Chương 6: Thiên, Di, và Vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Tại sao Thiên lại làm thế? - Di nhìn hắn.

-- Anh sợ cảm giác mất đi một ai đó lần nữa trong đời. Thà người đó là anh... - Hắn hạ giọng.

-- Đó là điều cuối cùng em dành cho Thiên. Thiên phải hạnh phúc, hứa nhé!

Di mỉm cười. Nụ cười cô đẹp, thật đẹp, hệt như lần cuối cùng hắn trông thấy sau khi vòng xe nghiệt ngã đưa cô đi xa thật xơi hắn... Di vẫn đẹp như ngày hắn mất cô.

Hắn tỉnh dậy, cảm nhận rõ ràng sự trĩu nặng của đôi mắt ngoan cố không chịu mở. Hắn khẽ cựa mình. Trước khi nhận ra màu trắng tinh tươm mà lạnh tanh, chỉ gợi những cơn ốm đau, tang tóc nơi căn phòng bệnh viện. Một cảm giác đau buốt không thể điều khiển phần dưới cơ thể báo hiệu ngay vào các dây thần kinh khiến hắn nhăn nhó. Hắn khó nhọc nhấc đầu nhìn xuống. Đôi chân hắn đang được cố định bằng thứ bột giống màu chiếc trải giường mà hắn đang nằm. Trắng bệch. Vô hồn.

Hắn cử động hai tay, và thấy thật may mắn khi nó vẫn hoạt động theo ý mình. Hắn đưa tay lên và nhận ra đầu mình cũng đang quấn một dải băng thít chặt. Đột nhiên, hắn giật nảy mình khi cùi chỏ vừa chạm vào một thứ gì đó cạnh giường. Lúc bấy giờ hắn mới biết có một cô gái đang ngồi gục mặt bên cạnh hắn. Hắn thầm lo lắng, khi thấy các giác quan của mình đang hoạt động không được tốt lắm.

Cô gái cũng khẽ giật mình, ngẩng đầu dụi mắt. Hắn trông thấy vẻ mệt mỏi vương nơi gương mặt vốn dĩ vẫn tươi tắn trên những chuyến xe. Hắn không lấy làm ngạc nhiên vì sự hiện diện của cô ta ở đây, nhưng không lí giải về điều đó. Ngược lại, cô ta trố mắt, rồi thay bằng vẻ vui mừng không thể che giấu.

-- Thiên, anh tỉnh rồi!

-- À... Ừ! Mà cô biết tên tôi sao? - Hắn trả lời, thấy miệng mình đắng ngắt.

-- Một vài thủ tục khiến em phải lấy giấy tờ trong ví anh ra. Lúc đó em hoảng lắm, làm rơi vãi lung tung. Nhưng anh yên tâm, em cất chúng trong tủ kia, không thiếu gì đâu!

-- Cô sợ tôi bắt đền hả? - Hắn cố cười.

-- Không bắt em cũng đền. Đáng ra người nằm đây phải là em...

-- Thôi, có gì! Tôi thì một hai hôm là khỏe ngay, nhỡ đổi lại chắc cô nằm đến sang năm mất.

-- Anh nói gở gì đấy? Anh có biết anh nằm đây bao lâu rồi không? Hôm nay nữa là bốn ngày rồi đó! May mà cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

-- Bốn ngày? - Hắn lại ngóc đầu, nhưng rồi thấy điều đó không dễ chịu mấy nên đành nằm xuống.

-- Ừm... Bắc sĩ cũng đã dự đoán thế, nhưng may là anh chỉ bị choáng và xây xát, chứ không ảnh hưởng tới bên trong. Còn cái này, nằm ít nhất một tháng nữa ấy. - Cô ta chỉ vào chân hắn.

Hắn im lặng một lúc, mắt hướng lên trần nhà. Cũng nghiêm trọng chứ nhỉ?

-- Anh uống nước không?

-- Thôi được rồi... Mấy hôm nay chắc cô vất vả lắm?

-- Anh đừng nói vậy... Anh không sao là tốt lắm rồi!

-- Thế này mà không sao á? - Hắn pha trò.

Nhưng cô ta không cười, chỉ im lặng một lúc, rồi lại ngập ngừng.

-- Mà... cho em hỏi cái này...

- Về chuyện vì sao tôi có mặt lúc đó?

-- Sao anh biết?

--Vì tôi cũng thắc mắc. Có lẽ một người đã nhắc tôi.

-- Di, phải không?

-- Sao cô biết?

-- Em nghe anh gọi cái tên đó trong vài cơn cựa mình mê sảng mấy ngày qua. Vậy... hẳn cô ấy quan trọng với anh lắm?

-- Ừm... Quan trọng. Chỉ tiếc là tôi không bảo vệ được cô ấy, như cái cách tôi đã làm cho cô.

-- Em... xin lỗi...

Hắn muốn nói, rằng cô gái ấy không có lỗi, nhưng rồi lại im bặt. Tim hắn nhói lệ một nhịp, xót xa hơn nhiều cảm giác đau đớn đang âm ỉ trên cơ thể. Đầu hắn chực trải thật nhiều suy nghĩ. Về Di. Về những giấc mơ dai dẳng kể từ khi cô bỏ anh lại đơn độc với cuộc đời, không dám tin vào chuyện mình có thể thêm một lần nào hạnh phúc. Về cuộc gặp gỡ với cô gái đang ngồi cạnh hắn, cũng bởi thói quen của Di. Về sự giống nhau đến lạ kì giữa cô ta và Di. Về... Nhưng thôi, hắn chẳng dám nghĩ nữa.

Tất cả những biến cố trong cuộc đời hắn, liệu chỉ là vô tình, hay là sự sắp đặt của một kẻ mang tên Định Mệnh, có quyền năng điều khiển con người ta như một con rối trong vở bi - hài kịch với những con rối khác?

-- Thôi anh đừng nghĩ nhiều... Em ra ngoài báo bác sĩ, nhân tiện đi mua ít cháo với trái cây cho anh. Nằm yên đấy nhé!

-- Chứ cô nghĩ tôi đi đâu được sao?

Cô gái nhìn hắn phì cười, rồi đứng dậy toan quay đi.

Hắn nhìn theo. Quần áo cô ta có vẻ xộc xệch. Đầu tóc thì rối bù như mấy ngày qua chưa được gỡ. Chẳng giống hình ảnh lúc hắn trông thấy trên những chuyến xe cuối tuần tí nào.

Tự dưng lòng hắn trào dân một cảm giác khó diễn tả. Đến khi tấm lưng cô ta là thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy trước khi cô ta rời khỏi căn phòng, thì hắn cất tiếng gọi.

-- À, này!

-- Hả? Anh sao thế? - Cô tay mặt, nước vài bước trở vào.

-- À... Ý anh là... về sớm nhé! Với... chắc em phải chăm sóc anh cả đời...

Hắn nói xong mà mặt nóng ran, chẳng còn biết mình vừa nói gì.

Cũng chẳng biết cô gái đứng kia đang chẳng khác gì hắn, với nơi má vội vã ửng hồng.

-- Em về ngay. Cho anh ăn để còn khỏe... còn bảo vệ em cả đời!

- À... anh vẫn chưa biết tên em...

-- Em là Vi.

-- Hả?

-- Vi. Tường Vi ấy. Thôi em đi nhé!

Nói đoạn, cô ta rời đi. Hắn nằm lại.

Một mình. Suy nghĩ

Ừ. Là Vi. Không phải Di. Hắn sẽ nhớ.

Bấc giác hắn mỉm cười.

Vì hắn tin Di, rồi hắn sẽ hạnh phúc.

Phải không, Vi?

...

---Hết---

@kenttek

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro