[ 14 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết Lucas đang dẫn cả hai đi đâu. Vì suy cho cùng, chúng tôi đều không biết bản đồ của ngôi trường này. Nơi Lucas muốn tới là phòng bếp và nhà ăn. Nhưng nếu như cả hai đều ở hướng ngược lại – hướng mà đám mọi rợ ăn thịt người kia đã đi, thì đúng là chẳng còn cách nào.

Sau vụ phán đoán về mấy đồ vật rơi vãi lung tung dưới đất, cả hai đều cảm thấy căng thẳng – hoặc chỉ mình tôi thấy thế. Vì Lucas vẫn bước rất vững, và bàn tay cầm súc của cậu ta chẳng run gì sất. Họa chăng, nó chỉ đang rung nhè nhẹ theo từng bước đi của Lucas mà thôi.

Hành lang khá dài, nhưng chỉ lẻ tẻ vài cửa của mấy lớp học. Tôi cảm thấy mồ hôi khiến áo phông dính rịn vào lưng. Và điều này khá là khó chịu. Bỗng nhiên tôi nhớ  những ngày đi bơi cùng hội bạn ghê gớm. Bể bơi đầy nước, rất mát mẻ, có ánh nắng, và chơi đùa ngoài trời. Khi đó không ai phải hoảng sợ và lo lắng nhìn quanh, né tránh bất cứ một cái thòng lọng hay quả bóng nào đang chăm chăm muốn thắt cổ mình.

Suy nghĩ về quá khứ dễ chịu đó càng khiến tôi trở nên mệt mỏi hơn. Và cuối cùng khi không chịu được nữa, tôi đành phải lên tiếng.

"Lucas, chúng ta nghỉ một lúc được không?"

Có lẽ Lucas cũng ít nhiều thông cảm cho hoàn cảnh hôm nay: bị một đám ăn thịt người cầm rìu đuổi đánh, thêm cả việc có thể có kẻ thứ hai ẩn nấp đâu đây, trực chờ chơi chúng tôi một vố ra trò. Vì thế nên cậu ta đồng ý khá nhanh, không một lời càu nhàu hay mắng mỏ. Chúng tôi quyết định vào một phòng học và đóng cửa lại, trước đó, Lucas cũng bảo tôi hãy đóng hết cửa của mấy phòng học bên cạnh nữa – cẩn thận không bao giờ là thừa.

Lớp học khá sạch sẽ. Bàn ghế không bị xô dịch nhiều lắm, nhưng tôi vẫn ngồi phịch ngay xuống đất, sau đó nằm dài trên sàn. Lucas không để ý đến hành động khiếm nhã của tôi. Hoặc cậu ta cũng nghĩ, phép lịch sự đã vô dụng trong trường hợp này. Công bằng mà nói, nó cũng không còn cần thiết lắm nữa.

"Lucas, cậu cũng nghỉ một tí đi. Ê! Cậu nhìn cái gì đấy?" Tôi lên tiếng khi thấy Lucas cứ đứng yên bất động, với cái đầu đang cắm xuống sàn nhà. Và khi Lucas ngẩng mặt lên, vẻ nghiêm trọng trên mặt cậu khiến tôi đứng tim lần thứ ba bốn gì đó trong ngày.

"Không có vết ghép."

"Hả? Cậu bảo gì cơ?" Tôi vẫn chưa hiểu Lucas muốn nói đến cái gì.

"Đoạn hành lang vừa nãy không có vết gạch ghép." Lucas nuốt nước bọt. Lần đầu tiên tôi cảm thấy rõ ràng – cậu đang hoảng sợ.

Như có một tia sáng chiếu vào căn phòng tối đen, cuối cùng tôi cũng vỡ ra Lucas đang nói gì. Đoạn hành lang ban nãy không có vết gạch ghép. Chúng phẳng lặng và láng bóng như một mặt kính. Không giống như đoạn hành lang trước đó mà tôi và Lucas đã đi qua.

"Có thể, bên dưới đoạn hành lang kia có gì đó. Việc làm đồ đạc vung vãi chỉ cốt che đi sự không đồng nhất giữa hai đoạn sàn nhà mà thôi." Lucas nắm chặt tay. "Grudy, có thể chúng ta sẽ có phát hiện nhiều hơn tôi nghĩ lúc đầu đấy."

"Cố nhiên, có thể cũng sẽ nguy hiểm hơn lúc đầu tôi tưởng nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro