĩnh nói.

"Có cược hay không?" Aventurine cười đến nỗi tóc vướng cả vào miệng.

Ratio lặng lẽ nhìn hắn, nhìn vào nụ cười ngọt ngào của người đàn ông Avgin.

Cuối cùng anh thở dài, gật đầu: "Cược."

Xúc xắc lại xoay vòng một lần nữa. Dù vẻ ngoài miễn cưỡng, trong lòng Ratio vẫn mong chờ một chút may mắn. Liệu anh có thắng được với xác suất chỉ một trên bốn mươi sáu nghìn không?

Tiếng động lắc lư chợt dừng, Ratio nhìn chằm chằm vào sáu viên xúc xắc trên lòng bàn tay, ngây người ra.

Aventurine chớp mắt, thở dài: "Đôi khi, không tin vào số phận là điều không thể, Ratio à, đây là kinh thánh của những con bạc như chúng tôi."

Hắn nâng tay Ratio lên, đặt nhẹ sáu viên xúc xắc vào lòng bàn tay anh.

Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại bầu trời tím hồng.

Ratio ngây người nhìn chiếc xe khuất dần, tâm trí trống rỗng.

----------

Hành tinh này quả là hẻo lánh, ngay cả lượng người qua lại ở Cảng Sao cũng không nhiều lắm. Aventurine lề mề quẹt thẻ và được nhân viên lễ phép dẫn đến khoang thương gia.

Tàu vũ trụ không có nhiều người, hắn dựa vào cửa sổ, nhìn những tia nắng cuối cùng chưa tan trên khung cửa. Trong những tia nắng đó, hắn nhìn thấy đôi mắt của mình.

"Thưa quý khách, chuyến bay xuyên ngân hà đến Pier Point sắp khởi hành..."

Hắn nhìn về phía xa, trên ngọn núi kia có lẽ còn một vị giáo sư tóc xanh tím đang loay hoay tìm đường về nhà, Aventurine không thể ngăn được tiếng cười hả hê của mình.

Cũng coi như là một màn trả thù nho nhỏ.

Tàu vũ trụ lao đi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong vài phút đã vượt qua bầu khí quyển và tiến sâu vào không gian bao la. Bỗng nhiên, Aventurine nhớ ra mình chưa xem lời nhắn mà Ratio đã gửi cho hắn.

Hắn sờ vào túi, rút ra một phong bì rồi xé ra. Tờ giấy bên trong còn in logo của khách sạn, tuy không đến nỗi chất lượng quá kém nhưng so với mấy loại giấy gói quà sang trọng thì vẫn còn kém xa.

Chữ viết của Bác Sĩ Chân Lý cũng tỉ mỉ, ngay ngắn không kém gì con người anh.

Anh viết:

"Có lẽ cái chết là khoảng lặng ngắn ngủi sau hồi âm vô tận, nhưng sự sống vốn dĩ không cần lý do."

Đây là câu trả lời mà Ratio đã đưa cho hắn.

Aventurine khẽ cười một tiếng, cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi áo trong.

Aventurine ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, vô tận. Những vì sao nhỏ bé lấp lánh yếu ớt giữa bóng tối bao la. Dù đã đi qua bao nhiêu hành tinh, chứng kiến biết bao vũ trụ, trái tim hắn vẫn rung động trước vẻ đẹp huyền bí này.

Hắn đưa tay lên ngực, cảm nhận tim đập thình thịch, như thể đang khao khát một điều gì đó.

Đập rộn ràng.

---------------------

Aventurine mở gói hàng, Topaz nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn lấy ra từ bưu kiện một chậu cây, một túi đất và một gói hạt giống.

"Sau khi bị giáng chức, anh đã tính đến chuyện nghỉ hưu luôn rồi à, Aventurine?" Topaz hỏi.

Aventurine đang dùng cái xẻng làm vườn nhỏ để khoét một cái lỗ trong chậu đất. Sau đó, hắn bỏ hạt giống vào cái lỗ ấy rồi nhẹ nhàng phủ đất lên. Aventurine cười ha hả: "Chỉ là tự nhiên tôi muốn trồng hoa thôi mà."

Topaz nhìn đống hạt giống được xếp bừa bãi và đất bị vung vãi khắp nơi, không khỏi cảm thấy xót xa.

"Nếu anh trồng như vậy thì sẽ không nảy mầm được đâu." Topaz nhắc nhở.

Aventurine thở dài, hắn thực sự không giỏi chăm sóc cây cỏ, lần này là bất chợt nảy ra ý tưởng cũng chẳng hy vọng nó sẽ lớn lên được...

"Mà cô tìm tôi có chuyện gì à?" Nhìn Topaz bụi bặm, mệt mỏi chạy đến, hắn hỏi.

Nói đến việc này, Topaz có chút không nói nên lời: "Có người từ học hội đến, cần anh qua đó. Người ấy có thân phận đặc biệt, nói chung là..."

Cô vỗ nhẹ lên vai Aventurine, có chút thương hại: "Chúc anh may mắn, bạn tôi."

Aventurine nhướn mày.

Cho đến khi hắn gõ cửa phòng khách, cái đầu thạch cao quen thuộc hiện ra trước mặt, hắn mới hiểu lời nhắc nhở của Topaz.

Hắn ngẩn người ra một lúc, nụ cười thậm chí còn chưa kịp nở trên mặt.

Quý ngài đầu thạch cao nói với hắn: "Cậu đến trễ 2 phút 45 giây, P44."

Quý ngài đầu thạch cao điển trai đang ngồi vắt chân trên ghế sofa ở phòng khách.

"Tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi được giao nhiệm vụ tư vấn cho Bộ Phận Nghiên Cứu và Phát Triển Kỹ Thuật, và Bộ Phận Đầu Tư Chiến Lược về những khó khăn kỹ thuật liên quan đến việc khai thác năng lượng từ hố đen và đưa sản phẩm ra thị trường. Tôi mong công ty sẽ phân công cho tôi một người trợ lý có năng lực, tức là cậu, để hỗ trợ tôi trong công việc này."

Aventurine như bừng tỉnh, bật cười một tiếng rồi nói: "Tất nhiên rồi, tôi sẽ khiến giáo sư hài lòng mà. Chúng ta từng có khoảng thời gian bên nhau rất vui vẻ, đúng không?"

Ratio không thể phủ nhận.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro