☘️ 16 ☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không muốn tham dự sinh nhật 20 tuổi của em út Jin.

Đây không phải bữa tiệc đầu tiên mà cậu được mời. Cậu thường khá thích chúng. Gia đình Kim là một gia đình náo nhiệt, gắn kết và họ luôn nồng nhiệt với cậu.

Nhưng lần này thì khác.

Sau những gì đã xảy ra vào đêm xem phim cách đây vài tuần, Taehyung đã tránh mặt họ, không muốn bị nhắc nhở về ranh giới mà cậu và Jin đã vượt qua trong giây lát. Không phải điều đó đã ngăn cản hai người chịch nhau ít nhất 2 ngày một lần, nhưng ít nhất họ đã cư xử đúng mực. Một phần nào đó. Sau đêm đó, Jin dường như càng quyết tâm hơn để không trộn lẫn tình bạn và đời sống tình dục của họ, đến mức đôi khi có cảm giác như anh ấy biến thành người khác khi quan hệ với Taehyung - một người hoàn toàn khác ngay sau khi cuộc làm tình kết thúc.

Nó thực sự, thực sự đang làm Taehyung đau đầu, khiến cậu không chắc chắn về tình bạn của họ. Từ ngữ diễn tả cảm xúc của cậu ngay lúc này là hụt hẫng kinh khủng. Cậu thậm chí không chắc họ có còn là bạn bè nữa hay không. Jin không còn chia sẻ với cậu như trước nữa, mà chỉ nhìn Taehyung với vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu, nhiều đến nỗi đã trở nên rất quen thuộc với cậu.

Jin khốn kiếp khiến cậu phát điên, không thể tập trung làm việc khác được. Mất nửa thời gian trong ngày, Taehyung nhớ về anh, về sự thoải mái, hòa quyện vào nhau, sự tin tưởng giữa họ. Vấn đề là, cho dù Jin ở chế độ bạn thân của mình, Taehyung vẫn cảm thấy không hài lòng, cậu khao khát những thứ mà một người bạn không bao giờ làm. Toàn những tưởng tưởng về tình dục.

Bởi vì mối quan hệ của họ gần đây trở nên lung lay và kỳ lạ, Taehyung cảm thấy rất khó xử trong bữa tiệc gia đình nhà Jin, không chắc chắn về vị trí của mình trong lòng họ, điều mà trước đây cậu chưa từng quan tâm. Là bạn thân nhất của Jin, cậu đã tham dự rất nhiều sự kiện của gia đình anh ấy trong những năm qua, nhưng Taehyung không chắc cậu có còn là bạn của Jin nữa hay không, huống chi là bạn thân nhất.

Chưa kể đến việc Taehyung không thực sự háo hức được gặp Chan Hee; Jin luôn mời người mà anh ấy đang hẹn hò đến tham dự cùng. Tuy nhiên Junghun đã đích thân gọi điện mời cậu, và Taehyung đã không thể tìm ra cái cớ nào hợp lý để từ chối.

Giờ thì cậu đang hối hận về điều đó.

Taehyung liếc về phía chàng trai tóc nâu lạnh ngắn đang cười đùa với Jin. Rõ ràng, Chan Hee rất thật chứ không phải ai đó mà Jin đã bịa ra, như Taehyung đã từng nghĩ. Cậu ta thực sự là gu của Jin: không cao, có thân hình mảnh khảnh và vòng ba căng tròn, mái tóc màu nâu và đôi mắt nai màu đen. Ừ thì cậu ta có tất cả những gì Taehyung không có.

Taehyung cảm thấy... cảm thấy kỳ lạ, khó chịu như có con gì đó bò dưới làn da khi nhìn Chan Hee đang kể những câu chuyện cười ở trường luật với Jin.

Cậu ghét nó, ghét cảm giác mình quá lố bịch và muốn so bì với tên khốn nhỏ bé đáng yêu đó, cậu cảm thấy mình ngu ngốc và vô học như thế nào khi so sánh với cậu ta. Cậu ghét việc Jin thật sự thích thằng nhóc đó, sự vui vẻ luôn hiện hữu trên mặt anh mỗi khi nói chuyện với Chan Hee.

Mím môi, Taehyung quay đi - và bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Park Minjae, người dường như đang theo dõi cậu.

Taehyung thốt lên, "Nhìn cái gì?"

Minjae chỉ nhún vai, đôi mắt sắc bén đánh giá.

Taehyung nhìn đi chỗ khác. Những người thành công như Park Minjae luôn khiến cậu cảm thấy khó chịu khi ở gần. Minjae chỉ hơn cậu vài tuổi, nhưng cậu ta đã là một triệu phú, một cựu ngôi sao bóng rổ và là chủ sở hữu cửa hàng thời trang của riêng mình. Taehyung luôn cảm thấy nhỏ bé trước sự hiện diện của cậu ta, nghe chẳng vui chút nào.

Việc cậu không thích Park Minjae không liên quan gì đến việc Jin đã từng thích cậu ta. Taehyung không cảm thấy thù hận với những người đã từng hẹn hò với Jin. Cậu chưa bao giờ cố gắng cạnh tranh với họ. Không có gì để cạnh tranh: cậu là người bạn tốt nhất của anh ấy, người đã từng khịa Jin về sự si mê thoáng qua của anh ấy và không thể đi đến cái kết tốt đẹp với bất kỳ ai.

Nhưng giờ cậu cảm thấy chông chênh. Cậu đã cố gắng đảm nhận vai trò người bạn nhẫn nại, nhưng mọi chuyện hoàn toàn sai lầm, như thể cậu đã phát triển quá mức mà không hề nhận ra.

"Anh có thể rời đi nếu muốn, anh biết mà."

Taehyung bối rối và quay đầu lại. Cậu cố gượng cười khi thấy Junghun đang đứng đó, nhập một ngụm bia.

"Chúc mừng sinh nhật nhóc!" Cậu đưa tay vuốt mái tóc nâu vàng của Junghun, nhận được cái nhìn chằm chằm từ cậu nhóc.

"Em nghiêm túc đấy," Junghun nói. "Anh trông rất miễn cưỡng khi ở đây. Em sẽ không cảm thấy bị xúc phạm nếu anh bỏ bữa tiệc gia đình nhàm chán này đâu. Jin thì không chắc. "

Taehyung liếc nhìn Jin, nhưng anh ấy có vẻ vẫn đang mải mê trò chuyện với Chan Hee. "Phải. Mặc dù anh ấy thậm chí còn không nhận thấy sự xuất hiện của anh". Cậu khá tự tin về khả năng kiểm soát biểu cảm và tông giọng của mình để nói chuyện một cách thờ ơ và tỏ ra bình thường.

Junghun mỉm cười. "Ừ. Anh biết anh ấy luôn không bình thường với anh mà. "

Taehyung cau mày nhìn cậu. "Không bình thường? Đừng ngớ ngẩn. "

"Thôi nào, anh ấy luôn kỳ quặc với những thứ liên quan đến anh."

"Như cách nào?" Taehyung hỏi, cố kìm nén sự mong đợi câu trả lời.

Junghun liếc về phía Jin và Chan Hee. "Giống như, thực tế là anh ấy chưa bao giờ hẹn hò với người nào tóc đen cả. Đã có khoảng mười lăm anh chàng mà anh ấy đã giới thiệu với gia đình trong suốt nhiều năm, và tất cả bọn họ đều có mái tóc nâu."

Taehyung làm ướt đôi môi khô khốc của mình, không chắc Junghun nói xa tới đâu với chủ đề này. "Anh ấy có gu người mình thích."

Junghun nhún vai. "Có thể," cậu nói, nhưng nghe có vẻ không thuyết phục lắm. Cậu cười ranh mãnh với Taehyung. "Anh biết đấy, con út trong gia đình có những lợi thế riêng của nó: em có thể quan sát và nhận ra những điều hiển nhiên mà 'người lớn' vẫn mù tịt. Em khá chắc chắn Jin vẫn nghĩ anh ấy thích cùng một kiểu người. Và cứ cho là vậy đi". Cậu lại nhún vai. "Tiềm thức có thể đánh lừa chúng ta. Anh ấy luôn miệng nói không thích việc một chàng trai-đồng tính-thích-người-bạn-thân-thẳng-tắp-của-mình."

Taehyung há miệng rồi ngậm lại. Junghun không biết cậu ấy đang nói về cái gì. Jin không... Jin chưa bao giờ kỳ lạ với cậu - ít nhất là cho đến gần đây. Suy nghĩ đến chuyện Taehyung bằng cách nào đó đã ảnh hưởng đến việc lựa chọn bạn trai của Jin nghe thật nực cười. Hoàn toàn buồn cười. Họ chỉ là bạn bè. Họ đã từng là bạn bè. Jin chưa bao giờ coi cậu hơn một người bạn - cho đến khi Taehyung buộc Jin xem họ như bạn tình của nhau.

"Em sai rồi," cuối cùng Taehyung lên tiếng. "Hoàn toàn sai."

Junghun nhún vai, nhìn vào điện thoại một cách lơ đễnh. "Anh có muốn cá cược chuyện anh chàng mới này sẽ trụ được bao lâu trước khi Jin tìm ra khuyết điểm nào đó ở cậu ta và bỏ rơi cậu ta không? Cao nhất là một tuần hoặc hai tuần."

Taehyung nói: "Anh nghĩ họ đã ở bên nhau được một tháng rồi."

"Thật sao?" Junghun nói, gõ gì đó trên điện thoại của mình. "Vậy mà bọn em mới biết tới sự tồn tại của anh chàng đó một giờ trước."

Taehyung chớp mắt.

"Chán thì về đi, Tae." Junghun nói rồi lững thững rời đi.

Taehyung do dự. Cậu muốn rời đi, nhưng đồng thời lại tưởng tượng cảnh sau khi cậu đi thì Jin sẽ đưa Chan Hee lên lầu và-

"Đờ mờ," Taehyung càu nhàu, thất vọng với chính mình. Cậu thật nực cười. Làm như sự hiện diện của cậu sẽ ngăn được Jin đưa Chan Hee lên lầu hoặc hôn cậu ta trước mặt mọi người, cậu ảo tưởng sức mạnh quá. Taehyung không là ai cả. Mẹ kiếp, không là gì hết, nhưng...

Mím môi, Taehyung nhìn Jin lần nữa và cau có khi thấy Chan Hee hơi nghiêng người vào Jin. Và anh ấy không có hành động nào hết, tay anh vẫn đút vào túi quần nhưng cũng không lùi ra. Taehyung muốn - cậu muốn - muốn hét lên vì thất vọng.

Đáng lẽ cậu không nên cảm thấy thế này, chết tiệt. Jin là bạn thân của cậu. Anh em thân thiết của cậu. Cậu bị làm sao vậy?

Ánh mắt của Jin đột nhiên chuyển hướng về phía Taehyung, cảm giác như lần đầu tiên trong buổi tối hôm đó. Biểu cảm của Jin thật kỳ lạ. Anh ấy có vẻ... khó chịu? Với ai? Taehyung chỉ đứng đó, suy nghĩ đến vấn đề riêng của cậu.

Bối rối, Taehyung quan sát Jin kỹ hơn.

Jin dường như rất chú ý đến Chan Hee, nhưng thỉnh thoảng, anh ấy lại liếc nhìn Taehyung và ánh mắt anh ấy trở nên u ám hơn, quai hàm nghiến chặt theo kiểu cáu kỉnh. Taehyung hoàn toàn bối rối. Jin đang bực ai? Taehyung? Hay bản thân anh ấy?

Có lẽ Jin phát cáu vì Taehyung không cố gắng kết bạn với người anh ấy đang hẹn hò?

Taehyung cau mày. Thành thật mà nói, cậu không muốn cố gắng làm bạn với cậu nhóc xinh xắn đó.

Nhưng có lẽ cậu nên làm vậy. Nếu Jin nghiêm túc với Chan Hee, anh ấy sẽ muốn bạn thân thân thiết với bạn trai của mình, phải không?

Lờ đi cảm giác khó chịu, thắt chặt trong ruột, Taehyung từ từ đi về phía Jin và Chan Hee.

"Hey," Jin chào khi cậu đến gần họ. Có gì đó thay đổi trong biểu cảm của anh ấy trước khi choàng tay qua vai Taehyung một cách thản nhiên. Cử chỉ tự nhiên đến nỗi chẳng có lý do gì khiến Taehyung chú ý đến anh đến thế. Taehyung hít một hơi nông trong mùi kem cạo râu quen thuộc của Jin và cố gắng giả vờ không biểu hiện ra ham muốn áp mặt vào cổ Jin và hít vào mùi hương ấy.

"Chan Hee, Taehyung," Jin giới thiệu. "Anh nghĩ hai người chưa được giới thiệu chính thức với nhau."

"Rất vui được gặp anh," Chan Hee chào nhưng hầu như không nhìn về phía Taehyung. Đôi mắt cậu ta chỉ hướng về Jin. Nước dãi cậu ta sắp rớt khỏi mồm rồi kìa. Tém tém lại đi.

Taehyung lầm bầm tự nói một mình, cố gắng kìm nén sự thôi thúc vô lý muốn nói với tên khốn đó ngừng liếc mắt đưa tình với Jin nữa.

"Sao không nói với anh là em sẽ đến," Jin nhẹ nhàng trách móc với hình ảnh của một người bạn thân nhất và không gì khác. Anh ấy có vẻ bị phân tâm, đang nhìn Chan Hee.

Chết tiệt, Taehyung phát ngán với màn nhập vai của Jin. Nơi đây, xung quanh đều là bạn bè và người nhà Jin, còn có Chan Hee, Taehyung đột nhiên muốn chứng minh rằng người bạn thân của cậu là người đã đâm thằng nhỏ của mình vào bên trong cậu suốt đêm hôm qua, thì thầm những lời tục tĩu vào tai, không phải là một phần tưởng tượng của cậu.

Vì vậy, lần đầu tiên Taehyung quyết định biến cái ôm hờ hững bình thường thành bất bình thường, gần như dựa hẳn người vào lồng ngực anh ấy.

Cậu cảm thấy cơ bắp của Jin căng lên một chút, nhưng biểu cảm của Jin không để lộ điều gì. Anh cho Taehyung một cái nhìn kỳ lạ và nhướng mày lên một chút.

Taehyung cảm thấy hai má nóng bừng, nhưng cậu không lùi lại.

Jin quan sát cậu một lúc lâu, vẻ mặt anh thoáng chút bực bội, mặc dù cánh tay quanh Taehyung siết chặt hơn, kéo cậu sát vào người hơn.

Lẽ ra Taehyung không nên cảm thấy hài lòng về điều đó, nhưng cậu đã mừng thầm trong lòng. Cậu không thể không nhìn Chan Hee, cảm thấy vô cùng hài lòng khi thấy Chan Hee chắc chắn đã nhận thấy họ thân thiết đến mức nào. Cậu không thể biết Chan Hee cảm thấy thế nào, nhưng trông cậu ta không còn vui vẻ nữa.

"Nhà vệ sinh ở đâu, Jin?" Chan Hee hỏi, trao cho Jin một cái nhìn ẩn ý mà anh ấy dường như không nhận ra vì đang nhìn Taehyung.

"Xuống hành lang, phía bên trái," Taehyung trả lời.

Chan Hee trừng mắt nhìn cậu.

Taehyung trừng mắt nhìn lại. Gì vậy? Cậu chỉ đang giúp đỡ thôi mà!

Chan Hee bỏ đi.

Jin nói: "Trông em có vẻ rất hài lòng."

Taehyung nhìn chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của anh. "Hai người chịch nhau rồi?" câu hỏi vô thức buột ra khỏi miệng trước khi cậu kịp ngăn lại. Đó là điều mà cậu đã muốn hỏi từ rất lâu mà chưa dám, không muốn nghe câu trả lời của Jin.

Jin trừng mắt nhìn cậu. "Chưa."

Taehyung cảm thấy nút thắt trong bụng đã được nới lỏng ra một chút.

Jin nói: "Cho đến giờ bọn anh chỉ hẹn hò cho vui. Nhưng điều đó có thể thay đổi. Cậu ấy đang tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc. "

"Cậu ấy có biết về em không? Rằng chúng ta đang... "

"Làm tình với nhau?" Jin tiếp lời.

Taehyung không nghĩ mình thích từ này - cách dùng từ Jin khiến cậu hơi khó chịu - nhưng cậu vẫn gật đầu.

"Không có lý do gì để cậu ấy biết về chuyện đó cả, đúng không?" Jin nói. "Cậu ấy chỉ cần biết anh và anh chưa từng thuộc về ai."

Chưa từng?

"Anh có hôn cậu ấy không?" Taehyung không tự chủ hỏi tiếp.

Jin cũng ngạc nhiên trước câu hỏi như Taehyung. Không cần phải nói câu Có liên quan gì tới em? thì Taehyung cũng có thể đọc được trên nét mặt của anh.

Taehyung nhìn xuống. "Tò mò thôi."

"Tò mò?" Jin nói, rất dứt khoát. "Anh nghĩ điều duy nhất em quan tâm là nơi cây gậy của anh đâm vào."

Taehyung cau có. "Em nghĩ anh không nên hôn cậu ấy. Nếu cậu ấy bị mụn rộp thì sao? Em không muốn bị mụn rộp. "

Biểu cảm của Jin trở nên căng thẳng. "Chết tiệt! Thật hết nói nỗi mà. Cái quái gì trong đầu em vậy. Em trông có vẻ bối rối". Anh tách mình khỏi Taehyung và quay đi - về phía Chan Hee đang đứng.

Taehyung nắm lấy cánh tay anh. "Nhưng đó là một mối quan tâm chính đáng!" cậu lí nhí nói, cảm thấy tuyệt vọng và chiếm hữu, và ghét nó. Cái quái gì đã xảy ra với cậu vậy? Jin đã biến cậu thành cái gì vậy? "Trông cậu ấy không được khỏe lắm! Anh không nghĩ cậu ấy không được khỏe sao?"

Jin nghiến chặt khớp hàm. "Nghe này, Taehyung," anh hạ giọng nói. "Em cứ lải nhải về việc em là trai thẳng. Mừng cho em nhưng nên nhớ anh là người đồng tính. Em không muốn gì từ anh ngoại trừ cây gậy này. Anh không ý kiến gì - nhưng anh cũng cần những thứ mà em không thể cho anh. Những thứ anh sẽ phải nhận từ người khác. Chúng ta là những người bạn thỉnh thoảng có quan hệ tình dục, không có gì hơn. Đừng làm anh rối bời, được chứ?"

"Nhưng em đã để anh hôn," Taehyung nói, cau mày bất an. "Anh còn muốn gì khác nữa?"

Jin bật cười. "Anh có thể muốn gì nữa đây?" Anh lắc đầu với một nụ cười gượng gạo. "Cảm ơn vì đã chịu đựng những nụ hôn của anh. Sự hy sinh của em thật đáng tuyên dương." Anh kéo tay cậu ra và đi về phía Chan Hee, người đang mỉm cười với Jin và nói điều gì đó, những ngón tay cậu ta đang vuốt ve phần bắp tay của Jin.

Có thứ gì đó như nghẹn lại và xấu xí đang không ngừng sôi sục lên trong dạ dày. Cậu cảm thấy... cực kỳ khó chịu, bực bội và tức giận mà không có lý do gì cả.

Tìm hiểu xem cái quái gì đang diễn ra trong đầu em vậy. Em có vẻ bối rối.

Taehyung thở dài, cố gắng hiểu được cảm xúc của mình. Jin đã đúng. Điều này không bình thường. Cậu ... gần đây cậu cư xử rất kỳ quặc. Cùng với nhận thức đáng lo ngại gần đây là cậu bị hấp dẫn tình dục bởi người bạn thân của mình, tính chiếm hữu này chỉ là một triệu chứng khác của vấn đề. Vấn đề ở đây là cậu dường như đã quen dần ..... và thích tất cả những điều đồng tính mà Jin đã làm với cậu.

Thích? Một giọng nói thì thầm đầy mỉa mai trong tâm trí cậu. Thèm muốn mới là từ diễn tả thích hợp hơn.

Taehyung cau mày lại, tự xấu hổ đến đỏ mặt. Vậy nó có nghĩa là gì? Bây giờ cậu là người đồng tính ư?

Suy nghĩ đó...thật đáng lo ngại. Ừ thì Taehyung không có định kiến với những người đồng tính. Cậu chỉ là... không thể tin cậu là một trong số họ được. Dù sao thì cậu không cảm thấy mình đồng tính. Ánh mắt cậu vẫn tự nhiên hướng về những phụ nữ xinh đẹp - và Jin. Có lẽ cậu chỉ phát triển một chút gì đó dành cho Jin. Chuyện này không có gì phải ngạc nhiên cả, Taehyung yêu anh bạn thân của mình, vì vậy hoàn toàn tự nhiên khi tình cảm anh em đơn thuần của cậu kết hợp với những lần làm tình nóng bỏng mà họ đã có sẽ tạo ra một thứ mê đắm giả tạo nào đó. Nó sẽ sớm qua thôi, phải không?

Điều đó không có nghĩa cậu là người đồng tính.

Nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm ra lời giải thích cho tất cả những cảm giác kỳ lạ bên trong mình, Taehyung tiến về phía Jin và Chan Hee, quyết tâm trở thành một người bạn tốt hơn và kìm nén sự ghét bỏ mãnh liệt của mình đối với anh chàng này. Việc Taehyung nảy sinh tình cảm giả với Jin không phải lỗi của Chan Hee. Taehyung sẽ chứng minh cho Jin thấy rằng cậu có thể ngừng hành động như một kẻ lập dị chiếm hữu.

Vì vậy, khi Taehyung đến chỗ cặp đôi, cậu nói với giọng điệu vui vẻ hòa nhã nhất của mình, "Cậu đã tìm thấy nhà vệ sinh chưa?"

Chan Hee cuối cùng cũng ngừng liếc mắt đưa tình với Jin và nhìn Taehyung. "Rồi," cậu ấy lạnh lùng trả lời.

Taehyung nở nụ cười rạng rỡ nhất với cậu ấy và chen vào giữa hai người. Cậu có thể cảm nhận ánh mắt mãnh liệt của Jin dán vào gáy mình, nhưng cậu phớt lờ nó, tập trung sự chú ý vào Chan Hee. Taehyung muốn đối xử thân thiện với cậu chàng, nhưng cậu ấy cứ làm ngơ trước sự cố gắng bắt chuyện của cậu. "Tôi ... cậu có hay xem bóng đá không?" cuối cùng cậu cũng kiếm được chủ đề khác để nói.

"Không nhiều lắm," Chan Hee vẫn không mặn không nhạt trả lời, nhìn Taehyung như thể trông Taehyung thật ngu ngốc.

Bỏ qua cảm giác ngượng ngùng, Taehyung vui vẻ nói tiếp: "Jin đã nói với tôi tất cả về cậu, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần tìm hiểu nhau nhiều hơn và trở thành bạn bè nếu cậu và Jin thành đôi." Những lời nói khiến cậu muốn nôn, nhưng Taehyung cố nặn ra một nụ cười thân thiện.

"Bạn bè," Chan Hee lặp lại, giọng cậu đầy hoài nghi và đôi mắt nai thể hiện sự nghi ngờ về điều đó.

Thật sự cái nhìn đó làm cậu hơi khó chịu nhưng Taehyung quyết tâm phớt lờ nó. Cậu có một làn da khá dày và đây là lúc để chứng minh điều đó.

Nhưng trước khi cậu kịp nói bất cứ điều gì, bàn tay của Jin đã siết chặt vai cậu, cái chạm mơ hồ trấn an khiến cậu yên tâm. "Taehyung là người bạn thân lâu năm của anh," Jin nói, giọng anh đanh thép, kéo Taehyung lại gần anh hơn. Tâm trạng của Taehyung thả lỏng không ít, những tàn tích còn lại của sự khó chịu cuối cùng cũng biến mất. "Cậu ấy có thể hơi ngố, nhưng không có ý xấu, và nhiều khi hay khoe mẽ như con công nhưng cậu ấy thực sự là một người tốt."

"Này," Taehyung bĩu môi, trừng mắt nhìn Jin. "Em không phải công!"

Jin nhếch mép cười, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú và trìu mến. "Ít nhất thì chú công này cũng xinh đẹp."

Dù hơi mất thể diện nhưng Taehyung cảm thấy bản thân mình cần làm dáng chút chút. Khỉ thật, cái thứ tình cảm giả tưởng này thật ghê gớm.

Ai đó hắng giọng và Taehyung rời mắt khỏi Jin.

Chan Hee mím môi. "Em nghĩ mình sẽ về nhà, Jin," cậu nói, giọng lạnh tanh.

Jin nhìn lại cũng lạnh lùng không kém. "Em muốn đi nhờ xe không?"

Chan Hee lắc đầu và ngẩng cao đầu hướng ra cửa.

Chà, thật khó xử, Taehyung nghĩ, nhưng cậu cũng không để tâm đến thế đâu. Việc được dựa vào lồng ngực Jin khiến cậu thực sự hạnh phúc. Cậu thực sự phát ốm với chính mình, nhưng Taehyung không thể bắt mình lùi ra được.

Chỉ một lúc thôi, Taehyung tự nhủ.

Jin nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu. "Hôm nay em cực kỳ nhạy cảm đấy."

Nhiệt độ trên mặt Taehyung càng lúc cao. "Anh im đi," cậu lầm bầm, ra lệnh cho cơ thể phải lùi ra xa.

Nhưng cánh tay của Jin không hề nhúc nhích và Taehyung đã bỏ cuộc sau một chút nỗ lực yếu ớt.

"Anh đánh giá cao việc em đã cố gắng để kết bạn với Chan Hee," Jin nói, giọng điệu không nhẹ không nặng. Đập tan cuộc tranh cãi căng thẳng của họ lúc nãy.

Taehyung khịt mũi. "Em thấy cậu ta không đánh giá cao nó đâu. Cậu ta nhìn em như một con bọ hôi dưới chân vậy. Mặc dù em phải khen ngợi anh chàng vì khả năng nhìn xuống một người cao hơn mình cái đầu. "

Jin mím môi.

"Em không trách đâu. Anh đã khen em đẹp trước mặt cậu ta," Taehyung nhếch môi lên, cười hết sức giả tạo. "Cậu ta có thể đã đoán được chúng ta đã chịch nhau."

Jin hờ hững trả lời. "Điều đó chả liên quan. Dù em ấy và anh đã có một vài buổi hẹn hò đi chơi nhưng bọn anh không nợ nhau gì hết. "

Taehyung nói: "Em không thích thông não cho anh, nhưng cậu ấy có vẻ không nghĩ giống anh đâu." Cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của cậu chàng đó.

Jin nhún vai. "Đó là tại cậu ấy. Anh chưa bao giờ hứa hẹn điều gì cả".

Taehyung xóc xỉa. "Đôi khi anh đúng là một thằng khốn thực thụ. Đánh lừa mọi người bởi sự tử tế của mình nhưng thực ra là tên khốn toàn tập".

"Anh tử tế với những người xứng đáng," Jin nói, giọng anh cứng rắn đến không ngờ. "Cậu ta tỏ ra thượng đẳng khi em cố gắng thân thiện. Anh đã nghĩ cậu ta là một người tốt hơn thế ".

Taehyung chau mày. Cậu cho rằng Jin có hơi phiến diện với anh chàng đó.

Làm cậu nghĩ đến những lời của Junghun. Anh có muốn cá cược chuyện anh chàng mới này sẽ trụ được bao lâu trước khi Jin tìm ra khuyết điểm nào đó ở cậu ta và bỏ rơi cậu ta không?

Junghun có thể đúng? Jin vẫn luôn như vậy và Taehyung đã không nhận ra? Đối với một người từng tuyên bố đang tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc thì Jin chắc chắn đã không nỗ lực nhiều để tìm hiểu những người anh ấy đã từng hẹn hò. Thật là kỳ lạ. Theo kinh nghiệm của Taehyung, Jin rất giỏi đồng cảm. Anh ấy hiểu Taehyung như một cuốn sách mở, luôn để ý tâm trạng của cậu; giống như vài phút trước, khi Jin cảm nhận được sự bối rối và bất an của cậu, anh ấy đã lập tức đứng ra bảo vệ. Thật kỳ lạ khi Jin không thể hiện sự đồng cảm đó với những người mà anh ấy thực sự đang hẹn hò.

"Cậu ấy chỉ ghen tị thôi," Taehyung nói. "Em hiểu được."

Cậu có thể cảm thấy ánh mắt của Jin dừng trên khuôn mặt của mình. "Gì?"

Taehyung do dự. Chết tiệt, Jin vẫn là anh bạn thân của cậu. Nếu cậu không thể thành thật với bạn thân của mình thì cậu có thể thành thật với ai đây?

Taehyung nhìn thẳng vào mắt Jin. "Em cũng cảm thấy ghen tị."

Có gì đó thay đổi trong mắt Jin, mặc dù biểu hiện của anh ấy vẫn trầm tĩnh không đổi. "Ghen tị?"

Taehyung liếm môi. "Em chỉ là... em cũng không biết, dường như có cái gì đó dành cho anh đã phát trển," cậu cười cười, giọng nói rõ ràng có sự khẩn trương. "Giống như.... em chắc đó chỉ là tác dụng phụ của những lần làm tình tuyệt vời của cả hai - chắc chắn em sẽ vượt qua nhanh thôi - anh biết em thẳng mà - nhưng em chỉ..." Cậu nhún vai, nhìn Jin một cách bất lực. "Em xin lỗi. Em biết anh đã nói không được nghĩ quá xa, nhưng em rất bối rối, Jin. "

Jin thở dài. "Tae..." Anh cúi xuống và hôn lên khóe môi cậu. Đây có thể chỉ là một cái hôn an ủi, nhưng Taehyung đã biến chất nó bằng cách hé môi ra ngậm lấy môi anh một cách háo hức.

Cậu có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của Jin, nhưng Jin vẫn phối hợp biến thành nụ hôn sâu, tay anh vùi vào tóc Taehyung. Taehyung thở dài trong hạnh phúc khi đầu lưỡi của Jin xâm nhập sâu vào trong miệng cậu, râu ngắn ma sát làn da. Cậu ngậm lấy lưỡi Jin một cách thèm khát, vòng tay qua eo Jin và cố gắng kéo anh lại gần hơn; Cảm giác như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối họ hôn nhau chứ không phải hôm qua. Cậu khao khát điều này đến mức không biết phải làm gì với bản thân. Hai người liền chìm đắm trong cảm xúc nồng cháy mà nụ hôn sâu này mang lại.

Có người huýt sáo. "Hai đứa kiếm một phòng đi. Có những đứa trẻ ở đây. "

"Đi nào," Jin khàn khàn nói, đưa cậu ra khỏi căn phòng đông đúc.

Taehyung thậm chí không còn tâm trí để ý hoàn cảnh xung quanh như thế nào. Ngay khoảnh khắc họ vào phòng Jin, cậu đẩy Jin vào cửa, môi lưỡi cậu hôn liếm ở yết hầu của Jin, hai tay nôn nóng luồn tay vào trong áo anh sờ soạn. Của em. Tất cả là của em, anh là của em, của em, chỉ là của em. Cậu xé toạc chiếc áo sơ mi của Jin ra khỏi người anh, những chiếc cúc áo tung bay khắp nơi, và hôn lên khuôn ngực rộng của anh, hít lấy hít để một cách thèm thuồng. Fuck, cậu chưa từng điên cuồng như thế này vì ai cả, chỉ ngửi mùi hương cơ thể của anh thôi cũng có thể hưng phấn đến mức không thể chờ đợi anh đặt dưới thân chà đạp.

Cậu mở khóa quần của Jin, dò tay vào trong thả cây gậy to, dài đang bị nhốt ra. Taehyung trực tiếp quỳ giữa hai chân anh và ngậm lấy nó vào trong miệng, dốc sức mút vào khiến Jin phát ra một tiếng rên gợi cảm. Taehyung đã luôn nghĩ rằng phụ nữ thật giả tạo mỗi khi họ rên rỉ trong lúc nuốt thằng nhỏ của cậu. Bây giờ cậu không thể ngừng tạo ra những âm thanh sung sướng khi làm vậy, thằng nhỏ của cậu đã cứng ngắc và rỉ ra một ít dịch nhầy trong quần jean.

"Em trông thật xinh đẹp với con c*c của anh trong miệng." Những ngón tay Jin vuốt tóc Taehyung, nhay nhay phần dái tai, còn cố ý nói những lời Taehyung không thể chịu được khiến cậu suýt chút nữa bắn ra. "Bé cưng, nhìn xem dáng vẻ bây giờ của em đi. Em sinh ra là đĩ dâm mà. L*n nhỏ của em có ướt vì anh không, bé cưng? "

Âm thanh rên rỉ của Taehyung từ trong cổ họng tràn ra không ngừng, thằng nhỏ cậu đang giật giật.

"Nhìn em này," Jin nói, vuốt ve má cậu - nhìn cây gậy của mình đang ra vào trong miệng Taehyung - đôi mắt anh cũng không thể che giấu dục vọng. "Mẹ kiếp, anh muốn bắn lên măt em. Để anh làm nhé, được không em yêu? "

Taehyung cau mày nhưng vẫn gật đầu. Cậu hơi thất vọng vì chưa được Jin đâm vào bên trong, nhưng điều này cũng rất nóng bỏng, cho dù hơi nhục nhã một chút.

"Đừng lo lắng," Jin nói, tay không ngừng vuốt lên trượt xuống gậy thịt của mình trước mặt Taehyung. "Anh sẽ nhấm nháp cưng thật ngon miệng, chơi l*n cưng hàng giờ liền cho đến khi cưng cầu xin c*c của anh."

Taehyung lập tức run rẩy. Vô thức hé miệng đón nhận tia tinh dịch đậm đặc bắn lên mặt cậu.

Một lúc sau, Jin đã thực hiện tốt lời hứa của mình. Anh đặt Taehyung nằm trên giường và mút lấy thằng nhỏ của cậu vào khoang miệng ấm áp, trong khi các ngón tay đâm vào lỗ thịt của cậu không ngừng chơi đùa.

Gậy thịt Jin lần nữa cứng lại khi nghe Taehyung nức nở cầu xin anh lấp đầy cậu, thoả mãn cậu. "Làm ơn làm ơn làm ơn-cần anh..."

Jin tay ôm eo lật mạnh Taehyng lại, khiến cậu nằm sấp, một thúc đâm thẳng gậy thịt to lớn vào tiểu cúc, hai người trong phút chốc thở ra đầy sảng khoái, hơi thở nóng rực áp vào tai Taehyung, cơ thể anh đè nặng lên người cậu. Taehyung rên rỉ, hoàn toàn yêu thích tư thế thâm nhập sâu này. Cậu không biết mình sẽ sống như thế nào nếu thiếu nó.

"Em cắn chặt con c*c anh quá," Jin sướng rên lên một tiếng, nhìn xuống nơi tiếp nối giữa hai người họ, ôm cậu từ phía sau chậm rãi đưa đẩy, để gậy thịt thô to của anh cọ xát vách thịt bên trong cúc huyệt của Taehyung. "Làm thế nào mà lỗ dâm như em lại có thể chặt chẽ như vậy?"

Nghe anh nói vậy, hô hấp cậu càng thêm gấp gáp, Taehyung uốn éo mông, chủ động đẩy cao mông lên để Jin càng thâm nhập sâu hơn. Mẹ kiếp. Không gì sánh bằng cảm giác này.

"Thèm khát vậy ư" Những cú thúc của Jin trở nên kịch liệt hơn, mỗi một cú đều cố tình đâm vào tuyến tiền liệt của Taehyung hết lần này đến lần khác. "Anh cá là em sẽ làm bất cứ điều gì vì con c*c này của anh."

Taehyung hừ hừ không thể nói lên thành tiếng, cơ thể cậu cứ mở ra từng chút theo từng cú đẩy của Jin.

"Mọi người ở tầng dưới đều biết chúng ta đang làm gì ở đây," Jin nói, bàn tay lướt qua bụng cậu cầm lấy thằng nhỏ đang cương của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. "Ngay cả khi họ không đoán được điều đó thì họ cũng có thể nghe thấy âm thanh mà em đang phát ra khi l*n em đang nuốt lấy con c*c của anh. Đĩ dâm à. "

Taehyung rên rỉ, một làn sóng kích thích mới đánh mạnh vào cậu. Việc mà mọi người ở tầng dưới có thể biết chuyện hai người đang làm - đáng lẽ phải khiến cậu hoảng sợ nhưng cậu chỉ thấy rất kích thích. Cậu sắp đến cực hạn...rất gần....

Jin vùi mặt vào gáy cậu, gậy thịt vẫn mãnh mẽ ra vào trong cơ thể cậu. "Anh cá nếu họ tập trung lắng nghe, họ sẽ nghe thấy tiếng nước dâm đãng theo từng lần thọc vào rút ra của c*c anh."

Taehyung co rút, cuối cùng không nhịn nổi nữa bắn ra, cơn cực khoái dữ dội và mãnh liệt đến mức nước mắt chảy ra. Cậu cảm thấy trước mắt trắng xoá, khoái cảm cực hạn khiến cậu thấy kiệt sức như sắp chết đến nơi.

Ý nghĩ cuối cùng cậu có trước khi chìm vào giấc ngủ là,

Cậu sẽ không bao giờ có thể sống mà không có điều này.

Không có anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro