[ 16 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi gần như không dám thở. Một phần là lo lắng sẽ bị phát hiện, phần khác là sợ cái mùi hôi thối đang quanh quẩn bên cánh mũi sẽ xông vào buồng phổi. Chúng sẽ ép tôi nôn ra chút thức ăn ít ỏi còn lại trong dạ dày.

Và dòi. Chúng bò trên da khiến tôi cảm thấy gai người. Mồ hôi lạnh chảy ra. Tôi nghĩ mình đang bị đày ải cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Bởi vì không chỉ có mùi của xác thối và dòi bọ, mấy vết cắt trên người tôi vẫn còn rất đau.

Lucas đã làm một pha xử lí tình huống khá nhanh. Có lẽ ngoài việc học một khóa sinh tồn, cậu ta cũng học một khóa hóa trang. Vài phút trước khi lũ người ở bên ngoài kia phá cửa thành công, Lucas đã làm một lúc ba việc: Đập vỡ cửa sổ, cắt lên người tôi khá nhiều vết bằng con dao găm cậu đã đưa cho tôi – dù tôi đã cố phản đối kịch liệt. Sau đó, Lucas dùng bật lửa đốt chúng, để vết thương và máu mất đi màu đỏ tươi.

"Không không không! Vì Chúa, cậu làm gì thế Lucas? Cậu định giết tôi trước cả khi lũ người kia có cơ hội làm thế à?" Tôi đã vùng vẫy và cố gắng tranh luận với Lucas, nhưng cậu ta – như mọi khi, chẳng thèm để tôi vào mắt. Có lẽ vì thời gian quá gấp, nên Lucas vốn không kiên nhẫn lại càng trở nên nóng nảy gấp bội. Cậu ta dí sát hơn bật lửa vào tay tôi, rít lên, "Hoặc là cậu chịu đau và chúng ta có 70% cơ hội sống, hoặc là cứ gào thét như con gái và chúng ta sẽ có 100% cơ hội chết!"

Tôi không biết Lucas lấy những số liệu đó ở đâu. 70% sống nghe khá hứa hẹn, nhưng tôi vẫn ứa nước mắt vì đau – nước mắt sinh lí thôi, tôi không sợ tới mức phát khóc hẳn lên. Và khi ngọn lửa nóng rực chạm tới vết thương hở, tôi dường như còn nghe được cả tiếng da thịt mình đang cháy xèo xèo.

Đúng là một trải nghiệm kinh khủng.

Và khi Lucas tống tôi vào lồng, phủ lên người tôi những cái xác và những mảnh thịt thối, sự kinh khủng đó còn nhân lên gấp đôi. Lucas nhặt cái khóa lên, bấm chốt lại. Hay thật, bây giờ thì tôi chính thức bị giam.

Tầm nhìn bị hạn chế và cũng do tôi không dám cựa mình – sợ rằng mấy thứ đang chất trên người sẽ lộn xộn và rơi xuống, nên tôi không biết Lucas đã đi đâu sau đó. Tôi nhắm mắt lại. Sau khi cầu nguyện với Chúa và tất cả các vị thần mà mình có thể nhớ tên, tôi bắt đầu đếm từ một đến ba. Và vào giây thứ tư, một tiếng "ầm" vang dội – cái bàn inox hẳn đã bị đẩy xuống sàn. Bọn người James và Tulio tràn vào.

Tôi nghe thấy những bước chân nóng nảy, tiếng ken két của lưỡi rìu bị kéo trên sàn nhà. Và James – tôi nghĩ đó là giọng ông ta, nói, "Cửa sổ bị vỡ, chúng nó chạy ra ngoài rồi à?"

Không ai đáp lại James. Mà nếu có người đáp, tôi nghĩ đó hẳn phải là Tulio. Những người đi cùng chưa từng lên tiếng. Họ như những người câm.

Tiếng bước chân trở nên dồn dập – vẻ như chủ nhân của nó đang mất kiên nhẫn.

Nó dừng lại ngay trước mặt tôi. Thính giác của tôi bảo với tôi như vậy.

"Ở đây có thịt!"

Một câu nói vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, như một liều doping cho những người xung quanh. Tôi thực sự đã nghĩ đến những con hải âu trong "Finding Nemo", khi mà chúng nó cứ nhại đi nhại lại lẫn nhau. Và giờ thì họ đang lặp đi lặp lại một từ mà đối với tôi - nó chẳng khác nào tiếng gọi của tử thần.

"Thịt! Thịt!"

"Thịt! Thịt!"

"Thịt!"

Hóa ra họ không câm.

May mà tôi đang nằm, nếu không hẳn tôi đã ngã xuống đất vì run. Thậm chí tôi còn cảm giác mình đang bị rút hết sức lực, nhích một ngón tay thôi cũng là điều gì đó hết sức khó khăn.

Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa, thì tôi nghe thấy cái giọng quen thuộc của quả bóng. Hay thật. Đập vỡ cửa sổ đúng là một ý tưởng sáng suốt đấy, Lucas ạ. Tôi nghiến chặt răng.

"A! Grudy! Cậu đang chơi trò gì đấy? Cậu có thấy Lucasie đâu không?"

Quả bóng của Lucas vẫn dùng cái chất giọng hào hứng đó để mà nói chuyện. Nhưng giờ, thay vì cảm thấy yên tâm vì thái độ của nó, tôi lại ghét nó ghê gớm. Dường như nó muốn bọn người kia phát hiện ra tôi càng nhanh càng tốt.

Ồ, tôi đã nói mà. Giết người và làm cho chúng ta khốn khổ, là lẽ sống của bọn chúng rồi.

Nhưng sau khi nó nói thế, cơn sóng âm thanh "thịt, thịt" đã bị chặn đứng một cách đột ngột. Không gian trở về tĩnh lặng trong chốc lát. Tôi vẫn đang nhắm mắt, nên cũng không rõ tình hình bên ngoài thế nào.

Và tôi vẫn đang cầu xin trong câm lặng.

Ai đó, làm ơn cứu tôi với.

Lucas, sao lúc đầu, cậu không dùng khẩu súng chết tiệt của cậu mà bắn bỏ hết lũ người này đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro