[ 15 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì cái suy luận "đoạn trước có vết gạch ghép, đoạn này thì không" khá là đáng ngờ của Lucas, nên bây giờ chúng tôi đang dò dẫm như hai tên trộm, căng cả hai mắt như chơi trò se chỉ luồn kim mà nhìn xuống sàn nhà, cố gắng không bỏ sót chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Bỗng dưng tôi lại cảm thấy phấn khích. Y như lúc chơi trò "Tomb Raider" và khám phá ra một đường ngầm mật. Cứ lần theo đầu mối một cách tỉ mỉ và kiên trì, cuối cùng thì, "Bùm", bạn đã phá đảo thành công.

Nhưng thực tế thì lại khá là khác so với trò chơi điện tử. Lucas và tôi đã mất một lúc lâu mà vẫn không thấy điều gì khả nghi. Thêm vào đó, mặt sàn bóng loáng như gương khiến tôi cảm thấy hơi không thoải mái, khi mà nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới. Cứ như là đang dẫm lên bản thân vậy.

"Chúng nó kia rồi!" Một tiếng hét phấn khích, nhưng báo hiệu cho điềm xấu sắp xảy đến đột ngột vang lên.

Tôi giật bắn mình, vội vàng đứng phắt dậy. Ồ, hay thật, chúng tôi đã quên mất nỗi lo về một đám người man rợ ăn thịt người có một nhúm tóc ở trong túi. Và họ có rìu. Và thái độ thù địch. Và muốn giết chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ người đàn ông kia là James – cái người mà có hẳn một nhúm tóc trong túi áo, và tên cầm rìu là Tulio – một gã cục súc mà tôi muốn tránh xa nhất có thể. James bị hụt chân và ngã về phía trước, chắn mất đường đi của Tulio. Sau đó Tulio đá mạnh vào bụng James, ông ta rít lên, "Đừng có cản đường tôi!"

Tulio vẫn đang cầm cái lưỡi rìu kinh tởm ấy trên tay. Với những vết ố màu nâu sậm, những vết đen nhám. Và giờ thì tôi có thể chắc rằng đó vết là máu.

Hiếm khi tôi và Lucas ăn ý thế này, cả hai không nói câu nào mà cùng vắt chân lên cổ mà chạy. Tôi cảm thấy nếu bây giờ mà đang học thể dục, có thể tôi đã đạt điểm A một cách ngoạn mục với môn chạy tiếp sức. Thú thực là tôi hơi lo cho Lucas. Nếu như cứ chạy thẳng thế này, chẳng chóng thì chày cũng sẽ đến cửa ra, phải không? Bây giờ vẫn chưa đến giờ đi bơm khí của mấy quả bóng. Và quả bóng của Lucas vẫn đang lởn vởn bên ngoài. Không có điều gì chắc chắn là nó sẽ lười tới mức không tròng dây thừng vào cổ Lucas khi có cơ hội cả. Tôi cảm thấy thắt cổ con người là lẽ sống của chúng rồi.

Và có thể chúng cũng biết nói dối nữa. Có thể lắm chứ. Về cơ bản, chúng nói năng và suy nghĩ như con người – dù không có một cơ thể hoàn chỉnh.

Đến khúc ngoặt, Lucas nhanh chóng chuyển hướng và chạy ngang, cũng không quen kéo tay tôi lôi đi cùng.

"Nhà ăn!" Lucas thở gấp, "Nhà ăn kia rồi!"

Tôi nghĩ số mình và Lucas khá may. Vừa chạy trốn khỏi kẻ thù lại vừa tìm được địa điểm cần đến. Đúng là một công đôi việc.

Bọn người Tulio và James vẫn chưa đuổi tới nơi. Chúng tôi cách nhau một khoảng, đủ thời gian để Lucas đóng cửa và lấy khẩu súng chèn lại hai tay cầm. Cậu cũng nhanh chóng đẩy chiếc bàn inox gần đó để chặn cửa. Để rồi đến khi đám người kia đuổi tới nơi, chúng tôi được nghe một bản nhạc điên loạn với những tiếng chửi, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc.

Một vấn đề nghiêm trọng hơn đã xuất hiện: Chui vào nhà ăn tức là chui vào ngõ cụt.

"Chúng ta trốn ở đâu đây? Lucas?" Tôi khá có lòng tin rằng cả hai sẽ không thể cầm cự lâu với cái bàn và khẩu súng chặn cửa kia. Hai người đấu với một đám người, bên nào yếu thế hơn, là rõ. Tôi cực kì không muốn nơi cuối cùng mình nằm xuống là trong dạ dày của một tên béo, mà không phải đất mẹ hiền lành với một cái quan tài đẹp.

Lucas không đáp, và cậu ta cũng chẳng thèm đứng một nơi mà quan sát nữa. Lucas chạy thật nhanh xung quanh, những cái tủ, bàn nấu, bếp gas... và cuối cùng, cậu dừng lại trước môt cái lồng.

Một cái lồng đúng nghĩa.

Với những cái xác không còn nguyên vẹn. Dòi bọ nhung nhúc xung quanh. Và vì những người ở trong đó không còn sống, nên cái khóa cũng không còn cần thiết nữa. Nó bị vứt lăn lóc trên sàn cách đó không xa.

"Ở đây." Lucas nói.

"Chúng ta trốn ở đây."


_


Note

Vì thấy có nhiều bạn chưa hiểu phần trước lắm nên tui giải thích chút nhé.

Bình thường thì gạch ghép sẽ có vết ghép như thế này:

Nhưng đoạn đường Lucas và Grudy đi lại như thế này - phẳng như gương ( ảnh tượng trưng thôi, không có hoa văn ):

Vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro