Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thoáng im lặng ngắn ngủi trôi qua, đối phương khẽ hắng một tiếng, mang theo một bộ mặt xem thường.

"Anh hình như không ngạc nhiên chút nào." Mi mắt hẹp dài nheo lại, ngồi tựa ra sau sofa, hai tay lười biếng khoanh lại trước ngực, trên miệng rõ ràng mang theo tựa buồn tựa giận cùng với thương hại và trào phúng.

"Cũng chính là, mọi chuyện lung tung rối loạn của Chu Lăng ở bên ngoài, anh đã sớm biết rồi?""Nhắm một mắt, mở một mắt, không muốn quản có đúng không?""Hay là muốn quản...mà quản không được?"

Nghênh đón khí thế bức người quá đáng đập vào thẳng mặt, Kỷ Khải dùng chút tu dưỡng cuối cùng tiếp tục duy trì nụ cười lễ độ trên mặt, cái nĩa trong tay âm thầm bị bẻ cong đi vài độ.

Cái vị tổng tài này, lão hổ không phát mèo, anh còn lão tử bệnh sắp chết thật à?* (*: này là tác giả chơi chữ, nguyên bản là lão hổ không phát uy, bị coi thành mèo bệnh) Tự hỏi mình xem, mắt để ở đâu thế hả? Anh nhìn kỹ lại đi! Mở to mắt mà nhìn cho rõ! Nhìn mặt lão tử này, body này! Một khi lên máy chạy bộ, cả nửa phòng gym đều phải quay đầu nhìn trộm cơ ngực sexy, múi bụng, eo, còn cả mông nữa đó! Muốn quản quản không được? Ý gì vậy chứ? Lão tử có chỗ nào không bằng "con gà luộc" Diệp Nhân kia chứ?

Ha ha ha, bỏ đi bỏ đi, đừng tức giận.....Dù sao đối phương là "bạn trai của Diệp Nhân", đều thích cái loại yêu nghiệt nhỏ nhắn một tay có thể nắm trọn này, còn có phẩm vị gì để nói nữa?!

"Hai vị tiên sinh~ xin hỏi dùng chút gì ạ?" Cô gái nhân viên phục vụ mặc váy xanh, thắt nơ bướm xanh cầm một cái PAD menu, cười cười lướt đến kịp thời.

Nói ra thì, đây là quán cà phê dùng màu xanh lá làm chủ đạo, có tên là "Lục Dã Tiên Tông". Trên tường dùng lá xanh bằng nhựa trang trí, rèm cửa xanh lá, bàn ghế cũng đều được sơn màu xanh, cho đến chậu hoa ngoài bệ cửa sổ cũng dùng chấm bi xanh và sọc xanh.

Thật xanh, thật xanh, tất cả là một màu xanh xanh. Kỷ Khải lướt nhanh một lượt menu, lộ ra một nụ cười gằn âm u: "Tôi muốn nho xanh ép và bánh ga-to matcha. Cho hỏi quán các em còn có đồ ăn thức uống gì khác 'màu xanh' không?"

Lê tổng này, anh cứ xem thường người khác đi. Nhưng tốt nhất đừng có đắc ý quá sớm, hai chúng ta rốt cuộc ai 'xanh' hơn còn chưa chắc đâu! (Xanh: ám chỉ bị cắm sừng)

"Còn có kiwi ép và...à! Quán em còn có bánh hạt dẻ cười đặc biệt."

"Lê tổng, tôi thay anh gọi hai cái này không vấn đề gì chứ? Xanh mươn mướt, hợp cảnh cỡ nào chứ!"

Đối phương tất nhiên nghe ra sự trào phúng của hắn, sắc mặt đen đi vài phần. Kỷ Khải chống cằm híp mắt lặng lẽ thưởng thức, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút.

"Đúng rồi Lê tổng, chuyện vài ngày trước Diệp Nhân nhà anh vui vẻ chạy đến nhà tôi bấm chuông cửa, anh biết rồi đúng không?" Ung dung thong thả, vốn định cho vị tổng tài cao cao tại thượng này một đòn phủ đầu hoa lệ, không ngờ là trong ánh mắt âm trầm của Lê Vị Đô không có một chút dao động nào, chỉ bình tĩnh gật đầu một cái.

"Tôi biết."

"...." Bình tĩnh như vậy, ngược lại làm cho Kỷ Khải khó tiếp lời. Bánh ga-to matcha kịp thời được bưng lên, cái nĩa trong tay mất tập trung quấy vài cái trên lớp bơ xanh mướt, đầu óc dần bị âm nhạc trong quán chiếm lấy, hát vu vơ vài câu vô nghĩa.

"Thế nên theo lý mà nói, cho dù hai người họ có gì với nhau đi nữa, sợ cũng không phải là ai đơn phương câu dẫn ai, quấy rối ai. Chắc chắn là cả hai bên cùng có trách nhiệm."

Đó là bài hát mới của Chu Lăng. Ấm áp, âm trầm, thâm tình, rất hay. Có tên là "Thân yêu à." Mới ra mắt một tháng đã giành được không ít giải thưởng, danh xứng với thực. Bất kể là giai điệu hay lời bài hát đều vô cùng ôn nhu thâm tình.

Còn nhớ tối đó mở tiệc mừng tại nhà, cậu ta nhìn vào mắt hắn nói rằng, bé Gấu, thân yêu à, bài hát này là viết cho anh đó. Dưới ánh nến và bóng bay, Kỷ Khải nhìn Chu Lăng cười đến vô cùng sáng lạn. Quay đầu đi vào nhà vệ sinh, trộm rửa mặt một cái, lấy một cái kính không độ đeo vào, che đi đôi mắt hơi đỏ lên.


Kết hôn ba năm, quen biết năm năm. Cũng đơn giản, cũng suôn sẻ, đôi khi có những lúc... cũng có gập ghềnh trắc trở không dễ dàng, nhưng đại khái có thể nói rằng vô cùng hạnh phúc. Kỷ Khải cao lớn thô ráp, bình thường cũng không có tâm tư như mấy cô gái nhỏ gì đó. Nhưng đêm khuya tỉnh dậy từ trong mơ, sẽ đột nhiên cảm thấy những năm tháng yên bình thật tốt, cảm thấy có thể kết hôn với Chu Lăng thật là may mắn tám trăm đời. Bây giờ, lại đột nhiên không biết cái "Thân yêu à" này của cậu ta, rốt cuộc là ai nữa rồi. "Đúng là hai bên đều có trách nhiệm."

Lê Vị Đô ở đối diện gật đầu, đánh gãy sự thương cảm của Kỷ Khải: "Hai chúng ta cũng có trách nhiệm."

.......

Kỷ Khải dừng lại động tác trên tay. Lão tử vừa nghe thấy gì vậy? Mặc dù đã sớm biết xã hội có loại giá trị quan theo trào lưu chủ yếu này, gọi là "hôn nhân hoặc tình yêu một khi xảy ra vấn đề, cả hai phía chắc chắn đều có trách nhiệm", "không đủ năng lực làm đối phương một lòng với mình, xuất hiện tiểu tam đầu tiên phải nghĩ lại bản thân có chỗ nào làm chưa được tốt." Nhưng mà, đó không phải cùng với "tại sao trộm nó không trộm của người khác chỉ trộm của mày", "kẻ cưỡng d** tại sao không cưỡng d** người khác chỉ cưỡng d** mày" là một loại logic à?!

Vị kia nhà anh đến bấm chuông cửa nhà lão tử chứ bộ, dựa vào đâu mà người bị hại là lão tử đây cũng "đều có trách nhiệm"? Vị tổng tài cuồng theo dõi này, anh chắc chắn mình đang không tấu hài chứ?

Nghiêm túc nhìn Lê Vị Đô hai chút, biểu tình của đối phương nghiêm túc không gì sánh bằng - không có một chút ý tứ mỉa mai nào. Kỷ Khải gật đầu, thực sự không nhịn nổi nữa, "phốc"- cười ra tiếng, không cho chút mặt mũi nào.

"Anh có thể đừng có vừa ăn vừa phun được không?" Lê Vị Đô nhăn mày lại, cả mặt ghét bỏ." Ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn. Ở nhà mà anh cũng như thế này thì chả trách Chu Lăng không muốn ở cùng một chỗ với anh."

"Cạch." Nĩa đã cong hoàn toàn rồi. Nói ai vừa ăn vừa phun hả? Mặc dù bánh ga-to matcha ở trên đĩa đã bị khuấy nát rồi nhưng lão tử còn chưa ăn miếng nào đó được không!

Kỷ Khải căm hận nhìn Lê Vị Đô một cái, tức giận xúc lên một miếng bơ xanh to, dùng một loại động tác hung hãn, khoa trương, "cố ý chọc tức" đối phương ăn nó vào miệng. Quan sát sự ghét bỏ của đối phương tăng dần đều, +1, +1, lại +1.

Ừm... Wtf! Đắng quá. Tại sao lại đắng thế hả! Trong khi bị vị đắng chát của matcha lấp đầy khoang miệng, Kỷ Khải mới chợt nhớ ra căn bản chỉ có Chu Lăng thích matcha, hắn từ trước tới nay đều không thích vị này - tại sao lại vì nó 'xanh' mà gọi nó?

Vội vàng nhấp một ngụm nước nho ép....cái éo gì vậy! Vị thật là kỳ quái! Không thể chịu nổi nữa! Một buổi chiều vốn tốt đẹp, tự nhiên phải chịu "bạn trai của Diệp Nhân" im lặng kinh thường không nói đến nữa, lại còn phải chịu đựng cả miệng mùi vị đắng chát của matcha và nho ép? Lão tử trêu ai chọc ai rồi?.....

Ở trên cái đĩa đối diện, bánh hạt dẻ cười vẫn chưa động chút nào. Hình dạng lạ lạ, Lê Vị Đô vừa nhìn một cái đã trợn mắt trắng, tổng kết ra biểu tình đó bằng mấy chữ - "cự tuyệt cái xấu".

"Lê tổng, ưm, cái đó anh có ăn không? Không ăn thì cho tôi!" Thực sự là rất vội muốn xoá đi vị đắng trong miệng, trực tiếp mạnh mẽ xiên một cái qua lấy đi, điên cuồng nhét ba bốn miếng vào miệng - ưm, ngọt! Đây mới là vị mà bánh ga-to bình thường nên có!

".....Chu Lăng kiếm được cũng không ít, sao anh lại phải sống thành như thế này chứ?"

Ánh mắt của người đàn ông ở đối diện đã từ ghét bỏ 100% âm thầm tăng lên ghét bỏ 120%.

Kỷ Khải chau mày nhắm mắt, cả miệng đều là mùi vị ngon ngọt của bánh bơ hạt dẻ cười, thuận tay cướp luôn nước ép của đối phương, chìm đắm trong vị giác, lười để ý đến não tàn!.....

Ăn uống no say, Lê Vị Đô thanh toán tiền. Không chỉ thanh toán tiền, còn không than một tiếng gọi hai cái bánh hạt dẻ cười cho Kỷ Khải, bảo phục vụ đóng gói để trong túi giấy dễ thương đưa cho Kỷ Khải mang về.

"Anh đi theo tôi."

"Làm gì? Lê tổng có lòng tốt như vậy, không lẽ còn muốn lái xe đưa tôi về nhà?"

Khoé miệng Lê Vị Đô giật giật: "Đưa anh về nhà cũng không phải không được, anh theo tôi đi trung tâm thương mại bên cạnh trước đã."

"Đi trung tâm thương mại làm gì?"

"Tôi đưa anh đi mua bộ quần áo."

".....Hả?"

"Mua vài cái ra dáng một chút, mua rồi về nhà anh nhớ mặc vào! Đừng có suốt ngày lôi tha lôi thôi làm cậu ta không coi anh ra gì!"

Cái gì?

"Gu ăn mặc của anh, thực sự cũng quá...." Nam nhân mắt một mí cả mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, giơ ngón tay thon dài ra, chắc là định khinh thường mà kéo cái áo ba lỗ đen hàng vỉa hè làm người khác không muốn nhìn thẳng của Kỷ Khải một chút. Nhưng khi cách ngực hắn hai centimet thì ngừng lại động tác - chất lượng thực sự quá kém, làm hắn rất khó xuống tay." Nói đây là hàng vỉa hè, chắc sợ là làm nhục hàng vỉa hè."

"......."

"Chu Lăng cũng không phải là không có tiền, anh sao phải tiết kiệm thay cậu ta? Không thể mua loại tốt hơn à? Hay là cậu ta bây giờ đến mỗi tháng một chút tiền này cũng không nỡ cho anh tiêu?"

Kỷ Khải rất phiền muộn. Rất rất phiền muộn! Không nói đến việc tổng tài đại nhân ngài tự nhiên không hiểu sao mặc định "lão tử cần Chu Lăng nuôi", chúng ta chỉ nói đến cái áo ba lỗ này- Nó chính xác chính là hàng vỉa hè không sai! Nhưng, chính là hàng vỉa hè vừa mỏng vừa thấm như thế này, mới càng dễ làm cho người ta thấy lão tử cơ bắp săn chắc, trước vểnh sau cong có được không!

Đây gọi là đi theo con đường sexy tràn đầy, không chút giả tạo nào có hiểu không! Anh cái đồ nhà giàu biến thái cuồng theo dõi mặt cương thi không hiểu thưởng thức, anh thì biết cái moẹ gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro