Chương 3: Ganesha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó lại yên vị nơi một ghế gần cuối. Bên tai vẫn đang văng vẳng tiếng nhạc Dido với cài đặt ngẫu hứng. Khi tiếng ghi-ta mộc mạc vang lên trong đoạn dạo đầu bản No Freedom, nó mới thực sự nhớ về câu chuyện tuần trước vs gã trai xa lạ. Không biết anh ta có nghĩ đó là một lời hẹn thực sự không nhỉ? Tự dưng nó cũng thấy mong chờ.

Nhác thấy dáng người bước lên xe nơi chạm lần trước, nó đã biết ngay là anh ta, dù không có điều gì chắc chắn ngoài trực giác. Anh ta mua luôn vé rồi bước về phía nó, cười chào trước khi ngồi cạnh bên.

-- Anh giữ lời hứa nhỉ?

-- Có một người đã nhắc tôi. Tôi vốn là người mau quên!

-- Cảm ơn người đó giùm tôi nhé! - Nó nói, dù biết đó chỉ là lời đùa.

-- Thế ra cô đang đợi tôi sao?

-- Tôi chỉ ghét những kẻ không giữ lời thôi! Thế đã bắt đầu được chưa?

-- Hả? Chuyện gì? - Anh ta chưng hửng.

-- Vị thần nào đó trong chiếc áo hôm trước của tôi! Anh mau quên đến thế thật á? - Nó nguýt một cái dài.

-- À... À! Ganesha. Tôi đã nói tôi hay quên vặt như thế mà! - Anh ta gãi đầu, cười xòa. Thế cô đã xử tên tặng áo cho cô chưa?

-- Chưa. Tôi vẫn chưa gặp hắn.

-- Nếu rồi thì clo đã có lõi với người ta rồi. Ha ha!

-- Anh có thói quen dông dài thế à?

-- Rồi. Kể ngay. Chuyên bắt đầu từ cuộc hợp hôn của Parvati - con gái thần núi Himalayas, với Thần Hủy diệt Shiva - vốn là một trong ba vị thần tối cao của thần thoại Ấn Độ. Ganesha là một vị thần tối cao của thần thoại Ấn độ. Ganesha là một vụ thần sinh ra từ những thứ nhơ nhuốc và ô uế của Parvati, với nhiệm vụ canh giữ phòng bà, ngăn cho Shiva vào trong những lúc bà không muốn. Shiva thường hay bị Parvati cự tuyệt như thế, nên trong một lần tức giận đã chặt rụng đầu Ganesha. Parvati nổi cơn thịnh nộ và bắt Shiva phải lập tức đền lại đứa con cho mình. Shiva bèn lệnh cho người hầu ra ngoài tìm một cái đầu khác về trong vòng một ngày. Đám hầu đi từ sáng đến tối chỉ thấy được một con voi, họ bèn chặt đầu nó mang về dâng lên cho Shiva. Từ đó, thần Ganesha có hình dạng mình người, đầu voi.

Nó căng mắt, chăm chú lắng tai nghe mẫu chuyện thần thoại cổ xưa lạ lùng của gã trai mới quen.

-- Đúng làn thần thoại. Ha ha! Nhưng thú vị đấy!

-- Có không dưới bốn thuyết nói về nguồn gốc của vị Phúc thần này. Tôi chỉ lấy cái mình thích nhất thôi!

-- Rối rắm thế à? À mà sao Ganesha lại là một Phúc thần?

-- Đầu voi lớn tượng chưng cho trí tuệ thông thái. Vành tai to nghe nhiều hiểu rộng. Chiếc vòi tượng trưng cho những khả năng đặt biệt không ai có được. Cái bụng biểu tượng cho sự thịnh vượng, đồng thời cũng là sức hàm chứa vô lượng. Vật cưỡi của Ganesha là một con chuột cũng có ý nghĩa. Khoảng cách giữa chuột và voi được coi như là sự hiện diện của từng loài động vật. Ganesha tượng trưng cho sự thăng hoa từ chuột tới voi, từ nhơ bẩn ô uế đến hiệu hữu linh thiêng cao quý, từ tâm lý trẻ con nhỏ mọn đến trí tuệ cao siêu không giới hạn. Vì vị thần này có nhiều quyền năng, có thể dập tắt mọi trở ngại, khó khăn, ban sự thịnh vượng, nên người tặng áo cho cô chính là muốn mọi sự tốt lành đến với cô.

-- Suýt nữa đã trách lầm người ta! Cũng tại anh mà ra cả!

Nó vừa lườm một cái, đã nghiêng mình nhào sang phía gã trai. Xe gì mà gắt quá, không có anh ta đỡ chắc nó đã rớt phịch xuống đất.

-- Thấy hậu quả của việc đối xử tệ với người tốt chưa? - Gã trai mím môi nhịn cười.

-- Đi với anh xui xẻo thế đấy!

Nó đỏ mặt, vì hơi xấu hổ. Còn anh ta tự dưng thẫn thờ, không hiểu điều gì.

-- Mà anh lấy mấy câu chuyện tò mò ở đâu ra thế? - Nó lảng đi, sau khi thấy không khí tự dưng đặc quánh lại.

-- Tôi có sang Ấn Độ một thời gian, bằng suất học bổng toàn hồi còn ở đại học.

-- Khá đấy! Mà sao lại là đất nước ấy? Thường thì tôi thấy những cường quốc bề thế là lựa chọn của du học sinh.

-- Tôi lại thường bị lôi cuốn bởi những cái gì dán mắc "huyền bí" hơn. Mà Ấn Độ lại là cái nôi chứa đầy bí ẩn của nền văn hóa Phương Đông, rất xứng đáng để khám phá ngoài việc họ.

-- Thế tôi có huyền bí không? - Nó làm điệu bộ nghiêm trang.

-- Tôi nghĩ là có. Vì cô giống một người.

-- Ai cơ?

-- Người đã nhắc tôi hôm nay phải ngồi đây với cô.

-- Anh có cách nói chuyện gợi tò mò cao độ, thật đấy!

Nó chưa kịp nói thêm, xe đã đến trạm mà nó phải xuống. Nó đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, không quên quay lại chào gã trai lạ mặt.

Cho đến khi bắt được một chuyến xe vòng về nhà, nó mớ sực nhớ một điều.

Nó vẫn chưa biết tên anh ta. Trời ạ!

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro