(L + Ratio) Đếm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CONTENT KHÔNG PHÙ HỢP VỚI TRẺ EM DƯỚI 18 TUỔI! Hãy chịu trách nhiệm cho hành động và quyết định của mình, không tiếp 2D quyền.
Warning: Toxic rela, mind-break

-
.

.

.

-
"Uhm- huh-..."

"Veritas... hm? Sao thế, à đấy, tôi lại quên mất..."

Đôi mắt đỏ hồng nương theo ánh nến bật bùng mà ẩn hiện, ướt đẫm sương sớm mà nhoè đi ánh sáng nơi đáy mắt. Miệng gã khẽ rên rỉ những lời vô nghĩa. Học giả sắt đá, gã giáo sư độc mồm của hội trí thức giờ ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn. Huyệt động chật trội cắn chặt lấy dương vật hắn không buông, chực chờ được hút cạn dương khí của kẻ kia. Cơ thể Ratio nhớp nháp mồ hôi cùng tinh dịch, cái miệng nhỏ hé mở không tự chủ để nước bọt trào ra khỏi khoé môi mềm. Bấy giờ Aventurine mới chịu buông eo gã ra, mười đầu ngón tay đã in dấu trên vòng eo đầy đặn. Những ngón tay ranh ma lướt dọc trên từng thớ cơ săn chắc, tìm kiếm bầu ngực nở nang kia. Khối cơ bắp được gã chui rèn qua ba mươi mấy sống trên đời bị những buổi huấn luyện nô lệ nối tiếp nhau dạy dỗ cẩn thận...

"Ưm-!"

"Tôi nên gọi anh như nào đây, hửm?"

"V... Tura... Turmalin..."

"Phải rồi... anh thích nó lắm nhỉ, viên Rubellite Tourmaline xinh đẹp của tôi..."

Mái tóc xanh tím dài chấm gáy đã lâu không được cắt tỉa, xù xoà lên nước da trắng trẻo chi chít những dấu yêu thắm đỏ. Chốc, hắn ác ý miết mạnh lên mã vạch trên bụng gã, nơi đang căng phồng vì bị nhục dục lấp đầy. Cự vật vẫn chẳng hề chậm lại dù một chút, dập từng nhịp điên cuồng vào trong Ratio hết lần này đến lần khác. Thành ruột sớm đã bị dương vật là phẳng, miệng huyệt sưng đỏ ngậm lấy dị vật đang tàn phá cơ thể mình, cầu xin sự thứ tha. Hai tay hắn tự do lần mò khắp người gã, toan khiến Ratio bước vào cơn cực khoái thêm lần nữa.

".. urgh... không..."

"Sao thế, cưng à?"

"... trên... phía trên..."

"Hửm? Chỉ tôi đi nào, Tura..."

Cánh vốn buông thõng vô lực gắng gượng đưa lên trước ngực, nắn bóp bầu ngực tròn trĩnh của mình. Aventurine đưa tay nhéo lấy núm vú nâu nhàn nhạt, xỏ một chiếc khuyên đính đá quý bắt mắt. Mỗi lần hắn gẩy nhẹ đều khiến người gã giật nảy lên, lần nữa kéo tâm trí gã vào trong màn sương đêm dày đặc không lối thoát. Viên tourmaline xinh đẹp được hắn dành tặng cho tình nhân đắt giá này... Ratio yếu ớt run rẩy chỉ càng khiến thú tính của hắn tăng vọt, nhịp dập càng lúc càng hỗn loạn buộc bờ hông gã đung đưa theo nếu không muốn thành thịt yếu ớt bị dập nát. Vách trong sưng tấy vì buộc phải căng chặt đón lấy dị vật cùng dòng tinh dịch ấm nóng suốt đêm ngày. Bụng gã cũng căng lên thấy rõ, tưởng như đã mang thai con của Aventurine sau hằng đêm hầu hạ. Bàn tay hắn nắm lấy dương vật đã ỉu xìu từ lâu kia mà tuốt. Lớp vải da bóng tiếp xúc với da thịt nhạy cảm, hơi ấm cùng cái lành lạnh của những chiếc nhẫn khiến đầu gã lâng lâng trong khoái cảm thân thuộc cùng đau đớn. Hai ngón tay được nước lần mò xuống túi tinh khô cạn, nắn bóp nhẹ để tận hưởng những tiếng nỉ non yếu ớt của gã học giả kia.

"Veritas... Tura... đừng để tôi một mình chứ, hửm."

"Không... không... được nữa.."

"Tôi có hỏi ý kiến của anh sao, hửm? Thật hư hỏng mà..."

"A- a... ư... hư-"

Aventurine cúi người, áp mặt lên ngực gã. Chiếc lưỡi ranh ma đảo quanh đầu ti sưng tấy mà phá phách không ngừng. Hắn cắn mút như muốn hút trọn lấy từng giọt sữa từ bầu ngực tròn trĩnh kia, mặc cho Ratio rên rỉ cầu xin thế nào. Bàn tay mân mê thân trụ cũng tuốt xuống càng lúc càng nhanh hơn. Cơ thể bị kích thích cả ba điểm nhạy cảm cùng lúc khiến đầu óc gã hoàn toàn trống rỗng, cho hắn tuỳ ý bỡn cợt. "Thiên tài" của hội trí thức, "phàm nhân" lưu lạc giữa nhân gian... và hiện giờ, một nô lệ đã bị kẻ thù mà gã căm ghét mua về.

"Hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghe cái miệng xinh đẹp này quát tháo mình nữa thì phải... sao thế, Veritas?"

"A..."

Hắn đảo mắt nhìn xuống, người dưới thân đã mê man từ lúc nào không hay. Mái tóc xanh tím bết bát mồ hôi, ôm trọn lấy gương mặt điển đưa tay gạt đi giọt lệ còn đọng lại trên khoé mi. Đôi mắt cam đỏ lấp lánh tầng nước, chẳng còn chút kiêu hãnh và sắc sảo như thường ngày. Aventurine đã khao khát cái ánh nhìn bén nhọn ấy tự bao giờ, nhiều đến mức hắn chỉ muốn tự tay dập nát lý trí đanh thép ấy... muốn giam Ratio trong chiếc lồng kính. Bởi viên tourmaline đỏ ấy chỉ thuộc về riêng hắn...

"Nó hợp với màu mắt của anh lắm, tiến sĩ."

Veritas Ratio, một lần ngao du ngân hà đột nhiên mất tích. Sự ra đi đột ngột của vị giáo sư nọ không khỏi khiến hội trí thức hoang mang, có kẻ hả hê, cũng có người tiếc thương vị nhân tài đoản mệnh. Song cũng có chút cớ sự chỉ những quản lý cấp cao của IPC mới hiểu được... gã vi phạm hợp đồng với công ty nên đã bị bắt trói trở thành món hàng bày bán trong buổi đấu giá kín tại Penacony. Chẳng hay, Aventurine, một trong những cổ đông của công ty, kẻ thường ngáng đường và phá phách vị học giả kia cũng có mặt trong buổi đấu giá ấy. Hắn chẳng ngại ngần gì vung ra số tiền khổng lồ để rước "nàng công chúa" lòng mình về ngay tức thì. Và cho đến nay, hình như cũng đã sắp sang năm thứ 3 họ kề cận bên nhau...

"Ôi chà, nhìn này, Ratio... sắp qua năm mới rồi đấy... chúng ta cùng đếm giây nhé?"

".. ư ơ... u... hức.."

"3... 2... 1... tràng pháo hoa này cho tôi ư, Veritas?"

"..."

"Mừng năm mới nhé, 'Tura'... tôi yêu anh..."

Dòng tinh dịch loãng gần như trong suốt bắn nhẹ lên người hắn, Aventurine mới chịu buông tha cho gã một chút. Hắn tháo bỏ lớp găng tay dính bẩn, khẽ vuốt ve gương mặt đờ đẫn vì tâm trí vốn đã hoàn toàn vỡ nát. Gã vẫn xinh đẹp y hệt cái ngày đầu tiên hắn biết mình đã phải lòng vị học giả ấy. Dù Ratio trước kia có chấp nhận hắn hay không cũng chẳng còn quan trọng đến thế. Đêm nay còn rất dài, gã chỉ có thể lờ mờ nhận ra kẻ kia đang khóc...

——————————————-
<Còn nữa(?)>

*tourmaline: tên một loại đá quý
*turmalin: như trên, ý nghĩa là món quà của trái đất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro