Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phóng viên giải trí Châu Diệc Nhạc cảm thấy cuộc đời mình đúng là khởi nguồn vui vẻ của mọi sự bát quái. Thể chất bắt gặp và bóc mẽ gian tình mạnh mẽ đến cỡ nào chứ! Vậy mà nửa đêm đau răng đến bệnh viện khám một cái cũng đụng phải tin tức lớn!

Đầu tiên là ở hành lang, đi lướt qua một người, một người con trai dáng dấp thon dài, đầu đội mũ thấp, nhìn có vẻ rất đẹp trai.

Đợi, đợi đã....Chu Lăng?! Hình như thật sự là Chu Lăng kìa! Hắn nửa đêm nửa hôm đến bệnh viện để khám bệnh gì? Đi với ai đến? Có tin tức kỳ lạ gì để đào không, ai da ai da thật là sơ suất, lần này không đem theo ống kính nhỏ!

Nhưng làm sao làm khó được hắn.

Cau mày cắn chặt miếng bông giảm đau trong miệng, đem theo lòng kính nghiệp sâu sắc đuổi theo bằng những bước chân nhẹ như mèo đi vậy. Theo đến chỗ ngã rẽ, lại không thấy bóng dáng Chu Lăng đâu nữa.

Ý, kỳ lạ thật, trình độ của lão tử không phải chỉ có thế này a? Châu Diệc Nhạc nhủ thầm trong bụng, không cam tâm mà lại đi lên trước thêm vài bước, đột nhiên dừng lại trước cánh cửa đang nửa mở của một phòng bệnh đơn.

Không nhìn nhầm chứ! Đó không phải là, không phải là vị dân công đẹp trai của tổng tài bá đạo sao?! Chủ đề tổng tài X dân công lần trước, bất kể là lượng tiêu thụ báo viết hay số lượt bấm đọc trên web đều làm người ta vô cùng thỏa mãn.

Châu Diệc Lạc đương nhiên vẫn rất có phẩm hạnh đạo đức, làm mờ mặt cho người anh em dân công, chỉ để lộ ra thân hình đẹp đẽ với áo ba lỗ làm người ta nghĩ đến là muốn phun máu mũi.

Nhưng trên ảnh thì làm mờ được, còn trong lòng lại rõ nét HD luôn! Chó săn kính nghiệp rất là chuyên nghiệp, đối với nhân vật trung tâm của bát quái hàng đầu này, cho dù là người thường cũng nhìn phát không quên!

Huống chi vị người thường này thật sự rất đẹp trai, rất bắt mắt, lại càng không thể quên rồi. Lại nhìn kỹ thêm lần nữa, vị dân công đó ngồi bên cạnh giường. Mà cái vị đang nửa nằm nghỉ ngơi trên giường, quả nhiên vẫn chính là cái vị Lê tổng kim cương vương lão ngũ kia!

Quả quyết tắt đèn flash, tách tách tách, tách tách tách. (điên cuồng chụp ảnh)Kỳ sau đến đây! Tổng tài bá đạo nửa đêm nhập viện cấp cứu, người yêu dân công cả đêm săn sóc! Tình cảm thăng hoa! Tay còn đặt trên bụng giúp người ta xoa bóp, cảm giác thật là ôn nhu, thật có tình a. Mặc dù có vẻ là người của hai giai tầng khác nhau, nhưng cảm giác lại hợp nhau đến kỳ lạ. Thật đúng là thế gian có chân tình, thế gian có chân ái!.....

Kỷ Khải không phải cố ý cả đêm không ngủ. Hắn rất muốn ngủ, vô cùng vô cùng muốn ngủ. 

Đều tại Lê Vị Đô quả thực là một nhân tài. Trong khi hắn bị Chu Lăng kéo ra ngoài khoảng mười phút, vậy mà lại đau đến mức ngã lăn xuống đất, mồ hôi lạnh đầy người, nói không thành tiếng, vậy nên bác sỹ đành phải tiêm cho hắn một mũi pethidine (một loại thuốc giảm đau gây nghiện).

Đại thiếu gia nhà có tiền....quả nhiên mỏng manh yếu ớt mười phần! Sau đó thật sự phiền phức rồi. Cả một đêm hắn đều giúp vị Lê tổng kia ủ bụng, một khi bỏ tay ra người kia liền lăn qua lăn lại muốn sống muốn chết. Bắt bác sỹ lại tiêm cho một mũi bằng được.

Nghiêm khắc mà nói, pethidin còn là chất gây nghiện đó biết không! Không nhẫn tâm để nhân tài trong sự nghiệp bị nghiện hỏng đầu óc, từ đó không có đường về, Kỷ Khải chỉ có thể căng da đầu mà phục vụ người ta cả một đêm.

Tình huống này kéo dài đến sáng ngày thứ hai, mới cuối cùng có chuyển biến tốt. Bác sỹ lại kê thêm ít thuốc, gật đầu tỏ vẻ quan sát Lê Vị Đô kết thúc, có thể thu dọn đồ đạc về nhà rồi. Kỷ Khải gương mặt tiều tụy với hai bọng mắt thâm đen, mua ít cháo với bánh bao nhân rau đi lên lầu. Lê Vị Đô lại rũ mắt, mặt vô biểu tình, ngón tay thon dài móc ra cái ví đen Burberry của hắn.

"Lê tổng, đưa tôi tiền vắc xin chó dại là được rồi, tiền đồ ăn sáng vài đồng này không cần đưa đâu!" Hơn nữa, thổ hào ngài không có việc gì nên đếm tiền cho vui à, còn định đưa tôi một sấp đỏ kia cơ á?

"Nhận lấy đi."

"Lê tổng, vắc xin cộng với tổn thất tinh thần ba mươi là được rồi, anh đưa có chút quá nhiều rồi đi!"

"Anh chăm sóc tôi cả buổi tối, xem như tôi trả phí hộ lý cho anh."

Hộ lý....một sấp đỏ đỏ này, đoán chừng ba đến năm ngàn, mặc dù Kỷ Khải không rõ giá thuê hộ lý một tối là bao nhiêu, nhưng lại nghe người ta nói qua mức giá một buổi tối tìm vịt. (vịt = c*ve nam)

Cứ có cảm giác bị người ta xem thường rồi, muốn mở miệng nói lý, nhưng lại có chút lười tính toán với tên nhà giàu bệnh tật yếu ớt, não phẳng này.

"Anh một chút nữa...sẽ về thẳng nhà à?"

Kỷ Khải cau mày gật gật đầu, tay vô ý thức lại muốn đút vào túi quần tìm thuốc lá. Mẹ nó chứ, bệnh viện cấm hút thuốc. Cuộc sống này không có cách nào để vượt qua nữa rồi!

"Về rồi thì sống cho tốt, tôi nghĩ, Chu Lăng hắn ít nhiều cũng vẫn để ý đến anh."

"...."

"Điều kiện như Chu Lăng như thế này, anh chắc chắn cũng không muốn ly hôn với anh ta dễ vậy. Khi về đừng có náo loạn quá, cho hắn cái bậc thang đi xuống, thấy tốt thì nhận đi. Về sau chu đáo một chút, chăm chút cho bản thân thật tốt, không có việc gì thì đừng cãi nhau. Lát nữa tôi cũng phải đi đón tiểu Nhân, về sau hai chúng ta đều quản họ cho tốt, để cho họ ít gặp mặt nhau là được."

Kỷ Khải sững sờ. Những lời này của Lê Vị Đô thực sự là có quá nhiều điểm buồn nôn, hắn thậm chí không biết nên bắt đầu nôn từ chỗ nào.

Sau đó, đây vẫn chưa phải kết thúc –

"Anh tên là Kỷ Khải có phải không?"

Ai da, cảm ơn ngài vẫn nhớ tên của tôi! Vinh hạnh quá!

"Dù sao anh cũng không đi làm, sau khi về nhà, bỏ ra thêm chút công phu quản chặt Chu lăng không tốt sao?"

"...."

"Dứt khoát làm trợ lý của hắn đi, sau này hắn đi đâu anh đi đó, nhìn hắn chặt vào, không cho hắn bất cứ cơ hội nào làm loạn ở bên ngoài."

"...."

"Sao anh không nói gì vậy?"

"Lê tổng, tôi thật sự không có ý gì khác." Kỷ Khải tận lực cố gắng làm cho mình thể hiện sự thành khẩn: "Tôi chỉ là...đơn thuần không muốn nói chuyện với người não tàn mà thôi."

..........

Không khí cứng đờ quỷ dị vô cùng.

Kỷ Khải lái xe, ghế phụ là Chu Lăng tinh thần chưa tỉnh táo. Ghế sau đang chở Lê Vị Đô, cùng với tiểu mỹ nhân Diệp Nhân mà ban nãy Lê Vị Đô hết lòng dỗ dành mới chịu ra khỏi khách sạn đi về, hãy còn đang nhỏ giọng khóc kia.

"Chính thất" cả đêm không ngủ đang lái xe, trầm mặc ngồi bên cạnh là "chồng" của hắn, hắn đang phải lái xe chở "tiểu tam" cùng với "bạn trai của tiểu tam" hư hư thực thực về nhà!

.....Quả nhiên là não tàn nhiều không đếm xuể. Kỷ Khải thừa nhận hôm nay mình cũng nằm trong số não tàn đó.

Gần trưa mới ra khỏi bệnh viện, hắn xuất phát từ đồng tình mà đề xuất là sẽ lái xe đưa Lê tổng bệnh tật ốm yếu về nhà, kết quả là tổng tài nhà người ta bắt đi bằng được khách sạn để đón tiểu kiều thê của hắn!

Gõ cửa phòng khách sạn, ra mở cửa lại là Chu Lăng cũng mắt thâm quầng. Tự động coi Lê Vị Đô ánh mắt hung thần ác sát như không khí, chỉ một mặt gấp gáp, bắt lấy Kỷ Khải bất chấp mà giải thích đến nói năng lộn xộn "em thật sự chỉ cùng cậu ấy nói chuyện mà thôi, chúng em không làm cái gì cả!"

Mặc dù rất muốn chém người, nhưng tổng hợp lại thì hai mắt Diệp Nhân đang sưng như quả đào thế kia, "không làm cái gì cả" cái này Kỷ Khải thực sự tin.

Dù sao, nếu Chu Lăng thật sự làm gì đó, hai người vui vui vẻ vẻ một đêm xuân thì chắc là tiểu mỹ nhân cũng không đến nỗi uất ức thành dạng này......Hướng đi của câu chuyện thật sự là quá mức huyền ảo, Kỷ Khải nghĩ thế nào cũng không ra một cách giải thích hợp lý. Điều duy nhất có thể xác định là, chuyện Diệp Nhân muốn chia tay là điều không cần nghi ngờ.

Thật không biết Lê Vị Đô rốt cuộc đã làm điều gì điên cuồng chọc đến hắn rồi. Dù sao thì tiểu mỹ nhân đã hạ quyết tâm muốn giải thoát mình khỏi chiếc lồng vàng của bạn trai kim chủ hào môn rồi.

Chỉ tiếc là, chim sẻ vàng muốn bay đi, nhưng kim chủ lại không muốn dễ dàng bỏ qua hắn.Dù sao thì tiểu thuyết đều thường viết như thế này – em chạy đi, em chạy không thoát khỏi bàn tay tôi đâu! Em kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu đâu. Sau đó tổng tài và tiểu kiều thê của hắn ngược luyến tình thâm mà ngược lẫn nhau, đến cuối cùng lại chạy lên trên giường vận động mạnh một cái, thì gần như không có chuyện gì nữa rồi.

Kỷ Khải vốn không phải rất để ý bộ phim của hai người kia kết thúc bằng cách nào. Hắn chỉ là nghĩ không thông Chu Lăng ở trong bộ phim này sắm vai nhân vật gì.

Thực sự quá kỳ quái rồi. Nếu bạn muốn nói hắn vô tội, nói hắn chỉ là không thể nhắm mắt nhìn tình đầu bị người ức hiếp, thẳng thắn giúp đỡ lại bị hiểu lầm, một thanh niên thiện lương vô tội, thì Kỷ Khải một dấu câu cũng sẽ không tin.

Nhưng mà, nếu bạn muốn nói đây chắc chắc là ngoại tình thì.... Khi ở khách sạn, Diệp Nhân đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt cá sấu rồi dùng ánh mắt đáng thương hết cỡ nhìn chăm chăm Chu Lăng, Chu Lăng ngược lại từ đầu đến cuối phủi sạch quan hệ, chỉ một mực khuyên hắn "đừng tùy hứng" "về nhà sống cho tốt", thực sự lại không giống gian phu của tiểu mỹ nhân lắm.

Nghĩ không hiểu, Kỷ Khải chỉ cảm thấy đau hết cả đầu. Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tiễn hai cái não tàn ở đằng sau về nhà, tìm một chỗ uống loại rượu mạnh nhất, sau đó ngủ đến đen trời tối đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro