☘️ 17 ☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không thích buổi sáng.

Cậu không phải người dậy sớm.

Mặc dù sáng nay trời khá đẹp, nhưng cậu vẫn muốn ngủ tiếp, áp mặt vào chiếc gối ấm áp thoang thoảng mùi thơm gây nghiện như hoa anh túc. Ai đó nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, những ngón tay kéo kéo lấy tóc, dùng lực rất nhẹ truyền đến cảm giác tê tê dễ chịu. "Gần mười giờ rồi, Tae. Dậy thôi."

"Không," Taehyung lầm bầm.

Jin nghe vậy thì cười khẽ. "Vậy thì để anh dậy chứ."

Taehyung cau mày, sau vài ba tiếng làu bàu rất nhỏ rồi rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra. Cậu thấy mình nằm úp sấp tựa vào lồng ngực rộng lớn, được cậu xem như cái gối êm.

Taehyung chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi lại nhắm mắt. Cậu vốn chưa tỉnh ngủ, cứ mơ mơ màng màng mặc kệ tất cả. Bây giờ cậu cảm thấy quá tốt để bản thân được làm sâu ngủ thêm chút nữa.

"Taehyung."

"Tránh ra chỗ khác, Jin," Taehyung lẩm bẩm.

"Bị em đè thế này làm sao đi được," Jin khàn giọng bật cười.

Taehyung thở dài, rồi ngẩng đầu lên một chút. Cậu vốn đang buồn ngủ mắt nhắm mắt mở nhìn Jin, người đang nhìn cậu với vẻ mặt thích thú.

"Anh không biết em thích ôm ấp đến vậy," Jin nói với một nụ cười tự mãn. "Anh buộc phải thức dậy do không thể thở được."

Taehyung muốn giơ ngón tay thối về phía anh, nhưng cảm thấy tốn quá nhiều sức nên cho qua - và một phần Taehyung bị phân tâm bởi cơ thể rắn chắc cùng làn da trắng và mái tóc bổ luống trước mặt.

Taehyung rầu rĩ gục đầu vào ngực Jin. Đờ mờ, không có cách nào cứu vãn nỗi rồi. Một phần cậu đã hy vọng rằng sự si mê pha ke của cậu sẽ biến mất sau khi chấm mút một chút, nhưng không. Nó còn tồi tệ hơn.

"Gì thế, Tae??" Jin hỏi, luồn các ngón tay qua tóc Taehyung xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Taehyung gần như rên rỉ. Sự tiếp xúc của Jin quá thoải mái, nhưng nó thực sự không giúp ích gì cho tình hình hiện tại.

Taehyung càu nhàu: "Em cảm thấy mình giống như một nữ sinh mới yêu."

Ngón tay của Jin khựng lại, mở miệng nói "Taehyung...", trong giọng nói rõ ràng có chút do dự.

"Đừng nói gì cả," Taehyung nói. "Em hiểu. Em biết mình đang làm mọi thứ rối tung lên. Em đang cố gắng đây? Quá nhiều thứ phức tạp, em không muốn cảm nhận như thế này về anh. Em chắc chắn mình sẽ sớm vượt qua được chuyện ngu ngốc này. Em không muốn làm hỏng mọi thứ. " Cảm xúc khó hiểu chiết tiệt này mạnh hơn cậu nghĩ.

Một sự im lặng bao trùm bầu không khí.

Cuối cùng, Jin bỏ tay ra khỏi tóc Taehyung, trầm giọng nói: "Được rồi."

Anh ấy không thô lỗ cũng không nhẹ nhàng đẩy Taehyung trên người ra rồi rời giường.

Taehyung bất lực nhìn cách các cơ trên lưng Jin chuyển động mang theo mùi hương nam tính của riêng anh và nhanh chóng dời mắt đi trước khi Jin quay lại.

"Nào, dậy thôi," Jin nói, với lấy quần áo và ném về phía Taehyung. "Đã khá muộn rồi."

Taehyung đưa mắt dò xét nhìn anh, nhưng Jin có vẻ hoàn toàn thoải mái. Anh không có vẻ tức giận với cậu. Vậy mà Taehyung đã tưởng tượng ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Thấy không có gì khiến cậu hoàn toàn thả lỏng, Taehyung với lấy quần áo của mình. Eo cậu cảm thấy hơi nhức, nhưng đó là loại đau nhức tốt đẹp khiến cậu nhớ đến trận làm tình tuyệt vời mà họ đã có. Da cậu vẫn còn mẫn cảm nhưng Taehyung cũng không bận tâm về điều đó.

Điều duy nhất khiến cậu bận tâm là muốn có một nụ hôn buổi sáng. Hai cái.

Hoặc ba.

* * *

"Vậy bây giờ hai người bên nhau à?" câu đầu tiên Minjae hỏi khi xuất hiện trong bếp, trông như vừa mới tắm xong.

"Không có," Jin trả lời.

Taehyung uống cạn ly cà phê và đẩy cốc về phía Jin, nhìn anh ra hiệu khẩn cầu. Jin trừng mắt nhưng vẫn rót cho cậu một tách cà phê khác. Đầu gối của họ cọ vào nhau dưới gầm bàn. Taehyung chớp mắt vài lần, chính cậu cũng thực sự không theo kịp lối suy nghĩ của mình. Cậu hy vọng cậu không nôn nóng đến đỏ mặt. Ugh, thật tệ. Cậu như trai mới lớn vậy, trong lòng rộn ràng chỉ từ những tiếp xúc ngây thơ nhất. Đây là người bạn thân nhất của cậu, chết tiệt. Chỉ là người anh thân thiết của cậu mà thôi.

"Vậy sao," Minjae tỏ vẻ nghi ngờ nói, mở tủ lạnh. "Sinh tố cải xoăn của anh đâu?"

Jin ra vẻ nhăn nhó. "Không thể tin được mình suýt phải lòng một người uống sinh tố cải xoăn. Ghê quá "

Minjae giơ ngón tay thối. "Là anh trai của cậu. Anh ấy đang bắt anh phải ăn theo chế độ 'lành mạnh'. " Minjae nhăn mặt. "Mức cholesterol quá cao, thật là ngạc nhiên khi anh vẫn còn sống."

Taehyung cười khúc khích. "Anh là người đã kết hôn với đàn ông đó."

Minjae nhún vai. "Ừ, biết mà. Anh không hối tiếc. Anh ấy chịch rất giỏi. "

"Tôi không có nhu cầu biết," Jin nói, đưa cho Taehyung một miếng bánh mì nướng.

Taehyung đã ăn nó.

"Không phải người yêu, hả?" Minjae hỏi, đôi mày cau lại khó hiểu nhìn hai người.

Jin tỏ vẻ rất mải mê làm món bánh mì nướng cho mình nên lần này Taehyung buộc phải lên tiếng.

Taehyung kìm nén mong muốn thanh minh họ chỉ là bạn bè đơn thuần; nghe hơi vô lý. Minjae có lẽ đã nhìn thấy họ hôn nhau vào ngày hôm qua, và Taehyung đã ở lại qua đêm - thêm nữa là âm thanh họ phát ra không nhỏ tí nào.

Taehyung đỏ mặt vì suy nghĩ đó và khẽ nói, "Bọn em là bạn bè." Cậu dừng lại rồi ngập ngừng nói thêm, "Giúp đỡ lẫn nhau thôi. Chỉ là bạn tình. Thi thoảng. Ừ thì, gần như mỗi ngày. Nhưng đúng là vậy. Friends with benefit. Đại loại vậy. Mọi người vẫn làm thế mà."

Jin không rời mắt khỏi bánh mì nướng.

Minjae nhìn Jin thật lâu trước khi nhìn Taehyung. "Cậu có sợ việc mình đồng tính hay gì đó không? Nhìn thẳng vào nó đi, đừng lảng tránh."

Taehyung định mở miệng nhưng sau đó ngậm lại.

"Đó không phải việc của anh, Minjae," Jin lên tiếng, mắt vẫn không rời bánh mì nướng. "Đừng bắt nạt Taehyung."

Minjae làm vẻ mặt ngây thơ. "Ai, anh á? Làm gì có. Anh chỉ liên tưởng đến câu chuyện có một con vật trông giống vịt, bơi như vịt và kêu quạc quạc như vịt nhưng cứ ngu ngốc khẳng định nó không phải là vịt".

Jin và Taehyung đều không nói gì.

Taehyung nhìn chằm chằm vào chiếc cốc rỗng của mình, cố nghĩ ra điều gì đó để nói, điều gì đó không giống như thể cậu đang phản đối. Cậu không phủ nhận, chết tiệt. Cậu và Jin không phải vậy. Họ chỉ là... Họ chỉ là...

Không khí căng thẳng bị phá vỡ khi Doyun bước vào bếp, mặt đầy mồ hôi và đỏ bừng. Chắc hẳn anh ấy vừa mới chạy bộ về. "Chào buổi sáng, những chàng trai ngủ nướng" anh nói, cúi xuống hôn nhanh lên mặt Minjae rồi đi đến tủ lạnh lấy nước cam và uống.

Taehyung quan sát Minjae, vẻ mặt thèm khát của anh ấy nhìn vào cổ họng của chồng mình trong khi Doyun nốc cạn đồ uống.

"Buồn nôn ghê," Taehyung thì thầm với Jin, người vừa khì mũi khinh thường, rõ ràng đã quen với điều này.

"Chắc có ai đó đã uống ly sinh tố anh làm cho em," Minjae nói, thậm chí không cố tỏ ra buồn bã vì điều đó.

Doyun cười nhếch mép và lấy một ly sinh tố cải xoăn từ tủ lạnh nhỏ hơn dưới quầy. "Nó đây, em yêu."

Minjae trông bối rối.

Taehyung cười khúc khích và nhìn từ họ sang Jin, định chia sẻ sự thích thú của mình, nhưng không có một nụ cười nào trên khuôn mặt Jin.

Chính xác hơn là khuôn mặt Jin vô cảm nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt đăm đăm với vẻ không mấy thân thiện nhìn họ.

Taehyung nhìn anh, điều gì đã khiến anh thay đổi sắc mặt. Jin vẫn còn để ý Minjae? Chẳng lẽ anh ấy ghen tị với anh trai mình?

Taehyung cau mày, cực kỳ không thích suy nghĩ đó và ghét việc nó làm cậu bận tâm rất nhiều. Ôi trời. Kinh khủng quá. Ghen tị là xấu xí, nhưng ghen tị với người bạn đời của một người khác thì thật là thô thiển và ngu ngốc.

Thật khó chịu với cái cách cậu đang cảm thấy những điều xung quanh Jin, Taehyung nghĩ cậu sẽ tốt hơn nếu rời đi.

Cố tỏ ra bình thường, Taehyung đá nhẹ Jin dưới gầm bàn. "Hey em phải đi. Em nhớ ra quán pub đang thiếu nguyên liệu." Nói đúng ra đây không phải là một lời nói dối.

Jin gật đầu và theo cậu ra khỏi bếp. Taehyung không hiểu tại sao Jin lại đi theo cậu; Đâu phải cậu không biết đường đi. Bình thường Jin còn không buồn đi với cậu đến cửa.

Nhận thức sâu sắc về sự hiện diện của Jin phía sau mình, Taehyung mặc áo khoác vào và vỗ nhẹ vào túi để chắc chắn rằng mình không quên điện thoại hay chìa khóa.

"À... đúng rồi," Taehyung quay lại nói, với một nụ cười ngượng nghịu không thể kéo hơn nửa miệng. Mẹ kiếp, cậu không biết mình bị làm sao. Cậu chưa bao giờ cảm thấy khó xử và không chắc chắn như thế này trong đời, các cơ căng lên và bụng nôn nao một cách kỳ lạ.

Jin chỉ nhìn cậu với cùng một bộ mặt khó đoán, dáng bẻ tiêu sái. Ông anh khốn nạn.

Anh ấy trông tuyệt đến nỗi Taehyung chỉ muốn đè anh ra để chịch.

Thầm rủa trong lòng, Taehyung nói, "Vậy em đi đây."

"Taehyung," Jin gọi khi cậu bắt đầu quay đi. "Về những gì Minjae đã nói..."

Taehyung cứng người lại, cảnh giác nhìn anh.

"Mặc kệ anh ấy đi," Jin nói, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Anh ấy tỏ ra như thể việc 'vượt qua sợ việc mình đồng tính' là điều dễ dàng. Nó chưa bao giờ dễ cả, đặc biệt với những người giống em-Trai thẳng trăm phần trăm, lẽ ra anh ấy không nên phiến diện về điều đó. Anh ấy không có quyền gây áp lực em vào điều gì đó mà em chưa sẵn sàng và có thể chưa bao giờ sẵn sàng."

Taehyung cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cậu phải nhìn đi chỗ khác một lúc để lấy lại bình tĩnh. "Thanks, men. Anh...anh là tuyệt nhất."

Jin thoáng nở nụ cười trừ, đưa tay xoa quai hàm một cách mệt mỏi. "OK, sao cũng được." Anh ấy vỗ lưng Taehyung, hành động an ủi của một người anh đối với một người em trai.

Vì vậy, tất nhiên Taehyung phải phá hỏng nó.

Cậu lao vào Jin và hôn anh một cách tùy tiện, vùi tay xuyên qua mái tóc dày của Jin đã khiến cậu phát điên trong một giờ qua. Cậu đưa lưỡi vào trong khoang miệng của Jin, trêu ghẹo đầu lưỡi của anh và thở dài thỏa mãn trước sự tương phản tuyệt vời giữa khuôn miệng mềm mại, ẩm ướt và quai hàm thô ráp, chưa được cạo râu của anh.

Sau một lúc, Jin cuối cùng cũng đáp lại, tay anh đưa lên ôm lấy khuôn mặt Taehyung, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu, mút vào thật sâu và thật mạnh. Taehyung nghe thấy mình rên rỉ và sau đó cậu hầu như chẳng nhớ gì cả.

Cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu trước khi Jin dứt khỏi nụ hôn. Jin lùi ra, đôi mắt anh sẫm lại, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt. "Chết tiệt, Tae." Anh lắc đầu với vẻ mặt nhăn nhó rồi quay lưng đi vào bếp mà không một lời tạm biệt.

Taehyung ngồi thụp xuống dựa lưng vào tường, toàn thân cậu toát ra sự sung sướng, môi cậu đau nhức, và đầu óc thì hoang mang cực độ.

Mẹ nó.

Cậu đang làm gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro