Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay thon dài sạch sẽ tắt đi đèn trong bếp. Trên bàn ăn bày bốn đĩa sứ tinh xảo ghép lại một cách hoàn hảo, đĩa măng tươi xào thịt hương thơm hấp dẫn mười phần, dưới ánh đèn lưu ly tỏa ra một mảnh màu sắc óng ánh.

Lê Vị Đô cởi bỏ tạp dề, lại cúi đầu rửa tay thật kỹ. Đang lau tay thì chuông cửa đúng lúc vang lên.

"Dinggdongg~" Chỉ cần trong nhà có ánh đèn sáng, Diệp Nhân đều lười lấy chìa khoá nhà ra mở cửa.

Một chiếc hộp nhỏ màu hồng được giơ cao lên trước mặt, bên ngoài cửa là Diệp Nhân đang cong mắt mang theo ý cười ngọt ngào.

"Xin lỗi nha~, hôm nay gặp được người quen ở trên đường nên mất thời gian một chút. Đem bánh ngọt về bồi thường cho anh!"

Lần nào cũng vậy, chỉ cần về nhà muộn hơn so với dự kiến, Diệp Nhân đều mang theo một chiếc bánh ngọt nhỏ về "bồi thường" hắn.

Đại khái là tư duy điển hình của nhân loại thường thường đều vận động như này đi - người biết làm bánh ngọt nhất định cũng thích ăn bánh ngọt.

Lê Vị Đô xác thực biết làm các loại đồ ngọt, còn là loại chất lượng cao lại đáng yêu đẹp mắt. Thậm chí còn từng đến trường học nướng bánh nổi tiếng ở Pháp học ba tháng, cơ bản là đã có đủ điều kiện làm đầu bếp đồ ngọt quốc tế rồi.

Nhưng nguyên nhân duy nhất mà hắn làm vậy, là vì Diệp Nhân thích bánh ngọt kem bơ.Lê Vị Đô không thích tất cả các loại đồ ngọt. Lúc mười bảy tuổi bị bệnh nặng một trận, từ khi đó trở đi dạ dày vẫn luôn rất yếu, chỉ cần ăn đồ ngọt bên ngoài có chút bơ chất lượng kém thì nhất định sẽ đau đến cả đêm không ngủ được.

"Cảm ơn em tiểu Nhân, anh rất vui."

Việc này từ rất lâu rất lâu trước kia hắn đã nói cho Diệp Nhân. Chỉ là Diệp Nhân trước nay đều sẽ không ghi nhớ......

Một bàn đồ ăn ngon, Diệp Nhân lại gẫy đũa chỗ này một cái, chỗ kia một cái, rõ ràng là đang mất tập trung.

"Sao vậy? Anh tưởng đây đều là những món em thích ăn."

"Xin lỗi anh nhé" Diệp Nhân than một hơi, mi mắt chớp chớp, "Chiều nay em đói quá nên đã ăn cùng đồng nghiệp ở bên ngoài một chút rồi."

"Cơm hộp ở bên ngoài?"

"Không phải đâu, là nhà hàng chính quy mà!" Diệp Nhân vừa nói, vừa giơ tay ra bịt tai lại, đúng như dự đoán, quả nhiên-

"Hàng quán bên ngoài không có mấy nơi dùng đồ tươi tốt, càng không khống chế lượng mắm muối dầu mỡ với lượng đường. Sao đói rồi mà không gọi điện thoại cho anh, anh có thể nấu rồi gửi qua cho em! Hoặc là...."

"Đợi anh nấu xong đến bao giờ! Vị Đô" Diệp Nhân nũng nịu cắt đứt làu bàu, "thỉnh thoảng mới có một lần thôi mà~"

"Đồng nghiệp ăn cùng với em, anh có quen không?"

Diệp Nhân sững lại một chút, không khí đột nhiên ngưng lại: "....Anh không quen."

Trầm mặc vài giây, Lê Vị Đô cười nhẹ một tiếng: "Nhưng vòng giải trí tổng cộng cũng chỉ có vài người đấy, nói không chừng anh cũng quen thì sao?"

"Đồng nghiệp bình thường thôi, không nổi tiếng."

"Tên là gì?"

"Vị Đô, anh lúc nào cũng hỏi những câu không cần thiết vậy!"

Lê Vị Đô rũ mắt, im lặng. Diệp Nhân có khuôn mặt ngây thơ vô hại với một đôi mắt hồn nhiên trong sáng, vì vậy cho dù có phiền muộn hay bực tức thì bộ dáng luôn như là ấm ức vô tội, làm cho người khác không có cách nào tức giận hắn được.

"Nếu như không đói, vậy thì uống chút canh cá đi. Đúng rồi, cuối tuần này thành phố B tổ chức cuộc họp khoa học kỹ thuật thường niên, hai ngày đó anh không thể ở nhà cùng với em được, không sao chứ?"

Hai mắt Diệp Nhân sáng lên ngay lập tức: "Vậy nên, tối thứ bảy anh sẽ không về nhà nữa?"

"....Nếu em muốn anh về, anh cũng có thể về với em."

Bánh kem bơ ngọt ngấy tan dần trong miệng, Lê Vị Đô cau mày nuốt xuống, làm cho dạ dày một trận co rút.

"Không cần không cần!" Diệp Nhân lắc đầu liên tục, "Cuộc họp thường niên quan trọng như vậy, anh là CEO sao lại không đi cho được? Mặc dù có chút cô đơn, nhưng mà em không sao đâu."

Nhưng, đó rõ ràng không phải vẻ mặt của cô đơn. Ngược lại giống như trẻ con nghe nói người lớn có việc phải ra ngoài, cuối cùng cũng có thể trộm mở máy tính chơi game một lúc vậy.

Lê Vị Đô chọc chọc cái bánh ngọt, không muốn ác ý suy đoán vô cớ như vậy. "Thực ra không đi cũng không sao đâu."

"....."

"Anh vốn dĩ cũng không muốn đi. Nếu không phải tại Vệ Hiên và Thích Dương cứ kéo theo anh cùng đi...."

"Vệ Hiên với Thích Dương?" Diệp Nhân hình như trợn mắt trắng một cái, cúi đầu thổi thổi canh cá, "Anh thật là có nhẫn nại, đến bây giờ vẫn còn nhịn được hai người bọn họ à?"

"......"

"Họ Vệ kia từ sáng đến tối mỗi bộ mặt như đưa đám thôi cũng làm người khác phiền rồi, cảm giác như lúc nào cũng có người nợ hắn mười vạn tám nghìn vậy. Thích Dương thì càng... tự cho là mình nổi tiếng, việc gì cũng đòi hỏi cao muốn chết, ăn cơm cùng còn cái này không ăn cái kia không ăn, bày đặt."

Lê Vị Đô im lặng không nói. Hai người đó... là anh em tốt nhất của hắn.

"Còn nữa Vị Đô à, canh cá hôm nay có phải là hơi nhạt rồi không? Không giống tiêu chuẩn bình thường của anh đó?"

"Ừm, anh đi thêm chút muối cho em."

Muối Địa Trung Hải trong suốt, lấp lánh ánh hồng, từng chút từng chút hoà tan vào trong canh trắng sữa, không còn tung tích. Nhà bếp kiểu mở đối diện với bàn ăn. Lê Vị Đô chầm chậm ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy tay của Diệp Nhân đang lướt nhanh trên màn hình điện thoại, khuôn mặt tươi cười bị ánh sáng phản quang chiếu đến sáng rực.

"....tiểu Nhân."

"Tiểu Nhân!"Gọi vài tiếng rồi mà Diệp Nhân vẫn không nghe thấy. Lê Vị Đô hơi nhếch khoé môi, đáy mắt nhiễm lên một tầng khó hiểu.

"Tiểu Nhân, em đây là...đang trả lời tin nhắn của ai vậy? Cười vui như thế."

Diệp Nhân như tỉnh mộng, tay run một cái, điện thoại đụng trúng cạnh bát canh cá nóng vừa mới bê lên, nước canh đổ đầy cả mặt bàn.

***

Chu Lăng hai tuần liền ở nước ngoài quay MV cho bài hát mới. Ngày về này, đúng lúc là ngày kỷ niệm kết hôn.

Kỷ Khải nhận lấy bánh ngọt chúc mừng đã được đặt trước, nghiêng đầu ở trước cửa nhà chần chừ suy nghĩ một lúc lâu. Hay là, hôm nay hẵng khoan dung mà chúc mừng một chút, ngày mai lại ngả bài với hắn chuyện của Diệp Nhân?

Âyyyyy.... Lắc lắc đầu. "Ngả bài" có lẽ vẫn là từ ngữ hơi thiên về đại cương lý thuyết quá. Dẫu sao tất cả cũng mới chỉ là loáng thoáng bóng gió - chuyện của Chu Lăng với Diệp Nhân, không chỉ hắn không có bằng chứng xác thực, Lê Vị Đô cũng không có.

[Có những lúc cũng không nhất định phải cần 'chứng cứ' gì cả đi?] Hôm đó tại quán cà phê, Lê tổng nói như vậy.

[Người ở bên cạnh từ sáng đến tối nếu có gì bất thường, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ đều có thể nói lên vấn đề. Tôi không tin anh một chút cũng không cảm thấy khác lạ.]

Một câu trúng đích.

Nhưng cuối cùng lúc Kỷ Khải mở cửa ra, nhìn thấy nến rải khắp mặt đất, cùng với đại minh tinh khuôn mặt mệt mỏi ngồi trên sofa đợi hắn, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Chu Lăng lúc thấy hắn đi vào cùng với một bó hoa hồng siêu to ở sau lưng - Hắn đột nhiên nghi ngờ. Nghi ngờ có phải tất cả chỉ là mình nghi thần nghi quỷ, không có chuyện mà kiếm chuyện hay không.

"Bé Gấu, kết hôn ba năm vui vẻ!"

Nhận lấy bó hoa hương thơm ngào ngạt, chôn mặt vào những nhuỵ hoa ươn ướt vẫn còn đọng những giọt sương, hương hoa hồng nồng đậm, Kỷ Khải nhớ lại ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người. Lúc đó, sinh hoạt phí mỗi ngày của Chu Lăng vỏn vẹn có hơn ba mươi tệ. Nhưng lại tiêu hai mươi tệ mua cho hắn một bông hoa hồng.

[Thực ra không cần lãng phí như vậy, lễ tình nhân giá hoa bị thổi cao như thế...] Kỷ Khải đều có chút tiếc thay cho hắn, nhưng Chu Lăng lại chỉ mỉm mỉm cười.

[Anh Khải, nếu em đã luôn không có bản lĩnh cho anh cái khác, thì ít nhất tâm ý nho nhỏ này càng không thể thiếu anh được.]

Từ đó về sau, ngày kỷ niệm mỗi năm, lễ tình nhân, hoa hồng trở thành hạng mục không thể thiếu. Nghĩ như vậy, Chu Lăng hoàn toàn không thay đổi, từ đầu đến cuối đều là người đàn ông tốt, người yêu tốt.

Ngón tay thon dài sờ qua, chạm vào má có chút xúc cảm kỳ lạ. Kỷ Khải cau mày bắt lấy cổ tay của Chu Lăng, phát hiện ra trên đầu ngón tay hắn quấn một cái băng dán cá nhân.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại bị thương?"

"Hôm qua quay ngoại cảnh bị va chạm một chút, không sao. Vết thương nhỏ mà thôi, em đang nỗ lực vì bé Gấu nhà em tích trữ lương thực cho mùa đông đấy, đáng mà!"

Kỷ Khải không hiểu: "Gì mà lương thực cho mùa đông?"

"Ừm..."Chu Lăng nhìn có chút buồn ngủ nhưng mắt lại lấp lánh như sao, "bởi vì mùa đông đến 'bé Gấu' không phải đều phải đi ngủ đông sao? Em giúp anh tích trữ tốt lương thực, đến lúc đó không cần phải lo lắng gì nữa rồi?"

Hốc mắt đột nhiên nóng lên. Cũng không biết là vì sao, chính là bị một câu nói đùa như vậy cảm động mạnh mẽ. Nếu như hắn thực sự là một con gấu trong rừng sâu....

Mùa đông lạnh lẽo như vậy đến, cô đơn một mình nằm trong sơn động, hắn sẽ hi vọng Chu Lăng có thể ở bên hắn. Hắn nhất định sẽ quý trọng y. Ôm lấy y, dùng bộ da lông màu nâu ấm áp bao bọc y. Chỉ cần có y ở bên, sẽ không còn cô đơn, không còn bất an. Bởi vì nơi có y chính là cõi đi về mà hắn mãn nguyện nhất.

Đều ở bên nhau lâu như vậy rồi. Cho dù ban đầu là cái làng mạc phế tích, đến nay cũng gần như tường cao kiên cố rồi. Diệp Nhân lại tính là gì chứ? Bạn trai của Diệp Nhân lại tính là gì chứ? Lẽ nào chỉ dựa vào họ lộ mặt một cái, nói bừa vài câu, hắn liền phải nghi ngờ người nhà của mình?

Con gà bệnh lông vàng eo thon, đồ nhà giàu mắt một mí tự phụ!Nói không chừng chính là hai người họ sống không được tốt, liền không chịu được người khác sống tốt! Một đôi bệnh thần kinh cố ý đến giở trò xấu, dựa vào đâu phải để ý đến chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro