Chương 2: Hồi ức của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng Chủ nhật.

Hắn đang ngồi cùng Di, trên một chuyến xe trong số những chuyến xe loanh quanh thành phố định kì vào cuối tuần. Hắn không có thói quen này, nhưng cái cách Di vẫn làm khiến hắn không thể không làm. Khi đã thương một người con người ta sẽ nghiễm nhiên chấp nhận tất cả những thói quen từ nhau, như phận sự hòa nhịp tự nguyện của khối cảm xúc thầm nơi ngực trái.

Có tiếng loa trên xe thông báo về trạm sắp ghé, cũng là nơi Di phải xuống. Di liền quàng tay qua cổ hắn, kéo hắn sát lại và thì thầm: "Em về đây! Mai gặp. Nơi công cộng, không hôn!" Rồi Di nhanh chóng đứng dậy, bước ra cửa, quay đầu lại cười ngạo nghễ, mặc hắn vẫn đang ngồi yên vị một cách bất đắc dĩ, ra chiều tiếc nuối.

Xe dừng lại, Di toang bước xuống, chiếc xe buýt lại vội vã lao đi ngay, khi hắn vẫn còn trông thấy tấm lưng cô. Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy cô hơi mất đà và lảo đảo.

Liền sau đó, một tràng âm thanh chói tai vang lên phía sau.

Những tiếng rít ghê rợn của phanh xe.

Tiếng vật thể va vào nhau và miết xuống mặt đường.

Tiếng một cô gái bé nhỏ kêu ré lên rồi im bặt.

Tiếng hắn vội vàng quát lên yêu cầu xe dừng lại.

Tiếng bước chân hắn lao ra khỏi xe và chạy ngược về phía trạm dừng mà Di vừa xuống.

Cô vẫn ở đó, nằm bất động, cạnh bên những mảnh vỡ vương vãi từ bãi xác xe máy gần như vỡ vụn. Màu đỏ thẫm thấm qua chiếc áo phông trắng in hình Ganesha hắn mang về cho cô từ chuyến đi Ấn Độ bằng xuất học bỏng toàn phần mà hắn giành được.

Hắn gào tên cô.

Hắn bật dậy. Mồ hôi ướt đẫm cả mặt và cổ.

Những giấc mơ đau đớn về Di vẫn quẩn quanh bên hắn thường xuyên như thế...

Hắn nhìn ra cửa sổ, cũng đã sáng hửng. Nay hắn không phải đến công ty, nên không cài báo thức. Hắn bước xuống giường, làm qua loa vài thứ rồi vào bếp pha một cốc cà phê nhằm lấy lại sự tỉnh táo. Sau đó vơ vội chiếc áo khoác da màu be treo trên góc tường, khóa cửa bước ra đường.

Sài Gòn đã đông đúc và năng động từ lúc nào, chẳng như hắn biếng nhác vào mọi buổi cuối tuần. Hắn đút tay vào túi, thơ thẩn bước ra về một trạm xe buýt cách nhà không xa. Hắn bắt được một chuyến xe quen ngay sau đó, mà hắn biết sẽ không đông khách vào lúc này.

Hắn nhanh chóng bước lên khi cửa xe vừa dịch mở. Đảo mắt một vòng, đột nhiên hắn phải dán mắt vào một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi dưới hàng ghế gần cuối. Cô gái không đặt biệt, nhưng lại rất đặt biệt. Vì cô ta có cách ăn vận đơn giản, một vóc dáng bình thường. Nhưng cô ta lại đang mặc trên người chiếc áo phông trắng in hình Ganesha!

Hắn tiến đến phía cô gái sau một thoáng thẫn thờ. Hắn biết cô không mấy hài lòng, thể hiện bằng cái chau mày không giấu giếm. Một tâm lí dễ hiểu vs những người từng đi xe buýt khi ai đó mang lại sự tù túng không đáng có trong tình huống còn rất nhiều ghế trống thế này. Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm thế. Có cái gì đó vô hình đang thôi thúc hắn.

Nhạc Dido là điều thứ ba hắn phải giật mình về cô gái đang miễn cưỡng ngồi cạnh mình, sau khi hắn cố gắng bắt chuyện. Trước đó, hắn đã phải lặng người trước cái cách cô ta hờ hững tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn mông lung ngoài cửa sổ, chẳng cho người ta rõ vì bài hát tâm trạng, hay nao lòng vì dòng người ngoài kia sao quá đỗi vội vàng. Điều thứ tư lại chính thói quen dạo loanh quanh Sài Gòn bằng buýt vào mỗi cuối tuần.

Tất cả. Tất cả giống người-đó một cách lạ kì!

Cô gái nọ xuống xe sau một vài câu chuyện phiếm cùng hắn. Vài nụ cười cho thấy cô ta cũng là một người dễ gần, không mấy khó tính như thái độ đã thầm tố cáo ban đầu. Hắn vẫn ngồi lại. Một lúc nữa mới đến trạm mà hắn muốn xuống. Nắng đã có phần gắt gao, soi rõ dòng kí ức không thể không trở về trong đầu hắn.

Hắn lại nhớ về Di.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro