Chương 5: Nỗi đau của riêng ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Anh còn câu chuyện nào về xứ sở huyền bí đó không?

  Nó tháo tai nghe, bỏ dở một bản nhạc Dido dù đang đến đoạn nhịp khúc hay nhất, cất tiếng hỏi khi hắn vừa ngồi xuống ghế cạnh bên. Nó luôn thấy tò mò về những điều mà gã trai xa lạ chưa kể hết, và và cũng bất ngờ trước sự háo hức của chính mình về những chuyến xe cuối tuần trước giờ vốn chỉ có một mình này.

-- Vô số, nên không biết phải bắt đầu từ đâu. - Anh ta lắc đầu.

-- Gì cũng được mà. À, hay giải thích về cái này đi? - Nó chỉ tay vào hình vị thần trên người. Hôm nay nó cố tình mặc lại chiếc áo này.

-- Lại là Ganesha?

-- Ừ. Về cái sừng này?

-- Cô thấy con voi nào có sừng không?

-- À, cái ngà! - Nó bật cười khi nhận ra lời nói vô lí của mình. - Sao Ganesha chỉ có một ngà?

-- Ganesha vốn dĩ rất tham ăn, tính tình như một trẻ con.Thần nốc vào một bụng no nê đầy kẹo bánh, bèn cưỡi con chuột đi loanh quanh. Trê đường đột nhiên gặp một con rắn bì ngang. Vật cưỡi của Ganesha trông thấy đã nhảy dựng lên vì hoảng sợ. Ganesha bị rớt khỏi lưng con chuột và té xuống mạnh đến nỗi bị... bể cả chiếc bụng căn tròn. Nhưng vốn dĩ là một vị thần, Ganesha ung dung nhặt lại mớ bánh kẹo vương vãi, nhét lại vào bụng, còn bắt luôn con rắn kia cột ngang hông cho chăc, rồi lại đi chơi tiếp. Trông thấy cảnh tượng khôi hài đó, Thần Mặt Trăng và hai mươi bảy bà vợ là các tinh tú đã ôm bụng cười ngoặt nghẽo. Ganesha lập tứ trở nên giận dữ, như kiểu trẻ con bị chế giễu, đã bẻ một cái ngà ném thẳng vào Mặt trăng khiến Mặt trăng phải lặn đi mất. Các chư thần biết chuyện đành đến cầu xin Ganesha tha lỗi, bởi Mặt trăng tượng trưng cho thời gian, không thể thiếu. Ganesha độ lượng nhận lời, nhưng đồng thời quy định cho những lúc nào Mặt trăng mới được xuất hiện, cũng như lúc nào cũng phải khuyết đi và biến mất. Từ đó Ganesha chỉ còn có một ngà.

-- Ra thế. Thần thánh mà cũng trẻ con ghê! - Nó tự lưng vào ghế, cười khúc khích.

-- Kể nhiều rồi. Thế đố cô một câu nhé?

-- Ổn thôi! Tôi luôn thắng trong những trò thách đố! - Nó tự tin.

-- Trong các nhà dân ở Ấn Độ, có hai vật không thể thiếu, đó là gì?

-- Tôi còn tưởng đố mẹo! Chứ kiến thức mà lại còn tít bên đấy thì tôi chào thua! - Nó xị mặt.

-- Thế cho cô một đáp án luôn! Thứ nhất là ngũ cốc, thường đựng trong các lọ thủy tinh.

-- Tại sao?

-- Vì họ cầu luôn được sung túc có đủ đầy lương thực quanh năm.

-- Ý nghĩa đấy!

-- Vậy còn vật thờ thứ hai?

-- Tôi chịu, không tài nào biết được...

-- Là thần Voi Ganesha! Ôi trời, cô không ngốc đến thế chứ?

-- Anh nói bên đấy có bao nhiêu vị thần, làm sao tôi chắc được chứ?

-- Chẳng lẽ những câu chuyện tôi kể không cho cô liên hệ nào sao? Ganesha là vị thần Hạnh Phúc. Cầu nguyện cho mùa màng tốt tươi, quanh năm no đủ xong rồi thì cầu được an lành, hạnh phúc chứ còn gì nữa?

  Gã trai nói xong thì ngả ra ghế, vẻ mặc đắc thắng phát ghét! Nó ngẫm nghĩ. Rồi tự thốt lên một câu trong đầu. Hệt như cái câu mà con người ta vẫn tự trách mình, chẳng biết để mà chi, sau khi biết câu trả lời cho một câu hỏi nào đó mà mình lại không phải là người đáp.

  "Ờ ha! Chuyện đơn giản vậy mà chẳng nghĩ ra!"

  Đời mà.

  Tiếng loa báo trạm nó cần xuống lại vang kêu đều đều, sau một vài mẫu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi nữa. Nó nhanh chóng cắm chiếc tai nghe vào và rời đi về phía cửa. Nó ngoái lại phía gã trai để chào. Anh ta vẫn đang nhìn nó. Một suy nghĩ lại thoáng qua trong đầu. Ôi trời, nó với anh ta vẫn chưa biết tên nhau! Đành hẹn lần sau vậy!

  Cửa vừa xịch mở, nó vội vàng bước xuống. Nhưng chưa kịp rời hẳn, xe đã vội vàng lăn bánh. Nó mất đà lảo đảo mấy nước mới lấy lại được thăng bằng. Xe buýt vẫn cứ nguy hiểm là thế! Nó thầm nghĩ, khi vừa rảo bước về phía mái che trạm chờ cạnh đó, tay cầm chiếc điện thoại mở một bản nhạc yêu thích, dĩ nhiên vẫn là Dido.

  Đoạn dạo đầu bản No Freedom vừa cất lên, át đi tiếng động cơ quen thuộc nơi đường phố, nó ngẩng mặt, đã trông thấy gã trai vừa đang lao nhanh về phía nó.

  Nó chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy anh ta đưa hai bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy đôi vai nó quật mạnh về phía lề đường.

  Nó ngã mạnh một cú đau điếng. Chiếc tai nghe văng ra, thay tiếng nhạc là một thứ âm thanh rợn người.

  Nó lồm cồm ngồi dậy, lấy tai nghe che miệng mình đang há hốc trước cảnh tượng cách nó không xa, như một phản xạ tự nhiên.

  Rồi nó lao ra nơi chiếc xe tồi tàn vừa mới dừng lại của một gã đàn ông đang nằm bất động bên vô lăng. Trên mặt đường, vệt phanh gấp ngoằn ngoèo như cố vẽ nên một hình hài đáng sợ.

  Một vài cảnh sát chờ tới ngay sau đó, vội vã nói cho nó biết chuyện xảy ra, lúc nó đang quỳ bệt xuống ôm đầu của gã vừa mới ngồi nói chuyện phiếm với nó cách đây vài phút, giờ nằm bất động với thứ màu đỏ khiến nó phải rùng mình hoảng loạn. Họ nói gã đàn ông kia say rượu, đã tông cả vào xe cảnh sát đang đứng chốt đằng kia, khiến họ phải lập tức truy đuổi.

  Nó chỉ kịp nghe có thế, rồi đầu óc trống rỗng và không còn biết gì nữa.

  Trước khi ngất đi, nó vẫn mơ màng nhận ra.

  Nó còn chưa biết tên để lay gọi anh ta.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro